Áng Mây Của Bầu Trời
Chương 7: Bạch Linh Lung
Với dáng vẻ này của Lý Duệ Tinh thì không chỉ có Lý Huệ Du thấy hạnh phúc, mà dường như mọi người có mặt ở đây đều thấy con bé rất đáng yêu, đến đây Nam Đình và Lý Lạc Nhiên mới hiểu tại sao Lý Huệ Du lại không có ý định kết hôn.
Dù sao thì cô đã có một cô con gái đáng đồng tiền như vậy rồi, cần gì phải lấy chồng rồi hầu hạ thêm một ông chồng chứ? Cứ sống vui vui vẻ vẻ với con gái có khi hạnh phúc gấp một vạn lần.
Nam Đình cũng liếc qua biểu cảm của Trương Chân Hàn, nhưng cũng không nằm ngoài dự đoán khi anh đang cười rất tươi, cái ánh mắt đó giống như là một người chồng đang nhìn vợ và con gái chơi đùa vậy.
Thật sự, Nam Đình sống tới từng tuổi này, cũng là lần đầu tiên gặp được trường hợp như Trương Chân Hàn... Quá là... Khó hiểu.
Phó Trù nhìn thấy Trương Chân Hàn liền đi đến, hiển nhiên là anh cũng quay lại thái độ lạnh nhạt, đưa quà cho Lý Lạc Nhiên, nói:
- Chúc mừng sinh nhật, Lạc Nhiên.
- Hóa ra ông chủ lớn như cậu cũng đến à? Làm tôi còn tưởng cậu sẽ chết dí ở công ty chứ?
Trương Chân Hàn cũng chỉ cười, sau đó anh cũng quét mắt qua một vòng. Những khách mời ở đây đa số đều là bạn bè thân thiết thôi, nào là Mạnh Trình, Liêu Phàm, Bạch Linh Lung và còn có cô em gái của anh - Trương Mộc Oánh nữa.
Trương Mộc Oánh thấy anh trai cũng đến thì liền muốn chạy trốn, nhưng đã bị Trương Chân Hàn bắt lại, anh có hơi nhíu mày, nói:
- Sao em lại ở đây? Giờ này không phải em nên ở nhà sao?
- Là chị Lạc Nhiên mời em đến mà! Anh mau buông em ra!
- Trương Mộc Oánh, chẳng phải cha đã cấm túc em hai tháng không được ra ngoài chơi sao? Em dám cãi lời?
Nghe anh trai chất vấn thì Trương Mộc Oánh liền khựng lại, sau đó cô ấy liền đưa ra kế sách là năn nỉ anh trai đừng nói chuyện này với cha. Vì cô ấy đã nói dối rằng muốn đi học nhóm với bạn để trốn ra ngoài chơi, nếu như bị ông anh trai này mách lẻo thì số của Trương Mộc Oánh đúng là tiêu đời rồi.
Bạch Linh Lung nhìn thấy anh đang định mắng Trương Mộc Oánh liền bước đến, nói:
- Được rồi mà, con bé cũng đi học suốt cả tuần, cho nó chơi một chút cũng đâu có sao.
Cô gái này là Bạch Linh Lung, cũng là bạn học cũ giống như Phó Trù, hiện tại cô ấy đang là trưởng phòng nhân sự của Trương thị. Mối quan hệ bạn bè của anh cũng đã kéo dài rất lâu, ai nấy đều biết Bạch Linh Lung có tình ý với anh, lại còn rất thân thiết với Trương gia, ngay cả đứa ngổ ngáo như Trương Mộc Oánh cũng rất thích cô ấy... Nên không quá đáng khi nói rằng Bạch Linh Lung là người duy nhất có thể ngồi vào ghế Thiếu phu nhân Trương thị.
Trương Mộc Oánh nghe Bạch Linh Lung nói vậy liền gật phụ họa, nói:
- Chị Linh Lung nói đúng đó, em chỉ là chơi một chút rồi về cùng anh mà, có phải em đi với người lạ đâu.
- Em...
Trương Chân Hàn vốn dĩ còn đang định mắng em gái thêm một lúc, nhưng khi anh nhìn xung quanh đã thấy Lý Huệ Du đang nhìn chằm chằm vào mình. Bất chợt anh cũng im lặng mà không nói nữa, cái thái độ thay đổi bất ngờ của Trương Chân Hàn đã bị Trương Mộc Oánh nhìn thấy, từ hướng mắt mà anh trai nhìn thì cô ấy có thể nhìn thấy Lý Huệ Du và con gái của cô.
Bỗng nhiên Trương Mộc Oánh lại nhíu mày, lẽ nào cô em gái đó của chị Lạc Nhiên có quan hệ gì đó với anh trai của cô ấy? Nếu vậy thì chị Linh Lung phải làm sao đây? Chị ấy đã chờ anh trai hết tuổi thanh xuân, nếu bây giờ anh trai không cưới chị ấy... Thì chị ấy phải làm sao?
Khi này Trương Mộc Oánh liền nhỏ giọng nói:
- Chị Linh Lung, chị gái đang bế đứa bé kia là em gái của chị Lạc Nhiên à?
- Đúng rồi, em ấy là Lý Huệ Du, lúc hôn lễ em có nhìn thấy rồi mà.
- Cũng nhiều năm không gặp rồi mà. Nhưng... Chị ấy có gia đình rồi sao?
Bạch Linh Lung nghe Trương Mộc Oánh hỏi thì cũng không biết nên trả lời thế nào nữa, chuyện của nhà họ Lý cô ấy cũng không biết nhiều... Dù rằng họ biết Lý Huệ Du là mẹ của Lý Duệ Tinh, nhưng mà về phần cha của con bé thì họ chưa từng nhắc đến, cũng không biết là ai nữa.
- Mộc Oánh, chuyện riêng của người ta, em đừng bàn tán lung tung.
Trương Mộc Oánh với tính cách có hơi ngang ngược nên một khi muốn biết cái gì thì phải hỏi cho rõ. Ngay khi cô ấy nhìn thấy Lý Duệ Tinh và Phó Hành An đang ở riêng, liền đi đến, đưa kẹo cho hai đứa nhỏ rồi mỉm cười, nói:
- Chào hai đứa, chị là Trương Mộc Oánh, chúng ta làm quen nha?
Với Phó Hành An thì thằng bé đã biết Trương Mộc Oánh trước đó rồi, còn Lý Duệ Tinh thấy kẹo liền sáng mắt, còn liên tục gật đầu nữa chứ.
Khi này Trương Mộc Oánh mới nhìn Lý Duệ Tinh, nói:
- Tiểu Tinh, chị hỏi nè... Chị Huệ Du là mẹ em... Vậy cha em đâu?
Dù sao thì cô đã có một cô con gái đáng đồng tiền như vậy rồi, cần gì phải lấy chồng rồi hầu hạ thêm một ông chồng chứ? Cứ sống vui vui vẻ vẻ với con gái có khi hạnh phúc gấp một vạn lần.
Nam Đình cũng liếc qua biểu cảm của Trương Chân Hàn, nhưng cũng không nằm ngoài dự đoán khi anh đang cười rất tươi, cái ánh mắt đó giống như là một người chồng đang nhìn vợ và con gái chơi đùa vậy.
Thật sự, Nam Đình sống tới từng tuổi này, cũng là lần đầu tiên gặp được trường hợp như Trương Chân Hàn... Quá là... Khó hiểu.
Phó Trù nhìn thấy Trương Chân Hàn liền đi đến, hiển nhiên là anh cũng quay lại thái độ lạnh nhạt, đưa quà cho Lý Lạc Nhiên, nói:
- Chúc mừng sinh nhật, Lạc Nhiên.
- Hóa ra ông chủ lớn như cậu cũng đến à? Làm tôi còn tưởng cậu sẽ chết dí ở công ty chứ?
Trương Chân Hàn cũng chỉ cười, sau đó anh cũng quét mắt qua một vòng. Những khách mời ở đây đa số đều là bạn bè thân thiết thôi, nào là Mạnh Trình, Liêu Phàm, Bạch Linh Lung và còn có cô em gái của anh - Trương Mộc Oánh nữa.
Trương Mộc Oánh thấy anh trai cũng đến thì liền muốn chạy trốn, nhưng đã bị Trương Chân Hàn bắt lại, anh có hơi nhíu mày, nói:
- Sao em lại ở đây? Giờ này không phải em nên ở nhà sao?
- Là chị Lạc Nhiên mời em đến mà! Anh mau buông em ra!
- Trương Mộc Oánh, chẳng phải cha đã cấm túc em hai tháng không được ra ngoài chơi sao? Em dám cãi lời?
Nghe anh trai chất vấn thì Trương Mộc Oánh liền khựng lại, sau đó cô ấy liền đưa ra kế sách là năn nỉ anh trai đừng nói chuyện này với cha. Vì cô ấy đã nói dối rằng muốn đi học nhóm với bạn để trốn ra ngoài chơi, nếu như bị ông anh trai này mách lẻo thì số của Trương Mộc Oánh đúng là tiêu đời rồi.
Bạch Linh Lung nhìn thấy anh đang định mắng Trương Mộc Oánh liền bước đến, nói:
- Được rồi mà, con bé cũng đi học suốt cả tuần, cho nó chơi một chút cũng đâu có sao.
Cô gái này là Bạch Linh Lung, cũng là bạn học cũ giống như Phó Trù, hiện tại cô ấy đang là trưởng phòng nhân sự của Trương thị. Mối quan hệ bạn bè của anh cũng đã kéo dài rất lâu, ai nấy đều biết Bạch Linh Lung có tình ý với anh, lại còn rất thân thiết với Trương gia, ngay cả đứa ngổ ngáo như Trương Mộc Oánh cũng rất thích cô ấy... Nên không quá đáng khi nói rằng Bạch Linh Lung là người duy nhất có thể ngồi vào ghế Thiếu phu nhân Trương thị.
Trương Mộc Oánh nghe Bạch Linh Lung nói vậy liền gật phụ họa, nói:
- Chị Linh Lung nói đúng đó, em chỉ là chơi một chút rồi về cùng anh mà, có phải em đi với người lạ đâu.
- Em...
Trương Chân Hàn vốn dĩ còn đang định mắng em gái thêm một lúc, nhưng khi anh nhìn xung quanh đã thấy Lý Huệ Du đang nhìn chằm chằm vào mình. Bất chợt anh cũng im lặng mà không nói nữa, cái thái độ thay đổi bất ngờ của Trương Chân Hàn đã bị Trương Mộc Oánh nhìn thấy, từ hướng mắt mà anh trai nhìn thì cô ấy có thể nhìn thấy Lý Huệ Du và con gái của cô.
Bỗng nhiên Trương Mộc Oánh lại nhíu mày, lẽ nào cô em gái đó của chị Lạc Nhiên có quan hệ gì đó với anh trai của cô ấy? Nếu vậy thì chị Linh Lung phải làm sao đây? Chị ấy đã chờ anh trai hết tuổi thanh xuân, nếu bây giờ anh trai không cưới chị ấy... Thì chị ấy phải làm sao?
Khi này Trương Mộc Oánh liền nhỏ giọng nói:
- Chị Linh Lung, chị gái đang bế đứa bé kia là em gái của chị Lạc Nhiên à?
- Đúng rồi, em ấy là Lý Huệ Du, lúc hôn lễ em có nhìn thấy rồi mà.
- Cũng nhiều năm không gặp rồi mà. Nhưng... Chị ấy có gia đình rồi sao?
Bạch Linh Lung nghe Trương Mộc Oánh hỏi thì cũng không biết nên trả lời thế nào nữa, chuyện của nhà họ Lý cô ấy cũng không biết nhiều... Dù rằng họ biết Lý Huệ Du là mẹ của Lý Duệ Tinh, nhưng mà về phần cha của con bé thì họ chưa từng nhắc đến, cũng không biết là ai nữa.
- Mộc Oánh, chuyện riêng của người ta, em đừng bàn tán lung tung.
Trương Mộc Oánh với tính cách có hơi ngang ngược nên một khi muốn biết cái gì thì phải hỏi cho rõ. Ngay khi cô ấy nhìn thấy Lý Duệ Tinh và Phó Hành An đang ở riêng, liền đi đến, đưa kẹo cho hai đứa nhỏ rồi mỉm cười, nói:
- Chào hai đứa, chị là Trương Mộc Oánh, chúng ta làm quen nha?
Với Phó Hành An thì thằng bé đã biết Trương Mộc Oánh trước đó rồi, còn Lý Duệ Tinh thấy kẹo liền sáng mắt, còn liên tục gật đầu nữa chứ.
Khi này Trương Mộc Oánh mới nhìn Lý Duệ Tinh, nói:
- Tiểu Tinh, chị hỏi nè... Chị Huệ Du là mẹ em... Vậy cha em đâu?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương