Ảnh Hậu Tỉ Phú Của Chàng Tổng

Chương 38: Bôi Thuốc Cho Em



Tại Bệnh Viện.

Bác sĩ xem vết thương bị cây đèn đập trúng phần eo của Bối Ngọc Nhi xong, ông nói: "Chỉ là một chút vết thương ngoài da thôi, cậu về bôi chút thuốc mỡ cho bạn gái cậu là được, sẽ không để lại sẹo."

Đỗ Phong Nam cảm ơn bác sĩ, sau đó lấy lọ thuốc mỡ từ tay ông ta, "Vâng, ông cứ để tôi bôi thuốc cho bạn gái tôi là được."

Bối Ngọc Nhi thấy vậy, lập tức lên tiếng phản bác, "Không cần anh lo, tôi có thể tự bôi."

Đỗ Phong Nam cau mày, "Vết thương ở eo sau lưng, em tự bôi thế nào được, đừng làm loạn nữa được không?"

Bối Ngọc Nhi nhìn anh ai oán, "Tôi..."

Hai người đối chọi gay gắt, bác sĩ nghe thôi cũng cảm thấy phiền, thầm nghĩ giới trẻ bây giờ thật tự nhiên quá hà.

Ông ta thở dài hỏi: "Này, cô và cậu có phiền không, hai người bôi thuốc còn phải thương lượng?"

Đoạn ông chỉ tay vào cái phòng cá nhân bên cạnh nhắc nhở thêm: "Mau vào trong bôi thuốc đi, đằng sau còn rất nhiều bệnh nhân đang xếp hàng khám."

Đỗ Phong Nam nhìn ra phía sau, quả nhiên bên ngoài cửa phòng trực của ông ta đang có người chờ bên ngoài.

Bối Ngọc Nhi nhìn theo hướng ông ta chỉ, thở dài một cái, "Vậy thì đi thôi."

Bộ dạng chán nản của cô khiến Đỗ Phong Nam nhìn mà đau lòng, cũng vì chuyện xảy ra mấy ngày qua, tâm trạng của Ngọc Nhi mới vậy, anh đỡ trán đi theo Bối Ngọc Nhi vào trong phòng cá nhân kia, cũng không quên mang theo lọ thuốc mỡ.

Bên trong phòng cá nhân, không gian trầm lắng như ngừng lại, mấy ngày qua cãi nhau, hai người Bối Ngọc Nhi và Đỗ Phong Nam mới lại ở chung trong một không gian chung hẹp như thế này.

Bối Ngọc Nhi kéo phần áo phía eo sau lưng ra, quay lưng vê phía Đồ Phong Nam. Làn da trắng hồng bị xước lên một vết thương đỏ hồng, anh đưa bàn tay thon dài bất giác mơn chớn lên nơi vết thương kia.

Bối Ngọc Nhi bị đụng bất ngờ, cô khẽ giật mình, không vui nói: "Không phải anh muốn giúp tôi bôi thuốc sao?"

Thật là đồ háo sắc, nhìn không đã sao chứ? Bối Ngọc Nhi thở dài. "Nhanh đi, anh đứng đó bất động làm gì?"

"A!" Đỗ Phong Nam giật mình hoảng hốt trong lòng, anh vậy mà ngây ngẩn mới ghê chứ, "À, tôi đang mở thuốc chuẩn bị bôi cho em đây."

Bối Ngọc Nhi nhăn mày, muốn cáu, "Anh chậm chạp quá, động tác nhanh một chút, lát nữa còn phải quay phim."



Đỗ Phong Nam ừ một tiếng rồi lại ngẩn người nhìn cái phần lưng lộ ra của Bối Ngọc Nhi. Mấy ngày qua thật là anh có chút nhớ cô, nhớ cái mùi hương thơm mát sạch sẽ không phấn son của cô khi hai người ngủ chung, nhớ bóng lưng của cô. Rất nhớ!

Anh nhẹ nhàng quệt một lượng thuốc nhỏ ra, thoa nhẹ nhàng lên vết thương kia, thoa đều xong mới nhẹ giọng nói, "Được rồi, tôi bôi thuốc cho em xong rồi đó."

Bối Ngọc Nhi kéo áo ngay ngắn trở lại, che đi phần hở lưng khi nãy, lại không biết Đỗ Phong Nam có chút tiếc nuối trong lòng, anh nghĩ, "Biết vậy bôi thuốc thêm một lát nữa, thật là còn nhìn chưa đủ..."

Bối Ngọc Nhi thấy cũng không có chuyện gì để nói, liền đứng dậy định đi ra cửa, ai biết mới đi một bước lại bị Đỗ Phong Nam kéo lại, anh nắm tay cô, gấp gáp nói: "Tiểu Ngọc Nhi, em bị thương rồi, hay là xin đạo diễn cho nghỉ,

ngày mai hãy quay bù."

Bối Ngọc Nhi giật tay khỏi anh, lạnh nhạt, "Không được, tôi không có thói quen xin nghỉ."

Đỗ Phong Nam nghẹn lời, cúi đầu thỏa hiệp, "Được rồi, em đi quay đi." Anh biết kết quả sẽ như vậy mà, dù đã đoán trước được kết quả nhưng sao trong lòng lại thấy nặng trĩu khó kiểm nén như vậy, Bối Ngọc Nhi chẳng biết khi nào đã chiếm được một vị trí trong tim anh rồi.

Bối Ngọc Nhi đi ra tới cửa, lần này cô lại bị Đỗ Phong Nam kéo lại, nhưng không phải là nắm tay nữa mà anh kéo cô vào ngực mình, hai tay ôm cô thật chặt. Nhẹ giọng nói: "Ngọc Nhi... Tự tiện quyết định hạng mục này là tôi không đúng, nhưng tôi chưa bao giờ nghi ngờ kỹ năng diễn xuất của em. Tôi chỉ là muốn tranh thủ càng nhiều cơ hội cho em...muốn để càng nhiều người nhìn thấy tài năng diễn xuất của em thôi.."

Vừa nói anh vừa vùi đầu vào hõm vai của cô, bộ dạng rõ ràng là vô cùng mệt mỏi. "Tiểu Ngọc Nhi...Em đừng có giận nữa được không?"

Bối Ngọc Nhi bị anh ôm chặt, muốn dãy cũng khó, đành mặc anh ôm, nhưng cô lại chỉ khẽ nhíu mày mà không đáp lại lời nói của anh, lúc cô định nói thì chuông điện thoại reo lên...

Cô vội đẩy anh ra, "Nhất định là người của đoàn làm phim hối tôi đi quay phim rồi, tôi đi đây, chúng ta nói chuyện sau đi."

Dứt lời Bối Ngọc Nhi bước nhanh khỏi cửa, để lại Đỗ Phong Nam cúi gầm mặt trong phòng cá nhân, lòng phiền muộn vô cùng, anh lẩm bẩm, "Ngọc Nhi, em vẫn chưa chịu tha lỗi cho anh sao chứ?"

Bên ngoài sau khi Bối Ngọc Nhi ra khỏi cửa, mặt của cô bất giác nóng bừng, cô điều chỉnh lại tâm trạng, nghĩ:

"Thật là...Vừa nãy thiếu chút nữa mềm lòng mà tha lỗi cho tên kia rồi... Hứ không thể nhẹ nhàng vậy đâu, tên kia đã phạm sai lâm vượt qua giới hạn của mình rồi."

Đương nhiên bối Ngọc Nhi sẽ nghĩ như vậy, bởi vì trước giờ, bản tính kiêu ngạo do trời sinh chính là của cô, chỉ là ai đó không biết mà thôi...

Trở lại trường quay. Mọi người bắt đầu quay lại phân cảnh ban nãy. Chuẩn bị xong đâu đấy, cảnh diễn bắt đầu,

Bối Ngọc Nhi lúc này không còn cảm giác buồn phiền như lúc mới xuống máy bay nữa, có thể nói tâm trạng của cô đã khá hơn khi Đỗ Phong Nam mang cái thân đích chủ đến lấy lời tha lỗi của cô.

"Cắt!" Đạo diễn Vương Tinh hô lên, vui mừng, "Tốt quá, cảnh này qua rồi, không tồi không tồi, đây mới là thực lực chân chính của Ngọc Nhi. "

Đoạn Vương Tinh quay sang Đỗ Phong Nam không biết đã đứng đó từ lúc nào, ông nói: "May mà nhờ có Đỗ tổng, trước khi cậu đến, thái độ của Bối Ngọc Nhi đặc biệt không giống, cô ấy rất khó nhập vai, vậy mà cậu vừa đến, cô ấy rất nhanh đã vào trạng thái rồi."



Đỗ Phong Nam khẽ nhíu mày, xong lại xua tay nói: "Không phải do tôi đâu, Ngọc Nhi chỉ là mệt quá nên mới như vậy, cô ấy vốn là một diễn viên rất có năng lực."'

"Đúng vậy, đúng vậy." Đạo diễn cười vui vẻ vỗ vai Đỗ Phong Nam một cái.

Mà Bối Ngọc Nhi lúc này quay xong, cô quay đầu bước đến chỗ Đỗ Phong Nam đạo diễn Vương Tinh đang đứng.

Lúc đi ngang qua hai nhân viên thu dọn trường quay, cô tình cờ nghe lọt lời bàn tán của họ.

"Này cô có chú ý đến bầu không khí giữa hai người Đỗ tổng và Bối Ngọc Nhi vô cùng không đúng không?"

"Ừm, ừm... Bọn họ có phải thật sự đã chia tay như số tiếp thị đã nói không?"

... Những lời kia Bối Ngọc Nhi nghe không xót một chữ, cô bóp chặt chai nước trái cây trong tay, thầm mắng,

"Đúng là nhiều chuyện, bọn tôi mới không có đâu. Chờ mà xem đi."

Nghĩ sao làm vậy, cô nhất định phải để cho bàn dân thiên hạ biết, điều bọn họ nói chỉ là hư cấu, còn lâu cô và Đỗ Phong Nam mới chia tay.

"Phong Nam!" Bối Ngọc Nhi gọi rồi cầm chai nước đi tới đưa cho Đỗ Phong Nam nói: "Anh uống nước đi, nói chuyện với đạo diễn lâu như vậy, anh nhất định khát lắm rồi, anh mau uống nước đi."

"Ngọc Nhi." Đỗ Phong Nam tiếp lất chai nước có ngẩn người nghĩ: "Ngọc Nhi, em đây có phải là tha thứ cho tôi rồi không?"

Bối Ngọc Nhi khoác lấy cánh tay Đỗ Phong Nam, cười xã giao thân thiện với đạo diễn Vương Tinh, "Đạo diễn, vất vả cho ông rồi, cảnh quay hôm nay kết thúc rồi đúng không?"

Vương Tinh cười tươi đáp lại: "Kết thúc rồi, cô mau cùng Đỗ tổng về khách sạn nghỉ ngơi đi."

Bối Ngọc Nhi gật đầu chào Vương Tinh, "Được." Sau đó lại cười dịu dàng với Đỗ Phong Nam, "Phong Nam, vậy chúng ta đi thôi."

Đúng lúc Đỗ Phong Nam tưởng được cô tha lỗi, trái tim đang nhảy lên vui mừng thì lại nghe cô nói nhỏ vào tai,

"Đỗ Phong Nam, tôi còn chưa tha lỗi cho anh đâu, nhưng bây giờ anh phải phối hợp diễn với tôi, tôi không muốn để đám người trong thiên hạ đoán mò mối quan hệ của chúng ta."

Đỗ Phong Nam đơ mặt, chân mày hơi cau lại, rốt cuộc chỉ có thể đồng ý, "ừ" một tiếng. Anh bị cô dắt tay đi như trẻ nhỏ phạm lỗi bị mẹ phạt, thầm nghĩ, "Mình đúng là thay đổi rồi, lần đầu tiên lại nhượng bộ một cô nhóc như thế này..."

Bối Ngọc Nhi thì lại đắc ý ra mặt, cười ranh mãnh, trong lòng thầm nói: "Đỗ Phong Nam, muốn được tôi tha thứ, anh còn phải chiều tôi nhiều nhiều và dài dài đấy..."
Chương trước Chương tiếp