Ân Hạ Trường Ca
Chương 31
“Điện hạ ngài tới rồi”
“Thuận tử công công phiền người vào trong bẩm báo với phụ hoàng một tiếng là ta đã tới”
Viễn Ninh cung kính nói
“Điện hạ ngài chờ một lát” nói xong liền quay người bước vào trong dưỡng tâm điện
Lần này không để Viễn Ninh chờ quá lâu, sau khi đợi một lát Viễn Ninh liền được tiến vào
“Nhi thần bái kiến phụ hoàng, phụ hoàng vạn phúc kim an” Viễn Ninh cúi người, khuỵu một
đầu gối xuống chắp hai tay hành lễ
“Đứng lên đi” nam nhân giọng khàn đặc nói,
Tự Khánh đế ngồi dưa lưng vào ghế, từ khi Viễn Ninh bước vào Tự Khánh đế vẫn luôn để mắt tới cuốn tấu sớ đang cầm trên tay.
Viễn Ninh nhận được long ân đứng dậy tiến lên thêm vài bước thu hẹp khoảng cách giữa nàng và Tự Khánh đế.
“Phụ Hoàng cho gọi nhi thần” Viễn Ninh cúi đầu nói.
“Ta đã nghe người bên Giám Sát Ngự Sử nói về kì thi vừa rồi” Tự Khánh đế ngừng lại một lát sau đó tiếp tục nói “Làm tốt lắm” lúc này hắn đặt cuốn tấu sớ trên tay xuống bàn, quay đầu lên đưa ánh mắt đặt trên người Viễn Ninh.
“Đa tạ phụ hoàng đã khen ngợi, nhi thần thiết nghĩ kì thi này thành công đều là nhờ công
lao của tất cả mọi người” Viễn Ninh nói xong khẽ đưa mắt lên quan sát biểu cảm của Tự Khánh đế.
Từ cổ xưa đến nay người ta luôn nói lòng dạ đế vương là khó đoán nhất, cũng chẳng có gì ngạc nhiên khi Viễn Ninh chẳng đoán ra được tâm tư của Tư Khánh đế lúc bấy giờ.
Tự Khánh đế khẽ thở dài
Tự lúc bước vào Viễn Ninh đã thấy phụ hoàng liên tục bận rộn, hơn nữa sắc mặt cũng không tốt là bấy nhiêu.
“Phụ hoàng là đang phiền lòng chuyện triều chính?” Viễn Ninh đánh bạo hỏi một câu
Nghe thấy Viễn Ninh hỏi vậy Tự Khánh đế thở nhẹ một hơi sau đó nói
“Nạn lũ lụt vừa mới qua đi vẫn còn chưa ổn định, giờ lại đến nạn châu chấu làm phá hoại mùa màng cộng thêm hạn hán.”
“Phụ hoàng là đang nói đến Nam Châu sao” Viễn Ninh nói
“Con biết Nam Châu sao” Tự Khánh đế đưa long nhan sâu thẳm đặt lên trên người Viễn Ninh. Từ trước đến nay đứa con này của hắn vốn chưa từng tham gia vào triều chính.
“Năm ngoái Nam Châu xảy ra trận lụt lớn chuyện này không ai là không biết cả, hơn nữa theo quy luật mỗi lần lũ qua đi sẽ có nạn châu chấu xảy ra, ban nãy nghe phụ hoàng
nói vậy nhi thần đánh liều trả lời Nam Châu”
nói xong Viễn Ninh dừng lại cười thở nhẹ sau đó tiếp tục nói
“ Không ngờ là trúng thật. Mong phụ hoàng không trách phạt nhi thận vì tội cuồng ngôn”
Nói xong Viễn Ninh chắp tay lại cúi đầu xuống nhận tội
“Được rồi, dẫu sao cũng đoán trúng, cũng không cần nhận tội gì”
“Đa tạ phụ hoàng” xong Viễn Ninh mới dám ngẩng đầu lên
“Viễn Ninh năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi”
Tự Khánh đế thở nhẹ một hơi, tay trái dựa lên
thành ghế bắt đầu xoay chuỗi tràng hạt trên tay.
“Nhi thần năm nay 17” Viễn Ninh nói
“Vậy sao”
“Mới đó mà đã nhanh vậy sao. Cũng đến tuổi tham dự triều chính rồi” Tự Khánh đế nói
Nghe vậy Viễn Ninh từ nhỏ đã được dạy cung quy lưng người giữ thẳng, đầu hơi cúi, lắng nghe từng lời nói một của Tự Khánh đế. Trong lòng Viễn Ninh lúc này còn căng thẳng hơn
bất cứ lúc nào hết.
Nếu như thành công vào được triều chính thì coi như công sức vài thắng qua của nàng đã
được đền đáp, còn nếu không thì
“Ta biết lần này sẽ có chút thử thách với con, nếu cảm thấy không được Viễn Ninh con có thể từ chối”
“Đã là việc mà phụ hoàng giao nhi thần sẽ cố gắng hoàn thành”
Viễn Ninh nghe được đến đây trong lòng cũng bớt căng thẳng một chút, nhưng vãn chưa biết Tự Khánh đế sẽ cho mình làm thứ gì nên trong lòng vẫn chưa nhẹ nhõm nổi
“Phụ hoàng nếu người không còn gì căn dặn nữa…Vậy nhi thần xin cáo lui” Viễn Ninh cúi đầu nói.
“Được rồi, lui đi. Còn về thánh chỉ lát nữa ta sẽ cho người đem đến Thái Hoà cung”
thu hồi lại ánh mắt trên người Viễn Ninh, Tự Khánh để đưa tay cầm lên một cuốn tấu chương khác trên bàn.
“Vậy nhi thần xin cáo lui” lùi lại vài bước sau đó Viễn Ninh quay lưng bước ra khỏi tam hy đường
“Điện hạ người ra rồi sao”
Thuận tử công công vừa thấy Viễn Ninh bước ra khỏi cánh cửa liền tiến lại gần hỏi
“Phụ hoàng bộn rộn việc trăm công việc, ta cũng không dám làm phiền người”
Viễn Ninh quay sang nói
“Đúng vậy”
Thuận tử gật gù nói
Trong hoàng cung an toàn không thể nói là tuyệt đối, tuy nhiên cũng không thể nào đánh giá thấp được. Ấy vậy mà trước tam hy đường vẫn còn bố trí cả cận vệ, Khánh đế cũng thật đa nghi.
“Thuận tử công công đây đều là những hộ vệ thân cận của phụ hoàng sao”
Viễn Ninh không khỏi thắc mắc liền quay sang hỏi Thuận tử công công
“Không sai thưa điện hạ, đây đều là những thủ hạ bên cạnh hoàng thượng”
Thuận tử nói
Viễn Ninh gật gật đầu
“Cũng không còn sớm nữa ta cũng phải trở về Thái Hoà cung”
“Điện hạ đi thong thả”
Từng bước đi ngang qua đám cận vệ phía trước, Viễn Ninh vẫn luôn cảm thấy luôn có thứ gì đó
luôn nhìn phía sau lưng mình, Thấy Viễn Ninh quay lại hắn liền vội thu lại ánh mắt của mình, mặc dù hành động diễn ra rất nhanh nhưng vẫn đủ để Viễn Ninh nhìn thấy là người nào trong đám cận vệ, quan sát nhanh tên cận vệ này không thấy điều bất thường Viễn Ninh khẽ nhíu mày cũng không nghĩ nhiều liền vội bước
nhanh trở về cung.
Màn đêm buông xuống thánh chỉ cũng đã được đưa đến ngay sau khi Viễn Ninh vừa mới trở về cung. Cầm thánh chỉ trên tay, Viễn Ninh thở dài một tiếng, tay còn lại kéo chiếc ghế trong thư phòng, ngồi xuống.
Không nghĩ tới phụ hoàng nhanh như vậy liền cho nàng ngày mai lên đường đến Nam Châu
“Điện hạ đây là chè hạt sen nô tì cho người chuẩn bị cho điện hạ người mau ăn kẻo nguội”
Tố Mai cô cô trên tay bưng khay đựng cẩn thận đặt lên trên bàn.
“Tố Mai cô cô người nói xem lần này phụ hoàng cho ta đi Nam Châu chính là hoạ hay là phúc” Viễn Ninh thở dài nói
“Là phúc thì không phải hoạ, là hoạ thì cũng không tránh khỏi. Điện hạ chi bằng cứ thẳng thắn mà đối diện” Tố Mai nói
“Là phúc thì không phải hoạ, là hoạ thì cũng không tránh khỏi”
Viễn Ninh đưa tay lên sờ vào thánh chỉ trên bàn
“Biết đâu được lần này sẽ là phúc của điện hạ thì sao”
Tố Mai biết được Viễn Ninh có lo lắng
trong lòng liền an ủi
“Nam Châu đất khô cằn, người dân ở đó lại chẳng khấm khá mấy. Lần này thiệt thòi cho điện hạ rồi” Tố Mai nói thêm
“Thiệt thòi hay không cũng không quan trọng, quan trọng là phụ hoàng chỉ nói là cho ta đến
Nam Châu nhưng không có nói ngày hồi kinh”
“Có lẽ là hoàng thượng muốn để xem biểu hiện lần này của người như thế nào. Nếu lần này điện hạ thể hiện tốt có lẽ hoàng thượng sẽ có thánh chỉ sớm cho người về kinh
thành”
“Ừm”
Viễn Ninh gật đầu đưa tay cầm lên chén chè hạt sen trên bàn, nâng chiếc muống nhấp nháp vài ngụm.
“Phải rồi Tố Mai cô cô ta có chuyên này muốn hỏi cô”
Viễn Ninh đang ăn dường như nhớ ra
chuyện gì đó, liền dùng lại sau đó nhìn lên Tố Mai hỏi
“Điện hạ người cứ nói”
“Ví dụ như một người luôn không ngừng suy nghĩ đến người khác, lúc không gặp thì cảm thấy nhớ vô cùng, khi thấy được người đó thì trong lòng không ngừng vui mừng. Cô cô người có thể giải thích cho ta biết tại sao lại như vậy được không” Viễn Ninh lo lắng
nói
Tố Mai nghe vậy không khỏi mỉm cười một tiếng
“Cô cô sao người lại cười vậy. Chẳng nhẽ chuyện này buồn cười lắm hay sao”
Viễn Ninh thấy vậy trong lòng vốn đã sốt ruột giờ lại càng thêm khó chịu
“Xa thì nhớ, gặp thì vui, đây đích thị là thích mà. Điện hạ có phải người đã để ý tới ai rồi
không”
Tố Mai nghe thấy Viễn Ninh hỏi vậy không chắc có phải chủ tử mình đã để ý đến ai hay không nên giải thích xong liền không thể nào không hỏi thêm.
Đột nhiên bản thân bị người khác hỏi đột ngột như vậy Viễn Ninh không khỏi khẽ giật mình. Liền vội vàng chối đáp
“Là…là Lý Hạo hắn hôm trước có hỏi ta điều này, nhưng bản thân ta cũng không rõ. Thiết nghĩ cô cô vốn tường tận một số chuyện nên sang đây hỏi người”
“Thì ra là Lý tướng quân. Vậy mà nô tì còn cho rằng điện hạ đã để ý mắt đến ai rồi” Tố Mai cười nói
“Cô cô thật biết nói đùa” Viễn Ninh cứng nhắc đáp lại
“Phải rồi điện hạ. Trước mắt người rời đến Nam Châu thiết nghĩ nô tì sẽ đi theo người, trong cung vốn cần cô cô chưởng sự để lo liệu mọi chuyện. Nên tạm thời phiền điện hạ phân phó tạm một người nào đó thay thế vị trí hiện tại của nô tì”
“Chuyện này thực ra ta cũng đã có tính toán” dừng lại một chút Viễn Ninh nói tiếp
“Thiết nghĩ lần này ta ra ngoài chắc chắn có người nhan dịp cơ hội này mà gây khó dễ không ít cho người của Thái Hoà cung. Cô cô người đã làm ở đây lâu năm rồi, ta nghĩ chuyện này chỉ có cô cô mới có thể xử lý ổn thoả. Chuyến này đi chỉ cần tiểu Trung tử
và Tô Mạt theo là được rồi”
Viễn Ninh dựa lưng vào ghế cầm lên chiết phiến (quạt giấy) phe phẩy qua lại
“Nhưng mà điện hạ không phải người không biết thận phận của người đặc thù như vậy…” chưa để Tố Mai nói hết Viễn Ninh đã lên tiếng cắt ngang
“Chuyện này ta có thể tự mình lo được, hơn nữa có tiểu Trung tử cùng với Tô Mạt đi bên cạnh cho nên cô cô không cần phải lo lắng”
Im lặng một hồi cuối cùng Tố Mai cũng lên tiến
“Vậy điện hạ phải thực cẩn thận. Vạn nhất đừng để sơ hở”
“Ừm, ta biết rồi. Cô cô người ra ngoài trước đi”
Tố Mai gật đầu tuân mệnh Viễn Ninh bước ra khỏi thư phòng
Ngồi trong thư phòng một mình Viễn Ninh lại suy nghĩ đến câu nói vừa rồi của Tố Mai ‘Xa thì nhớ, gặp thì vui, đây đích thị là thích mà’
“Thật sự là thích sao, nhưng rõ ràng ta và cô ta đều là nữ tử. Điều này là không thể nào”
Viễn Ninh thu lại chiết phiến ném nó sang một bên, lại đưa mắt sang nhìn thánh
chỉ trong lòng không khỏi muộn phiền.
- --------------------------------------------
“Dạ đúng thưa công chúa, nghe nói điện hạ đã trở về hiện tại vãn còn đang ở thư phòng” A Nhược nói
“Vậy sao. Gần đây có tin tức gì mới không”
“Mọi chuyện đã làm theo như kế hoạch xin công chúa cứ yên tâm”
“Ừm” Ngọc Lam gật gật sau đó đưa tay ra hiệu ý chỉ A Nhược lui ra ngoài
A Nhược quay người vừa bước chân ra khỏi cửa thì thấy Viễn Ninh đã từ xa tiến lại gần đây
“Thỉnh an điện hạ” A Nhược tiến lên nói
“Được rồi, công chúa đã đi nghỉ chưa”
Ngồi suy nghĩ trong thư phòng hồi lâu, nhận thấy canh giờ cũng không còn sớm, sáng mai nàng còn phải lên đường đến Nam Châu xa xôi. Viễn Ninh đành cước bộ trở về phòng
“Công chúa vẫn chưa đi nghỉ” A Nhược cúi đầu nói
“Muộn vậy rồi mà công chúa vẫn chưa đi nghỉ ngơi sao”
nói xong không chờ câu trả lời từ A Nhược, Viễn Ninh liền bước đi về hướng phòng.
Ánh đèn trong căn phòng vẫn còn sáng, Viễn Ninh vươn tay đẩy cửa bước vào
“Điện hạ người trở về rồi sao”
“Công chưa người chưa ngủ”
Hai người cùng lúc nói lên. Lát sau nhận ra cả Viễn Ninh và Ngọc Lam không khỏi bật cười
“Thực ra ta đã trở về từ sớm, nhưng vẫn lưu lại thư phòng tới giờ” Viễn Ninh bước lại gần ngồi xuống ghê
“Vậy sao, ta chính là đang chờ điện hạ trở về” giọng nói nhẹ nhàng của Ngọc Lam như cứa nhẹ vào trái tim Viễn Ninh.
Viễn Ninh bỗng cảm thấy áy náy, tại sao ban nãy bản thân lại quên mất thời gian được chứ
“Phụ hoàng có ban thánh chỉ, ngày ban ta sẽ phải lên đường đến Nam Châu” Viễn Ninh nói
“Vậy sao, vậy hoàng thượng có nói điện hạ sẽ đi trong vòng bao lâu?” Ngọc Lam nhìn Viễn Ninh hỏi
Trước câu hỏi của Ngọc Lam, Viễn Ninh không nói gì chỉ lắc đầu.
Nhận được câu trả lời như vậy từ Viễn Ninh, ánh mắt Ngọc Lam có hơi thất vọng trùng xuống. Nhưng hành động này cũng chỉ diễn ra vài giây, rất nhanh sau đó Ngọc Lam đã lấy lại vẻ mặt bình thường.
“Thuận tử công công phiền người vào trong bẩm báo với phụ hoàng một tiếng là ta đã tới”
Viễn Ninh cung kính nói
“Điện hạ ngài chờ một lát” nói xong liền quay người bước vào trong dưỡng tâm điện
Lần này không để Viễn Ninh chờ quá lâu, sau khi đợi một lát Viễn Ninh liền được tiến vào
“Nhi thần bái kiến phụ hoàng, phụ hoàng vạn phúc kim an” Viễn Ninh cúi người, khuỵu một
đầu gối xuống chắp hai tay hành lễ
“Đứng lên đi” nam nhân giọng khàn đặc nói,
Tự Khánh đế ngồi dưa lưng vào ghế, từ khi Viễn Ninh bước vào Tự Khánh đế vẫn luôn để mắt tới cuốn tấu sớ đang cầm trên tay.
Viễn Ninh nhận được long ân đứng dậy tiến lên thêm vài bước thu hẹp khoảng cách giữa nàng và Tự Khánh đế.
“Phụ Hoàng cho gọi nhi thần” Viễn Ninh cúi đầu nói.
“Ta đã nghe người bên Giám Sát Ngự Sử nói về kì thi vừa rồi” Tự Khánh đế ngừng lại một lát sau đó tiếp tục nói “Làm tốt lắm” lúc này hắn đặt cuốn tấu sớ trên tay xuống bàn, quay đầu lên đưa ánh mắt đặt trên người Viễn Ninh.
“Đa tạ phụ hoàng đã khen ngợi, nhi thần thiết nghĩ kì thi này thành công đều là nhờ công
lao của tất cả mọi người” Viễn Ninh nói xong khẽ đưa mắt lên quan sát biểu cảm của Tự Khánh đế.
Từ cổ xưa đến nay người ta luôn nói lòng dạ đế vương là khó đoán nhất, cũng chẳng có gì ngạc nhiên khi Viễn Ninh chẳng đoán ra được tâm tư của Tư Khánh đế lúc bấy giờ.
Tự Khánh đế khẽ thở dài
Tự lúc bước vào Viễn Ninh đã thấy phụ hoàng liên tục bận rộn, hơn nữa sắc mặt cũng không tốt là bấy nhiêu.
“Phụ hoàng là đang phiền lòng chuyện triều chính?” Viễn Ninh đánh bạo hỏi một câu
Nghe thấy Viễn Ninh hỏi vậy Tự Khánh đế thở nhẹ một hơi sau đó nói
“Nạn lũ lụt vừa mới qua đi vẫn còn chưa ổn định, giờ lại đến nạn châu chấu làm phá hoại mùa màng cộng thêm hạn hán.”
“Phụ hoàng là đang nói đến Nam Châu sao” Viễn Ninh nói
“Con biết Nam Châu sao” Tự Khánh đế đưa long nhan sâu thẳm đặt lên trên người Viễn Ninh. Từ trước đến nay đứa con này của hắn vốn chưa từng tham gia vào triều chính.
“Năm ngoái Nam Châu xảy ra trận lụt lớn chuyện này không ai là không biết cả, hơn nữa theo quy luật mỗi lần lũ qua đi sẽ có nạn châu chấu xảy ra, ban nãy nghe phụ hoàng
nói vậy nhi thần đánh liều trả lời Nam Châu”
nói xong Viễn Ninh dừng lại cười thở nhẹ sau đó tiếp tục nói
“ Không ngờ là trúng thật. Mong phụ hoàng không trách phạt nhi thận vì tội cuồng ngôn”
Nói xong Viễn Ninh chắp tay lại cúi đầu xuống nhận tội
“Được rồi, dẫu sao cũng đoán trúng, cũng không cần nhận tội gì”
“Đa tạ phụ hoàng” xong Viễn Ninh mới dám ngẩng đầu lên
“Viễn Ninh năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi”
Tự Khánh đế thở nhẹ một hơi, tay trái dựa lên
thành ghế bắt đầu xoay chuỗi tràng hạt trên tay.
“Nhi thần năm nay 17” Viễn Ninh nói
“Vậy sao”
“Mới đó mà đã nhanh vậy sao. Cũng đến tuổi tham dự triều chính rồi” Tự Khánh đế nói
Nghe vậy Viễn Ninh từ nhỏ đã được dạy cung quy lưng người giữ thẳng, đầu hơi cúi, lắng nghe từng lời nói một của Tự Khánh đế. Trong lòng Viễn Ninh lúc này còn căng thẳng hơn
bất cứ lúc nào hết.
Nếu như thành công vào được triều chính thì coi như công sức vài thắng qua của nàng đã
được đền đáp, còn nếu không thì
“Ta biết lần này sẽ có chút thử thách với con, nếu cảm thấy không được Viễn Ninh con có thể từ chối”
“Đã là việc mà phụ hoàng giao nhi thần sẽ cố gắng hoàn thành”
Viễn Ninh nghe được đến đây trong lòng cũng bớt căng thẳng một chút, nhưng vãn chưa biết Tự Khánh đế sẽ cho mình làm thứ gì nên trong lòng vẫn chưa nhẹ nhõm nổi
“Phụ hoàng nếu người không còn gì căn dặn nữa…Vậy nhi thần xin cáo lui” Viễn Ninh cúi đầu nói.
“Được rồi, lui đi. Còn về thánh chỉ lát nữa ta sẽ cho người đem đến Thái Hoà cung”
thu hồi lại ánh mắt trên người Viễn Ninh, Tự Khánh để đưa tay cầm lên một cuốn tấu chương khác trên bàn.
“Vậy nhi thần xin cáo lui” lùi lại vài bước sau đó Viễn Ninh quay lưng bước ra khỏi tam hy đường
“Điện hạ người ra rồi sao”
Thuận tử công công vừa thấy Viễn Ninh bước ra khỏi cánh cửa liền tiến lại gần hỏi
“Phụ hoàng bộn rộn việc trăm công việc, ta cũng không dám làm phiền người”
Viễn Ninh quay sang nói
“Đúng vậy”
Thuận tử gật gù nói
Trong hoàng cung an toàn không thể nói là tuyệt đối, tuy nhiên cũng không thể nào đánh giá thấp được. Ấy vậy mà trước tam hy đường vẫn còn bố trí cả cận vệ, Khánh đế cũng thật đa nghi.
“Thuận tử công công đây đều là những hộ vệ thân cận của phụ hoàng sao”
Viễn Ninh không khỏi thắc mắc liền quay sang hỏi Thuận tử công công
“Không sai thưa điện hạ, đây đều là những thủ hạ bên cạnh hoàng thượng”
Thuận tử nói
Viễn Ninh gật gật đầu
“Cũng không còn sớm nữa ta cũng phải trở về Thái Hoà cung”
“Điện hạ đi thong thả”
Từng bước đi ngang qua đám cận vệ phía trước, Viễn Ninh vẫn luôn cảm thấy luôn có thứ gì đó
luôn nhìn phía sau lưng mình, Thấy Viễn Ninh quay lại hắn liền vội thu lại ánh mắt của mình, mặc dù hành động diễn ra rất nhanh nhưng vẫn đủ để Viễn Ninh nhìn thấy là người nào trong đám cận vệ, quan sát nhanh tên cận vệ này không thấy điều bất thường Viễn Ninh khẽ nhíu mày cũng không nghĩ nhiều liền vội bước
nhanh trở về cung.
Màn đêm buông xuống thánh chỉ cũng đã được đưa đến ngay sau khi Viễn Ninh vừa mới trở về cung. Cầm thánh chỉ trên tay, Viễn Ninh thở dài một tiếng, tay còn lại kéo chiếc ghế trong thư phòng, ngồi xuống.
Không nghĩ tới phụ hoàng nhanh như vậy liền cho nàng ngày mai lên đường đến Nam Châu
“Điện hạ đây là chè hạt sen nô tì cho người chuẩn bị cho điện hạ người mau ăn kẻo nguội”
Tố Mai cô cô trên tay bưng khay đựng cẩn thận đặt lên trên bàn.
“Tố Mai cô cô người nói xem lần này phụ hoàng cho ta đi Nam Châu chính là hoạ hay là phúc” Viễn Ninh thở dài nói
“Là phúc thì không phải hoạ, là hoạ thì cũng không tránh khỏi. Điện hạ chi bằng cứ thẳng thắn mà đối diện” Tố Mai nói
“Là phúc thì không phải hoạ, là hoạ thì cũng không tránh khỏi”
Viễn Ninh đưa tay lên sờ vào thánh chỉ trên bàn
“Biết đâu được lần này sẽ là phúc của điện hạ thì sao”
Tố Mai biết được Viễn Ninh có lo lắng
trong lòng liền an ủi
“Nam Châu đất khô cằn, người dân ở đó lại chẳng khấm khá mấy. Lần này thiệt thòi cho điện hạ rồi” Tố Mai nói thêm
“Thiệt thòi hay không cũng không quan trọng, quan trọng là phụ hoàng chỉ nói là cho ta đến
Nam Châu nhưng không có nói ngày hồi kinh”
“Có lẽ là hoàng thượng muốn để xem biểu hiện lần này của người như thế nào. Nếu lần này điện hạ thể hiện tốt có lẽ hoàng thượng sẽ có thánh chỉ sớm cho người về kinh
thành”
“Ừm”
Viễn Ninh gật đầu đưa tay cầm lên chén chè hạt sen trên bàn, nâng chiếc muống nhấp nháp vài ngụm.
“Phải rồi Tố Mai cô cô ta có chuyên này muốn hỏi cô”
Viễn Ninh đang ăn dường như nhớ ra
chuyện gì đó, liền dùng lại sau đó nhìn lên Tố Mai hỏi
“Điện hạ người cứ nói”
“Ví dụ như một người luôn không ngừng suy nghĩ đến người khác, lúc không gặp thì cảm thấy nhớ vô cùng, khi thấy được người đó thì trong lòng không ngừng vui mừng. Cô cô người có thể giải thích cho ta biết tại sao lại như vậy được không” Viễn Ninh lo lắng
nói
Tố Mai nghe vậy không khỏi mỉm cười một tiếng
“Cô cô sao người lại cười vậy. Chẳng nhẽ chuyện này buồn cười lắm hay sao”
Viễn Ninh thấy vậy trong lòng vốn đã sốt ruột giờ lại càng thêm khó chịu
“Xa thì nhớ, gặp thì vui, đây đích thị là thích mà. Điện hạ có phải người đã để ý tới ai rồi
không”
Tố Mai nghe thấy Viễn Ninh hỏi vậy không chắc có phải chủ tử mình đã để ý đến ai hay không nên giải thích xong liền không thể nào không hỏi thêm.
Đột nhiên bản thân bị người khác hỏi đột ngột như vậy Viễn Ninh không khỏi khẽ giật mình. Liền vội vàng chối đáp
“Là…là Lý Hạo hắn hôm trước có hỏi ta điều này, nhưng bản thân ta cũng không rõ. Thiết nghĩ cô cô vốn tường tận một số chuyện nên sang đây hỏi người”
“Thì ra là Lý tướng quân. Vậy mà nô tì còn cho rằng điện hạ đã để ý mắt đến ai rồi” Tố Mai cười nói
“Cô cô thật biết nói đùa” Viễn Ninh cứng nhắc đáp lại
“Phải rồi điện hạ. Trước mắt người rời đến Nam Châu thiết nghĩ nô tì sẽ đi theo người, trong cung vốn cần cô cô chưởng sự để lo liệu mọi chuyện. Nên tạm thời phiền điện hạ phân phó tạm một người nào đó thay thế vị trí hiện tại của nô tì”
“Chuyện này thực ra ta cũng đã có tính toán” dừng lại một chút Viễn Ninh nói tiếp
“Thiết nghĩ lần này ta ra ngoài chắc chắn có người nhan dịp cơ hội này mà gây khó dễ không ít cho người của Thái Hoà cung. Cô cô người đã làm ở đây lâu năm rồi, ta nghĩ chuyện này chỉ có cô cô mới có thể xử lý ổn thoả. Chuyến này đi chỉ cần tiểu Trung tử
và Tô Mạt theo là được rồi”
Viễn Ninh dựa lưng vào ghế cầm lên chiết phiến (quạt giấy) phe phẩy qua lại
“Nhưng mà điện hạ không phải người không biết thận phận của người đặc thù như vậy…” chưa để Tố Mai nói hết Viễn Ninh đã lên tiếng cắt ngang
“Chuyện này ta có thể tự mình lo được, hơn nữa có tiểu Trung tử cùng với Tô Mạt đi bên cạnh cho nên cô cô không cần phải lo lắng”
Im lặng một hồi cuối cùng Tố Mai cũng lên tiến
“Vậy điện hạ phải thực cẩn thận. Vạn nhất đừng để sơ hở”
“Ừm, ta biết rồi. Cô cô người ra ngoài trước đi”
Tố Mai gật đầu tuân mệnh Viễn Ninh bước ra khỏi thư phòng
Ngồi trong thư phòng một mình Viễn Ninh lại suy nghĩ đến câu nói vừa rồi của Tố Mai ‘Xa thì nhớ, gặp thì vui, đây đích thị là thích mà’
“Thật sự là thích sao, nhưng rõ ràng ta và cô ta đều là nữ tử. Điều này là không thể nào”
Viễn Ninh thu lại chiết phiến ném nó sang một bên, lại đưa mắt sang nhìn thánh
chỉ trong lòng không khỏi muộn phiền.
- --------------------------------------------
“Dạ đúng thưa công chúa, nghe nói điện hạ đã trở về hiện tại vãn còn đang ở thư phòng” A Nhược nói
“Vậy sao. Gần đây có tin tức gì mới không”
“Mọi chuyện đã làm theo như kế hoạch xin công chúa cứ yên tâm”
“Ừm” Ngọc Lam gật gật sau đó đưa tay ra hiệu ý chỉ A Nhược lui ra ngoài
A Nhược quay người vừa bước chân ra khỏi cửa thì thấy Viễn Ninh đã từ xa tiến lại gần đây
“Thỉnh an điện hạ” A Nhược tiến lên nói
“Được rồi, công chúa đã đi nghỉ chưa”
Ngồi suy nghĩ trong thư phòng hồi lâu, nhận thấy canh giờ cũng không còn sớm, sáng mai nàng còn phải lên đường đến Nam Châu xa xôi. Viễn Ninh đành cước bộ trở về phòng
“Công chúa vẫn chưa đi nghỉ” A Nhược cúi đầu nói
“Muộn vậy rồi mà công chúa vẫn chưa đi nghỉ ngơi sao”
nói xong không chờ câu trả lời từ A Nhược, Viễn Ninh liền bước đi về hướng phòng.
Ánh đèn trong căn phòng vẫn còn sáng, Viễn Ninh vươn tay đẩy cửa bước vào
“Điện hạ người trở về rồi sao”
“Công chưa người chưa ngủ”
Hai người cùng lúc nói lên. Lát sau nhận ra cả Viễn Ninh và Ngọc Lam không khỏi bật cười
“Thực ra ta đã trở về từ sớm, nhưng vẫn lưu lại thư phòng tới giờ” Viễn Ninh bước lại gần ngồi xuống ghê
“Vậy sao, ta chính là đang chờ điện hạ trở về” giọng nói nhẹ nhàng của Ngọc Lam như cứa nhẹ vào trái tim Viễn Ninh.
Viễn Ninh bỗng cảm thấy áy náy, tại sao ban nãy bản thân lại quên mất thời gian được chứ
“Phụ hoàng có ban thánh chỉ, ngày ban ta sẽ phải lên đường đến Nam Châu” Viễn Ninh nói
“Vậy sao, vậy hoàng thượng có nói điện hạ sẽ đi trong vòng bao lâu?” Ngọc Lam nhìn Viễn Ninh hỏi
Trước câu hỏi của Ngọc Lam, Viễn Ninh không nói gì chỉ lắc đầu.
Nhận được câu trả lời như vậy từ Viễn Ninh, ánh mắt Ngọc Lam có hơi thất vọng trùng xuống. Nhưng hành động này cũng chỉ diễn ra vài giây, rất nhanh sau đó Ngọc Lam đã lấy lại vẻ mặt bình thường.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương