Ân Hạ Trường Ca
Chương 20
"Ta nhớ rồi"
Sau đó nhẹ nhàng mở cửa Viễn Ninh đi tiến vào bên trong
Trong phật đường được bố trí khá đơn giản chính giữa là một bức tượng phật tổ, bên cạnh còn có tượng quan thế âm, được đặt trên chiếc bệ lớn.
Phía dưới hai bên trái phải được bố trí vài chiếc ghế. Lúc này chính điện Thái hậu đang quỳ trên chiếc gối đệm trên sàn nhà, một tay gõ mõ tụng kinh, không còn quan tâm đến mọi thứ xung quanh dường như tách biệt với thế giới bên ngoài.
Nhẹ nhàng tiến lại ghế Viễn Ninh ngồi xuống chờ đợi cho đến khi hoàng tổ mẫu niệm xong kinh phật.
Cứ tưởng là hoàng tổ mẫu sẽ niệm kinh nhanh ai ngờ ngồi đợi đã qua một canh giờ nàng vẫn chưa thấy dấu hiệu dừng lại của hoàng tổ mẫu. Kinh phật hoàng tổ mẫu là người đọc, nhưng người nghe mới là Viễn Ninh, nghe từ lúc vào cho tới giờ đầu Viễn Ninh thực sự muốn nổ tới nơi rồi, đôi mắt cũng không chủ được muốn dính lại với nhau.
Khẽ ngáp miệng một cái, đôi mắt Viễn Ninh nhắm chặt lại, không biết đến bao lâu khi nàng mở mắt ra không còn nghe tiếng tụng kinh nữa, vội vàng nhìn ra giữa điện cũng không thấy người đâu, đương lúc hoảng loạn một tiếng nói cất lên.
“Ai gia ở đây không cần phải tìm nữa” men theo tiếng nói thì ra hoàng tổ mẫu đang đứng phía sau hàng ghế của mình tay còn đang thắp lên vài ngọn nến đã tắt ổ phật đường, bên cạnh còn có Lưu cô cô. Chẳng nhẽ mình đã ngủ lâu như vậy sao.
“Hoàng tổ mẫu” Viễn Ninh cất giọng.
“Đến chính điện rồi nói chuyện sau” Thái hậu cất giọng sau đó bước đi, Viễn Ninh thấy vậy cũng bước đi theo sau.
'Chẳng nhẽ mình ngủ quên ở đây khiến hoàng tổ mẫu sinh khí rồi sao'
Ra đến ngoài quả thực vẫn chưa muộn như nàng tưởng tượng chỉ là nàng vào đây từ lúc sáng sớm giờ bầu trời đã ngả sang chiều mất rồi
Bước vào trong đại sảnh, Lưu cô cô đứng bên cạnh đỡ thái hậu ngồi xuống ghế
“Viễn Ninh bái kiến hoàng tổ mẫu” Viễn Ninh quỳ xuống nói
“Ài đứa nhóc này mau đứng lên đi” thái hậu đưa tay ra phía trước nâng lên như biểu thị cháu ngoan của ta mau đứng lên đi.
Viễn Ninh chậm chạp đứng lên sau đó tiến lại chiếc ghế gần đó ngồi
“Ninh nhi con đến đây từ lúc sáng đến giờ chắc cũng đói rồi đúng không” thái hậu nhìn xuống Viễn Ninh nói, sau đó quay sang phía Lưu cô cô đang đứng
“Lưu cô cô xuống ngự thiện phòng cho người mang điểm tâm đến đây”
“Dạ” nói xong Lưu cô cô lui ra ngoài
“Hoàng tổ mẫu sáng nay con muốn đến thỉnh an người, ai ngờ sau khi đến phật đường lại ngủ quên mất” Viễn Ninh cúi mặt xuống nói
“Ninh nhi con đang bị thương, đáng nhẽ con nên ở Thái Hoà cung dưỡng thương cho tốt đằng này lại qua đây thăm ai gia” thái hậu nhìn xuống Viễn Ninh nói mang theo vài phần trách mắng
Viễn Ninh thấy vậy cũng chỉ đành cúi đầu im lặng không nói thêm tiếng nào
“Được rồi ai gia cũng đâu trách phạt con, không cần phải cúi đầu xuống như vậy”
“Vâng hoàng tổ mẫu” nói xong Viễn Ninh ngẩng mặt lên
“Phải rồi cháu dâu của ta không cùng con tới đây sao”
Sáng nay sau khi tụng kinh xong thái hậu quay ra thì thấy Viễn Ninh ngồi trên ghế đã ngủ, cứ tưởng tên nhóc này sẽ mang cả cháu dâu qua thỉnh an mình trong lòng vui lên không ít, nhưng sau khi hỏi Lưu cô cô mới nói điện hạ chỉ qua có một mình, thái hậu liền trở nên thất vọng
“Chuyện này..sáng nay con vào cung gặp phụ hoàng nên không tiện để nàng ấy đi cùng” Viễn Ninh nói
‘Tới gặp bệ hạ sao, giữa bệ hạ và Ninh nhi đã lâu không gặp nay Ninh nhi lại tới chỗ bệ hạ,
chuyện này phải cho người điều tra mới được”
"Được rồi, lần sau có qua thì nhớ đem theo cả cháu dâu qua để hoàng tổ mẫu gặp nữa đừng đi một mình như vậy” thái hậu nói
“Từ ngày Ngọc Lam vào cung lần nào con đến thăm người người cũng toàn nói đến nàng ấy, có phải người để con ra ngoài rồi có đúng không” Viễn Ninh quay sang chất vấn
“Đứa nhóc này, sao ai gia lại để con ra ngoài chứ, ai gia sống đến giờ này cũng mong muốn gặp được nội tôn, cho nên hai đứa phải mau lên, để ai gia trước khi qua đời thấy được nội tôn của mình thì cũng thoả mãn rồi” thái hậu từ tốn nói
Chuyện này…..chẳng nhẽ phải nói với hoàng tổ mẫu là hoàng tổ mẫu là Ninh nhi của người cũng giống người ta đó đều là nữ nhân, thì làm sao mà có nội tôn cho người ẵm được
"Hoàng tổ mẫu người đừng nói vậy người nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi mà"
"Ta nhất định sẽ sống cho đến khi được bế nhỉ tử của Ninh nhi mới thôi" thái hậu vừa cười vừa nói
“Ninh nhi đã rõ thưa hoàng tổ mẫu” Viễn Ninh cắn chặt rang thốt ra vài câu
“Thái hậu điểm tâm tới rồi” Lưu cô cô tiến vào đi theo sau còn có hai cung nữ trên tay mỗi người cầm một chiếc đĩa, một đĩa để trên bàn Viễn Ninh đĩa còn lại đem lên thái hậu
“Ninh nhi con mau ăn đi, đừng để đói bụng” Thái hậu thúc giục Viễn Ninh ăn vài chiếc bánh mà ngự thiện phòng chuẩn bị
“Hoàng tổ mẫu người cũng ăn đi ạ” nói xong Viễn Ninh cầm vài khối bánh đem lên bỏ vào miệng ăn, ăn hết đĩa bánh Viễn Ninh không quên quẹt miệng mộ cái sau nó cầm chén trà lên uống một hơi
Thái hậu ở trên nhìn xuống thấy vậy thì không khỏi buồn cười, Lưu cô cô đứng bên cạnh bộ dạng như thấp thỏm có điều gì muốn nói nhưng lại thôi, nhưng sau đó cũng quyết định nói.
Lưu cô cô hơi cúi người nhẹ nhàng gọi “Thái hậu" Dường như nhận ra có chuyện gì đó nên thái hậu liền quay sang nhìn Lưu cô cô. Lưu cô cô thấy vậy liền nói vài thứ gì đó rất nhỏ vào tay thái hậu, chỉ thấy biểu cảm thái hậu cũng chẳng thay đổi mấy là bao có lẽ đây cũng chẳng phải là chuyện lớn gì.
Nhận thấy hoàng tổ mẫu của mình đang có việc cần giải quyết nên Viễn Ninh cũng không ở lại lâu nữa liền lập tức đứng dậy sau đó xin cáo lui trở về Thái Hoà cung.
Sau khi Viễn Ninh đi ra khỏi Diện Thọ cung
“Ai gia muốn đích thân đến đó xem hắn là người phương nào, mà dám vào cung hành thích” nói xong thái hậu đứng dậy Lưu cô cô tiến tới đỡ tay sau đó chỉ thấy thái hậu cũng
Lưu cô cô tiến vào trong thư phòng
“Thái hậu muốn vào thư phòng chép kinh các ngươi ở ngoài canh chừng nghiêm ngạt tuyệt đối không để ai vào trong trừ khi có lệnh của thái hậu. Nghe rõ chưa” Lưu cô cô đứng bên ngoài thư phòng nói với đám thị vệ
“Tuân mệnh”
Sau đó đóng lại cánh cửa Lưu cô cô tiến tới gần kệ đựng đồ trang trí trong thư phòng khẽ vặn nhẹ chiếc bình hoa trên đó, một cánh cửa trên bức tường hiện ra, bên dưới là một đạo thông quan.
“Thái hậu” sau đó Lưu cô cô tiến tới đỡ tay thái hậu cùng tiến xuống mật đạo
Bên dưới có một nữ nhân bị dậy xích trói chặt chân tay vào với tường, trên người chằng chịt
vết thương khẳng định là đã bị bị tra tấn trước khi thái hậu đến.
Lưu cô cô kéo chiếc ghế ở gần đó đến cho thái hậu ngồi
“Ngươi chính là thích khách ở Linh Tê cung lần trước” Thái hậu cất giọng hỏi
Nữ nhân đó giữ miệng im bặt không nói một lời
“Thái hậu đang nói chuyện với ngươi mau mở miệng ra nói đi’ nói xong Lưu cô cô còn không quên cho mộ cước vào bụng nữ nhân đang bị trói nằm dưới sàn nhà
“Đáng nhẽ lúc đó ta phải ra tay mạnh hơn một nhát đâm chết tên Viễn Ninh đó” nói xong hắn mở chiếc miệng còn vương máu của mình lên cười lớn
Thấy vậy Lưu cô cô lại cho thêm một cước vào bụng, bị đau cuối cùng hắn cũng không cười được nữa thay vào đó là những lời rên rỉ
“Ai là người đã sai ngươi đi hành thích” Lưu cô cô nói
Trái lại với những câu hỏi của Lưu cô cô nữ nhân lại tiếp tục giữ im lặng, lúc này không chịu được nữa Lưu cô cô liền đem gói bột trên tay ra rắc lên vết thương trên người nữ
nhân, vết thương bị rách vào ra thịt vốn có vài vết hở sau khi rắc bột vào lại khiến vết thương thêm đau rát. Vì bột này khi gặp nước sẽ bị hút lại sau đó nóng lên nên khi rơi vào vết thương vẫn còn rỉ máu lập tức phát huy công dụng, khiến cho nữ nhân nằm trên sàn đau
quằn quại không thôi.
“Ta nói..ta nói” nữ nhân không chịu nổi đau nữa mà thốt lên
Thấy vậy Lưu cô cô cũng ngừng việc rắc bột lại, sau đó lấy ra một bình sứ nhỏ đổ vào miệng nữ nhân ngay lập tức cơn đau liền không còn nữa.
“Hoàng hậu lo sợ địa vị thái tử không vững, liền sai ta âm thầm thủ tiêu dần các vị hoàng tử khác ở trong cung” nói xong nữ nhân thở hổn hển
“Chỉ bằng một lời nói mà cũng muốn ai gia tin lời ngươi nói sao” thái hậu ánh mắt thâm sâu nói
“Nếu ta nói vậy thì chắc chắn thái hậu sẽ không tin” nữ nhân nói
“Mau nói đàng hoàng bằng không thì đừng trách ta sẽ rắc kim sa bột lên cho ngươi sống không bằng chết” Lưu cô cô nói
“Đương nhiên nếu bỗng dưng có thích khách xuất hiện ở nơi cung cấm nghiêm ngặt vậy sẽ không khỏi sinh ra hoài nghi, mà ai mới là người có đủ năng lực để bao dung được thích
khách ở chốn hậu cung như này. Đương nhiên nghĩ đến phương diện này mọi người đều
sẽ chỉa mũi nhọn vào hoàng hậu” nói xong hắn cười khẩy
“Nhưng điều mà bọn họ không thể ngờ rằng thích khách lại xuất hiện ở Linh Tê xung hơn nữa còn nhắm vào mạng của Trưởng công chúa, ai cũng biết là nếu không nhờ ngũ điện hạ thì trưởng công chúa cũng đã mất mạng rồi. Cho nên ai sẽ nghĩ là hoàng hậu sẽ
thuê một thích khách về để giết con mình đâu chứ”
“Ngũ hoàng tử rõ ràng không có khả năng ảnh hưởng đến vị trí thái tử, tại sao hoàng hậu lại
ngắm vào ngũ hoàng tử” thái hậu âm thanh sắc bén nói, dường như những lời nữ nhân
này nói đều không xoá bỏ được hiềm nghi của thái hậu.
“Ngũ hoàng tử không có mẫu phi thân sinh, lại càng không có gia tộc chông đỡ sau lưng ra tay với ngũ hoàng tử là để cho các vị hoàng tử khác hiểu rõ thân phận của mình mà an phận” nói xong nữ nhân cười lớn.
“Thái hậu chuyện này” Lưu cô cô nhìn lên nói
“Cứ nhốt ả ta ở đây, nhớ canh chừng cho kĩ” nói xong đứng dậy khỏi ghế quay lưng đi
Lưu cô cô thấy vậy cũng liếc mắt cảnh cáo nữ nhân nằm trên sàn nhà một cái sau đó cũng đi theo sau thái hậu ra ngoài.
“Công chúa không hay rồi” Ngọc Lam đang ngồi đọc sách trong phòng nghe thấy giọng A Nhược vội đặt cuốn sách xuống
“Có chuyện gì sao ngươi lại hốt hoảng vậy” Ngọc Lam bình tĩnh hỏi.
A Nhược ghé vào tay Ngọc Lam nói nhỏ
“Thập nhất đã bị bắt rồi”
Ngọc Lam biểu cảm kinh ngạc quay sang nhìn A Nhược “Có biết người động thủ là ai không”
“Nếu đoán không nhầm thì là người của thái hậu” A Nhược nói
Ngọc Lam quay sang phía cửa sổ nhìn ra ngoài suy nghĩ. Thái hậu đã bắt đầu ra tay rồi sau, không đúng hình như lần trước Viễn Ninh vào cung thỉnh an thái hậu bị thái tử khó dễ thái hậu cũng ra mặt. E rằng lần này Viễn Ninh là người bị ngắm trúng nên thái hậu mới ra tay đi. Chuyện này cũng tốt, chỉ mong Thập Nhất biết điều một chút
“Công chúa chúng ta phải đi cứu Thập Nhất” A Nhược nói
Trái ngược lại với sự hấp tấp của A Nhược Ngọc Lam bình tĩnh nói “Cho người đi thám thính xem sao, nếu có cơ hội thì cứu người, hoặc không thì bỏ bớt một người cũng được”
Nghe công chúa nói vậy A Nhược cũng sững người, ý công chúa nói vậy chẳng phải nếu không thuận lợi thì cứ bỏ mặc sống chết của Thập Nhất sao.
“Nếu không cứu được người thì các ngươi phải trở về, tuyệt đối không được liều mạng, ta nghĩ thái hậu sẽ không ra tay giết người nhanh vậy đâu” Ngọc Lam nói thêm. Nàng biết võ công Thập Nhất cũng được xếp vào hạng cao thủ, nếu bắt được Thập Nhất thì đối phương cũng không hề thấp kém.
Nghe công chúa nói vậy A Nhược mới thở phào nhẹ nhõm thì ra công chúa sợ mọi người vì cố gắng cứu Thập Nhất mà hi sinh hết. Thì ra bản thân mình đã nghĩ lầm công chúa rồi. Sau khi nghĩ xong như vậy A Nhược lại càng thêm tin tưởng và thề với lòng mình càng trung thành với công chúa hơn
“Vậy nô tì sẽ đi ra ngoài thăm dò thử” A Nhược nói
“Mọi chuyện đều phải cẩn thận, tuyệt đối không thể để lộ. Nếu không tất cả công sức từ trước đến giờ đều đổ sông đổ biển” Ngọc Lam căn dặn
“Nô tì nhớ rõ” nói xong A Nhược lui ra ngoài.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại Ngọc Lam nàng lại nâng cuốn sách đang đọc dở ban nãy lên bình thản tiếp tục đọc.
Hết chương
Sau đó nhẹ nhàng mở cửa Viễn Ninh đi tiến vào bên trong
Trong phật đường được bố trí khá đơn giản chính giữa là một bức tượng phật tổ, bên cạnh còn có tượng quan thế âm, được đặt trên chiếc bệ lớn.
Phía dưới hai bên trái phải được bố trí vài chiếc ghế. Lúc này chính điện Thái hậu đang quỳ trên chiếc gối đệm trên sàn nhà, một tay gõ mõ tụng kinh, không còn quan tâm đến mọi thứ xung quanh dường như tách biệt với thế giới bên ngoài.
Nhẹ nhàng tiến lại ghế Viễn Ninh ngồi xuống chờ đợi cho đến khi hoàng tổ mẫu niệm xong kinh phật.
Cứ tưởng là hoàng tổ mẫu sẽ niệm kinh nhanh ai ngờ ngồi đợi đã qua một canh giờ nàng vẫn chưa thấy dấu hiệu dừng lại của hoàng tổ mẫu. Kinh phật hoàng tổ mẫu là người đọc, nhưng người nghe mới là Viễn Ninh, nghe từ lúc vào cho tới giờ đầu Viễn Ninh thực sự muốn nổ tới nơi rồi, đôi mắt cũng không chủ được muốn dính lại với nhau.
Khẽ ngáp miệng một cái, đôi mắt Viễn Ninh nhắm chặt lại, không biết đến bao lâu khi nàng mở mắt ra không còn nghe tiếng tụng kinh nữa, vội vàng nhìn ra giữa điện cũng không thấy người đâu, đương lúc hoảng loạn một tiếng nói cất lên.
“Ai gia ở đây không cần phải tìm nữa” men theo tiếng nói thì ra hoàng tổ mẫu đang đứng phía sau hàng ghế của mình tay còn đang thắp lên vài ngọn nến đã tắt ổ phật đường, bên cạnh còn có Lưu cô cô. Chẳng nhẽ mình đã ngủ lâu như vậy sao.
“Hoàng tổ mẫu” Viễn Ninh cất giọng.
“Đến chính điện rồi nói chuyện sau” Thái hậu cất giọng sau đó bước đi, Viễn Ninh thấy vậy cũng bước đi theo sau.
'Chẳng nhẽ mình ngủ quên ở đây khiến hoàng tổ mẫu sinh khí rồi sao'
Ra đến ngoài quả thực vẫn chưa muộn như nàng tưởng tượng chỉ là nàng vào đây từ lúc sáng sớm giờ bầu trời đã ngả sang chiều mất rồi
Bước vào trong đại sảnh, Lưu cô cô đứng bên cạnh đỡ thái hậu ngồi xuống ghế
“Viễn Ninh bái kiến hoàng tổ mẫu” Viễn Ninh quỳ xuống nói
“Ài đứa nhóc này mau đứng lên đi” thái hậu đưa tay ra phía trước nâng lên như biểu thị cháu ngoan của ta mau đứng lên đi.
Viễn Ninh chậm chạp đứng lên sau đó tiến lại chiếc ghế gần đó ngồi
“Ninh nhi con đến đây từ lúc sáng đến giờ chắc cũng đói rồi đúng không” thái hậu nhìn xuống Viễn Ninh nói, sau đó quay sang phía Lưu cô cô đang đứng
“Lưu cô cô xuống ngự thiện phòng cho người mang điểm tâm đến đây”
“Dạ” nói xong Lưu cô cô lui ra ngoài
“Hoàng tổ mẫu sáng nay con muốn đến thỉnh an người, ai ngờ sau khi đến phật đường lại ngủ quên mất” Viễn Ninh cúi mặt xuống nói
“Ninh nhi con đang bị thương, đáng nhẽ con nên ở Thái Hoà cung dưỡng thương cho tốt đằng này lại qua đây thăm ai gia” thái hậu nhìn xuống Viễn Ninh nói mang theo vài phần trách mắng
Viễn Ninh thấy vậy cũng chỉ đành cúi đầu im lặng không nói thêm tiếng nào
“Được rồi ai gia cũng đâu trách phạt con, không cần phải cúi đầu xuống như vậy”
“Vâng hoàng tổ mẫu” nói xong Viễn Ninh ngẩng mặt lên
“Phải rồi cháu dâu của ta không cùng con tới đây sao”
Sáng nay sau khi tụng kinh xong thái hậu quay ra thì thấy Viễn Ninh ngồi trên ghế đã ngủ, cứ tưởng tên nhóc này sẽ mang cả cháu dâu qua thỉnh an mình trong lòng vui lên không ít, nhưng sau khi hỏi Lưu cô cô mới nói điện hạ chỉ qua có một mình, thái hậu liền trở nên thất vọng
“Chuyện này..sáng nay con vào cung gặp phụ hoàng nên không tiện để nàng ấy đi cùng” Viễn Ninh nói
‘Tới gặp bệ hạ sao, giữa bệ hạ và Ninh nhi đã lâu không gặp nay Ninh nhi lại tới chỗ bệ hạ,
chuyện này phải cho người điều tra mới được”
"Được rồi, lần sau có qua thì nhớ đem theo cả cháu dâu qua để hoàng tổ mẫu gặp nữa đừng đi một mình như vậy” thái hậu nói
“Từ ngày Ngọc Lam vào cung lần nào con đến thăm người người cũng toàn nói đến nàng ấy, có phải người để con ra ngoài rồi có đúng không” Viễn Ninh quay sang chất vấn
“Đứa nhóc này, sao ai gia lại để con ra ngoài chứ, ai gia sống đến giờ này cũng mong muốn gặp được nội tôn, cho nên hai đứa phải mau lên, để ai gia trước khi qua đời thấy được nội tôn của mình thì cũng thoả mãn rồi” thái hậu từ tốn nói
Chuyện này…..chẳng nhẽ phải nói với hoàng tổ mẫu là hoàng tổ mẫu là Ninh nhi của người cũng giống người ta đó đều là nữ nhân, thì làm sao mà có nội tôn cho người ẵm được
"Hoàng tổ mẫu người đừng nói vậy người nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi mà"
"Ta nhất định sẽ sống cho đến khi được bế nhỉ tử của Ninh nhi mới thôi" thái hậu vừa cười vừa nói
“Ninh nhi đã rõ thưa hoàng tổ mẫu” Viễn Ninh cắn chặt rang thốt ra vài câu
“Thái hậu điểm tâm tới rồi” Lưu cô cô tiến vào đi theo sau còn có hai cung nữ trên tay mỗi người cầm một chiếc đĩa, một đĩa để trên bàn Viễn Ninh đĩa còn lại đem lên thái hậu
“Ninh nhi con mau ăn đi, đừng để đói bụng” Thái hậu thúc giục Viễn Ninh ăn vài chiếc bánh mà ngự thiện phòng chuẩn bị
“Hoàng tổ mẫu người cũng ăn đi ạ” nói xong Viễn Ninh cầm vài khối bánh đem lên bỏ vào miệng ăn, ăn hết đĩa bánh Viễn Ninh không quên quẹt miệng mộ cái sau nó cầm chén trà lên uống một hơi
Thái hậu ở trên nhìn xuống thấy vậy thì không khỏi buồn cười, Lưu cô cô đứng bên cạnh bộ dạng như thấp thỏm có điều gì muốn nói nhưng lại thôi, nhưng sau đó cũng quyết định nói.
Lưu cô cô hơi cúi người nhẹ nhàng gọi “Thái hậu" Dường như nhận ra có chuyện gì đó nên thái hậu liền quay sang nhìn Lưu cô cô. Lưu cô cô thấy vậy liền nói vài thứ gì đó rất nhỏ vào tay thái hậu, chỉ thấy biểu cảm thái hậu cũng chẳng thay đổi mấy là bao có lẽ đây cũng chẳng phải là chuyện lớn gì.
Nhận thấy hoàng tổ mẫu của mình đang có việc cần giải quyết nên Viễn Ninh cũng không ở lại lâu nữa liền lập tức đứng dậy sau đó xin cáo lui trở về Thái Hoà cung.
Sau khi Viễn Ninh đi ra khỏi Diện Thọ cung
“Ai gia muốn đích thân đến đó xem hắn là người phương nào, mà dám vào cung hành thích” nói xong thái hậu đứng dậy Lưu cô cô tiến tới đỡ tay sau đó chỉ thấy thái hậu cũng
Lưu cô cô tiến vào trong thư phòng
“Thái hậu muốn vào thư phòng chép kinh các ngươi ở ngoài canh chừng nghiêm ngạt tuyệt đối không để ai vào trong trừ khi có lệnh của thái hậu. Nghe rõ chưa” Lưu cô cô đứng bên ngoài thư phòng nói với đám thị vệ
“Tuân mệnh”
Sau đó đóng lại cánh cửa Lưu cô cô tiến tới gần kệ đựng đồ trang trí trong thư phòng khẽ vặn nhẹ chiếc bình hoa trên đó, một cánh cửa trên bức tường hiện ra, bên dưới là một đạo thông quan.
“Thái hậu” sau đó Lưu cô cô tiến tới đỡ tay thái hậu cùng tiến xuống mật đạo
Bên dưới có một nữ nhân bị dậy xích trói chặt chân tay vào với tường, trên người chằng chịt
vết thương khẳng định là đã bị bị tra tấn trước khi thái hậu đến.
Lưu cô cô kéo chiếc ghế ở gần đó đến cho thái hậu ngồi
“Ngươi chính là thích khách ở Linh Tê cung lần trước” Thái hậu cất giọng hỏi
Nữ nhân đó giữ miệng im bặt không nói một lời
“Thái hậu đang nói chuyện với ngươi mau mở miệng ra nói đi’ nói xong Lưu cô cô còn không quên cho mộ cước vào bụng nữ nhân đang bị trói nằm dưới sàn nhà
“Đáng nhẽ lúc đó ta phải ra tay mạnh hơn một nhát đâm chết tên Viễn Ninh đó” nói xong hắn mở chiếc miệng còn vương máu của mình lên cười lớn
Thấy vậy Lưu cô cô lại cho thêm một cước vào bụng, bị đau cuối cùng hắn cũng không cười được nữa thay vào đó là những lời rên rỉ
“Ai là người đã sai ngươi đi hành thích” Lưu cô cô nói
Trái lại với những câu hỏi của Lưu cô cô nữ nhân lại tiếp tục giữ im lặng, lúc này không chịu được nữa Lưu cô cô liền đem gói bột trên tay ra rắc lên vết thương trên người nữ
nhân, vết thương bị rách vào ra thịt vốn có vài vết hở sau khi rắc bột vào lại khiến vết thương thêm đau rát. Vì bột này khi gặp nước sẽ bị hút lại sau đó nóng lên nên khi rơi vào vết thương vẫn còn rỉ máu lập tức phát huy công dụng, khiến cho nữ nhân nằm trên sàn đau
quằn quại không thôi.
“Ta nói..ta nói” nữ nhân không chịu nổi đau nữa mà thốt lên
Thấy vậy Lưu cô cô cũng ngừng việc rắc bột lại, sau đó lấy ra một bình sứ nhỏ đổ vào miệng nữ nhân ngay lập tức cơn đau liền không còn nữa.
“Hoàng hậu lo sợ địa vị thái tử không vững, liền sai ta âm thầm thủ tiêu dần các vị hoàng tử khác ở trong cung” nói xong nữ nhân thở hổn hển
“Chỉ bằng một lời nói mà cũng muốn ai gia tin lời ngươi nói sao” thái hậu ánh mắt thâm sâu nói
“Nếu ta nói vậy thì chắc chắn thái hậu sẽ không tin” nữ nhân nói
“Mau nói đàng hoàng bằng không thì đừng trách ta sẽ rắc kim sa bột lên cho ngươi sống không bằng chết” Lưu cô cô nói
“Đương nhiên nếu bỗng dưng có thích khách xuất hiện ở nơi cung cấm nghiêm ngặt vậy sẽ không khỏi sinh ra hoài nghi, mà ai mới là người có đủ năng lực để bao dung được thích
khách ở chốn hậu cung như này. Đương nhiên nghĩ đến phương diện này mọi người đều
sẽ chỉa mũi nhọn vào hoàng hậu” nói xong hắn cười khẩy
“Nhưng điều mà bọn họ không thể ngờ rằng thích khách lại xuất hiện ở Linh Tê xung hơn nữa còn nhắm vào mạng của Trưởng công chúa, ai cũng biết là nếu không nhờ ngũ điện hạ thì trưởng công chúa cũng đã mất mạng rồi. Cho nên ai sẽ nghĩ là hoàng hậu sẽ
thuê một thích khách về để giết con mình đâu chứ”
“Ngũ hoàng tử rõ ràng không có khả năng ảnh hưởng đến vị trí thái tử, tại sao hoàng hậu lại
ngắm vào ngũ hoàng tử” thái hậu âm thanh sắc bén nói, dường như những lời nữ nhân
này nói đều không xoá bỏ được hiềm nghi của thái hậu.
“Ngũ hoàng tử không có mẫu phi thân sinh, lại càng không có gia tộc chông đỡ sau lưng ra tay với ngũ hoàng tử là để cho các vị hoàng tử khác hiểu rõ thân phận của mình mà an phận” nói xong nữ nhân cười lớn.
“Thái hậu chuyện này” Lưu cô cô nhìn lên nói
“Cứ nhốt ả ta ở đây, nhớ canh chừng cho kĩ” nói xong đứng dậy khỏi ghế quay lưng đi
Lưu cô cô thấy vậy cũng liếc mắt cảnh cáo nữ nhân nằm trên sàn nhà một cái sau đó cũng đi theo sau thái hậu ra ngoài.
“Công chúa không hay rồi” Ngọc Lam đang ngồi đọc sách trong phòng nghe thấy giọng A Nhược vội đặt cuốn sách xuống
“Có chuyện gì sao ngươi lại hốt hoảng vậy” Ngọc Lam bình tĩnh hỏi.
A Nhược ghé vào tay Ngọc Lam nói nhỏ
“Thập nhất đã bị bắt rồi”
Ngọc Lam biểu cảm kinh ngạc quay sang nhìn A Nhược “Có biết người động thủ là ai không”
“Nếu đoán không nhầm thì là người của thái hậu” A Nhược nói
Ngọc Lam quay sang phía cửa sổ nhìn ra ngoài suy nghĩ. Thái hậu đã bắt đầu ra tay rồi sau, không đúng hình như lần trước Viễn Ninh vào cung thỉnh an thái hậu bị thái tử khó dễ thái hậu cũng ra mặt. E rằng lần này Viễn Ninh là người bị ngắm trúng nên thái hậu mới ra tay đi. Chuyện này cũng tốt, chỉ mong Thập Nhất biết điều một chút
“Công chúa chúng ta phải đi cứu Thập Nhất” A Nhược nói
Trái ngược lại với sự hấp tấp của A Nhược Ngọc Lam bình tĩnh nói “Cho người đi thám thính xem sao, nếu có cơ hội thì cứu người, hoặc không thì bỏ bớt một người cũng được”
Nghe công chúa nói vậy A Nhược cũng sững người, ý công chúa nói vậy chẳng phải nếu không thuận lợi thì cứ bỏ mặc sống chết của Thập Nhất sao.
“Nếu không cứu được người thì các ngươi phải trở về, tuyệt đối không được liều mạng, ta nghĩ thái hậu sẽ không ra tay giết người nhanh vậy đâu” Ngọc Lam nói thêm. Nàng biết võ công Thập Nhất cũng được xếp vào hạng cao thủ, nếu bắt được Thập Nhất thì đối phương cũng không hề thấp kém.
Nghe công chúa nói vậy A Nhược mới thở phào nhẹ nhõm thì ra công chúa sợ mọi người vì cố gắng cứu Thập Nhất mà hi sinh hết. Thì ra bản thân mình đã nghĩ lầm công chúa rồi. Sau khi nghĩ xong như vậy A Nhược lại càng thêm tin tưởng và thề với lòng mình càng trung thành với công chúa hơn
“Vậy nô tì sẽ đi ra ngoài thăm dò thử” A Nhược nói
“Mọi chuyện đều phải cẩn thận, tuyệt đối không thể để lộ. Nếu không tất cả công sức từ trước đến giờ đều đổ sông đổ biển” Ngọc Lam căn dặn
“Nô tì nhớ rõ” nói xong A Nhược lui ra ngoài.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại Ngọc Lam nàng lại nâng cuốn sách đang đọc dở ban nãy lên bình thản tiếp tục đọc.
Hết chương
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương