Áng Mây Của Bầu Trời
Chương 17: Đồng Thuật Khiêm
Qua mấy ngày thì mối quan hệ của Trương Chân Hàn và Lý Huệ Du cũng đã tiến thêm được một bước, chính là anh đã hẹn được cô đi ăn cơm.
Nhưng Nam Đình thật sự không thể hiểu nổi suy nghĩ của Trương tổng nhà mình, chỉ mới là ăn cơm thôi mà cậu ta tưởng hai người họ sắp cưới nhau tới nơi ấy chứ? Nhìn cái cách mà Trương Chân Hàn chuẩn bị chỉn chu từ quần áo đến đặt bàn ăn mà Nam Đình chỉ biết thở dài... Thật sự là ông nội này càng ngày càng mù quáng rồi.
Nhưng sự vui vẻ của anh rất nhanh đã bị phá hỏng khi Vưu Mỹ - cô em họ bên ngoại đến tìm anh, thậm chí là con nhỏ đó còn mang theo cả thằng bạn trai mới của nó đến tìm anh mới ghét chứ.
Ánh mắt của Trương Chân Hàn có chút mất kiên nhẫn, nói:
- Vưu Mỹ, em đến đây làm gì?
- Anh họ, anh đừng có lạnh lùng như vậy mà... Em chỉ à muốn nhờ vả anh một chuyện thôi.
- Chuyện gì?
Khi này Vưu Mỹ liền kéo Đồng Thuật Khiêm lên một bước, còn nhìn anh rồi mỉm cười rất hãnh diện, nói:
- Anh họ, đây là bạn trai của em. Anh ấy tên là Đồng Thuật Khiêm, anh ấy đã tốt nghiệp khoa quản trị kinh doanh của trường Đại học rất nổi tiếng ở nước ngoài đó. Anh xem có thể sắp xếp cho anh ấy một công việc ở Trương thị hay không?
Trương Chân Hàn dùng đầu gối nghĩ cũng biết mục đích của Vưu Mỹ mà, quả nhiên vẫn là đem cái quả boom nổ chậm đó nhét vào tay của anh. Thật sự là khiến anh bực đến mức sắp phát nổ rồi.
Đến đây Trương Chân Hàn cũng chỉ nhàn nhạt nói:
- Trương thị không nhận người đi cửa sau. Nếu bạn trai của em có năng lực, thì bảo cậu ta nộp hồ sơ, anh sẽ xem xét.
- Anh họ, dù sao chúng ta cũng sắp làm người một nhà rồi mà... Anh châm chước một chút thì chết à?
Nghe đến đây Trương Chân Hàn liền tức giận đến mức đập bàn, ánh mắt cũng trở nên vô cùng hung hăng nói:
- Vưu Mỹ! Đây là Trương thị của Trương gia, không phải Vưu gia! Ở Vưu gia thì em là tiểu công chúa, nhưng ở Trương gia... Một nửa huyết thống cũng không có!
Vưu Mỹ bị quát cũng giật mình, vốn dĩ cô ấy nghĩ rằng anh họ luôn dễ nói chuyện, hơn nữa cô ấy cũng chỉ muốn tìm một công việc tốt cho chồng sắp cưới thôi mà, dù sao đi nữa thì Đồng Thuật Khiêm cũng là vị hôn phu của cô ấy, còn tưởng rằng Trương Chân Hàn sẽ châm chước cho qua... Ai mà có ngờ lại chọc giận anh rồi.
Đồng Thuật Khiêm thấy tình hình không ổn liền nhẹ nhàng dỗ dành Vưu Mỹ, lại nhìn sang Trương Chân Hàn, nói:
- Xin lỗi Trương tổng, là do em không biết nhìn trước nhìn sau. Đợi khi em quay về sẽ làm hồ sơ xin việc, em nhất định sẽ vào Trương thị bằng thực lực của mình!
Trương Chân Hàn cũng không nói gì, anh chỉ nhàn nhạt gật đầu. Vốn dĩ anh còn nghĩ mọi chuyện đến đây là xong rồi, còn đang có ý định để Nam Đình tiễn khách để anh còn có thời gian lấy lại hứng thú, chút nữa anh còn có hẹn với Tiểu Du Du của anh.
Nhưng rồi sau đó lại có tiếng gõ cửa, lúc Nam Đình mở cửa ra thì con bé Tiểu Tinh đã chạy vào, thậm chí là con vui vẻ gọi anh là cha rất ngọt ngào. Hiển nhiên nhìn thấy con gái thì Trương Chân Hàn cũng vui vẻ hẳn, anh rời khỏi ghế giám đốc, bước đến ôm con gái lên, lại nói:
- Hôm nay con không đi học sao?
- Không ạ, hôm nay là lễ mà, nên con được nghỉ.
Còn ở phía sau chính là Lý Huệ Du, cô đi lên đây là vì muốn đưa văn kiện cho anh ký, nhưng ai mà có ngờ Tiểu Tinh nhà cô chạy còn nhanh hơn cả cô. Mới hôm trước còn gài bẫy Trương Chân Hàn vào thế khó, vậy mà qua mấy ngày đã vui vẻ chấp nhận Trương Chân Hàn rồi, thậm chí còn gọi "cha" ngọt sớt nữa chứ.
- Tiểu Tinh, con không được chạy lung tung như vậy, sẽ ngã đó.
Đồng Thuật Khiêm và Vưu Mỹ còn chưa hết kinh ngạc vì tự nhiên xuất hiện một đứa bé gọi Trương Chân Hàn là cha, thì Đồng Thuật Khiêm lại kinh ngạc khi nhìn thấy Lý Huệ Du xuất hiện ở đây.
Tính ra cũng đã hơn tám năm rồi hắn ta chưa gặp lại Lý Huệ Du, kể từ lúc hắn ta và Bành Tú Tú chia tay thì Lý Huệ Du cũng không có lý do gì phải gặp hắn, nhưng điều làm cho Đồng Thuật Khiêm kinh ngạc là tại sao Lý Huệ Du lại có một đứa con gái lớn như vậy?
Mà có vẻ như Lý Huệ Du cũng không chú ý đến hắn ta nên đã đi qua, bước đến chỗ con gái rồi lấy khăn tay lau đi mồ hôi trên trán của con bé, nhíu mày nói:
- Tiểu Tinh, mẹ đã dặn con không được chạy nhảy lung tung ở đây rồi mà.
Con bé Tiểu Tinh bị mẹ mắng liền tìm đồng minh là cha, con bé nhỏ giọng nói:
- Tại con nhớ cha mà...
Lý Huệ Du đang định nói gì đó nhưng Trương Chân Hàn đã ngăn cản.
Nhìn một nhà ba người hạnh phúc như vậy, Đồng Thuật Khiêm cũng lên tiếng:
- Huệ Du, đã lâu không gặp.
Nhưng Nam Đình thật sự không thể hiểu nổi suy nghĩ của Trương tổng nhà mình, chỉ mới là ăn cơm thôi mà cậu ta tưởng hai người họ sắp cưới nhau tới nơi ấy chứ? Nhìn cái cách mà Trương Chân Hàn chuẩn bị chỉn chu từ quần áo đến đặt bàn ăn mà Nam Đình chỉ biết thở dài... Thật sự là ông nội này càng ngày càng mù quáng rồi.
Nhưng sự vui vẻ của anh rất nhanh đã bị phá hỏng khi Vưu Mỹ - cô em họ bên ngoại đến tìm anh, thậm chí là con nhỏ đó còn mang theo cả thằng bạn trai mới của nó đến tìm anh mới ghét chứ.
Ánh mắt của Trương Chân Hàn có chút mất kiên nhẫn, nói:
- Vưu Mỹ, em đến đây làm gì?
- Anh họ, anh đừng có lạnh lùng như vậy mà... Em chỉ à muốn nhờ vả anh một chuyện thôi.
- Chuyện gì?
Khi này Vưu Mỹ liền kéo Đồng Thuật Khiêm lên một bước, còn nhìn anh rồi mỉm cười rất hãnh diện, nói:
- Anh họ, đây là bạn trai của em. Anh ấy tên là Đồng Thuật Khiêm, anh ấy đã tốt nghiệp khoa quản trị kinh doanh của trường Đại học rất nổi tiếng ở nước ngoài đó. Anh xem có thể sắp xếp cho anh ấy một công việc ở Trương thị hay không?
Trương Chân Hàn dùng đầu gối nghĩ cũng biết mục đích của Vưu Mỹ mà, quả nhiên vẫn là đem cái quả boom nổ chậm đó nhét vào tay của anh. Thật sự là khiến anh bực đến mức sắp phát nổ rồi.
Đến đây Trương Chân Hàn cũng chỉ nhàn nhạt nói:
- Trương thị không nhận người đi cửa sau. Nếu bạn trai của em có năng lực, thì bảo cậu ta nộp hồ sơ, anh sẽ xem xét.
- Anh họ, dù sao chúng ta cũng sắp làm người một nhà rồi mà... Anh châm chước một chút thì chết à?
Nghe đến đây Trương Chân Hàn liền tức giận đến mức đập bàn, ánh mắt cũng trở nên vô cùng hung hăng nói:
- Vưu Mỹ! Đây là Trương thị của Trương gia, không phải Vưu gia! Ở Vưu gia thì em là tiểu công chúa, nhưng ở Trương gia... Một nửa huyết thống cũng không có!
Vưu Mỹ bị quát cũng giật mình, vốn dĩ cô ấy nghĩ rằng anh họ luôn dễ nói chuyện, hơn nữa cô ấy cũng chỉ muốn tìm một công việc tốt cho chồng sắp cưới thôi mà, dù sao đi nữa thì Đồng Thuật Khiêm cũng là vị hôn phu của cô ấy, còn tưởng rằng Trương Chân Hàn sẽ châm chước cho qua... Ai mà có ngờ lại chọc giận anh rồi.
Đồng Thuật Khiêm thấy tình hình không ổn liền nhẹ nhàng dỗ dành Vưu Mỹ, lại nhìn sang Trương Chân Hàn, nói:
- Xin lỗi Trương tổng, là do em không biết nhìn trước nhìn sau. Đợi khi em quay về sẽ làm hồ sơ xin việc, em nhất định sẽ vào Trương thị bằng thực lực của mình!
Trương Chân Hàn cũng không nói gì, anh chỉ nhàn nhạt gật đầu. Vốn dĩ anh còn nghĩ mọi chuyện đến đây là xong rồi, còn đang có ý định để Nam Đình tiễn khách để anh còn có thời gian lấy lại hứng thú, chút nữa anh còn có hẹn với Tiểu Du Du của anh.
Nhưng rồi sau đó lại có tiếng gõ cửa, lúc Nam Đình mở cửa ra thì con bé Tiểu Tinh đã chạy vào, thậm chí là con vui vẻ gọi anh là cha rất ngọt ngào. Hiển nhiên nhìn thấy con gái thì Trương Chân Hàn cũng vui vẻ hẳn, anh rời khỏi ghế giám đốc, bước đến ôm con gái lên, lại nói:
- Hôm nay con không đi học sao?
- Không ạ, hôm nay là lễ mà, nên con được nghỉ.
Còn ở phía sau chính là Lý Huệ Du, cô đi lên đây là vì muốn đưa văn kiện cho anh ký, nhưng ai mà có ngờ Tiểu Tinh nhà cô chạy còn nhanh hơn cả cô. Mới hôm trước còn gài bẫy Trương Chân Hàn vào thế khó, vậy mà qua mấy ngày đã vui vẻ chấp nhận Trương Chân Hàn rồi, thậm chí còn gọi "cha" ngọt sớt nữa chứ.
- Tiểu Tinh, con không được chạy lung tung như vậy, sẽ ngã đó.
Đồng Thuật Khiêm và Vưu Mỹ còn chưa hết kinh ngạc vì tự nhiên xuất hiện một đứa bé gọi Trương Chân Hàn là cha, thì Đồng Thuật Khiêm lại kinh ngạc khi nhìn thấy Lý Huệ Du xuất hiện ở đây.
Tính ra cũng đã hơn tám năm rồi hắn ta chưa gặp lại Lý Huệ Du, kể từ lúc hắn ta và Bành Tú Tú chia tay thì Lý Huệ Du cũng không có lý do gì phải gặp hắn, nhưng điều làm cho Đồng Thuật Khiêm kinh ngạc là tại sao Lý Huệ Du lại có một đứa con gái lớn như vậy?
Mà có vẻ như Lý Huệ Du cũng không chú ý đến hắn ta nên đã đi qua, bước đến chỗ con gái rồi lấy khăn tay lau đi mồ hôi trên trán của con bé, nhíu mày nói:
- Tiểu Tinh, mẹ đã dặn con không được chạy nhảy lung tung ở đây rồi mà.
Con bé Tiểu Tinh bị mẹ mắng liền tìm đồng minh là cha, con bé nhỏ giọng nói:
- Tại con nhớ cha mà...
Lý Huệ Du đang định nói gì đó nhưng Trương Chân Hàn đã ngăn cản.
Nhìn một nhà ba người hạnh phúc như vậy, Đồng Thuật Khiêm cũng lên tiếng:
- Huệ Du, đã lâu không gặp.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương