Ai Đã Chăm Sóc Bông Hồng Nhà Bên?

Chương 34: Phạm Trung Kiên ver



Khi kỳ thi cuối năm kết thúc, nhóm chat Súng Hoa Cải trở nên tấp nập hơn vì sinh nhật của con Dâu sắp đến. Trang bàn bạc với tôi và thằng Lâm theo cách mà nó cho là "bí mật", chúng tôi sẽ góp tiền tặng quà sinh nhật cho Ngọc Anh. Tôi thắc mắc hỏi:

"Thế không rủ anh Gia Huy mua cùng à?"

Ngay lập tức, Đặng Quang Lâm và Đỗ Minh Trang ném cho tôi ánh nhìn nghi ngờ, rồi cùng thở dài.

Ủa tôi hỏi câu này có gì sai à?

Thằng Lâm khoác vai tôi:

"Mày yên tâm đi, ông Huy tự biết mua quà gì cho Ngọc Anh rồi"

Tôi gật gù khó hiểu.

Vì chuẩn bị cho lễ Noel sắp tới nên trường tôi đã trưng bày một cây thông siêu to đặt chính giữa sân khấu, được trang hoàng bằng các đồ vật xinh xắn, lấp lánh trên cành cây.

Ngày 24, thời tiết đặc biệt lạnh, tôi níu kéo từng giây phút trên chiếc giường yêu quý của mình đến khi bà tôi lên tận phòng, đánh mấy phát đau điếng vào mông và giục thức dậy.

Haizz, sao con nhỏ Dâu này sinh vào cái ngày rét căm căm thế không biết? Chơi với nó cũng được 1 năm rưỡi, nhiều lúc tính cách của Ngọc Anh rất kỳ lạ. Nó có thể lạnh nhạt không thèm quan tâm cái gì, nó cũng có thể vui vẻ đến mức giống đứa điên vừa từ trại ra. Nhưng đặc điểm thể hiện rõ nhất của một đứa cung Ma Kết như nó chính là: hiếu thắng và cứng đầu.

Dâu hiếu thắng phát sợ, nó đã không chơi thì thôi, mà một khi tham gia thì... Nhớ hôm thi xong, cả đám Súng Hoa Cải rủ nhau đi chơi bi-a, do Ngọc Anh lần đầu tiếp xúc với bộ môn này nên hơi lúng túng, tôi vô tình đổ thêm vài câu trêu trọc. Đếch ngờ 30 phút sau, nó trở thành "con át chủ bài" kết hợp với Nguyễn Gia Huy "dọn bàn", còn tôi và thằng Lâm thua thê thảm. Đỗ Minh Trang ngoài cuộc thì vừa cắn hạt dưa vừa vỗ tay cười "ha hả".

Bước vào lớp, Trang đã kéo tôi lại, chỉ xuống hộp quà to oạch dưới gầm bàn được thắt nơ cẩn thận. Chà! Đúng là con gái có khác! Quà cáp đóng gói cũng lộng lẫy ghê! Sau khi bàn bạc thì bọn tôi thống nhất là để Trang đi mua bộ trang điểm tặng bạn Ngọc Anh nhân tuổi 16 xinh tươi.

Khỏi phải nói, khuôn mặt ngái ngủ của Dâu khi thấy hộp quà đầu tiên ngay lập tức tươi roi rói, ánh mắt rực rỡ mà giơ tay cẩn thận đỡ lấy. Tôi hùa với hai đứa kia:

"Chúc mừng sinh nhật Vũ Hoàng Ngọc Anh, chúc bạn có thể sống sót qua môn Hoá đến hết lớp 12"

Nụ cười của Ngọc Anh trở nên biến dạng, nó nhìn về tôi với ánh nhìn "thân thiện" không thể tả được.



Thì lời chúc nào cũng có lý do cả. Kỳ này môn Hoá khiến Dâu vật vã không ít, anh Huy lại bận ôn thi lớp 12 nên việc dạy kèm nó cũng bị ngưng lại, đâm ra Hoá một lần nữa trở thành ác mộng với nó. Khổ thân người bạn của tôi!

Điều làm tôi bất ngờ nhất là, lời chúc của tôi linh nghiệm, nhưng không phải theo hướng tích cực lắm thì phải. Chẳng hiểu thế nào mà thầy Hoá đã nắm được thông tin điểm thi của cả lớp tôi. May mắn là, tôi cũng dần cải thiện được bộ môn này nên điểm không đến mức khó coi. Nhưng nhân vật chính ngày hôm nay thì đau khổ không ít đấy.

Ngọc Anh cúi gằm mặt khiến tôi cũng chả quan sát được thái độ của nó. Thầy Hoá bắt đầu chỉ mặt, điểm tên những "tội đồ" dưới điểm 7. Cuối tiết, thầy phát cho mỗi đứa một tờ đề, mặt nào mặt đấy chi chít chữ. Tôi nghe thấy tiếng nghẹn lại của Ngọc Anh khi đang nói gì đó với Trang bên cạnh. Nó nhận lấy tờ đề bằng một vẻ mặt xúc động. Có lẽ đây mới là món quà ý nghĩa nhất trong sinh nhật của nó đấy.

Sinh nhật năm nay của Dâu, tôi mới nhận ra, con bé này ngoại giao cũng tốt phết ấy nhở, nhìn mấy hộp quà đủ kích cỡ được xếp trên bàn nó, rồi khách ghé thăm chúc mừng đi qua đi lại. Có cả anh Chính với chị Quyên cũng tới đưa quà, ríu rít nói chuyện mãi. Mà tôi thấy hai ông bà này hài vl, nói chuyện được mấy câu là lại quay ra đá đểu nhau.

Trong khi tôi đang ngậm kẹo mút, lấy câu chuyện làm quà thì có một bạn nữ từ đằng sau gõ nhẹ vào vai. Không biết bạn này có phải vừa đi tắm nắng giữa trời đông không mà má đỏ ửng. Tôi không nghĩ nhiều lắm, nhướng mày hỏi:

"Bạn đến chúc mừng sinh nhật Ngọc Anh hả? Ngọc Anh đây nè"

Tôi chỉ tay vào Dâu. Còn nó tròn mắt nhìn bạn nữ kia, lắc đầu:

"Ơ, tao không biết bạn này"

Bạn nữ ấp úng, khó khăn hướng về phía tôi:

"Tớ... tớ tìm cậu"

Bây giờ đến lượt tôi sốc nè. Quái lạ, dạo này tôi có nợ tiền ai đâu nhỉ? Tôi bắt đầu kiểm tra lại một loạt các khoản vay cũ. Nghĩ mãi không ra, tôi đành hỏi thẳng:

"Bạn này, có phải mình lỡ vay tiền bạn mà quên trả không? Có gì cậu cho tớ biết tớ trả luôn"

Vừa nói, tôi còn thể hiện sự uy tín của mình bằng cách rút ví. Nhưng bạn nữ kia có vẻ càng bối rối hơn. Sau vài giây im lặng, bạn nữ chạy đi mất.

Tôi nghe thấy tiếng nhịn cười của thằng Lâm đằng sau lưng khẽ vang lên. Ngọc Anh cau mày cốc đầu tôi một cái đau điếng. Trang thì nhoẻn miệng cười, cho tôi một dấu "like":



"Đúng là ế bằng thực lực!"

Thằng Lâm cười khằng khặc, khoác vai tôi đi vào lớp. Mặc cho tôi vẫn đếch hiểu cái mô tê gì!

...

Tôi tạm biệt Súng Hoa Cải trước rồi chạy về phía CLB Âm Nhạc có chút việc. Khi tôi xong thì sân trường giờ tan tầm cũng đã vãn. Lắng nghe âm thanh của chiếc bụng, tôi nghĩ thầm, về lớp lấy đồ nhanh rồi còn chuẩn bị đi ăn tiệc sinh nhật sớm. Đói quá rồi!

Nhưng lúc tôi vừa lấp ló ngoài cửa lớp thì thấy một khung cảnh nọ.

Trong lớp học vắng lặng chỉ có hai người, nắng hoàng hôn ôm lấy họ, tiếng bấm máy tính và bút viết vang lên cũng trở thành một bản tình ca lãng mạn. Lâu lắm rồi tôi không gặp Nguyễn Gia Huy, nhưng tôi cũng chưa thấy anh trong trạng thái như vậy bao giờ. Gia Huy lười biếng ngả xuống bàn, chăm chú nhìn chằm chằm người ngồi cạnh, cả ánh mắt như chỉ có người đó. Còn Vũ Hoàng Ngọc Anh, tôi chả biết nó đang lúng túng với mấy bài Hoá hay vì lý do nào khác nữa vì tôi thấy tai nó đang đỏ ửng ấy!

Tôi phải chân thành nhận xét rằng, cái không khí này đúng là... sến rện khiến người ta rùng mình!

Lúc tôi đang không biết nên vào lấy áo khoác kiểu gì trước cái khung cảnh này thì một giọng nói rụt rè quen thuộc vang lên:

"Bạn... bạn Kiên!"

Thề luôn! Tôi tưởng tim mình rớt ra ngoài vì sợ hãi, may là tôi kiềm chế không hét toáng lên.

Khi quay lại, tôi phát hiện ra bạn nữ hồi chiều. Lần này ánh mắt bạn có phần kiên định hơn, hướng về phía tôi, thẳng thắn đưa túi quà:

"Tặng cậu khăn len mình tự đan! Mong...mong Kiên nhận!"

Vãi chưởng!

Không ngờ có người tốt như thế!

Bỗng dưng được tặng khăn len miễn phí!!! Bạn nữ này chắc chắn là người tốt! Thấy tôi đáng thương đứng trước cửa lớp giữa trời đông giá lạnh mà không có lấy một chiếc áo khoác nên cậu ấy đã cho tôi chiếc khăn này ư?!!!
Chương trước Chương tiếp