Áng Mây Của Bầu Trời
Chương 20: Anh yêu em
Còn ở chỗ của Trương Chân Hàn và Lý Huệ Du sau khi không có sự hiện diện của Tiểu Tinh và con kỳ đà Nam Đình.
Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô, hôn lên tay cô một cái, nhỏ giọng nói:
- Em có mệt không?
Lý Huệ Du cũng lắc đầu, kể từ giây phút mà Tiểu Tinh lựa chọn đồng ý để Trương Chân Hàn làm cha, thì mối quan hệ của hai người cũng đã tiến thêm được rất nhiều bước. Dù rằng vẫn chưa có lời tỏ tình chính thất, nhưng Lý Huệ Du cũng hiểu rằng Trương Chân Hàn đang cố gắng hết sức để có thể lấy được lòng tin của cô.
Hoặc có thể nói là anh đang rất cố gắng để chứng minh cho cô thấy rằng anh là một người có sự kiên nhẫn, nên anh có thể chờ được, cô không cần gấp.
- Em có đói không? Hay chúng ta mua gì đó ăn nha?
- Em không đói. Anh đói sao?
- Anh cũng không, chỉ sợ em mệt thôi... Đi chơi với Tiểu Tinh có vẻ rất mệt nhỉ?
Lý Huệ Du cũng gật đầu, trước kia cô cũng hay đưa Tiểu Tinh đi chơi, nhưng đa phần đều là chọn vào dịp cuối tuần, vì khi đó còn có chị gái, anh rể và đứa nhỏ Phó Hành An nữa. Vì anh rể rất thích Tiểu Tinh, nên dường như là anh ấy sẽ trông cả hai đứa nhỏ, còn cô và chị gái chỉ việc tìm chỗ nào đó ngồi chờ ba người họ chơi thôi.
Chỉ có khi nào anh chị bận thì một mình Lý Huệ Du lại đưa Tiểu Tinh và Tiểu An đi chơi, phải nói là hai đứa này vào khu vui chơi cứ như là cá gặp nước, chạy nhảy phải nói là lung tung. Mới giây trước còn ở bên này, nhưng giây sau đã chạy tít đằng kia rồi.
Bỗng nhiên lúc này Trương Chân Hàn lại mân mê ngón tay của cô, dường như là anh đang định nói gì đó mà không dám nói.
Chẳng những thế mà Lý Huệ Du còn nhìn ra Trương Chân Hàn đang rất căng thẳng, anh căng thẳng đến mức cô chỉ mới nhìn anh cũng khiến anh giật mình thót tim.
- Anh sao vậy? Có chuyện gì sao?
- Du Du... Anh có một chuyện không biết nên mở lời thế nào.
- Chuyện gì mới được?
Đến đây Trương Chân Hàn lại dùng cả hai tay nắm lấy tay của cô, anh cũng nhẹ nhàng hôn lên tay của cô, sau đó lại nói:
- Mối quan hệ của chúng ta hiện tại... Là gì?
Cô cũng nhìn anh, nhưng rồi lại phì cười, cuối cùng là nói:
- Vậy anh nói xem... Chúng ta có quan hệ gì?
- Anh... Anh nghĩ là người yêu. Nhưng... Nhưng người yêu gì mà chưa từng công khai nắm tay, cũng chưa được hôn nhau... Cái này chẳng giống với người yêu gì cả.
Lý Huệ Du nghe xong cũng không biết nói bày ra vẻ mặt gì nữa, nói vòng vo tam quốc cả buổi... Chỉ là muốn hôn thôi chứ gì?
Thật là nói dài, nói dai mà nói dở. Muốn gì thì nói thẳng có phải nhanh hơn không?
Lúc này Lý Huệ Du liền ghé sát lại bên cạnh anh một chút nhỏ giọng nói:
- Anh muốn hôn em à?
Gương mặt của Trương Chân Hàn có hơi đỏ lên, nhưng anh vẫn liên tục gật đầu, nhìn biểu hiện của anh cũng làm cho Lý Huệ Du thấy buồn cười. Vốn dĩ Trương Chân Hàn còn tưởng bản thân sẽ được toại nguyện ở đây, vì cánh môi của cô đang ở ngay trước mặt rồi chứ đâu xa, anh còn đang định hôn, nhưng Lý Huệ Du lại đưa tay chặn lại, nói:
- Chỗ này không được.
Đầu của Trương Chân Hàn liền ngay lập tức nhảy số, anh nắm lấy tay của Lý Huệ Du rồi rời khỏi quán cafe, đi đến phía sau của ngôi nhà ma vừa rồi, vì anh đã quan sát kĩ lắm rồi, chỗ này nhất định là không có người đâu.
Ngay lập tức Trương Chân Hàn liền áp Lý Huệ Du vào tường, anh cũng có hơi gấp gáp muốn hôn cô, nhưng cô lại đưa ngón tay chặn môi anh lại, còn cười nói:
- Anh bình tĩnh chút.
Cơ mà Trương Chân Hàn lại nắm lấy tay của cô, hôn lên tay cô, sau đó còn nói:
- Không bình tĩnh được... Tiểu Du... Anh yêu em... Từ lần đầu gặp em ở công ty, anh đã yêu em rồi.
Lý Huệ Du cũng không biết nên nói sao về tình cảm của mình nữa, những ngày qua cô cũng đã nhìn thấy Trương Chân Hàn thật sự rất nỗ lực để lấy lòng của cô và Tiểu Tinh, đối với một người có điều kiện như anh thì chuyện kết hôn với một cô gái tốt là chuyện vô cùng đơn giản. Nhưng anh vẫn kiên nhẫn chờ đợi cô.
Đồng nghĩa với việc... Anh thật sự nghiêm túc với mối quan hệ này.
- Trương Chân Hàn, anh thật sự không hối hận sao?
- Sẽ không, cả đời cũng không hối hận.
Nghe câu trả lời của Trương Chân Hàn cũng khiến cho Lý Huệ Du hài lòng, cô nhẹ nhàng choàng tay qua cổ của anh, chủ động nhón chân hôn lên môi anh một cái.
Một cái chủ động của cô đã khiến cho trái tim của Trương Chân Hàn nở hoa.
Cuối cùng anh đã chủ động tấn công vào môi của cô.
Nụ hôn vừa dây dưa vừa nhiệt huyết, nhưng cũng rất dịu dàng và có một chút chiếm hữu.
Đến đây Trương Chân Hàn còn nghĩ rằng...
Bầu trời của mình đã tìm được một áng mây thích hợp rồi.
- Anh yêu em.
Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô, hôn lên tay cô một cái, nhỏ giọng nói:
- Em có mệt không?
Lý Huệ Du cũng lắc đầu, kể từ giây phút mà Tiểu Tinh lựa chọn đồng ý để Trương Chân Hàn làm cha, thì mối quan hệ của hai người cũng đã tiến thêm được rất nhiều bước. Dù rằng vẫn chưa có lời tỏ tình chính thất, nhưng Lý Huệ Du cũng hiểu rằng Trương Chân Hàn đang cố gắng hết sức để có thể lấy được lòng tin của cô.
Hoặc có thể nói là anh đang rất cố gắng để chứng minh cho cô thấy rằng anh là một người có sự kiên nhẫn, nên anh có thể chờ được, cô không cần gấp.
- Em có đói không? Hay chúng ta mua gì đó ăn nha?
- Em không đói. Anh đói sao?
- Anh cũng không, chỉ sợ em mệt thôi... Đi chơi với Tiểu Tinh có vẻ rất mệt nhỉ?
Lý Huệ Du cũng gật đầu, trước kia cô cũng hay đưa Tiểu Tinh đi chơi, nhưng đa phần đều là chọn vào dịp cuối tuần, vì khi đó còn có chị gái, anh rể và đứa nhỏ Phó Hành An nữa. Vì anh rể rất thích Tiểu Tinh, nên dường như là anh ấy sẽ trông cả hai đứa nhỏ, còn cô và chị gái chỉ việc tìm chỗ nào đó ngồi chờ ba người họ chơi thôi.
Chỉ có khi nào anh chị bận thì một mình Lý Huệ Du lại đưa Tiểu Tinh và Tiểu An đi chơi, phải nói là hai đứa này vào khu vui chơi cứ như là cá gặp nước, chạy nhảy phải nói là lung tung. Mới giây trước còn ở bên này, nhưng giây sau đã chạy tít đằng kia rồi.
Bỗng nhiên lúc này Trương Chân Hàn lại mân mê ngón tay của cô, dường như là anh đang định nói gì đó mà không dám nói.
Chẳng những thế mà Lý Huệ Du còn nhìn ra Trương Chân Hàn đang rất căng thẳng, anh căng thẳng đến mức cô chỉ mới nhìn anh cũng khiến anh giật mình thót tim.
- Anh sao vậy? Có chuyện gì sao?
- Du Du... Anh có một chuyện không biết nên mở lời thế nào.
- Chuyện gì mới được?
Đến đây Trương Chân Hàn lại dùng cả hai tay nắm lấy tay của cô, anh cũng nhẹ nhàng hôn lên tay của cô, sau đó lại nói:
- Mối quan hệ của chúng ta hiện tại... Là gì?
Cô cũng nhìn anh, nhưng rồi lại phì cười, cuối cùng là nói:
- Vậy anh nói xem... Chúng ta có quan hệ gì?
- Anh... Anh nghĩ là người yêu. Nhưng... Nhưng người yêu gì mà chưa từng công khai nắm tay, cũng chưa được hôn nhau... Cái này chẳng giống với người yêu gì cả.
Lý Huệ Du nghe xong cũng không biết nói bày ra vẻ mặt gì nữa, nói vòng vo tam quốc cả buổi... Chỉ là muốn hôn thôi chứ gì?
Thật là nói dài, nói dai mà nói dở. Muốn gì thì nói thẳng có phải nhanh hơn không?
Lúc này Lý Huệ Du liền ghé sát lại bên cạnh anh một chút nhỏ giọng nói:
- Anh muốn hôn em à?
Gương mặt của Trương Chân Hàn có hơi đỏ lên, nhưng anh vẫn liên tục gật đầu, nhìn biểu hiện của anh cũng làm cho Lý Huệ Du thấy buồn cười. Vốn dĩ Trương Chân Hàn còn tưởng bản thân sẽ được toại nguyện ở đây, vì cánh môi của cô đang ở ngay trước mặt rồi chứ đâu xa, anh còn đang định hôn, nhưng Lý Huệ Du lại đưa tay chặn lại, nói:
- Chỗ này không được.
Đầu của Trương Chân Hàn liền ngay lập tức nhảy số, anh nắm lấy tay của Lý Huệ Du rồi rời khỏi quán cafe, đi đến phía sau của ngôi nhà ma vừa rồi, vì anh đã quan sát kĩ lắm rồi, chỗ này nhất định là không có người đâu.
Ngay lập tức Trương Chân Hàn liền áp Lý Huệ Du vào tường, anh cũng có hơi gấp gáp muốn hôn cô, nhưng cô lại đưa ngón tay chặn môi anh lại, còn cười nói:
- Anh bình tĩnh chút.
Cơ mà Trương Chân Hàn lại nắm lấy tay của cô, hôn lên tay cô, sau đó còn nói:
- Không bình tĩnh được... Tiểu Du... Anh yêu em... Từ lần đầu gặp em ở công ty, anh đã yêu em rồi.
Lý Huệ Du cũng không biết nên nói sao về tình cảm của mình nữa, những ngày qua cô cũng đã nhìn thấy Trương Chân Hàn thật sự rất nỗ lực để lấy lòng của cô và Tiểu Tinh, đối với một người có điều kiện như anh thì chuyện kết hôn với một cô gái tốt là chuyện vô cùng đơn giản. Nhưng anh vẫn kiên nhẫn chờ đợi cô.
Đồng nghĩa với việc... Anh thật sự nghiêm túc với mối quan hệ này.
- Trương Chân Hàn, anh thật sự không hối hận sao?
- Sẽ không, cả đời cũng không hối hận.
Nghe câu trả lời của Trương Chân Hàn cũng khiến cho Lý Huệ Du hài lòng, cô nhẹ nhàng choàng tay qua cổ của anh, chủ động nhón chân hôn lên môi anh một cái.
Một cái chủ động của cô đã khiến cho trái tim của Trương Chân Hàn nở hoa.
Cuối cùng anh đã chủ động tấn công vào môi của cô.
Nụ hôn vừa dây dưa vừa nhiệt huyết, nhưng cũng rất dịu dàng và có một chút chiếm hữu.
Đến đây Trương Chân Hàn còn nghĩ rằng...
Bầu trời của mình đã tìm được một áng mây thích hợp rồi.
- Anh yêu em.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương