Ân Ái Không Buông
Chương 24: Lại ghen rồi đấy
Lý Thần Vũ nhìn Madam Pang.
- Cảm ơn mẹ!
Huyền Pang hơi cong môi cười, lần đầu tiên Lý Thần Vũ nói cảm ơn mẹ kế là vì Lê Mẫn Tiên, có vẻ là yêu đương nghiêm túc.
- Ừ, không có gì. Giờ ông nội cũng đã biết, nên con hãy cư xử cho đúng mực. Cháu gái nhà họ Lê không phải những có gái bình thường khác, không thể chơi bời qua đường. Nếu để lại điều tiếng gì không hay sẽ ảnh hưởng tới hòa khí hai nhà. Con hiểu chứ?
Lý Thần Vũ gật đầu, Madam Pang tạm thời yên tâm. Với gia thế nhà họ Lê chắc Lý Thần Vũ cũng tự ý thức được và không thể làm càn.
Trong lòng đang rất vui vẻ, Lý Thần Vũ lại muốn gặp “bạn gái”.
Một cuộc không nghe.
Hai cuộc không nghe.
- Lê Mẫn Tiên, cô lại không ngoan rồi.
Lý Thần Vũ lái xe tới nhà Lê Mẫn Tiên vì khi nãy đã lấy được địa chỉ nhà cô, mới tới đầu phố đã thấy con Lamborghini đen quen thuộc. Ngay lập tức anh quay đầu xe lái theo sau, vừa đi vừa gọi thêm một cuộc nữa.
Mẫn Tiên nhìn thấy có cuộc gọi nhưng cố tình làm ngơ, cô liền tắt nguồn điện thoại cho đỡ phiền.
Chiếc xe đi vào hầm một tòa nhà tích hợp có con ngõ nhỏ bên hông, dưới là quán cafe, trên là quán net. Đằng sau là một khách sạn nhỏ.
Lý Thần Vũ lái xe vào, nhưng thấy xe không thấy người, Lê Mẫn Tiên đã đi rồi. Anh đi lên tầng một, nhìn một lượt quán cafe nhưng không thấy. Mà Lê Mẫn Tiên là con gái chắc không đi net một mình đâu. Dẫu vậy anh vẫn lên tầng trên là quán net.
Cũng không có.
Cay cú quay trở lại xe, Lý Thần Vũ quyết định ngồi trong đợi Lê Mẫn Tiên về sẽ tóm cô.
***
Ở một góc kín tít trong cùng quán net, Mẫn Tiên mặc áo hoodie đội mũ che kín đầu. Hôm nay cô có trận đấu nhỏ.
- Lâu lâu mới gõ phím.
Mẫn Tiên cảm thán một câu rồi xoay xoay và vẩy vẩy bàn tay mình. Hít một hơi rồi cô đeo kính lên, bắt đầu gõ điên cuồng.
Say sưa hơn hai tiếng, Mẫn Tiên phá đảo game và chiến thắng. Cô mỉm cười hài lòng, rồi đeo khẩu trang lên, trước khi rời đi còn bo cho nhân viên quán net một xấp tiền.
Nhân viên hớn hở cảm ơn vị khách quen mà lạ, rất hay lui tới chơi nhưng luôn bí ẩn ngồi ở nơi khó thấy.
Cô vươn vai uể oải vì ngồi một chỗ nhiều giờ, vừa mở cửa xe đã bị ai đó giữ vai lại.
Đang định kháng cự thì cả người đã bị đối phương xoay lại ép dựa vào xe, khẩu trang cũng bị giật ra. Mẫn Tiên ngạc nhiên và hơi hoảng hốt.
- Lý Thần Vũ, sao anh ở đây? Đừng nói anh theo dõi tôi đấy.
Lý Thần Vũ nhìn chằm chằm cái bộ dạng lén lút của cô, rồi dửng dưng đáp.
- Tôi theo dõi cô thì sao, cô không nghe máy tôi rồi tới nơi này lấm lét làm gì?
- Việc của tôi sao phải báo cáo với anh!
Mẫn Tiên muốn thoát ra, nhưng Lý Thần Vũ lại ép chặt hơn. Anh nhìn một lượt từ đầu tới chân, rồi giọng dấy lên tức giận.
- Đừng nói cô chui ở khách sạn phía sau ra đây.
Lý Thần Vũ thấy cô ăn mặc kín đáo, thời gian 2 tiếng, chẳng phải người ta hay thuê phòng kiểu này sao. Lại còn tắt nguồn điện thoại.
- Anh điên à, khách sạn gì chứ. Tôi đi net mà.
Cô càng chối, Lý Thần Vũ càng nghi. Anh hất mũ đội đầu của cô ra, lại tháo cả kính xuống nhìn nhìn.
- Tôi đã vào tìm nhưng không có. Cô đi quán net mà ngụy trang cẩn thận vậy?
Mẫn Tiên thấy không cần phí lời với Lý Thần Vũ, bèn hất tay anh, nhưng anh lại nắm chặt vai cô như muốn bóp vỡ xương người ta vậy.
- Đau tôi!
- Cô nói dối, yếu đuối như vậy chắc là khi nãy đã tốn sức phải không? Là thằng nào, thằng nào khiến cô lặn lội tới đây và dám phớt lờ tôi?
- Cảm ơn mẹ!
Huyền Pang hơi cong môi cười, lần đầu tiên Lý Thần Vũ nói cảm ơn mẹ kế là vì Lê Mẫn Tiên, có vẻ là yêu đương nghiêm túc.
- Ừ, không có gì. Giờ ông nội cũng đã biết, nên con hãy cư xử cho đúng mực. Cháu gái nhà họ Lê không phải những có gái bình thường khác, không thể chơi bời qua đường. Nếu để lại điều tiếng gì không hay sẽ ảnh hưởng tới hòa khí hai nhà. Con hiểu chứ?
Lý Thần Vũ gật đầu, Madam Pang tạm thời yên tâm. Với gia thế nhà họ Lê chắc Lý Thần Vũ cũng tự ý thức được và không thể làm càn.
Trong lòng đang rất vui vẻ, Lý Thần Vũ lại muốn gặp “bạn gái”.
Một cuộc không nghe.
Hai cuộc không nghe.
- Lê Mẫn Tiên, cô lại không ngoan rồi.
Lý Thần Vũ lái xe tới nhà Lê Mẫn Tiên vì khi nãy đã lấy được địa chỉ nhà cô, mới tới đầu phố đã thấy con Lamborghini đen quen thuộc. Ngay lập tức anh quay đầu xe lái theo sau, vừa đi vừa gọi thêm một cuộc nữa.
Mẫn Tiên nhìn thấy có cuộc gọi nhưng cố tình làm ngơ, cô liền tắt nguồn điện thoại cho đỡ phiền.
Chiếc xe đi vào hầm một tòa nhà tích hợp có con ngõ nhỏ bên hông, dưới là quán cafe, trên là quán net. Đằng sau là một khách sạn nhỏ.
Lý Thần Vũ lái xe vào, nhưng thấy xe không thấy người, Lê Mẫn Tiên đã đi rồi. Anh đi lên tầng một, nhìn một lượt quán cafe nhưng không thấy. Mà Lê Mẫn Tiên là con gái chắc không đi net một mình đâu. Dẫu vậy anh vẫn lên tầng trên là quán net.
Cũng không có.
Cay cú quay trở lại xe, Lý Thần Vũ quyết định ngồi trong đợi Lê Mẫn Tiên về sẽ tóm cô.
***
Ở một góc kín tít trong cùng quán net, Mẫn Tiên mặc áo hoodie đội mũ che kín đầu. Hôm nay cô có trận đấu nhỏ.
- Lâu lâu mới gõ phím.
Mẫn Tiên cảm thán một câu rồi xoay xoay và vẩy vẩy bàn tay mình. Hít một hơi rồi cô đeo kính lên, bắt đầu gõ điên cuồng.
Say sưa hơn hai tiếng, Mẫn Tiên phá đảo game và chiến thắng. Cô mỉm cười hài lòng, rồi đeo khẩu trang lên, trước khi rời đi còn bo cho nhân viên quán net một xấp tiền.
Nhân viên hớn hở cảm ơn vị khách quen mà lạ, rất hay lui tới chơi nhưng luôn bí ẩn ngồi ở nơi khó thấy.
Cô vươn vai uể oải vì ngồi một chỗ nhiều giờ, vừa mở cửa xe đã bị ai đó giữ vai lại.
Đang định kháng cự thì cả người đã bị đối phương xoay lại ép dựa vào xe, khẩu trang cũng bị giật ra. Mẫn Tiên ngạc nhiên và hơi hoảng hốt.
- Lý Thần Vũ, sao anh ở đây? Đừng nói anh theo dõi tôi đấy.
Lý Thần Vũ nhìn chằm chằm cái bộ dạng lén lút của cô, rồi dửng dưng đáp.
- Tôi theo dõi cô thì sao, cô không nghe máy tôi rồi tới nơi này lấm lét làm gì?
- Việc của tôi sao phải báo cáo với anh!
Mẫn Tiên muốn thoát ra, nhưng Lý Thần Vũ lại ép chặt hơn. Anh nhìn một lượt từ đầu tới chân, rồi giọng dấy lên tức giận.
- Đừng nói cô chui ở khách sạn phía sau ra đây.
Lý Thần Vũ thấy cô ăn mặc kín đáo, thời gian 2 tiếng, chẳng phải người ta hay thuê phòng kiểu này sao. Lại còn tắt nguồn điện thoại.
- Anh điên à, khách sạn gì chứ. Tôi đi net mà.
Cô càng chối, Lý Thần Vũ càng nghi. Anh hất mũ đội đầu của cô ra, lại tháo cả kính xuống nhìn nhìn.
- Tôi đã vào tìm nhưng không có. Cô đi quán net mà ngụy trang cẩn thận vậy?
Mẫn Tiên thấy không cần phí lời với Lý Thần Vũ, bèn hất tay anh, nhưng anh lại nắm chặt vai cô như muốn bóp vỡ xương người ta vậy.
- Đau tôi!
- Cô nói dối, yếu đuối như vậy chắc là khi nãy đã tốn sức phải không? Là thằng nào, thằng nào khiến cô lặn lội tới đây và dám phớt lờ tôi?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương