Ân Ái Không Buông

Chương 46: Same here



Mỗi khi ở bên Lê Mẫn Tiên, Lý Thần Vũ chỉ muốn hôn và hôn. Cảm giác ngậm mút đôi môi mềm mại ấy rất nghiện và không dừng lại được, chỉ muốn mơn trớn mãi thôi.

Mẫn Tiên nhoài người lên hôn một cái lên môi Lý Thần Vũ, chỉ định tỏ ý như chúc ngủ ngon, nhưng không biết hành động này chính là dâng mồi lên miệng cọp.

Cô xoay người muốn ngủ, liền bị Lý Thần Vũ giữ cằm xoay người trở lại. Anh chưa kịp hôn liền bị Mẫn Tiên đưa tay cản trở.

- hmmm, em muốn ngủ, chỉ ngủ thôi.

- Ừm, anh hôn một cái thôi.

Lý Thần Vũ luồn tay qua tóc cô, hôn dịu dàng nhưng không chịu rời đi. Mẫn Tiên thấy có gì đó sai sai. Cô xê đầu mình ra, thấy đôi mắt đầy dục vọng của đối phương liền hốt hoảng.

- Hôn một cái thôi mà.

Anh cười rất khiêu khích, không nói không rằng liền rất nhanh leo lên trên người Mẫn Tiên khóa chặt cô lại, hai tay dứt khoát đan lấy tay cô.

Cổ Mẫn Tiên bị gặm, nói chính xác là Lý Thần Vũ đang gặm cổ cô. Cô nhăn nhó nhắc nhở:

- Đừng để lại vết!

Lý Thần Vũ nghe như nước đổ đầu vịt, còn cố tình cắn mạnh hơn. Anh muốn ngoài kia mọi người biết được cô gái này là hoa đã có chủ.

Môi anh dịch lên phía môi Mẫn Tiên, rồi quấn lấy, mắt vẫn mở để xem phản ứng của cô. Thấy Lê Mẫn Tiên đã đáp lại, sợ sẽ dọa cô liền yên tâm nhắm mắt tận hưởng. So với hôn môi thì Mẫn Tiên thấy vẫn đỡ hơn để Lý Thần Vũ cắn rồi nghiến cổ mình.

Cô lén mở mắt để nhìn rõ người đàn ông của mình, vẫn bị phát hiện.

- Nhắm mắt lại, tập trung vào anh!

Lần nào cũng vậy, đều là Mẫn Tiên bị dụ và bị dẫn dắt. Cô ngoan ngoãn nhắm mắt, lại nghe thấy Lý Thần Vũ cất giọng quyến rũ chết người.

- Em thơm quá, là một viên kẹo ngọt.



Cô cảm giác mình sắp tan chảy rồi. Đang lúc cao trào thì Lý Thần Vũ bất ngờ buông cô ra rồi đứng lên, để Lê Mẫn Tiên thở không đều và ngơ ngác nằm đó.

- Em ngủ ngon!

- Hả? Anh…Anh…đem con bỏ chợ à?

Lý Thần Vũ dửng dưng chỉnh lại quần áo, mặt không cảm xúc nhìn cô.

- Em nói muốn nghỉ ngơi, bay chặng dài mệt lắm. Ngoan nào, ngủ đi. Anh đi tắm rồi sẽ quay lại ôm em.

Thế là có một người phụ nữ nằm giường ấm ức không chịu được, ngủ thì không ngủ nổi. Mãi Lý Thần Vũ chưa trở lại, Mẫn Tiên rón rén đi tới phòng tắm nghe ngóng.

Không có tiếng động gì, vậy là tắm xong rồi mà chưa chịu ra?

Cô thật khẽ đẩy cửa he hé rồi ngó vào, đập vào mắt là một cảnh nên thơ hữu tình.

Lý Thần Vũ tóc hơi ướt nằm trong bồn đầy nước, xà phòng thơm nức đầy nam tính, hai mắt nhắm nghiền nhìn rất thư thái.

Thật sự, kích thích người ta xong vào đây nằm sung sướng quá mà. Mẫn Tiên chỉ muốn lao vào cắn xé cái tên khốn kiếp hành cô lên xuống này, nhưng thế thì mất giá lắm.

Tức anh ách nhưng cô sẽ cố gắng tĩnh tâm. Vừa muốn về phòng ngủ đã giật bắn mình.

- Em lén lút làm gì, háo sắc quá. Vào đây anh cho em nhìn cận cảnh.

Mẫn Tiên há hốc quay lại, thấy Lý Thần Vũ lười nhác nằm nguyên tư thế cũ, đầu hơi xoay lại, hai mắt mơ màng nhìn rất câu dẫn. Anh còn gảy gảy ngón trỏ vẫy gọi cô nữa.

- Không thèm!

Miệng nói vậy nhưng cánh của phòng tắm vừa khép, Mẫn Tiên bất giác nuốt nước bọt một cái. Cô về giường, năm im thin thít, thấy bước chân của Lý Thần Vũ càng gần bèn nhắm chặt mắt giả bộ ngủ.

||||| Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần |||||

Lý Thần Vũ biết thừa, nhưng vẫn vô tư nằm xuống bên cạnh. Mẫn Tiên đợi mãi không thấy gì, bèn quay sang mè nheo.



- Không ôm em?

Anh mỉm cười, rồi yên lặng nâng đầu cô đặt lên cánh tay mình, tay kia ôm lấy lưng rồi nói nhỏ.

- Giờ ngủ được chưa?

Cô không đáp, anh cúi xuống thấy cô đang tròn mắt nhìn mình.

- Sao lại nhìn anh thế?

Lê Mẫn Tiên hậm hực, thôi được rồi, Lý Thần Vũ điên thì cô sẽ điên cùng anh.

Lần đầu Mẫn Tiên to gan chủ động, chọn đúng nơi nhạy cảm mà tấn công.

Môi cô áp lên yết hầu của Lý Thần Vũ khiến anh hơi rùng mình. Anh bóp má cô giữ lại cảnh cáo.

- Có biết em đang làm gì không?

Đầu Mẫn Tiên gật gật. Lý Thần Vũ cong môi cười rồi nâng cằm cô lên hôn cuồng bạo. Khi Mẫn Tiên đang đê mê ở dưới thân Lý Thần Vũ lại nghe thấy anh nói nhỏ bên tai, hơi thở phả vào vành tai làm cả người Mẫn Tiên tê dại.

- Nghiện còn ngại!

- Anh thích mà, phải không?

Lý Thần Vũ cắn nốt bên cổ kia, rồi thì thầm nói nhỏ. Mẫn Tiên cũng cười, cô thừa nhận là hai người hòa hợp chuyện ấy.

- Anh yêu em!

- Same here!

Tức là “em cũng vậy”.
Chương trước Chương tiếp