Ai Đã Chăm Sóc Bông Hồng Nhà Bên?
Chương 1
Cầm chiếc điện thoại, tay tôi run run, không ngờ cuối cùng ngày này cũng đến.
Với số điểm suýt soát, tôi đã thành công bước chân vào ngôi trường cấp 3 mà bản thân yêu thích. Bỏ ngoài tai tiếng hú hét ầm ĩ của gia đình, tôi nhắn tin cho Bình- đứa bạn thân cấp 2, vội vàng thông báo:
"TAO ĐỖ RỒIII"
Thấy nó onl nhưng mãi chưa nhắn trả lời, không thể chờ đợi, tôi nhấn gọi cho nó. Vậy mà tiếng "tút tút" vô vọng lại vang lên từ đầu dây bên kia.
Có chuyện gì vậy nhỉ?
Khi tôi vừa cúp máy thì ngay lập tức điện thoại tôi lại bị tấn công bởi hơn chục tin nhắn spam. Nhìn ảnh đại diện của người nhắn, chẳng thèm ấn vào đọc, tôi ngay lập tức block.
Đáng ghét, đã đi tận sang nước ngoài rồi mà vẫn không tha cho tôi.
Lúc này, Bình cuối cùng cũng gọi lại cho tôi. Nghe giọng buồn buồn của nó qua điện thoại, tôi biết có vấn đề.
Nó trượt chuyên rồi!
Bình đăng ký thi chuyên, vác theo cả sự kỳ vọng lớn của bố mẹ. Chuyên Anh năm nào cũng là cuộc chiến đấu vô cùng khắc nghiệt.
Bình khóc lóc qua điện thoại, bố mẹ nó bây giờ rất tức giận, không ngừng chửi nó. Nó vẫn đỗ nguyện vọng 2 tại một trường ngoại thành. Bố nó bảo rằng để nó học 1 năm ở đấy, rồi mẹ nó sẽ xin cho nó vào cùng trường với tôi.
Cả đêm hôm đó, cái Bình call vid cho tôi, khóc mệt rồi ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Kết thúc cấp 2, bạn thân mỗi người một ngả.
...
Trường cấp 3 nơi tôi học là một trường nằm ngay trung tâm thành phố, cách nhà tôi khoảng 5km nên sau khi tôi đỗ, bố tôi đã sắm ngay cho tôi một con xe tay ga để tiện đi lại.
Ngày đầu tiên đến nhận lớp, nắng tháng 8 cũng dịu dàng hơn hẳn lúc đi thi vào lớp 10, hoặc có thể do tâm trạng tôi đang vui nên không cảm nhận được cái bỏng rát.
Lớp tôi là 10C1, tôi cẩn thận quan sát một hồi thì phát hiện rằng bản thân chẳng quen ai trong lớp mới cả. Nhưng rất nhiều bạn đã ngồi thành nhóm nói chuyện với nhau rôm rả.
Bạn nữ ngồi bên cạnh tôi im lặng nãy giờ, cuối cùng chủ động mở lời hỏi thăm trước:
"Mình là Trang, bạn tên gì?"
"Ngọc Anh"
Tôi cười ngượng ngùng đáp lại
Trang là một đứa con gái mà nhìn vào ai cũng phải tấm tắc khen, từ nước da trắng, nụ cười ngọt ngào đến cách nói chuyện dịu dàng làm tôi có chút e ngại, sợ làm nó giật mình.
Ngồi nói chuyện với Trang một hồi, tôi thấy nó với tôi cũng có khá nhiều điểm chung. Đều thích đọc truyện, thích làm bánh, thích chung cả thần tượng. Càng nói càng hăng, đến mức cô chủ nhiệm bước vào còn không biết.
Cô Chi- chủ nhiệm 10C1, đảm nhận môn Vật Lý, nổi tiếng thấu hiểu tâm lý học trò. Trang nhanh chóng phổ cập kiến thức mà nó biết cho tôi.
Đấy, cái hay của việc có bạn là như thế, nếu bạn không biết thì còn có người nói cho bạn biết, nếu cả bạn và nó đều không biết thì cũng không thấy nhục.
Buổi đầu đến nhận lớp, căn bản cũng không có vấn đề gì. Sau giờ học, Trang rủ tôi đi ăn xiên bẩn. Chẳng biết từ đoạn nào trong cuộc nói chuyện mà cách xưng hô của tôi và nó đổi từ "mình với bạn" sang "tao với mày". Nhưng nói thật, "mình và bạn" tôi thấy cứ xa lạ thế nào ấy, cứ "tao với mày" cho thân thiết, bền chặt.
Lúc hai đứa đang ngồi ăn ngon lành thì gặp ngay một đám con trai lớp tôi kéo đến. Chắc bọn nó vừa chơi bóng rổ xong nên thằng nào thằng đấy ướt đầm mồ hôi. Một thằng trong nhóm nhìn thấy chúng tôi, vẫy tay chào:
"Bạn cùng lớp!"
Tôi cũng vui vẻ vẫy lại, cái Trang thì lạnh lùng gật đầu.
Nổi bật nhất trong đám đó chính là Trần Đức Hải. Tôi phải công nhận rằng nó đẹp trai, Trần Đức Hải đẹp trai theo style boy thể thao ấy, nhìn vào nó là thấy sự khoẻ khoắn, tươi mát rồi.
Thỉnh thoảng trong lúc nói chuyện, nó cười với đám con trai, tôi còn thấy lúm đồng tiền thoắt ẩn thoát hiện trên má nó.
Con gái không mê trai đẹp là đời không nể!
...
Ngày khai giảng, tôi mặc áo dài trắng tinh khôi, rón rén trốn mẹ thoa nhẹ một lớp son mỏng, rồi vội vàng ra ngoài.
Khi đi ngang qua ngôi nhà bên cạnh, thấy cánh cửa vẫn đóng im lìm như không có ai tôi vô cùng hí hửng, vậy là tên đáng ghét đó vẫn chưa trở về!
Trang đón tôi ở cửa lớp, hôm nay nó đội trên đầu một vòng hoa nhỏ, càng trở nên xinh đẹp. Có mấy ông con trai đi qua lớp tôi lại ngó ngó quay lại để nhìn tiên nữ đang toả sáng.
Nhưng con Trang lại không để ý, nó đang cau có nhìn môi tôi:
"Mày bôi cái gì lên môi vậy Ngọc Anh?"
"Hả, tao bôi son, sáng nay trốn mãi mới trộm được một tí của mẹ đấy!"
Tôi kể cho nó như một chiến tích, nhưng mặt của Trang lại càng trở nên khó coi hơn, nó lôi một cái gương nhỏ ra rồi giơ trước mặt tôi.
!!!
Ôi vãi ***!!!
Màu hồng cánh sen?!!!
Sáng nay tôi nhìn thấy thỏi son hồng hồng trong túi mẹ rồi vội vàng quệt qua loa vài nhát, còn chưa kịp soi gương đã chạy đi. Sao tôi lại có thể quên mất gu trang điểm độc lạ của mẹ mình nhỉ?
Thế có khi, mấy thằng vừa ngó lại không phải nhìn cái Trang mà là nhìn con khùng điên với màu môi cấm kị là tôi!
Phụt!
Trong lúc tôi còn hoảng loạn, đám con trai trong lớp đã kéo ra từ bao giờ, thằng Kiên cùng tổ, vừa nhìn mặt tôi đã bụm miệng cười, kéo theo mọi ánh nhìn đổ dồn về phía tôi. Tôi nghe thấy vài tiếng cười không thèm che giấu vang lên, giọng ai đó lanh lảnh nói:
"Thời nào rồi còn dùng son hồng cánh sen?"
Ôi nhục! Nhục ghê gớm, má tôi nóng ran, chẳng cần nhìn cũng biết tai tôi đỏ dần dần. Cái Trang thấy vậy, đứng chắn trước mặt tôi, hét ầm lên:
"Con Vy, mày giỏi thì cút ra đây nói thẳng trước mặt bà xem nào?"
Tôi như đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác. Hình như lần đầu gặp tôi có nhận xét Trang là người dịu dàng, thế cái con đang ra vẻ chị đại đứng chắn cho tôi là ai thế này???
Cái Vy bị chỉ mặt điểm tên, thẹn quá hoá giận, hùng hổ xông lên phía trước:
"Ừ đấy, tao cũng chỉ nói sự thật thôi"
Cái Trang càng hăng, nó thủ sẵn tư thế như bất cứ lúc nào cũng có thể sà vào con Vy trước mặt.
Đến lúc này rồi, đáng ra tôi phải nhảy vào can ngăn nhưng chẳng hiểu sao, tôi lại thấy hào hứng vô cùng. Trước khi đầu kịp nảy số, thì miệng tôi đã nhả "lời vàng ý ngọc":
"Đánh nhau đi!"
"..."
"..."
Tôi có thể cảm nhận được hai người trước mặt cứng đờ, cái Trang quay phắt lại nhìn tôi với ánh mắt thích thú. Còn tôi lúc này, thật sự muốn tìm một cái lỗ chui xuống.
Từ đâu đó, vang lên một tiếng cười khoái trí:
"Ha Ha.."
Chẳng hiểu sao nghe thấy tiếng cười này tôi lại bất an vô cùng. Như để chứng minh cho suy nghĩ của tôi, giữa đám đông Nguyễn Gia Huy bước ra, khoanh tay cười khẩy trước mặt tôi.
OMG! Tên đó trở về rồi??!!
Với số điểm suýt soát, tôi đã thành công bước chân vào ngôi trường cấp 3 mà bản thân yêu thích. Bỏ ngoài tai tiếng hú hét ầm ĩ của gia đình, tôi nhắn tin cho Bình- đứa bạn thân cấp 2, vội vàng thông báo:
"TAO ĐỖ RỒIII"
Thấy nó onl nhưng mãi chưa nhắn trả lời, không thể chờ đợi, tôi nhấn gọi cho nó. Vậy mà tiếng "tút tút" vô vọng lại vang lên từ đầu dây bên kia.
Có chuyện gì vậy nhỉ?
Khi tôi vừa cúp máy thì ngay lập tức điện thoại tôi lại bị tấn công bởi hơn chục tin nhắn spam. Nhìn ảnh đại diện của người nhắn, chẳng thèm ấn vào đọc, tôi ngay lập tức block.
Đáng ghét, đã đi tận sang nước ngoài rồi mà vẫn không tha cho tôi.
Lúc này, Bình cuối cùng cũng gọi lại cho tôi. Nghe giọng buồn buồn của nó qua điện thoại, tôi biết có vấn đề.
Nó trượt chuyên rồi!
Bình đăng ký thi chuyên, vác theo cả sự kỳ vọng lớn của bố mẹ. Chuyên Anh năm nào cũng là cuộc chiến đấu vô cùng khắc nghiệt.
Bình khóc lóc qua điện thoại, bố mẹ nó bây giờ rất tức giận, không ngừng chửi nó. Nó vẫn đỗ nguyện vọng 2 tại một trường ngoại thành. Bố nó bảo rằng để nó học 1 năm ở đấy, rồi mẹ nó sẽ xin cho nó vào cùng trường với tôi.
Cả đêm hôm đó, cái Bình call vid cho tôi, khóc mệt rồi ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Kết thúc cấp 2, bạn thân mỗi người một ngả.
...
Trường cấp 3 nơi tôi học là một trường nằm ngay trung tâm thành phố, cách nhà tôi khoảng 5km nên sau khi tôi đỗ, bố tôi đã sắm ngay cho tôi một con xe tay ga để tiện đi lại.
Ngày đầu tiên đến nhận lớp, nắng tháng 8 cũng dịu dàng hơn hẳn lúc đi thi vào lớp 10, hoặc có thể do tâm trạng tôi đang vui nên không cảm nhận được cái bỏng rát.
Lớp tôi là 10C1, tôi cẩn thận quan sát một hồi thì phát hiện rằng bản thân chẳng quen ai trong lớp mới cả. Nhưng rất nhiều bạn đã ngồi thành nhóm nói chuyện với nhau rôm rả.
Bạn nữ ngồi bên cạnh tôi im lặng nãy giờ, cuối cùng chủ động mở lời hỏi thăm trước:
"Mình là Trang, bạn tên gì?"
"Ngọc Anh"
Tôi cười ngượng ngùng đáp lại
Trang là một đứa con gái mà nhìn vào ai cũng phải tấm tắc khen, từ nước da trắng, nụ cười ngọt ngào đến cách nói chuyện dịu dàng làm tôi có chút e ngại, sợ làm nó giật mình.
Ngồi nói chuyện với Trang một hồi, tôi thấy nó với tôi cũng có khá nhiều điểm chung. Đều thích đọc truyện, thích làm bánh, thích chung cả thần tượng. Càng nói càng hăng, đến mức cô chủ nhiệm bước vào còn không biết.
Cô Chi- chủ nhiệm 10C1, đảm nhận môn Vật Lý, nổi tiếng thấu hiểu tâm lý học trò. Trang nhanh chóng phổ cập kiến thức mà nó biết cho tôi.
Đấy, cái hay của việc có bạn là như thế, nếu bạn không biết thì còn có người nói cho bạn biết, nếu cả bạn và nó đều không biết thì cũng không thấy nhục.
Buổi đầu đến nhận lớp, căn bản cũng không có vấn đề gì. Sau giờ học, Trang rủ tôi đi ăn xiên bẩn. Chẳng biết từ đoạn nào trong cuộc nói chuyện mà cách xưng hô của tôi và nó đổi từ "mình với bạn" sang "tao với mày". Nhưng nói thật, "mình và bạn" tôi thấy cứ xa lạ thế nào ấy, cứ "tao với mày" cho thân thiết, bền chặt.
Lúc hai đứa đang ngồi ăn ngon lành thì gặp ngay một đám con trai lớp tôi kéo đến. Chắc bọn nó vừa chơi bóng rổ xong nên thằng nào thằng đấy ướt đầm mồ hôi. Một thằng trong nhóm nhìn thấy chúng tôi, vẫy tay chào:
"Bạn cùng lớp!"
Tôi cũng vui vẻ vẫy lại, cái Trang thì lạnh lùng gật đầu.
Nổi bật nhất trong đám đó chính là Trần Đức Hải. Tôi phải công nhận rằng nó đẹp trai, Trần Đức Hải đẹp trai theo style boy thể thao ấy, nhìn vào nó là thấy sự khoẻ khoắn, tươi mát rồi.
Thỉnh thoảng trong lúc nói chuyện, nó cười với đám con trai, tôi còn thấy lúm đồng tiền thoắt ẩn thoát hiện trên má nó.
Con gái không mê trai đẹp là đời không nể!
...
Ngày khai giảng, tôi mặc áo dài trắng tinh khôi, rón rén trốn mẹ thoa nhẹ một lớp son mỏng, rồi vội vàng ra ngoài.
Khi đi ngang qua ngôi nhà bên cạnh, thấy cánh cửa vẫn đóng im lìm như không có ai tôi vô cùng hí hửng, vậy là tên đáng ghét đó vẫn chưa trở về!
Trang đón tôi ở cửa lớp, hôm nay nó đội trên đầu một vòng hoa nhỏ, càng trở nên xinh đẹp. Có mấy ông con trai đi qua lớp tôi lại ngó ngó quay lại để nhìn tiên nữ đang toả sáng.
Nhưng con Trang lại không để ý, nó đang cau có nhìn môi tôi:
"Mày bôi cái gì lên môi vậy Ngọc Anh?"
"Hả, tao bôi son, sáng nay trốn mãi mới trộm được một tí của mẹ đấy!"
Tôi kể cho nó như một chiến tích, nhưng mặt của Trang lại càng trở nên khó coi hơn, nó lôi một cái gương nhỏ ra rồi giơ trước mặt tôi.
!!!
Ôi vãi ***!!!
Màu hồng cánh sen?!!!
Sáng nay tôi nhìn thấy thỏi son hồng hồng trong túi mẹ rồi vội vàng quệt qua loa vài nhát, còn chưa kịp soi gương đã chạy đi. Sao tôi lại có thể quên mất gu trang điểm độc lạ của mẹ mình nhỉ?
Thế có khi, mấy thằng vừa ngó lại không phải nhìn cái Trang mà là nhìn con khùng điên với màu môi cấm kị là tôi!
Phụt!
Trong lúc tôi còn hoảng loạn, đám con trai trong lớp đã kéo ra từ bao giờ, thằng Kiên cùng tổ, vừa nhìn mặt tôi đã bụm miệng cười, kéo theo mọi ánh nhìn đổ dồn về phía tôi. Tôi nghe thấy vài tiếng cười không thèm che giấu vang lên, giọng ai đó lanh lảnh nói:
"Thời nào rồi còn dùng son hồng cánh sen?"
Ôi nhục! Nhục ghê gớm, má tôi nóng ran, chẳng cần nhìn cũng biết tai tôi đỏ dần dần. Cái Trang thấy vậy, đứng chắn trước mặt tôi, hét ầm lên:
"Con Vy, mày giỏi thì cút ra đây nói thẳng trước mặt bà xem nào?"
Tôi như đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác. Hình như lần đầu gặp tôi có nhận xét Trang là người dịu dàng, thế cái con đang ra vẻ chị đại đứng chắn cho tôi là ai thế này???
Cái Vy bị chỉ mặt điểm tên, thẹn quá hoá giận, hùng hổ xông lên phía trước:
"Ừ đấy, tao cũng chỉ nói sự thật thôi"
Cái Trang càng hăng, nó thủ sẵn tư thế như bất cứ lúc nào cũng có thể sà vào con Vy trước mặt.
Đến lúc này rồi, đáng ra tôi phải nhảy vào can ngăn nhưng chẳng hiểu sao, tôi lại thấy hào hứng vô cùng. Trước khi đầu kịp nảy số, thì miệng tôi đã nhả "lời vàng ý ngọc":
"Đánh nhau đi!"
"..."
"..."
Tôi có thể cảm nhận được hai người trước mặt cứng đờ, cái Trang quay phắt lại nhìn tôi với ánh mắt thích thú. Còn tôi lúc này, thật sự muốn tìm một cái lỗ chui xuống.
Từ đâu đó, vang lên một tiếng cười khoái trí:
"Ha Ha.."
Chẳng hiểu sao nghe thấy tiếng cười này tôi lại bất an vô cùng. Như để chứng minh cho suy nghĩ của tôi, giữa đám đông Nguyễn Gia Huy bước ra, khoanh tay cười khẩy trước mặt tôi.
OMG! Tên đó trở về rồi??!!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương