Ân Ái Không Buông

Chương 11: 11. Lộ rồi



Lê Mẫn Tiên uống thuốc tránh thai xong thì không uống thuốc hạ sốt ngay vì sợ bị tác dụng phụ. Cô không ăn uống mấy, ngủ li bì tới tối. Lúc này Lê Thảo Tiên nhắn tin.

“Sáng mai 9h, tiệm cafe sảnh khách sạn Pang's”

- Sao mình lại họ hàng với con báo này cơ chứ. Báo đời!

Hai người là chị em, nhưng lại bằng tuổi, Lê Mẫn Tiên ngoài chào chị với Lê Thảo Tiên thì coi đây không khác gì đứa bạn thân. Họ học cùng nhau từ tiểu học tới hết cấp 3, mãi sau này định hướng đại học và đi du học thì mới tách ra.

Cũng tối đó, Lý Thần Vũ cũng nhận được tin nhắn.

“ Lê Thảo Tiên - 24 tuổi, con cháu Lê gia nức tiếng.

Sinh viên đại học MIW, du học Mỹ- tốt nghiệp trước thời hạn.

Ông nội từng làm cố vấn cho quốc hội.

Bố mẹ kinh doanh tập đoàn.

Anh cả Lê Thanh Hải sở hữu sàn bất động sản top đầu.

Anh hai Lê Thanh Hòa làm cán bộ cấp cao trong bộ máy chính trị của thành phố“.

Nhìn tổng quát, Lý Thần Vũ cũng gật gù công nhận khủng thật, giàu nứt đố đổ vách chả trách chơi trội. Cũng tính là con nhà gia giáo nhưng ăn người ta xong thì lái xe bỏ chạy.

Nghĩ đến điều này làm Lý Thần Vũ cay cú không cam tâm, dự định trong ngày mai phải tóm người bằng được.



****

Đúng 9h kém 5 phút Lê Mẫn Tiên mới tới địa điểm xem mắt. Cô đã cố make up cho giống chị họ để tránh bị nhận ra.

Tối qua cô đã nhận được ảnh đối tượng xem mắt, ưa nhìn, sáng sủa, có khí chất, đoán là gia đình có tiếng nào đó. Mẫn Tiên cũng không quan tâm cụ thể đó là ai, gia cảnh như nào, vì nhiệm vụ chỉ cần ngồi một chút rồi chối thẳng là xong.

Khi nhìn thấy người đó ngoài đời, tự nhiên Lê Mẫn Tiên thầm nghĩ, nếu chị họ biết anh ta đẹp trai hơn trong ảnh thì có hối hận vì đã không đi xem mắt không.

- Cô Lê!

- Chào anh!

Người đó lịch sự kéo ghế cho Mẫn Tiên, khi cả hai đã ổn định chỗ ngồi liền chủ động giới thiệu bản thân trước.

- Xin chào, tôi là Lý Chính Vũ. Rất vui được gặp cô!

Nghe tên làm Lê Mẫn Tiên hơi hốt, Lý Chính Vũ, sao lại na ná Lý Thần Vũ vậy. Cô nhìn kỹ đối phương hơn, không thấy giống nhau và tự trấn an lòng mình.

“Chắc không liên hệ gì đâu, làm gì có chuyện trùng hợp quá thể đáng như vậy, nếu có thì chắc không đến nỗi xảy ra với mình. Họ Lý cũng không phải là hiếm...”

- Vâng, tôi là Lê..Thảo Tiên.

Nét cười của Lý Chính Vũ rất hiền, giọng trầm ấm. Dù là lần đầu, với người có chút khó gần như Mẫn Tiên cũng thấy thiện cảm.

Cô cười lịch sự cho phải phép.



- Cô Lê có gì muốn nói với tôi không?

- hmmm, anh nghĩ chúng ta nên nói gì. Về tình hình kinh doanh hai gia tộc, hay sở thích - sở trường cá nhân, hay gu bạn đời, hay....

Lý Chính Vũ bật cười, cầm ly nước lọc uống một ngụm rồi chăm chú nhìn vào mắt người đối diện.

- Cô thật thẳng thắn. Cô Lê có bạn trai chưa?

Lê Mẫn Tiên lảng tránh cầm ly của mình lên uống mấy ngụm nhỏ. Do mới ốm dậy nên cô hơi háo nước, nhưng lại khiến đối phương nghĩ cô đang che giấu điều gì.

- Có bạn trai mà còn đi xem mắt, là không tôn trọng nhau.

- Tức là chưa nhỉ. Thực ra tôi đã xem mắt vài mối, cũng có người có bạn trai rồi vẫn bị gia đình áp đặt mà miễn cưỡng tới gặp. Hẳn cô cũng hiểu chúng ta xem mắt có ý nghĩa gì, tình yêu không phải là điều quan trọng, quan trọng là lợi ích đạt được.

Mẫn Tiên không ngờ Lý Chính Vũ này cũng thẳng thắn, cô đang ngồi gật gù thì một câu nữa lại cất lên.

- Cô muốn thử hẹn hò với tôi không?

- À, anh Lý, phải nói sao nhỉ. Tôi tuy chưa có bạn trai nhưng đúng là bị ép đi xem mắt.

- Tôi đang hỏi cô, không phải hỏi Lê Thảo Tiên.

- Anh Lý kì lạ ghê, tôi là Lê Thảo Tiên.

- Trước khi tới chúng ta cũng xem ảnh nhau rồi, kiểu tóc hay trang điểm giống đấy, nhưng ánh mắt của cô gái mà tôi xem trong ảnh không có sự tinh nghịch và vầng sáng như cô đây.
Chương trước Chương tiếp