Ảnh Đế là Miêu Nô

Chương 14: Mèo trong bãi lầy. Mèo giống husky



Edit: Yuu

Ngày quay, Cố Khải lái chiếc xe thể thao màu đen đến chỗ hẹn thì mèo Ragdoll đã ở cửa chờ."Meo." Du Nhiên lên tiếng chào hỏi hắn.

Cố Khải vội vàng xuống xe, nửa đau lòng, nửa tức giận, "Hứa Du Nhiên đến cùng là đang bận cái gì? Tại sao nhiều lần đem mèo nhỏ đơn độc để lại đây?" Mèo đáng yêu như thế, rất có khả năng bị trộm đi! Ánh mắt Du Nhiên đặc biệt phiền muộn. Hết cách rồi, dù sao cô cũng sẽ không phân thân được.

Cố Khải đem mèo nhỏ kéo vào trong lồng ngực, ôn nhu nói: "Đừng để ý tới cô ta, sau này theo anh có được hay không?""Meo" Không tốt. Du Nhiên vỗ vỗ tay của vị ảnh đế như đang động viên.

"Em đến cùng là tại sao đối với cô ấy một mực trung thành như vậy!" Cố Khải biết là hết cách đành bất đắc dĩ thở dài. Nội tâm Du Nhiên: Khả năng là bởi vì không thể tách rời.





Cố Khải đem mèo đặt vào ghế phụ lái, nịt dây an toàn, đóng kỹ cửa xe, hắn mới về vị trí của chính mình, thuận tiện cùng mèo tán gẫu, "Đã ăn gì chưa?"

"Meo." Ăn qua. 

 "Cô ấy có phải là cho em ăn qua loa không?" 

 "Meo." Mới không biết.

"Vừa nhìn liền biết, Hứa Du Nhiên là người không có trách nhiệm gì cả. Lại là để mèo đơn độc ở lại." Cố Khải hừ lạnh, "Nếu mèo bị trộm đi,chắc cô ta cũng không biết được đã xảy ra chuyện gì."

. . . Tại sao  cô biến thành mèo đến giúp đỡ,vậy mà lại bị người nào đó chửi bới?

Du Nhiên không thể nhịn được nữa, dùng đệm thịt dưới chân cào cào vào đệm ghế, dữ dằn mà tỏ vẻ, câm miệng, lái xe của ngươi!Cố Khải biểu hiện ưu thương. Hắn cảm thấy mèo có khả năng bị nuôi dưỡng không đúng cách dẫn đến sai lệch tính cách. Đối với nó tốt thì nó lạnh nhạt, đối với nó bình thường thì nó lại tha thiết. Thật hết cách.



Một đường đến nơi đều không nói chuyện.Rất nhanh, một người một con mèo đến địa điểm quay chụp.Người phụ trách ra nghênh tiếp, "Xin chào, chúng tôi rất mong chờ cậu tới đấy"

Cố Khải vẻ mặt nhàn nhạt, "Làm thế nào?" 

 "Rất đơn giản. Tổng cộng có ba trò chơi, thử thách sủng vật cùng với chủ xem độ ăn ý, đến thời điểm chuẩn xác thì người chủ trì sẽ an bài." Người phụ trách vui sướng  giải thích, sau đó đề nghị, "Trước tiên đi hóa trang nhé?"

"Mèo?" Cố Khải không muốn cùng mèo nhỏ tách ra, hắn không yên lòng. 

 "Mèo cũng phải hoá trang, cùng đi."Du Nhiên ngây người, tại sao lại muốn mèo phải hóa trang chứ? 

 "Được." Cố Khải gật đầu đồng ý.

Tiếp theo đoàn người tiến vào phòng hóa trang. Có người chuyên phụ trách cho Cố Khải hoá trang, còn có người lại đây thay đổi tạo hình cho mèo nhỏ.Xong tất cả, Du Nhiên nhìn lại mình trong gương, bộ lông mềm mượt trông toát ra vẻ tiên khí.



Chỉ là nhìn bên trong phòng hóa trang có rất nhiều thứ khác nhau đối với mèo, chân của cô có không vững. 

 Tuyển thủ số một, "mèo bò sữa". Được xưng mèo bên trong bãi lầy!

Mèo giống husky! Tuyển thủ số 2, "lam miêu". Có người nói từ nhỏ nó đã được husky nuôi lớn, coi chính mình là con cún. 

 Tuyển thủ số ba, "quất mập mạp". Một con mèo so với các con khác thì mập mạp hơn.

Du Nhiên không hề có cảm xúc, !Cô hoài nghi Cố Khải biết cô là ai, trong lòng có khí tức, vì lẽ đó cố ý mượn cơ hội trả thù.Bên cạnh, Cố Khải cũng rất hãnh diện. Hắn ôm sát mèo nhỏ đang nằm ngoan ngoãn trong lòng, hầu như không dám để cho mèo bước xuống.Đồng thời, hắn tìm đến người phụ trách, mím chặt môi hỏi, "Chuyện gì xảy ra?" Hắn trước đó có nghe qua, nhưng vẫn rất mơ hồ.

Người phụ trách vui sướng nói, "Nghe nói cậu muốn tới, ta đã đặc biệt mời nhiều khách quý đến để làm số đặc biệt. Kỳ này nhất định sẽ chơi rất vui!" 
 Cố Khải, ". . ." Hắn không dám cúi đầu xem vẻ mặt của mèo nhỏ nữa.

Du Nhiên nghĩ, dùng tính mạng để làm trò hề, có thể chơi không vui à! 

 "Không cần long trọng như vậy." Nói thật, Cố Khải rất muốn xoay người rời đi, thế nhưng lại bị mèo ngăn cản."Em muốn ở lại?" Cố Khải trưng cầu ý kiến của mèo. 

 Cố Khải khi làm việc được công nhận rất chuyên nghiệp, Du Nhiên không hy vọng bởi vì cô mà gây cho Cố Khải nhiều lời đồn đãi không hay.

Vỗ vỗ tay của ảnh đế, Du Nhiên ra hiệu cho hắn an tâm. Ngược lại nàng một thân đều có võ lực cao siêu, không nghe lời liền đánh hết chúng nó. Thương lượng xong, người phụ trách bận bịu những chuyện khác rồi rời đi. Cố Khải xoa xoa cổ của mèo, có chút xin lỗi, "Là sai lầm của anh, sớm biết liền không đáp ứng tham gia." 

Du Nhiên quơ quơ đuôi, cũng không ngại. Ai biết Cố Khải nói tiếp, "Nếu như Hứa Du Nhiên chịu để anh nhìn thấy em thêm mấy lần, thì anh cũng không dùng tới cách lấy lý do  tham gia tống nghệ cần mèo hỗ trợ để thấy em."
 Du Nhiên, "? ? ?"Chờ đã, sao lại nói đến cô rồi? 

Cố Khải để sát vào, bảo đảm nói, "Sau này anh sẽ tìm một cái lý do tốt hơn."Du Nhiên liếc hắn một chút, vẻ mặt lạnh nhạt, còn có lần sau sao? Nếu không hải mặt anh vừa mới hoa trang xong, Du Nhiên thật muốn đạp cái đệm thịt lên mặt hắn.

Lúc này, người phụ trách mang theo ba con mèo khác lại đây làm lễ, "Nhận thức một chút?"Du Nhiên thờ ơ không động lòng, đứng ở trên bàn nhìn xuống ba con mèo ngốc, vẻ mặt cực kỳ cao lãnh. "Mèo bò sữa" theo thứ tự đứng thẳng lên, dáng dấp rất Xã. Hội. Đen.

"Meo meo." Nó dữ dằn kêu hai tiếng, ý tứ là —— đi xuống, chúng ta đấu tay đôi. "Lam miêu" cũng không vừa, ý đồ bò lên trên bàn, thế nhưng chưa thành công. Nó liền lè lưỡi nhìn chung quanh, tìm kiếm người hảo tâm trợ giúp. 

"Quất mập mạp" trầm ổn ngồi chồm hỗm trên mặt đất, lười nhúc nhích. 
 "Nó sợ người lạ." Cố Khải không nhịn được đem mèo bảo hộ trong lòng ngực. Dưới cái nhìn của hắn, quân địch vẫn nhìn chằm chằm, ý đồ bất chính.

"Được rồi." Một người tới gần, cười toe toét nói.Hắn là "lam husky" là mèo của Đoạn Tử Mặc, hiện nay đang là tiểu sinh mới bạo hồng.Có một cô gái cúi đầu sờ sờ đầu "quất mập mạp", nhẹ giọng hỏi dò, "Đói bụng sao?"

"Quất mập mạp" làm nũng tự kêu một tiếng, hướng về chủ nhân đòi ăn. Dù sao phải vận động nhiều, sẽ không bị đói bụng.cô gái này gọi là Hân Hân, là tiểu hoa mới bạo hồng, mỗi ngày trực tiếp cho "quất mập mạp" ăn hằng ngày, vì lẽ đó mới chịu đến tiết mục này.Hân Hân mới vừa móc ra đồ ăn vặt cho mèo ăn, "mèo bò sữa" liền chạy tới cướp ăn, động tác nhanh như chớp giật.

"Quất mập mạp" giận dữ, trở mình đem "mèo bò sữa" đặt ở dưới thân, buộc nó giao ra đồ ăn vặt. "Mèo bò sữa" gào khóc thảm thiết, liều mạng hô hoán cầu cứu.  Lưu Quân xuất hiện, nhưng là nói, "Đừng khách khí, ép thêm một lúc, Không ai trị nên quá hư."." "Mèo bò sữa" một bộ vẻ khiếp sợ, tựa hồ không thể tin được hiện thực.
Du Nhiên thờ ơ lạnh nhạt, được chứ, một đám bệnh hoạn, xem ra không một ai bình thường.Cố Khải mí mắt nhảy nhảy, rất muốn mang  mèo nhỏ lùi về sau.Người phụ trách vỗ vỗ tay, vì là khách quý hết nên đành sắp xếp, "Tiết mục vừa bắt đầu do mèo thể hiện trước, người chủ trì sẽ lần lượt giới thiệu một lần.""Sau đó tiến hành trò chơi thứ nhất. Bốn vị trốn sau tấm gỗ không ló mặt, chỉ đưa tay phải ra, sủng vật nhất định phải ở trong thời gian quy định tìm tới chủ của mình. Chính xác tìm tới tức là thắng lợi."

"Trò chơi thứ 2, sủng vật nhất định phải thông qua hồ bơi nhỏ, cầu thăng bằng, mê cung có các loại chướng ngại vật đến bên người chủ, mèo nào đến bên chủ với thời gian ngắn nhất sẽ thắng.""Trò chơi thứ 3, chủ nhân lấy ra thẻ lựa chọn vật phẩm, sau đó dặn dò mèo của mình đến địa điểm chính xác để vật phẩm, èo nào xong trong thời gian ngắn nhất sẽ chiến thắng.""Mèo nào thể hiện suất xắc nhất sẽ thắng chung cuộc, sẽ dành được một chiếc cúp hình kim bài cùng thức ăn mèo tốt nhất."
Nói xong, người phụ trách ngắm nhìn bốn phía, "Không thành vấn đề chứ?"

 Lưu Quân nhấc tay, hỏi dò, "Vạn nhất không có người thắng làm sao bây giờ?" 

Hắn vô cùng hoài nghi mèo nhà mình thông minh, sâu sắc cảm thấy nhất định xong không được trò chơi.Người phụ trách cười đứng dậy, "Sau hai trò chơi không nói, trò thứ nhất vẫn có khả năng thắng. Nếu như đến cuối cùng thật không có thắng lợi cuối cùng , cũng không có chuyện gì, chuyện như vậy trước đây từng có, liền như vậy đến phần kết là được."

Cố Khải thoáng thở phào nhẹ nhõm, nghe tới không tính là khó.Thương lượng lại một chút, xác định không thành vấn đề, tiết mục tống nghệ tiếp tục.Đầu tiên bốn con mèo cùng người chủ trì đồng thời lên sàn. Trải qua giới thiệu ngắn gọn, trò chơi tìm chủ nhân bắt đầu.
Trước đó người phụ trách đã đặc biệt thông báo, chủ nhân có thể làm vài động tác ra hiệu cho manh sủng của mình.Du Nhiên  đi dạo một vòng, rất nhanh chọn lựa mục tiêu, dùng đệm thịt lót vỗ nhẹ tay Cố Khải , ra hiệu đã tìm tới, sau đó ở bên cạnh ngồi chồm hỗm xuống. Tay Cố Khải rất đẹp, thon dài, trắng nõn, xương cốt rõ ràng, tốt vô cùng . Nàng xác định mình đã tìm đúng, thế nhưng mặt khác ba con mèo kia liền không thuận lợi như vậy..

"Mèo bò sữa" nhìn xung quanh nửa ngày,chọn đi tới một hướng khác. Trước tiên dùng đầu lăn tới chà xát. Tiếp theo là cái cổ, tựa hồ là đã tìm được chủ. "Lam miêu" chạy đến một tấm ván gỗ nào đó, đầu tiên là tới ngửi một cái, sau đó nhẹ nhàng cắn cắn, động tác sau khi làm xong, lại đổi một cái tay khácđể thí nghiệm.Chờ chạy đến bên người Du Nhiên , "lam miêu" mới vừa để sát vào, Du Nhiên đã đưa móng vuốt ập tới, nghiêm túc nhìn chằm chằm "lam miêu", ý  là cái tay này không cho cắn.
"Lam miêu" ôm đầu, ủy ủy khuất khuất rời đi."Quất mập mạp" lẳng lặng mà nhìn. Bỗng nhiên, nó động. Nó đi tới một bàn tay xinh xắn phía trước trước liếm liếm, tiếp theo lại liếm liếm.Chờ đến khi 4 con mèo lựa được mục tiêu, người chủ trì tuyên bố, "Hiện tại để chúng ta nhìn một chút kết quả."Đáp án công bố.

Du Nhiên tìm tới quả nhiên là Cố Khải. "Lam miêu" tìm tới chủ nhân Đoạn Tử Mặc."Quất mập mạp" cũng tìm tới chủ nhân Hân Hân.Chỉ có"mèo bò sữa" đứng ở bên người Đoạn Tử Mặc.Người chủ trì rất là khiếp sợ, kết quả lại nằm ngoài sự dự liệu.

Mèo Ragdoll tìm quá nhanh, hắn cho rằng là mèo tùy tiện chọn một cái. "Lam miêu" cùng tuy ở cùng chó nhưng không có khứu giác, dĩ nhiên không thể ngửi ra gì. "Quất mập mạp" đồng ý liếm tay  người , đúng là có khả năng tìm đúng rồi. Bất quá kỳ thực hắn chắc chắn nhất chính là "mèo bò sữa". Nếu như không phải chủ nhân, làm sao lại có thể sờ mãnh liệt như vậy? 
Nhưng trên thực tế, ngoại trừ "mèo bò sữa", những con mèo khác đều tìm đúng rồi.Người chủ trì trấn định chốc lát, làm bộ chẳng có chuyện gì phát sinh như thế , "Cậu cảm thấy tại sao mèo sẽ (sở hữu) tìm tới cậu?"Cố Khải khẽ mỉm cười, chuyện đương nhiên , "Em ấy rất thông minh, đương nhiên có thể tìm tới tôi."

Đoạn Tử Mặc nhìn trời, "Khả năng là cảm thấy tay của tôi cắn cắn có vị không sai, nhất hợp ý. . ."Hân Hân có chút bất an, "Lúc nghỉ ngơi tôi có nắm chút đồ ăn vặt cho mèo ăn, lòng bàn tay không cẩn thận dính lên một chút. Nó thật giống là nghe thấy được mùi vị, lại đây liếm liếm, ý  là còn muốn ăn."Lưu Quân rất bình tĩnh nói nhưng là, "Mèo trên người nam, vì lẽ đó tùy tiện tìm cá nhân giúp nó làm gì đó, không có cái gì thâm ý. Nó không nhận ra tôi rất bình thường."
Người chủ trì, ". . ."

 Hắn không thường gặp phải người kì lạ, ngày hôm nay không biết gặp vận gì, lại một thoáng đụng tới bốn vị gia hỏa. 

 Xen vào phiếu tên sáchTác giả có lời muốn nói: 

 Cố Khải (mèo quay về tâm sự): Vì thấy mèo), anh nghĩ hết biện pháp

  Du Nhiên giận dữ: Anh rốt cục thừa nhận là gạt em (Du Nhiên)!* * 

Chương trước Chương tiếp