Ân Ái Không Buông

Chương 34: Có vẻ khét lẹt



Lê Mẫn Tiên khởi động cơ tay, vẻ mặt nghiêm túc, còn vài phút trước khi vào trận, cô đeo headphone lên và nhắm mắt như đang thiền để thư giãn.

Lý Thần Vũ thấy cô có vẻ coi trọng việc này, mặt chưa thèm rửa, ăn sáng cũng chưa ăn, tóc còn chưa chải thì rất tò mò.

Cô mở mắt, thấy đối phương nhìn mình chằm chằm.

- Không làm phiền được chứ? Tôi cần hoàn toàn tập trung.

- Ừ, sẽ không làm phiền, nhưng sao lại “tôi” rồi.

Mẫn Tiên ngại ngùng.

- Cảm ơn anh!

Lý Thần Vũ ra tới cửa vẫn không quên cổ vũ bạn gái.

- Em yêu cố lên!

Dù đeo headphone nhưng Mẫn Tiên vẫn nghe thấy, cô hơi cười, không quay lại nhưng đầu gật gật, tay ra hiệu OK!

Suốt mấy tiếng Lê Mẫn Tiên trong phòng ngủ thì Lý Thần Vũ hết ăn rồi nằm xem ti vi, chơi điện thoại ở ngoài. Vẫn là thấp thỏm, anh khẽ khàng hé cửa nhìn bạn gái một chút. Mẫn Tiên không hề hay biết Lý Thần Vũ đứng ở xa nhìn mình.

Nhìn động tác tay linh hoạt, tốc độ thao tác màn hình cực nhanh khiến Lý Thần Vũ lác mắt.

Một cô gái mà có thể xử lý chuyên nghiệp như vậy sao?

Nếu anh biết tốc độ chuyển màn hình của Candy Lee là gần 200 lần trong 30s chắc sẽ sốc hơn nữa.

Lý Thần Vũ cũng chơi game, cũng có chút thành tựu, tuy nhiên vừa nhận ra mình chỉ là muỗi so với cô bạn gái này.

Sợ làm phiền ảnh hưởng tới cuộc chơi của Mẫn Tiên, Lý Thần Vũ ra phòng khách ngồi và bắt đầu nghi ngờ nhân sinh.



- DeKao? Chẳng lẽ mình có cô bạn gái cao thủ tới mức quen cả vận động viên điện tử chuyên nghiệp?

Cả quãng thời gian ngồi chờ sau đó, Lý Thần Vũ thấp thỏm đoán già đoán non. Thấy thời gian có vẻ sắp kết thúc, anh chuẩn bị đồ ăn để Mẫn Tiên xong trận là có thể ăn liền.

Khi thấy tiếng cửa phòng mở ra, Lý Thần Vũ sấn sổ tới hỏi han.

- Sao rồi?

Mẫn Tiên vươn vai, rồi cười toe toét.

- Thắng rồi!

Lý Thần Vũ nghệt mặt ra, đang định hỏi thì điện thoại của Lê Mẫn Tiên đổ chuông.

Bên kia đầu dây là Phạm Ánh Nguyệt đang sốt sắng.

- Con gái, có phải đêm qua con không ở nhà?

- Vâng ạ, mưa quá nên con không về được. Con ở khách sạn một đêm.

- Ừ, mẹ biết là mưa và đoán con không về được. Nhưng là con gái, con nên chú ý hơn, không thể cứ ngủ ở ngoài thế. Mẹ không để bố và anh hai con biết vì họ sẽ cằn nhằn.

- Vâng mẹ, con cảm ơn mẹ nhé. Mẹ đừng lo, con biết mình nên làm gì ạ.

- Ừ, giờ vẫn mưa lắm. Tạnh mưa rồi về, đi đường cẩn thận.

- Dạ, mẹ yên tâm.





Lý Thần Vũ đi vào phòng máy nhìn màn hình, ở góc còn hiện lên thông báo phần thưởng thắng cuộc là 200.000 USD sẽ được chuyển vào tài khoản.

Anh hoang mang nhìn ra phía Lê Mẫn Tiên đang dạ vâng nghe điện thoại.

Ngoại hình có vẻ chiến, badgirl mà đàn ông nào đi qua cũng phải ngoái nhìn. Lại lễ phép, biết trên biết dưới, năng lực xuất sắc, tri thức đầy mình.

- Thôi xong, có vẻ mình có chị người yêu là “trùm” khét lẹt rồi.

Lý Thần Vũ nhìn lại màn hình lần nữa, cũng có tự hào. Lê Mẫn Tiên là cô gái rất khác so với những cô gái anh từng gặp, không liễu yếu đào tơ, không yểu điệu thục nữ, không kiêu căng hống hách mà rất tự tin tự lập.

Mẫn Tiên cúp máy thấy Lý Thần Vũ gọi mình tới bàn ăn, là một khay đồ ăn nhẹ và hoa quả, có cả sữa dâu nữa. Vì tốn calo cho trận đấu vừa rồi nên cô đói bụng, ăn gì cũng thấy ngon.

- Nhà giàu nhưng đam mê cày game lấy thưởng sao?

Cô nhai hết đồ ăn trong miệng, rồi chớp chớp mắt trả lời.

- Cứ coi là công việc đúng với đam mê đi.

- Hẳn là em rất chăm chỉ! Mới hôm vừa rồi anh còn tóm em đi net.

Mẫn Tiên đưa cho Lý Thần Vũ một mẩu bánh, rồi phủi phủi tay.

- Thực ra làm việc chăm chỉ là để cho mình một câu trả lời và một cuộc sống tốt hơn. Bản thân không phải người vô dụng sống dựa vào gia đình, càng ngày càng nâng cấp chính mình, và tiền thì càng nhiều càng tốt.

Lê Mẫn Tiên rõ ràng là tuýp phụ nữ thực tế, nhưng nhìn cô chơi game có chút cô đơn. Từ khi quen nhau, Lý Thần Vũ đều bắt gặp cô một mình, bên cạnh không có bạn bè gì cả.

- Em là người hướng nội sao?

- Em hả? À, em từng nghĩ mình sống hướng nội vì thích ở một mình. Nhưng thực ra em thích sự bình yên, và sẽ hướng ngoại với những ai đem lại cho em sự bình yên đó.

Lý Thần Vũ nhận định đây là lời tâm sự chân thành, đồng thời là lời nhắc khéo Lê Mẫn Tiên dành cho anh.
Chương trước Chương tiếp