99 Bước Tiến Về Phía Em

Chương 9: Định mệnh và thời điểm



Thứ giết chết tình cảm của họ năm đó, có lẽ không phải là sự tự ti và nhu nhược của Dương Tịnh Hàm, cũng chẳng phải sự nghi ngờ và nhạy cảm của Tôn Lãng, mà là vì thứ gọi là định mệnh và thời điểm.

Nhưng nếu vốn dĩ hai người là định mệnh của đối phương, thì thời điểm rồi sẽ lại xuất hiện, không chỉ một lần, mà là vô số lần.

****

Cuộc khảo sát biểu hiện và năng lực của từng nhân viên trong công ty An Phong được diễn ra trong yên lặng, Tôn thị trong vòng chưa đầy một tuần sau đã đưa ra một bảng danh sách hoàn toàn mới. Hầu hết những người nằm trong danh sách cắt giảm đợt trước đều không có tên trong đợt này. Những ai đút lót, đi cửa sau và năng lực yếu kém đều nằm chễm chệ trên danh sách cắt giảm nhân sự mà Tôn thị đưa ra.

Quả là một cuộc cách mạng công lý! Ai nấy trong công ty An Phong đều vô cùng ngưỡng mộ và tôn trọng hành động và quyết định lần này của Tôn thị. Tôn thị đã thành công mua chuộc lòng dân, bọn họ đều đã sẵn sàng bán mình cho tư bản mới. Vì tuy cùng là tư bản, nhưng Tôn thị có tâm và có tầm hơn An Phong gấp mấy lần. Lần này dù có chết vì tăng ca chắc cũng sẽ không ai than ai oán câu nào.

“Nước đi này của Tôn thị đúng là thành công ngoài sức tưởng tượng. Đợi cho An Phong và nhân viên cắn xé nhau đến sứt đầu mẻ trán rồi nhảy vào can thiệp đòi lại công bằng thay cho những người thấp cổ bé họng. Chẳng những có thể răng đe tổng giám đốc An, mà còn có thể làm hài lòng nhân viên, làm cho họ sống chết tin tưởng và đứng về phía mình. Nhất tiễn song điêu. Thật là bội phục.” Trịnh Tú Hà vừa uống cà phê vừa tấm tắc khen Tôn thị.

“Chị đây là đang tẩy não em về việc Tôn thị lợi hại như thế nào sao?” Dương Tịnh Hàm làm bộ dáng nghiêm túc, nghiêng đầu hỏi Trịnh Tú Hà.

“Là Tôn thị cứu em một mạng đấy cô bé. Em có thể nào có chút thành ý biết ơn đối với cấp trên mới của mình không?” Trịnh Tú Hà trừng mắt với Dương Tịnh Hàm.

“Haha, được rồi được rồi. Em cảm thấy vô cùng biết ơn việc Tôn thị đã giúp em hồi sinh, giúp em một lần nữa được lăn xả, cống hiến hết mình cho tư bản. Vậy đã đủ thành ý chưa ạ?” Dương Tịnh Hàm cười tươi, giơ tay đầu hàng trước Trịnh Tú Hà. Chị Hà này thật không biết nói đùa là gì.

“Em đúng thật là, đi ăn thôi.” Trịnh Tú Hà lườm nguýt Dương Tịnh Hàm thêm vài cái rồi đứng dậy.

Dương Tịnh Hàm và Trịnh Tú Hà cùng nhau đi xuống dưới canteen công ty ăn trưa. Hai người đang ngồi vừa ăn vừa tán gẫu thì đột nhiên nghe thấy mọi người xung quanh chợt xôn xao một đợt.

Trịnh Tú Hà quay đầu hỏi một nhân viên công ty ngồi bàn phía sau cô: “Cậu Lương, có chuyện gì xảy ra vậy? Mọi người đang xôn xao chuyện gì thế?”

“Tổng giám đốc của Tôn thị đằng kia kìa.” Vừa nói Lương Minh vừa hất cằm về phía bên ngoài phòng ăn.



Trịnh Tú Hà và Dương Tịnh Hàm không hẹn mà cùng lúc giương mắt nhìn theo hướng Lương Minh chỉ. Cách một lớp cửa kính, Dương Tịnh Hàm có thể nhìn rõ mồn một gương mặt của Tôn Lãng. Anh cùng người đàn ông kế bên có vẻ như là thư ký, đang đứng thảo luận gì đó, người thư ký còn đưa cho Tôn Lãng một tập tài liệu.

Dường như cảm nhận được gì, Tôn Lãng đang xem tài liệu đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Dương Tịnh Hàm. Ánh mắt của anh không hề ngần ngại trực tiếp xuyên qua đám người chiếu thẳng vào cô.

Dương Tịnh Hàm mới đầu còn tưởng mình nhầm, một lúc sau thấy Tôn Lãng vẫn nhìn đăm đăm mình thì bắt đầu cảm thấy ngại ngùng né tránh ánh mắt anh. Tôn Lãng thấy vậy cũng không trêu cô nữa, anh cong khoé miệng cười rồi thu hồi tầm mắt.

Các đồng nghiệp nữ xung quanh không ngừng bàn tán xôn xao: “Trời ạ, vẻ đẹp chết người đấy!”

“Lần đầu tôi thấy người đẹp trai như vậy ngoài đời!”

“Chẳng những đẹp mà còn cực giàu, đúng là cực phẩm!”

“Lúc nãy hình như anh ấy nhìn về phía này, trời ạ, ước gì có thể được anh ấy để ý tới.”

“Cô nằm mơ đi, tôi nghe nói người ta có vị hôn thê rồi. Là danh môn khuê các nhà nào đấy. Nghĩ gì mà đến lượt chúng ta.”

“Tôi thì lại nghe nói anh ấy đã kết hôn rồi.”

“Thật sao, tiếc quá đi mất. Đúng là đàn ông đẹp thì không bao giờ là của mình, còn đàn ông vừa đẹp vừa giàu thì lại càng không có khả năng!”

Dương Tịnh Hàm dù không muốn nghe nhưng những lời này cứ liên tục truyền vào tai cô. Cô cúi đầu không nói gì, tay siết chặt đũa ăn, chọc ngoáy vào đĩa cơm, tâm trạng bỗng dưng tụt dốc, ăn cơm cũng không vô nữa, rõ ràng là có món sườn xào chua ngọt cô thích, nhưng lại cảm thấy như bản thân đang nhai cát vậy.

Trịnh Tú Hà cũng nhận ra sự khác thường này của Dương Tịnh Hàm, nhưng cô cũng không lên tiếng hỏi gì, chỉ lặng lẽ quan sát.
Chương trước Chương tiếp