Ai Đã Chăm Sóc Bông Hồng Nhà Bên?
Chương 44
Còn gần một tuần nữa là sẽ đến ngày thi Học Sinh Giỏi, cô Nga được triệu tập vào nhóm giáo viên xây dựng đề thi môn Ngữ Văn. Trong thời gian làm đề, tất cả các thầy cô sẽ bị thu điện thoại, nghiêm cấm việc liên lạc với bên ngoài, và không được ra khỏi địa điểm làm đề cho đến khi kỳ thi HSG thành phố bắt đầu.
Vì vậy, những ngày cuối cùng, cô Phương sẽ là người hướng dẫn chúng tôi. Trường tôi cũng cho phép các thành viên trong đội tuyển được nghỉ môn chính trong tuần này để lên thư viện ôn tập môn thi HSG.
Thế nên, chỉ cần bước vào thư viện, tôi đã thấy rất nhiều thành viên từ các đội tuyển khác nhau, có lẽ người tôi gặp nhiều nhất tại thư viện là Lâm Đặng. Thầy Trường - giáo viên dẫn đội tuyển Tiếng Anh năm nay, chuyên "lôi đầu" các thành viên lên thư viện luyện đề. Nhìn khuôn mặt ngao ngán của thằng Lâm khi nghe mấy bài Listening trong suốt 2 tiếng, tôi cũng thấy xót xa cho nó.
Có một lần, tôi tình cờ đi qua hành lang ở dãy A2, thoáng thấy cô Chi đang vẽ đường tròn lượng giác vào chỗ trống duy nhất còn lại trên tấm bảng đen vốn đã chi chít các ký hiệu Vật Lý. Hoặc gặp Kiên đang miệt mài giải mã gen, tìm bộ NST trong đề Sinh nào đó. Còn tôi cũng chẳng khá hơn là mấy, khi thường xuyên "Chìm Sâu" cùng người bạn Ngữ Văn. Ôi những bộ sách tham khảo dày cộp mãi chẳng thấy hồi kết!
Thời gian ôn luyện căng thẳng những cũng rất vui, cô Phương luôn hỗ trợ chúng tôi về mọi mặt, đặc biệt là ăn uống. Những hôm học về muộn, cô sẽ đặt nem rán, bánh mì que, trà sữa, hoặc rủ bọn tôi làm một bữa ốc trên đường Trần Phú náo nhiệt. Với đà này, có lẽ tôi tăng cân từ lúc nào không hay...
Tôi cứ nghĩ rằng, mọi thứ sẽ trôi qua êm đềm như vậy cho đến ngày thi chính thức, vì bây giờ chủ yếu là bọn tôi tự ôn tập kiến thức. Tuy nhiên, vào một đêm, ba ngày trước kỳ thi HSG, tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại đột ngột.
"Alo" - Tôi mệt mỏi bấm nút nghe mà chẳng kịp nhìn tên người gọi.
"Ngọc Anh, cô đây!" - Giọng cô Phương truyền qua, tôi lập tức tỉnh ngủ.
"Xin lỗi vì gọi em vào giữa đêm như vậy, có tin khẩn, phía trên yêu cầu trường ta rút bớt thành viên trong đội tuyển do số lượng tham gia nhiều hơn dự kiến! Sáng mai chúng ta sẽ có một cuộc khảo sát cuối lấy 7/10 bạn, có gì em chuẩn bị và ôn tập đi nhé!"- cô Phương thông báo.
Tôi ngơ ngác ngước nhìn đồng hồ: 23h30, cảm giác lo lắng nhanh chóng ôm lấy tôi trong màn đêm tĩnh mịch. Ngừng một lát, tôi nghe thấy cô Phương đặt câu hỏi:
"Còn một vấn đề nữa, Ngọc Anh, em làm lộ đề ôn luyện của đội tuyển cho trường X à?"
Tôi tròn mắt, lập tức phủ nhận:
"Em không làm vậy"
Cô Phương im lặng vài giây. Vài giây ấy khiến tôi cảm thấy như bản thân đang bị nghi ngờ. Cô không nói gì nữa mà chỉ cổ vũ tôi "cố lên" trước khi tắt điện thoại. Lúc này, tôi mới thấy thông báo tin nhắn trong nhóm Zalo đang liên tục tag tên tôi.
"@Vũ Hoàng Ngọc Anh, mày làm lộ đề ôn à?"
"Đây có phải là mày không Ngọc Anh?"
Một bức ảnh được gửi kèm theo câu nói ấy. Trong bức ảnh, tôi đang đứng cạnh An tại quán photo, trên tay cầm tập tài liệu mới in.
"Đúng là Ngọc Anh rồi!"
"Ngọc Anh, mày à?"
Vô số câu hỏi dồn dập nhảy lên trên bảng thông bao. Tôi vội vàng giải thích:
"Tao không làm lộ đề, bức ảnh này là tao tình cờ gặp bạn cũ ở quán photo gần trường mình."
"Bạn cũ của mày lại tình cờ trong đội tuyển Ngữ Văn trường X cơ à?" - Oanh, một thành viên trong đội tuyển của tôi lập tức tra hỏi lại.
"Tao không biết chuyện này, mọi thứ tao nói ở trên đều là sự thật!"
Mặc dù không thấy có thêm một tin nhắn nào xuất hiện trên khung chat nữa nhưng cảm giác oan ức khiến tôi không chịu được. Tôi chưa từng làm lộ đề ôn và cũng không có ý định ấy! Rốt cuộc ai đã chụp bức ảnh trên? Không lẽ...?
Khoan đã! Trước hết, An có thể chứng minh điều tôi nói là sự thật! Nghĩ vậy, tôi lập tức nhắn cho An, nhưng mãi không thấy nó trả lời, có lẽ bây giờ cũng đã tối muộn...
Tuy nhiên, vấn đề hiện tại là tôi phải ôn tập để chuẩn bị cho cuộc khảo sát cuối vào ngày mai. Sự áp lực về vòng loại cuối cùng hoà với cảm giác nghẹn ngào trong cổ họng dâng lên khi tôi bắt đầu mở vở và ngồi vào bàn học. Chẳng biết từ bao giờ tiếng nấc nghẹn xuất hiện, tôi thấy vài giọt nước mắt rơi xuống làm ướt trang sách, rồi cứ như vậy nó tuôn trào trên khoé mi. Không! Tôi không được khóc! Tôi biết bản thân đã cố gắng như thế nào để chuẩn bị cho kỳ thi này cơ mà! Nghĩ đến đây, tôi lập tức gạt những giọt nước mắt đang trực tuôn rơi, tập trung vào từng trang sách trước mặt. Mọi thứ sẽ ổn thôi, tôi sẽ làm được!
...
Khi mở mắt dậy vào sáng hôm sau, cả người tôi đau nhức, cảm giác khi bản thân mới nhắm mắt mà đã phải lập tức tỉnh dậy. Tôi mới chỉ kịp đi vào giấc ngủ được 2-3 tiếng trước thời điểm chuông báo thức kêu. Tin nhắn với An vẫn không có động tĩnh gì, khung chat chìm trong im lặng, dường như An tắt trạng thái hoạt động nên tôi không thể biết lúc nào nó đang online.
Buổi sáng ngày hôm ấy, tất cả các đội tuyển được gọi lên Hội Trường để thầy Hiệu Phó chính thức thông báo về thay đổi mới này. Khuôn mặt của ai cũng vô cùng căng thẳng và tình trạng mắt gấu trúc xuất hiện khá nhiều trong phòng. Cuối cùng, lịch khảo sát diễn ra vào buổi chiều để chúng tôi có thêm thời gian ôn tập. Trang uể oải ngáp dài một cái, khẽ kêu ca:
"Cả đêm hôm qua tao phải ngồi lật lại tất cả các dạng bài một lần nữa! Đúng là 30 vẫn chưa phải Tết"
"Tao cũng không ngờ lại có cú plot twist ngay trước thềm ngày thi như thế này mà!" - Lâm Đặng phụ hoạ.
Khi chúng tôi đến ngã rẽ nọ, Trang và Kiên vẫy tay tạm biệt rồi đi về dãy A2. Tôi đi cùng Đặng Quang Lâm để tiếp tục lên thư viên, suốt chặng đường, dường như tôi cảm giác được nó đang cẩn thận quan sát tâm trạng tôi.
"Mày xảy ra xích mích với đội tuyển à?" - Cuối cùng Lâm Đặng cũng đặt câu hỏi sau khi chứng kiến cảnh tôi bị cô lập tại vào thư viện. Những ánh mắt kì lạ từ các thành viên trong đội tuyển hướng về phía tôi, mọi người ngồi thành một vòng tròn. Tôi âm thầm nhìn về phía Bình, nó đang đeo tai nghe và chăm chú lật sách tham khảo, giống như không để tâm tới cuộc nói chuyện của những thành viên còn lại.
Thấy tôi im lặng không nói, Đặng Quang Lâm lại tiếp tục:
"Mày kể với anh Huy chưa?"
Tôi quyết định ngồi đối diện với Lâm, bắt đầu vừa lấy vở vừa trả lời:
"Kể làm gì, ổng chưa đủ bận à? Ôn thi tốt nghiệp rồi còn phải đi học vẽ tăng cường nữa, tao không muốn làm phiền ổng"
Lâm Đặng không nói gì, nó rút từ trong cặp một gói bánh cá, chia cho tôi ăn cùng rồi cũng bắt đầu giải đề.
Vì vậy, những ngày cuối cùng, cô Phương sẽ là người hướng dẫn chúng tôi. Trường tôi cũng cho phép các thành viên trong đội tuyển được nghỉ môn chính trong tuần này để lên thư viện ôn tập môn thi HSG.
Thế nên, chỉ cần bước vào thư viện, tôi đã thấy rất nhiều thành viên từ các đội tuyển khác nhau, có lẽ người tôi gặp nhiều nhất tại thư viện là Lâm Đặng. Thầy Trường - giáo viên dẫn đội tuyển Tiếng Anh năm nay, chuyên "lôi đầu" các thành viên lên thư viện luyện đề. Nhìn khuôn mặt ngao ngán của thằng Lâm khi nghe mấy bài Listening trong suốt 2 tiếng, tôi cũng thấy xót xa cho nó.
Có một lần, tôi tình cờ đi qua hành lang ở dãy A2, thoáng thấy cô Chi đang vẽ đường tròn lượng giác vào chỗ trống duy nhất còn lại trên tấm bảng đen vốn đã chi chít các ký hiệu Vật Lý. Hoặc gặp Kiên đang miệt mài giải mã gen, tìm bộ NST trong đề Sinh nào đó. Còn tôi cũng chẳng khá hơn là mấy, khi thường xuyên "Chìm Sâu" cùng người bạn Ngữ Văn. Ôi những bộ sách tham khảo dày cộp mãi chẳng thấy hồi kết!
Thời gian ôn luyện căng thẳng những cũng rất vui, cô Phương luôn hỗ trợ chúng tôi về mọi mặt, đặc biệt là ăn uống. Những hôm học về muộn, cô sẽ đặt nem rán, bánh mì que, trà sữa, hoặc rủ bọn tôi làm một bữa ốc trên đường Trần Phú náo nhiệt. Với đà này, có lẽ tôi tăng cân từ lúc nào không hay...
Tôi cứ nghĩ rằng, mọi thứ sẽ trôi qua êm đềm như vậy cho đến ngày thi chính thức, vì bây giờ chủ yếu là bọn tôi tự ôn tập kiến thức. Tuy nhiên, vào một đêm, ba ngày trước kỳ thi HSG, tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại đột ngột.
"Alo" - Tôi mệt mỏi bấm nút nghe mà chẳng kịp nhìn tên người gọi.
"Ngọc Anh, cô đây!" - Giọng cô Phương truyền qua, tôi lập tức tỉnh ngủ.
"Xin lỗi vì gọi em vào giữa đêm như vậy, có tin khẩn, phía trên yêu cầu trường ta rút bớt thành viên trong đội tuyển do số lượng tham gia nhiều hơn dự kiến! Sáng mai chúng ta sẽ có một cuộc khảo sát cuối lấy 7/10 bạn, có gì em chuẩn bị và ôn tập đi nhé!"- cô Phương thông báo.
Tôi ngơ ngác ngước nhìn đồng hồ: 23h30, cảm giác lo lắng nhanh chóng ôm lấy tôi trong màn đêm tĩnh mịch. Ngừng một lát, tôi nghe thấy cô Phương đặt câu hỏi:
"Còn một vấn đề nữa, Ngọc Anh, em làm lộ đề ôn luyện của đội tuyển cho trường X à?"
Tôi tròn mắt, lập tức phủ nhận:
"Em không làm vậy"
Cô Phương im lặng vài giây. Vài giây ấy khiến tôi cảm thấy như bản thân đang bị nghi ngờ. Cô không nói gì nữa mà chỉ cổ vũ tôi "cố lên" trước khi tắt điện thoại. Lúc này, tôi mới thấy thông báo tin nhắn trong nhóm Zalo đang liên tục tag tên tôi.
"@Vũ Hoàng Ngọc Anh, mày làm lộ đề ôn à?"
"Đây có phải là mày không Ngọc Anh?"
Một bức ảnh được gửi kèm theo câu nói ấy. Trong bức ảnh, tôi đang đứng cạnh An tại quán photo, trên tay cầm tập tài liệu mới in.
"Đúng là Ngọc Anh rồi!"
"Ngọc Anh, mày à?"
Vô số câu hỏi dồn dập nhảy lên trên bảng thông bao. Tôi vội vàng giải thích:
"Tao không làm lộ đề, bức ảnh này là tao tình cờ gặp bạn cũ ở quán photo gần trường mình."
"Bạn cũ của mày lại tình cờ trong đội tuyển Ngữ Văn trường X cơ à?" - Oanh, một thành viên trong đội tuyển của tôi lập tức tra hỏi lại.
"Tao không biết chuyện này, mọi thứ tao nói ở trên đều là sự thật!"
Mặc dù không thấy có thêm một tin nhắn nào xuất hiện trên khung chat nữa nhưng cảm giác oan ức khiến tôi không chịu được. Tôi chưa từng làm lộ đề ôn và cũng không có ý định ấy! Rốt cuộc ai đã chụp bức ảnh trên? Không lẽ...?
Khoan đã! Trước hết, An có thể chứng minh điều tôi nói là sự thật! Nghĩ vậy, tôi lập tức nhắn cho An, nhưng mãi không thấy nó trả lời, có lẽ bây giờ cũng đã tối muộn...
Tuy nhiên, vấn đề hiện tại là tôi phải ôn tập để chuẩn bị cho cuộc khảo sát cuối vào ngày mai. Sự áp lực về vòng loại cuối cùng hoà với cảm giác nghẹn ngào trong cổ họng dâng lên khi tôi bắt đầu mở vở và ngồi vào bàn học. Chẳng biết từ bao giờ tiếng nấc nghẹn xuất hiện, tôi thấy vài giọt nước mắt rơi xuống làm ướt trang sách, rồi cứ như vậy nó tuôn trào trên khoé mi. Không! Tôi không được khóc! Tôi biết bản thân đã cố gắng như thế nào để chuẩn bị cho kỳ thi này cơ mà! Nghĩ đến đây, tôi lập tức gạt những giọt nước mắt đang trực tuôn rơi, tập trung vào từng trang sách trước mặt. Mọi thứ sẽ ổn thôi, tôi sẽ làm được!
...
Khi mở mắt dậy vào sáng hôm sau, cả người tôi đau nhức, cảm giác khi bản thân mới nhắm mắt mà đã phải lập tức tỉnh dậy. Tôi mới chỉ kịp đi vào giấc ngủ được 2-3 tiếng trước thời điểm chuông báo thức kêu. Tin nhắn với An vẫn không có động tĩnh gì, khung chat chìm trong im lặng, dường như An tắt trạng thái hoạt động nên tôi không thể biết lúc nào nó đang online.
Buổi sáng ngày hôm ấy, tất cả các đội tuyển được gọi lên Hội Trường để thầy Hiệu Phó chính thức thông báo về thay đổi mới này. Khuôn mặt của ai cũng vô cùng căng thẳng và tình trạng mắt gấu trúc xuất hiện khá nhiều trong phòng. Cuối cùng, lịch khảo sát diễn ra vào buổi chiều để chúng tôi có thêm thời gian ôn tập. Trang uể oải ngáp dài một cái, khẽ kêu ca:
"Cả đêm hôm qua tao phải ngồi lật lại tất cả các dạng bài một lần nữa! Đúng là 30 vẫn chưa phải Tết"
"Tao cũng không ngờ lại có cú plot twist ngay trước thềm ngày thi như thế này mà!" - Lâm Đặng phụ hoạ.
Khi chúng tôi đến ngã rẽ nọ, Trang và Kiên vẫy tay tạm biệt rồi đi về dãy A2. Tôi đi cùng Đặng Quang Lâm để tiếp tục lên thư viên, suốt chặng đường, dường như tôi cảm giác được nó đang cẩn thận quan sát tâm trạng tôi.
"Mày xảy ra xích mích với đội tuyển à?" - Cuối cùng Lâm Đặng cũng đặt câu hỏi sau khi chứng kiến cảnh tôi bị cô lập tại vào thư viện. Những ánh mắt kì lạ từ các thành viên trong đội tuyển hướng về phía tôi, mọi người ngồi thành một vòng tròn. Tôi âm thầm nhìn về phía Bình, nó đang đeo tai nghe và chăm chú lật sách tham khảo, giống như không để tâm tới cuộc nói chuyện của những thành viên còn lại.
Thấy tôi im lặng không nói, Đặng Quang Lâm lại tiếp tục:
"Mày kể với anh Huy chưa?"
Tôi quyết định ngồi đối diện với Lâm, bắt đầu vừa lấy vở vừa trả lời:
"Kể làm gì, ổng chưa đủ bận à? Ôn thi tốt nghiệp rồi còn phải đi học vẽ tăng cường nữa, tao không muốn làm phiền ổng"
Lâm Đặng không nói gì, nó rút từ trong cặp một gói bánh cá, chia cho tôi ăn cùng rồi cũng bắt đầu giải đề.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương