Ân Hạ Trường Ca
Chương 29
“Điện hạ ta thấy người cũng đã mệt rồi chi bằng đi nghỉ ngơi một lát sẽ tốt hơn”
“Đa tạ ý tốt của Sở đại nhân nhưng đã nhận làm mệnh quan ở đây thì nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ, học trò thật không giám lơ là” Viễn Ninh lễ phép nói
“Ở đây có nhiều vị quan khác vẫn đảm bảo kỳ thi diễn ra thuận lợi, đổi lại là ngài, xem đi ta còn đang ở đây đợi điện hạ nghỉ ngơi lấy lại sức lực sau đó thay lão già đây trông trừng nữa cơ” Sở đại nhân nói, ông hiểu cho Viễn Ninh vốn cố chấp cho dù ông có cố khuyên thế nào đi chăng nữa thì cũng chẳng thay đổi được gì, chi bằng trao đổi lợi ích.
Nghe Sở đại nhân nói vậy cuối cùng Viễn Ninh cũng thoả hiệp. Từ từ lê bước chân nặng nhọc đi đến thư phòng.
Viễn Ninh đặt lựng nằm xuống chiếc giường cho tới khi cảm nhận được ánh sang chiếu vào căn phòng Viễn Ninh mới từ từ mở mắt.
“Điện hạ người dậy rồi” tiểu Trung tử mang theo chậu nước tiến vào
Viễn Ninh nhận lấy chiếc khăn ẩm ướt trên tay tiểu Trung tử nhẹ nhàng xoa lên mặt khiến đầu óc thanh tỉnh chút ít, sau đó bước ra khỏi phòng.
Khung cảnh vẫn như hôm qua, đám thư sinh vẫn không ngừng làm bài, xung quanh là mấy vị đại nhân vẫn liên tục đi qua đi lại.
Viễn Ninh tiến tới hỏi thăm Sở đại nhân
“Đại nhân người có lẽ cũng mệt rồi đi”
Sở đại nhân quay sang nhìn Viễn Ninh cười lắc đầu “Lão nhân ta đã làm ở đây lâu như vậy rồi, cũng đã quen nên từng này vẫn chưa đủ để lấy hết sức lực lão phu đâu” Sở đại nhân dừng lại một hơi sau đó nói tiếp “Ngược lại là điện hạ lần đầu tiên làm giám quan chưa quen vẫn nên chú ý đến sức khoẻ mình hơn”
“Viễn Ninh biết đa tạ đại nhân chỉ giáo”
Cũng không cùng Sở đại nhân trò chuyện nữa Viễn Ninh tiếp tục công việc của mình, đến giữa buổi từ bên ngoài một tên thị vệ tiến vào, đi tới bên cạnh chiếc bàn giám sát ngự sử nói vài điều gì đó. Nói xong hắn lui ra ngoài để lại trên gương mặt giám sát ngự sử có chút khó coi.
Suy nghĩ một hồi giám sát ngự sử đưa tay cho gọi nhị vị trưởng lão gồm, Sở đại nhân, Tôn đại nhân cùng tới. Sau khi nghe giám sát ngự sử nói xong sắc mặt của hai vị trưởng
lão cũng biến sắc.
Viễn Ninh lại cảm thấy có chuyện chẳng lành sắp xảy ra.
Giám sát ngự sử đứng chính giữa đình viện cất giọng nói
“Thánh thượng cho truyền lệnh xuống hiện giờ có chuyện cần phải xử lý mong các vị tạm dừng bút lại”
Nghe giám sát ngự sử nói xong ai nấy cũng đều ngạc nhiên, trên tay đang cầm bút cũng tạm thời đặt xuống.
“Trong triều có lời đồn đoán rằng có người trong số các thí sinh dự thi ở đây bán chữ, Lời đồn ngày càng một lớn vì vậy để dập tắt tin đồn đó thánh thượng đã hạ lệnh rà soát tất cả những người đang có mặt ở đây, kể cả hành lý đang mang theo cũng rà soát”
“Chuyện này” đám đông nghe vậy nháo nhào lên
Chu Nhược ngồi dưới nghe được vài lời như vậy không khỏi rét run trong lòng, cũng may hắn để lại con dấu lại quán trọ, nhưng hiện giờ trong tay nải của hắn lại mang theo bức hoạ
dở mà hôm trước vẫn chưa hoàn thành. Mặc dù chưa hoàn thành nhưng bức hoạ đã in dấu ấn Mặc Cư thi sĩ lên đó, nếu như bị người khác thấy được.
“Giám sát ngự sử” Viễn Ninh cất giọng bước dần tới giữa đình
Chu Nhược bị giọng nói của Viễn Ninh làm giật mình, theo bản năng quay mặt lên nhìn người đang tiến tới giữa đình viện.
“Giám sát quan có gì muốn nói sao” Giám sát ngự sử lên tiếng
“Thứ cho hạ quan có ý kiến” Viễn Ninh cất giọng
“Mời nói”
“Hiện giờ có hơn mấy trăm người ở đây muốn dừng lại để lục soát hành trang của bọn họ thì có lẽ sẽ mất rất nhiều thời gian, chi bằng giám sát ngự sử cho người đem đồ đến thư phòng sau đó để cho công bằng giám sát ngự sử đại nhân sẽ cùng Sở đại nhan và Tôn đại nhân kiểm tra. Như vậy vừa tiết kiệm thời gian vừa đảm bảo công bằng”
Sau khi Viễn Ninh nói xong các vị đại nhân khác cũng gật gù tỏ vẻ đồng thuận
“Ta thấy làm như vậy cũng tốt. Vừa tránh làm phân tâm những thí sinh ở đây vừa tiết kiệm được thời gian” Sở đại nhân lên tiếng
“Giám sát ngự sử đại nhân ta cảm thấy như vậy cũng ổn thoả” Tôn đại nhân cũng lên tiếng đồng tình.
“Nếu hại vị đại nhân đều cảm thấy vậy thì cứ làm như vậy đi”
“Người đâu mau đem hành trang của tất cả các thí sinh đem tới thư phòng để lát nữa bổn đại nhân qua lục soát” giám sát ngự sử đại nhân ra lệnh với vài tên thị vệ gần đó.
Nhận được lệnh vài tên thi vệ liền nhanh chóng làm theo. Hành trang của những thí sinh sẽ được đặt phân theo khu vực và có báo tên bên ngoài cho nên việc di chuyển cũng không thể gây nhầm lẫn hay lạc mất đồ.
Thấy đám người đã bắt đầu bắt tay vào làm việc Chu Nhược ngồi một bên lo lắng không thôi, vài giọt mồ hôi cũng đã bắt đầu lăn dài trên khuôn mặt hắn. Hôm qua chứng kiến cảnh Tần Chu Nham chịu hình khiến mọi người ám ảnh không thôi. Chu Nhược hắn không muốn bản thân mình sẽ giống như Tần Chu Nham.
Hít lại một hơi, trấn tĩnh bản thân mình Chu Nhược bắt đầu hạ bút xuống giấy tiếp tục làm
bài vẫn còn đang dang dở của mình.
Mọi hành động của Chu Nhược đều thu vào tầm mắt của Viễn Ninh, biết rằng hắn sắp để lộ sơ hở Viễn Ninh quay đầu ra nhìn phía sau đình ngậy nhẹ một cái, chỉ thấy bóng người ở
đó đã biến mất không còn dấu vết.
Một bên đám thị vệ vẫn đang hì hục đem đồ sang thư phòng
“Nhanh chân lên”
Người này đi ra, ngoài kia lại mang vào.
“Ai da” một tiếng bộp vang lên
“Ngươi không có mắt hay sao hả” tên thị vệ chửi rủa người đã đâm vào hắn
“Xin lỗi đại nhân” nói xong tiểu thái giám cầm lại tay nải lên đem cho tên thị vệ
Tên thị vệ nhân lấy, đương lúc hắn chuẩn bị đi thì tiếng nói từ sau vang lên
“Tại sao hai tay nải này lại giống nhau đến như vậy”
“Vệ uý đại nhân” tên thị vệ cúi đầu nói
Tiểu Trung tử bên này nghe thấy vậy liền toát mồ hôi hột
“Vệ uý đại nhân, đại nhân nhà ta làm việc ở đình viện một ngày chưa có thay y phục gì cả
nên sai ta về lấy y phục để ngài ấy thay”
Hắn vẫn nghi ngờ tiến lên phía trước đưa tay lên toan mở tay nải ra.
“Tiểu Trung tử y phục của ta vẫn chưa đem tới sao” Viễn Ninh từ xa bước tới
“Điện hạ” tiểu Trung tử đưa mắt nhìn lên Viễn Ninh đang đi về phía mình cúi đầu nói.
“Ngươi ở nơi này làm gì” Viễn Ninh cất giọng hỏi
“Nô tài đi không cẩn thận đụng phải vài thị vệ nên mới chậm trễ” tiểu Trung tử nói thêm “Điện hạ mong người bớt giận”
“Điện hạ mặc dù đây là đồ của người nhưng nhất định phải kiểm tra để không bị nhầm lẫn” vệ uý nói
Viễn Ninh đưa mắt sang nhìn tên vệ uý vẫn đứng ở đối diện, án mắt không chút biểu cảm “Tiểu Trung tử” Viễn Ninh nói.
Tiểu Trung tử cẩm theo tay nải bước qua đặt trên mặt đất.
Tên vệ uý thấy vậy, cúi người xuống đưa tay bắt đầy mở từng nút thắt trên tay nải ra
Tay nải được mở ra bên trong ngoài một bộ y phục ra thì chẳng còn thứ gì khác, thấy vậy tên vệ uý cũng tiện mở thêm nữa liền cột tay nải trở về như ban đầu.
“Vệ uý đại nhân người đã hài lòng chưa” Viễn Ninh lên tiếng.
“Điện hạ nếu đã là đồ của người thần liền trả lại cho người, có gì mạo phạm mong điện hạ thứ tội” tên vệ uý cúi đầu nói
“Tiểu Trung tử lấy đồ đi” Viễn Ninh nói
“Vâng” tiểu Trung tử nhanh nhẹn cầm tay nải lên
“Nếu không còn việc gì nữa vậy ta đi trước” Viễn Ninh nói xong bắt đầu quay lưng đi
Tiểu Trung tử cũng lật đật đi theo sau Viễn Ninh
“Các ngươi còn không mau đi làm việc, còn đứng đó làm gì” tên vệ uý hô một tiếng sau đó đám thị vệ lại tiếp tục làm việc.
“Ngươi, cả ngươi nữa đưa tay nải để ta đưa đến thư phòng” hắn nói xong hai tên thị vệ vẫn đứng im không chịu đưa, trong ánh mắt có chút ngờ hoặc, thấy vậy hắn liền nói thêm “Ta đưa một liền đến các ngươi đến lấy số tay nải còn lại” thấy hai người vẫn đứng
im như cũ hắn lại nói thêm “Còn không mau lát nữa vệ uý đại nhân lại trách mắng
xuống, ta sẽ không chịu trách nhiệm đâu”
Nghe đến đây hai người đó mới đưa tay nải của mình cho hắn. Hắn cầm tay nải đi theo đám người,nhân lúc đám đông không chú ý liền tách ra đi đến một nơi.
Viễn Ninh ở trong thư phòng thay một bộ y phục mới, sau đó tiến ra ngoài đình viện. Giám sát ngự sử, cùng Sở đại nhân và Tôn đại nhân đã tiến vào thư phòng bắt đầu kiểm tra. Bên ngoài đám thư sinh này vẫn đang liên tục làm bài không ngừng nghỉ.
Chu Nhược tư sau khi nghe được bắt đầu kiểm nghiệm hành trang, bản thân liền không thể tập trung vào bài thi trước mặt mình nữa. Viễn Ninh cũng thấy được tâm trạng thấp
thỏm của hắn, nàng bắt đầu cước bộ tiến tới gần
Chu Nhược vẫn chìm đắm trong suy nghĩ của mình không nhận ra có người bước đến, cho đến khi Viễn Ninh lên tiếng hắn mới giật mình quay người sang nhìn.
“Ngươi có tin vào phép màu” Viễn Ninh nói
“Tại sao đại nhân lại hỏi ta như vậy?” Chu Nhược hỏi ngược lại
“Trong lòng ngươi biết rõ nhất” Viễn Ninh nhìn thẳng vào mắt Chu Nhược
Như thấy được sự lo lắng hiện lên trong con ngươi của hắn, Chu Nhược cảm giác như bản thân mình bị nhìn thấu liền đưa án mắt sang bài thi trên bàn của mình
“Đại nhân dường như rất nhàn rỗi thì phải”
“Cũng không hẳn nhàn rỗi” Viễn Ninh nói xong một lát sau vẫn thấy Chu Nhược im lặng dường như hắn không muốn giao thiệp quá nhiều.
“Lo chuyện bao đồng nên cũng chẳng nhàn rỗi như ngươi ngòi không một chỗ như vậy” nói xong Viễn Ninh bước đi bỏ Chu Nhược với ánh mắt khó hiểu nhìn Viễn Ninh bước đi.
Đến chiều giám sát đại nhân và hai vị đại nhân cuối cùng cũng bước ra khỏi thư phòng. Đình viện căng thẳng hơn bao giờ hết, đặc biệt là Chu Nhược lòng hắn giờ như lửa đốt, không biết bản thân mình có bị phát hiện hay không, từng giọt mồ hôi bắt đầu chảy dài
trên khuôn mặt hắn, Chu Nhược đưa tay lên quệt đi vài giọt mồ hôi đang lăn dài trên
má, đè nén nhịp tim đang run của mình xuống.
Giám sát ngự sử đứng giữa đình viện, hai vị đại nhân còn lại bước xuống dưới, lướt qua trước mặt Viễn Ninh đưa cái gật đầu thể hiện sự tôn trọng đối với bậc trưởng lão.
“Sau khi bản quan cùng hai vị đại nhân kiểm tra thì phát hiện ra, không hề có Mặc Cư thi sĩ
gì đó xuất hiện ở trong này cả. Suy cho cùng đây chỉ là những lời đồn đoán, còn bây giờ mọi người nên tập trung vào bài thi của mình đi” nói xong giám sát ngự sử quay lại ngồi xuống chiếc ghế của mình, thở nhẹ một hơi.
Chu Nhược nghe thấy vậy liền cảm thấy ngạc nhiên, có phải hắn đã nghe nhầm rồi không. Lúc này trong đầu hắn lại liên tưởng đến câu nói hồi snag nay Viễn Ninh đã nói cùng
hắn ‘Lo chuyện bao đồng nên cũng chẳng nhàn rỗi như ngươi ngòi không một chỗ như
vậy’.
Lo chuyện bao đồng, chẳng nhẽ hắn đã biết tất cả mọi chuyện. Chu Nhược không khỏi tò mò quay sang nhìn Viễn Ninh chỉ thấy gương mặt Viễn Ninh bình tĩnh một cách lạ thường
không hề gợn sóng, như đã đã biết trước kết quả mọi chuyện đang xảy ra.
Đây là lần thứ hai Viễn Ninh giúp hắn.
Một ngày còn lại trôi qua thực nhanh, cuối cùng ba ngày thi cũng đã kết thúc. Đám thư sinh đều tản ra đi về, cả đình viện mấy ngày nay đông đúc trong vài canh giờ sau khi kết
thúc kì thi liền vắng vẻ. Sau khi sắp xếp xong mọi việc Viễn Ninh cũng bắt đầu rời khỏi đình viện trở về Thái Hoà cung.
Vừa bước ra khỏi đình viện Viễn Ninh liền bắt gặp Chu Nhược, có chút bất ngờ
“Ngươi là đang cố tình đợi ta” Viễn Ninh nói
“Chu Nhược là người có ân ắt phải trả, ta đợi điên hạ là để đa tạ người đã ra tay giúp đỡ Chu Nhược”
“Ngươi yên tâm, trước giờ ta không bao giờ cho không người khác thứ gì, nên ngươi không cần phải làm như vậy” Viễn Ninh nói
“Chuyện này” Chu Nhược không ngờ lại nhận được đáp án như vậy từ Viễn Ninh hắn liền bất ngờ.
“Hiện giờ ta rất bận không có nhiều thời gian ở đây nói chuyện với ngươi” nói xong Viễn Ninh bước đi, bước được vài bước nàng dừng lại “Hi vọng sau này còn có cơ hội tương ngộ” sau đó bước đi.
“Tố Mai cô cô cho người chuẩn bị mục dũng. Mấy ngày nay ở trong đình viện thật sự chẳng tốt chút nào” nói xong Viễn Ninh bước đi
“Nô tì sẽ cho người chuẩn bị ngay” nói xong Tố Mai vội vàng phân phó cho các cung nữ đi
chuẩn bị
Viễn Ninh mệt mỏi bước vào thư phòng ngồi xuống dựa lưng vào ghế nhắm mắt lại, mấy ngày nay nàng ngủ không đủ, đến giờ quả thực có chút mệt mỏi. Viễn Ninh cảm nhận được mùi hương bạc hà mát lạnh nhận ra được người đang bước vào là ai, liền cất giọng nói
“Công chúa người tới sao”
“Nghe nói điện hạ mới từ đình viện trở về” Ngọc Lam tiến tới đứng bên cạnh Viễn Ninh
“Điện hạ người gầy xuống” chỉ có mấy ngày mà Viễn Ninh đã ốm xuống một vòng, quầng thâm trên mắt cũng hiện rõ không khỏi khiến người ta đau lòng.
“ Có sao “ Viễn Ninh máy móc nói hiện tại nàng thực sự rất mệt
Ngọc Lam đặt bàn tay mình lên vai Viễn Ninh sau đó bắt đầu xoa bóp.
Mệt mỏi mấy ngày nay, hiện giờ lại được xoa bóp không khỏi khiến Viễn Ninh muốn chìm vào giấc ngủ. Viễn Ninh hơi thở dần trở nên đều đều có dấu hiệu như sắp chìm vào giấc
ngủ, nhưng sau đó lại nhanh chóng mở mắt lên.
“Đa tạ ý tốt của Sở đại nhân nhưng đã nhận làm mệnh quan ở đây thì nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ, học trò thật không giám lơ là” Viễn Ninh lễ phép nói
“Ở đây có nhiều vị quan khác vẫn đảm bảo kỳ thi diễn ra thuận lợi, đổi lại là ngài, xem đi ta còn đang ở đây đợi điện hạ nghỉ ngơi lấy lại sức lực sau đó thay lão già đây trông trừng nữa cơ” Sở đại nhân nói, ông hiểu cho Viễn Ninh vốn cố chấp cho dù ông có cố khuyên thế nào đi chăng nữa thì cũng chẳng thay đổi được gì, chi bằng trao đổi lợi ích.
Nghe Sở đại nhân nói vậy cuối cùng Viễn Ninh cũng thoả hiệp. Từ từ lê bước chân nặng nhọc đi đến thư phòng.
Viễn Ninh đặt lựng nằm xuống chiếc giường cho tới khi cảm nhận được ánh sang chiếu vào căn phòng Viễn Ninh mới từ từ mở mắt.
“Điện hạ người dậy rồi” tiểu Trung tử mang theo chậu nước tiến vào
Viễn Ninh nhận lấy chiếc khăn ẩm ướt trên tay tiểu Trung tử nhẹ nhàng xoa lên mặt khiến đầu óc thanh tỉnh chút ít, sau đó bước ra khỏi phòng.
Khung cảnh vẫn như hôm qua, đám thư sinh vẫn không ngừng làm bài, xung quanh là mấy vị đại nhân vẫn liên tục đi qua đi lại.
Viễn Ninh tiến tới hỏi thăm Sở đại nhân
“Đại nhân người có lẽ cũng mệt rồi đi”
Sở đại nhân quay sang nhìn Viễn Ninh cười lắc đầu “Lão nhân ta đã làm ở đây lâu như vậy rồi, cũng đã quen nên từng này vẫn chưa đủ để lấy hết sức lực lão phu đâu” Sở đại nhân dừng lại một hơi sau đó nói tiếp “Ngược lại là điện hạ lần đầu tiên làm giám quan chưa quen vẫn nên chú ý đến sức khoẻ mình hơn”
“Viễn Ninh biết đa tạ đại nhân chỉ giáo”
Cũng không cùng Sở đại nhân trò chuyện nữa Viễn Ninh tiếp tục công việc của mình, đến giữa buổi từ bên ngoài một tên thị vệ tiến vào, đi tới bên cạnh chiếc bàn giám sát ngự sử nói vài điều gì đó. Nói xong hắn lui ra ngoài để lại trên gương mặt giám sát ngự sử có chút khó coi.
Suy nghĩ một hồi giám sát ngự sử đưa tay cho gọi nhị vị trưởng lão gồm, Sở đại nhân, Tôn đại nhân cùng tới. Sau khi nghe giám sát ngự sử nói xong sắc mặt của hai vị trưởng
lão cũng biến sắc.
Viễn Ninh lại cảm thấy có chuyện chẳng lành sắp xảy ra.
Giám sát ngự sử đứng chính giữa đình viện cất giọng nói
“Thánh thượng cho truyền lệnh xuống hiện giờ có chuyện cần phải xử lý mong các vị tạm dừng bút lại”
Nghe giám sát ngự sử nói xong ai nấy cũng đều ngạc nhiên, trên tay đang cầm bút cũng tạm thời đặt xuống.
“Trong triều có lời đồn đoán rằng có người trong số các thí sinh dự thi ở đây bán chữ, Lời đồn ngày càng một lớn vì vậy để dập tắt tin đồn đó thánh thượng đã hạ lệnh rà soát tất cả những người đang có mặt ở đây, kể cả hành lý đang mang theo cũng rà soát”
“Chuyện này” đám đông nghe vậy nháo nhào lên
Chu Nhược ngồi dưới nghe được vài lời như vậy không khỏi rét run trong lòng, cũng may hắn để lại con dấu lại quán trọ, nhưng hiện giờ trong tay nải của hắn lại mang theo bức hoạ
dở mà hôm trước vẫn chưa hoàn thành. Mặc dù chưa hoàn thành nhưng bức hoạ đã in dấu ấn Mặc Cư thi sĩ lên đó, nếu như bị người khác thấy được.
“Giám sát ngự sử” Viễn Ninh cất giọng bước dần tới giữa đình
Chu Nhược bị giọng nói của Viễn Ninh làm giật mình, theo bản năng quay mặt lên nhìn người đang tiến tới giữa đình viện.
“Giám sát quan có gì muốn nói sao” Giám sát ngự sử lên tiếng
“Thứ cho hạ quan có ý kiến” Viễn Ninh cất giọng
“Mời nói”
“Hiện giờ có hơn mấy trăm người ở đây muốn dừng lại để lục soát hành trang của bọn họ thì có lẽ sẽ mất rất nhiều thời gian, chi bằng giám sát ngự sử cho người đem đồ đến thư phòng sau đó để cho công bằng giám sát ngự sử đại nhân sẽ cùng Sở đại nhan và Tôn đại nhân kiểm tra. Như vậy vừa tiết kiệm thời gian vừa đảm bảo công bằng”
Sau khi Viễn Ninh nói xong các vị đại nhân khác cũng gật gù tỏ vẻ đồng thuận
“Ta thấy làm như vậy cũng tốt. Vừa tránh làm phân tâm những thí sinh ở đây vừa tiết kiệm được thời gian” Sở đại nhân lên tiếng
“Giám sát ngự sử đại nhân ta cảm thấy như vậy cũng ổn thoả” Tôn đại nhân cũng lên tiếng đồng tình.
“Nếu hại vị đại nhân đều cảm thấy vậy thì cứ làm như vậy đi”
“Người đâu mau đem hành trang của tất cả các thí sinh đem tới thư phòng để lát nữa bổn đại nhân qua lục soát” giám sát ngự sử đại nhân ra lệnh với vài tên thị vệ gần đó.
Nhận được lệnh vài tên thi vệ liền nhanh chóng làm theo. Hành trang của những thí sinh sẽ được đặt phân theo khu vực và có báo tên bên ngoài cho nên việc di chuyển cũng không thể gây nhầm lẫn hay lạc mất đồ.
Thấy đám người đã bắt đầu bắt tay vào làm việc Chu Nhược ngồi một bên lo lắng không thôi, vài giọt mồ hôi cũng đã bắt đầu lăn dài trên khuôn mặt hắn. Hôm qua chứng kiến cảnh Tần Chu Nham chịu hình khiến mọi người ám ảnh không thôi. Chu Nhược hắn không muốn bản thân mình sẽ giống như Tần Chu Nham.
Hít lại một hơi, trấn tĩnh bản thân mình Chu Nhược bắt đầu hạ bút xuống giấy tiếp tục làm
bài vẫn còn đang dang dở của mình.
Mọi hành động của Chu Nhược đều thu vào tầm mắt của Viễn Ninh, biết rằng hắn sắp để lộ sơ hở Viễn Ninh quay đầu ra nhìn phía sau đình ngậy nhẹ một cái, chỉ thấy bóng người ở
đó đã biến mất không còn dấu vết.
Một bên đám thị vệ vẫn đang hì hục đem đồ sang thư phòng
“Nhanh chân lên”
Người này đi ra, ngoài kia lại mang vào.
“Ai da” một tiếng bộp vang lên
“Ngươi không có mắt hay sao hả” tên thị vệ chửi rủa người đã đâm vào hắn
“Xin lỗi đại nhân” nói xong tiểu thái giám cầm lại tay nải lên đem cho tên thị vệ
Tên thị vệ nhân lấy, đương lúc hắn chuẩn bị đi thì tiếng nói từ sau vang lên
“Tại sao hai tay nải này lại giống nhau đến như vậy”
“Vệ uý đại nhân” tên thị vệ cúi đầu nói
Tiểu Trung tử bên này nghe thấy vậy liền toát mồ hôi hột
“Vệ uý đại nhân, đại nhân nhà ta làm việc ở đình viện một ngày chưa có thay y phục gì cả
nên sai ta về lấy y phục để ngài ấy thay”
Hắn vẫn nghi ngờ tiến lên phía trước đưa tay lên toan mở tay nải ra.
“Tiểu Trung tử y phục của ta vẫn chưa đem tới sao” Viễn Ninh từ xa bước tới
“Điện hạ” tiểu Trung tử đưa mắt nhìn lên Viễn Ninh đang đi về phía mình cúi đầu nói.
“Ngươi ở nơi này làm gì” Viễn Ninh cất giọng hỏi
“Nô tài đi không cẩn thận đụng phải vài thị vệ nên mới chậm trễ” tiểu Trung tử nói thêm “Điện hạ mong người bớt giận”
“Điện hạ mặc dù đây là đồ của người nhưng nhất định phải kiểm tra để không bị nhầm lẫn” vệ uý nói
Viễn Ninh đưa mắt sang nhìn tên vệ uý vẫn đứng ở đối diện, án mắt không chút biểu cảm “Tiểu Trung tử” Viễn Ninh nói.
Tiểu Trung tử cẩm theo tay nải bước qua đặt trên mặt đất.
Tên vệ uý thấy vậy, cúi người xuống đưa tay bắt đầy mở từng nút thắt trên tay nải ra
Tay nải được mở ra bên trong ngoài một bộ y phục ra thì chẳng còn thứ gì khác, thấy vậy tên vệ uý cũng tiện mở thêm nữa liền cột tay nải trở về như ban đầu.
“Vệ uý đại nhân người đã hài lòng chưa” Viễn Ninh lên tiếng.
“Điện hạ nếu đã là đồ của người thần liền trả lại cho người, có gì mạo phạm mong điện hạ thứ tội” tên vệ uý cúi đầu nói
“Tiểu Trung tử lấy đồ đi” Viễn Ninh nói
“Vâng” tiểu Trung tử nhanh nhẹn cầm tay nải lên
“Nếu không còn việc gì nữa vậy ta đi trước” Viễn Ninh nói xong bắt đầu quay lưng đi
Tiểu Trung tử cũng lật đật đi theo sau Viễn Ninh
“Các ngươi còn không mau đi làm việc, còn đứng đó làm gì” tên vệ uý hô một tiếng sau đó đám thị vệ lại tiếp tục làm việc.
“Ngươi, cả ngươi nữa đưa tay nải để ta đưa đến thư phòng” hắn nói xong hai tên thị vệ vẫn đứng im không chịu đưa, trong ánh mắt có chút ngờ hoặc, thấy vậy hắn liền nói thêm “Ta đưa một liền đến các ngươi đến lấy số tay nải còn lại” thấy hai người vẫn đứng
im như cũ hắn lại nói thêm “Còn không mau lát nữa vệ uý đại nhân lại trách mắng
xuống, ta sẽ không chịu trách nhiệm đâu”
Nghe đến đây hai người đó mới đưa tay nải của mình cho hắn. Hắn cầm tay nải đi theo đám người,nhân lúc đám đông không chú ý liền tách ra đi đến một nơi.
Viễn Ninh ở trong thư phòng thay một bộ y phục mới, sau đó tiến ra ngoài đình viện. Giám sát ngự sử, cùng Sở đại nhân và Tôn đại nhân đã tiến vào thư phòng bắt đầu kiểm tra. Bên ngoài đám thư sinh này vẫn đang liên tục làm bài không ngừng nghỉ.
Chu Nhược tư sau khi nghe được bắt đầu kiểm nghiệm hành trang, bản thân liền không thể tập trung vào bài thi trước mặt mình nữa. Viễn Ninh cũng thấy được tâm trạng thấp
thỏm của hắn, nàng bắt đầu cước bộ tiến tới gần
Chu Nhược vẫn chìm đắm trong suy nghĩ của mình không nhận ra có người bước đến, cho đến khi Viễn Ninh lên tiếng hắn mới giật mình quay người sang nhìn.
“Ngươi có tin vào phép màu” Viễn Ninh nói
“Tại sao đại nhân lại hỏi ta như vậy?” Chu Nhược hỏi ngược lại
“Trong lòng ngươi biết rõ nhất” Viễn Ninh nhìn thẳng vào mắt Chu Nhược
Như thấy được sự lo lắng hiện lên trong con ngươi của hắn, Chu Nhược cảm giác như bản thân mình bị nhìn thấu liền đưa án mắt sang bài thi trên bàn của mình
“Đại nhân dường như rất nhàn rỗi thì phải”
“Cũng không hẳn nhàn rỗi” Viễn Ninh nói xong một lát sau vẫn thấy Chu Nhược im lặng dường như hắn không muốn giao thiệp quá nhiều.
“Lo chuyện bao đồng nên cũng chẳng nhàn rỗi như ngươi ngòi không một chỗ như vậy” nói xong Viễn Ninh bước đi bỏ Chu Nhược với ánh mắt khó hiểu nhìn Viễn Ninh bước đi.
Đến chiều giám sát đại nhân và hai vị đại nhân cuối cùng cũng bước ra khỏi thư phòng. Đình viện căng thẳng hơn bao giờ hết, đặc biệt là Chu Nhược lòng hắn giờ như lửa đốt, không biết bản thân mình có bị phát hiện hay không, từng giọt mồ hôi bắt đầu chảy dài
trên khuôn mặt hắn, Chu Nhược đưa tay lên quệt đi vài giọt mồ hôi đang lăn dài trên
má, đè nén nhịp tim đang run của mình xuống.
Giám sát ngự sử đứng giữa đình viện, hai vị đại nhân còn lại bước xuống dưới, lướt qua trước mặt Viễn Ninh đưa cái gật đầu thể hiện sự tôn trọng đối với bậc trưởng lão.
“Sau khi bản quan cùng hai vị đại nhân kiểm tra thì phát hiện ra, không hề có Mặc Cư thi sĩ
gì đó xuất hiện ở trong này cả. Suy cho cùng đây chỉ là những lời đồn đoán, còn bây giờ mọi người nên tập trung vào bài thi của mình đi” nói xong giám sát ngự sử quay lại ngồi xuống chiếc ghế của mình, thở nhẹ một hơi.
Chu Nhược nghe thấy vậy liền cảm thấy ngạc nhiên, có phải hắn đã nghe nhầm rồi không. Lúc này trong đầu hắn lại liên tưởng đến câu nói hồi snag nay Viễn Ninh đã nói cùng
hắn ‘Lo chuyện bao đồng nên cũng chẳng nhàn rỗi như ngươi ngòi không một chỗ như
vậy’.
Lo chuyện bao đồng, chẳng nhẽ hắn đã biết tất cả mọi chuyện. Chu Nhược không khỏi tò mò quay sang nhìn Viễn Ninh chỉ thấy gương mặt Viễn Ninh bình tĩnh một cách lạ thường
không hề gợn sóng, như đã đã biết trước kết quả mọi chuyện đang xảy ra.
Đây là lần thứ hai Viễn Ninh giúp hắn.
Một ngày còn lại trôi qua thực nhanh, cuối cùng ba ngày thi cũng đã kết thúc. Đám thư sinh đều tản ra đi về, cả đình viện mấy ngày nay đông đúc trong vài canh giờ sau khi kết
thúc kì thi liền vắng vẻ. Sau khi sắp xếp xong mọi việc Viễn Ninh cũng bắt đầu rời khỏi đình viện trở về Thái Hoà cung.
Vừa bước ra khỏi đình viện Viễn Ninh liền bắt gặp Chu Nhược, có chút bất ngờ
“Ngươi là đang cố tình đợi ta” Viễn Ninh nói
“Chu Nhược là người có ân ắt phải trả, ta đợi điên hạ là để đa tạ người đã ra tay giúp đỡ Chu Nhược”
“Ngươi yên tâm, trước giờ ta không bao giờ cho không người khác thứ gì, nên ngươi không cần phải làm như vậy” Viễn Ninh nói
“Chuyện này” Chu Nhược không ngờ lại nhận được đáp án như vậy từ Viễn Ninh hắn liền bất ngờ.
“Hiện giờ ta rất bận không có nhiều thời gian ở đây nói chuyện với ngươi” nói xong Viễn Ninh bước đi, bước được vài bước nàng dừng lại “Hi vọng sau này còn có cơ hội tương ngộ” sau đó bước đi.
Thái Hoà cung
“Điện hạ ngài trở về rồi sao” Tố Mai bước nhanh ra ngoài với ngươi mặt vui vẻ“Tố Mai cô cô cho người chuẩn bị mục dũng. Mấy ngày nay ở trong đình viện thật sự chẳng tốt chút nào” nói xong Viễn Ninh bước đi
“Nô tì sẽ cho người chuẩn bị ngay” nói xong Tố Mai vội vàng phân phó cho các cung nữ đi
chuẩn bị
Viễn Ninh mệt mỏi bước vào thư phòng ngồi xuống dựa lưng vào ghế nhắm mắt lại, mấy ngày nay nàng ngủ không đủ, đến giờ quả thực có chút mệt mỏi. Viễn Ninh cảm nhận được mùi hương bạc hà mát lạnh nhận ra được người đang bước vào là ai, liền cất giọng nói
“Công chúa người tới sao”
“Nghe nói điện hạ mới từ đình viện trở về” Ngọc Lam tiến tới đứng bên cạnh Viễn Ninh
“Điện hạ người gầy xuống” chỉ có mấy ngày mà Viễn Ninh đã ốm xuống một vòng, quầng thâm trên mắt cũng hiện rõ không khỏi khiến người ta đau lòng.
“ Có sao “ Viễn Ninh máy móc nói hiện tại nàng thực sự rất mệt
Ngọc Lam đặt bàn tay mình lên vai Viễn Ninh sau đó bắt đầu xoa bóp.
Mệt mỏi mấy ngày nay, hiện giờ lại được xoa bóp không khỏi khiến Viễn Ninh muốn chìm vào giấc ngủ. Viễn Ninh hơi thở dần trở nên đều đều có dấu hiệu như sắp chìm vào giấc
ngủ, nhưng sau đó lại nhanh chóng mở mắt lên.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương