Ảnh Hậu Tỉ Phú Của Chàng Tổng
Chương 54: Cảm On Em Vì Tất Cả
Buổi tối, Bối Ngọc Nhi trở về trước Đỗ Phong Nam. Cô vào nhà tắm nước ấm để xua tan mệt mỏi cả một ngày làm việc, trong đầu không ngừng suy tính làm thế nào để nhanh chóng mua được căn biệt thự hạng nhất thành phố cho Đỗ Phong Nam để làm quà năm mới cho anh. Mà Đỗ Phong Nam lúc này cũng vừa tan làm ở công ty xong, anh đã vội vàng trở về nhà.
Bởi vì lúc nhắn tin cho Bối Ngọc Nhi, Đỗ Phong Nam nhìn cách nói chuyện của cô, sau đó lại không thấy cô hồi âm, anh liền sốt ruột không thôi, vừa tan làm liền muốn nhanh chóng trở về, mục đích duy nhất của anh chính là muốn hỏi cho rõ ràng rốt cuộc ý định của cô ảnh hậu tương lai nhà anh là như thế nào, tại sao lại chẳng có chút vui vẻ nào khi thấy anh chuyển khoản cho cô, ngược lại lại không vui, cố chấp muốn tham gia tiệc của đài Ninh Đăng.
Trong phòng tắm tiếng nước rào rào vang lên, Bối Ngọc Nhi căn bản không nghe được động tĩnh bên ngoài, Đỗ Phong Nam rốt cuộc cũng về đến cửa.
Tiếng mở cửa 'lạch cạch' vang lên, Đỗ Phong Nam cất vang giọng gọi: "Ngọc Nhi!"
Không có một tiếng đáp lại, trong phòng khách hay tất cả các phòng khác trong nhà đều an tĩnh đến lạ, chỉ duy nhất có tiếng nước vẫn rào rào vang lên từ nhà tắm vọng lại. Đỗ Phong Nam hơi nhướng mày, cô gái của anh đang tắm?
Trong đầu Đỗ Phong Nam có chút nghi ngờ, anh không do dự, cũng không lên tiếng tiếp mà thắng bước chân đến phòng tắm. Đúng lúc anh bước chân vào đến cửa phòng tắm thì điện thoại của Bối Ngọc Nhi được đặt trên mặt bàn của bồn nước rửa mặt lúc này chợt vang lên thanh âm báo tin nhắn đến.
Đỗ Phong Nam ánh mắt bất giác nhìn đến nó, nhướng mày càng đậm, trong lòng chợt nhen nhóm lên một dự cảm đáng chết, lẽ nào cô ấy cần tiền, là có liên quan đến đàn ông?
Bên trong tiếng nước vẫn rào rào, Đỗ Phong Nam nhìn chằm chằm vào cái tin nhắn trong cái điện thoại kia, trên đầu tựa như có khói đen tụ lại, không được, mình tin cô ấy, mình tin Ngọc Nhi, cô ấy có đời tư của cô ấy, mình nhất định phải tôn trọng cô ấy. Đỗ phong Nam tự dặn lòng mình như vậy.
Nhưng mà...
Con người ta một khi đã nảy sinh nghi ngờ dù chỉ là một chút, thì ý định có kiên cố như thành trì thế nào cũng sẽ có chút dần chút mòn lung lay. Vậy nên lúc này, trong lòng Đỗ Phong Nam lại vô tình nghĩ, nhưng mà điện thoại để ở nơi nhiều hơi nước thế này cũng không tốt, cho nên...
Mình mang về phòng giúp cho cô ấy?
Nghĩ như vậy, Đỗ Phong Nam quyết định như tên ăn trộm tay lần lần đến chiếc điện thoại xinh đẹp kia, nói là mang về phòng nhưng tiện thì xem tin nhắn kia mới là suy nghĩ thật sự của anh, nhưng mà người tính không bằng trời tính..
Bàn tay thon dài của Đỗ Phong Nam chỉ vừa mới bắt đầu chạm vào cái điện thoại kia thôi, thì tiếng cửa mở lạch cạch vang lên. Bối Ngọc Nhi vừa lúc bước ra ngoài, cô vừa mới tắm xong, áo tắm mới khoác vào, tóc cũng vừa gội nước vẫn nhỏ giọt, cô có chút giật mình gọi lớn, "Phong Nam?"
Đỗ Phong Nam giật bắn, đúng là có tật thì giật thì giật mình, anh vừa quay lại thì vừa bắt gặp gương mặt có chút trầm trầm lại hồng lên do nước ấm, "Anh làm gì vậy, anh muốn xem trộm điện thoại của em?!" Dáng vẻ khi hỏi câu hỏi kia của Bối Ngọc Nhi tựa như rất bình thản, lại tựa như có chút gấp rút, cô đương nhiên sợ anh biết kế hoạch mua nhà cho anh của cô.
Đỗ Phong Nam làm chuyện xấu bị bắt quả tang, anh quay lại khuôn mặt xụ xuống, chém đinh chặt sắt mà chối,
"Anh không có!"
Bối Ngọc Nhi chớp cơ hội, hai tay khoanh trước ngực, dựa vào cửa, chất vấn: "Không có? Em thấy anh chưa kịp xem thì có!?"
Đỗ Phong Nam bị cô gái của mình dồn vào thế bí, nhưng anh nhất định không thua, anh lập tức bỏ đi cái lớp mặt nạ xụ xuống kia, hai mắt kiên định, tiến tới gần hơn chỗ Bối Ngọc Nhi đang đứng, hỏi ngược lại: "Em còn nói anh, anh trái lại muốn hỏi em, đang yên đang lành em sao lại thiếu tiến."
Bối Ngọc Nhi vừa nghe xong, tự nhiên ngẩn ra.
Đỗ Phong Nam lại hỏi: "Em còn vì tiền, nhận nhạc hội năm mới mà em không hề thích, em giải thích cho anh đi rốt cuộc là tại sao?" Lúc nói xong, không khí xung quanh anh tỏa ra u ám như mây mù cuối thu.
Bối Ngọc Nhi rốt cuộc hiểu ra vấn đề, cái tên này đang nghĩ quái gì vậy, bây giờ mà nói chuyện mua nhà cho anh ấy biết, thì còn gì là niềm vui bất ngờ nữa?
Mình há lại chẳng phải sẽ thua anh ấy nữa sao?
Lần này đến lượt Bối Ngọc Nhi lúng túng, còn Đỗ Phong Nam lại rơi vào thế chủ động, anh biết bản thân nóng nảy như vậy là không đúng, nhưng mà anh không muốn cô cái gì cũng mập mờ không rõ ràng, anh muốn Bối Ngọc Nhi là của anh, chỉ một mình anh mà thôi, ai cũng đừng hòng nghĩ đến sẽ có ý gì với cô gái của anh.
"Ngọc Nhi, em nói đi!"
Bối Ngọc Nhi đen mặt, nói cái quái gì chứ, có cái gì để mà nói, nói ra thì anh giàu hơn em à, cô mắng chửi trong lòng, tên tổng tài này lại ăn giấm vớ vẩn. Trong cái tình huống này, có lẽ cô nên xuất chiêu đánh nhanh rút gọn mới được...
Không đợi Đỗ Phong Nam hỏi thêm, Bối Ngọc Nhi bước nhanh tới, hai tay cũng theo nhịp độ cơ thể mà ôm chầm lấy cổ của anh, ôm rất chặt, quả quyết nói: "Em không có gì để nói hết."
"Tình yêu đích thực, thì chỉ cần dùng hành động để biểu thị tâm ý, Đỗ tổng à, anh đừng có giận nữa."
Hơi thở nóng rực phả vào cổ, Đỗ Phong Nam ngửi mùi hương quen thuộc trên người Bối Ngọc Nhi, mùi thơm thuộc về thanh thuần, tự nhiên, anh rất thích. Dĩ nhiên bước tiếp theo, anh sẽ không để Bối Ngọc Nhi chủ động, miếng mồi đến miệng cọp rồi, làm gì có cửa trốn nữa...
Lập tức, Đỗ Phong Nam thuận tay bế bổng Bối Ngọc Nhi lên, bế nhanh cô về phòng ngủ của hai người, cửa nhanh chóng mở ra rồi nhanh chóng khép lại. Bên trong phòng vang lên thanh âm ngọt ngào trầm khàn, "Chúng ta còn chưa thử thế này đúng không?
"Ừ.." Thanh âm khe khẽ mang theo đầy hạnh phúc vang lên.
Sau đó chỉ còn ngọt ngào từ từ trôi qua... Đỗ Phong Nam vào nhà tắm, dường như đã quên bằng chuyện lúc nãy.
Bối Ngọc Nhi trong phòng khẽ mỉm cười, nghĩ bản thân đúng là thông minh, trực tiếp dùng hành động khiến anh ấy không hỏi tiếp được nữa.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, là của môi giới nhà đất, Bối Ngọc Nhi không muốn để Đỗ Phong Nam biết nên cô quyết định ra ban công nghe. Nhưng ma sui quỷ khiến kiếu gì, cô trượt tay nhấn trúng loa ngoài, thanh âm của người bên môi giới vang lên, "Cô Bối, căn biệt thự hạng nhất cô nhìn trúng nếu muốn tên của Đỗ tiên sinh đứng tên, thì phải cần Đỗ tiên sinh ký tên."
Mà đúng lúc này Đỗ Phong Nam cũng vừa từ phòng tắm đi vào. Vậy nên những lời kia, anh nghe không xót một chữ nào? Anh vừa kinh ngạc, lại bất ngờ..."Ngọc Nhi, em cần tiền là muốn mua biệt thự cho anh sao?"
Bối Ngọc Nhi xấu hổ quay mặt đi, chối bay chối biến, "Không có, là quảng cáo nhà ở thôi."
Ai mà biết, cái loa trong điện thoại của Bối Ngọc Nhi lại vang lên một câu phủ nhận triệt để đánh tan câu nói dối của cô, "Hả? Tôi không phải là quảng cáo đâu, tôi là môi giới nhà đất, cô Bối không phải chiều nay gọi đến cho tôi, nói muốn mua biệt thự cho Đỗ tiên sinh sao?"
Toang luôn một cái, đầu Bối Ngọc Nhi nổi đầy vạch đen, thầm chửi cái tên mô giới đáng chết kia, ngu như quần vậy, thế này thì xong rồi, xong hết rồi.
Bối Ngọc Nhi còn chưa biết nên nói thế nào, đã nghe thanh âm trầm ấm của Đỗ Phong Nam, "Ngọc Nhi, anh quá vui rồi, thật sự rất vui." Anh vừa nói vừa kéo Bối Ngọc Nhi đang còn xụ mặt vì cái tên mô giới không biết canh giờ kia vào ngực anh, ôm cô rồi nói tiếp: "Đây có phải quà năm mới cho anh sao?"
Trước một nụ hôn ngọt ngào đáp xuống, là một câu cảm ơn ngọt như mật. "Cảm ơn em, Ngọc Nhi của anh, đã cho anh một mái nhà, đã cho anh biết thế nào là yêu, thế nào là có người quan tâm, cảm ơn em vì tất ccả..."
Bởi vì lúc nhắn tin cho Bối Ngọc Nhi, Đỗ Phong Nam nhìn cách nói chuyện của cô, sau đó lại không thấy cô hồi âm, anh liền sốt ruột không thôi, vừa tan làm liền muốn nhanh chóng trở về, mục đích duy nhất của anh chính là muốn hỏi cho rõ ràng rốt cuộc ý định của cô ảnh hậu tương lai nhà anh là như thế nào, tại sao lại chẳng có chút vui vẻ nào khi thấy anh chuyển khoản cho cô, ngược lại lại không vui, cố chấp muốn tham gia tiệc của đài Ninh Đăng.
Trong phòng tắm tiếng nước rào rào vang lên, Bối Ngọc Nhi căn bản không nghe được động tĩnh bên ngoài, Đỗ Phong Nam rốt cuộc cũng về đến cửa.
Tiếng mở cửa 'lạch cạch' vang lên, Đỗ Phong Nam cất vang giọng gọi: "Ngọc Nhi!"
Không có một tiếng đáp lại, trong phòng khách hay tất cả các phòng khác trong nhà đều an tĩnh đến lạ, chỉ duy nhất có tiếng nước vẫn rào rào vang lên từ nhà tắm vọng lại. Đỗ Phong Nam hơi nhướng mày, cô gái của anh đang tắm?
Trong đầu Đỗ Phong Nam có chút nghi ngờ, anh không do dự, cũng không lên tiếng tiếp mà thắng bước chân đến phòng tắm. Đúng lúc anh bước chân vào đến cửa phòng tắm thì điện thoại của Bối Ngọc Nhi được đặt trên mặt bàn của bồn nước rửa mặt lúc này chợt vang lên thanh âm báo tin nhắn đến.
Đỗ Phong Nam ánh mắt bất giác nhìn đến nó, nhướng mày càng đậm, trong lòng chợt nhen nhóm lên một dự cảm đáng chết, lẽ nào cô ấy cần tiền, là có liên quan đến đàn ông?
Bên trong tiếng nước vẫn rào rào, Đỗ Phong Nam nhìn chằm chằm vào cái tin nhắn trong cái điện thoại kia, trên đầu tựa như có khói đen tụ lại, không được, mình tin cô ấy, mình tin Ngọc Nhi, cô ấy có đời tư của cô ấy, mình nhất định phải tôn trọng cô ấy. Đỗ phong Nam tự dặn lòng mình như vậy.
Nhưng mà...
Con người ta một khi đã nảy sinh nghi ngờ dù chỉ là một chút, thì ý định có kiên cố như thành trì thế nào cũng sẽ có chút dần chút mòn lung lay. Vậy nên lúc này, trong lòng Đỗ Phong Nam lại vô tình nghĩ, nhưng mà điện thoại để ở nơi nhiều hơi nước thế này cũng không tốt, cho nên...
Mình mang về phòng giúp cho cô ấy?
Nghĩ như vậy, Đỗ Phong Nam quyết định như tên ăn trộm tay lần lần đến chiếc điện thoại xinh đẹp kia, nói là mang về phòng nhưng tiện thì xem tin nhắn kia mới là suy nghĩ thật sự của anh, nhưng mà người tính không bằng trời tính..
Bàn tay thon dài của Đỗ Phong Nam chỉ vừa mới bắt đầu chạm vào cái điện thoại kia thôi, thì tiếng cửa mở lạch cạch vang lên. Bối Ngọc Nhi vừa lúc bước ra ngoài, cô vừa mới tắm xong, áo tắm mới khoác vào, tóc cũng vừa gội nước vẫn nhỏ giọt, cô có chút giật mình gọi lớn, "Phong Nam?"
Đỗ Phong Nam giật bắn, đúng là có tật thì giật thì giật mình, anh vừa quay lại thì vừa bắt gặp gương mặt có chút trầm trầm lại hồng lên do nước ấm, "Anh làm gì vậy, anh muốn xem trộm điện thoại của em?!" Dáng vẻ khi hỏi câu hỏi kia của Bối Ngọc Nhi tựa như rất bình thản, lại tựa như có chút gấp rút, cô đương nhiên sợ anh biết kế hoạch mua nhà cho anh của cô.
Đỗ Phong Nam làm chuyện xấu bị bắt quả tang, anh quay lại khuôn mặt xụ xuống, chém đinh chặt sắt mà chối,
"Anh không có!"
Bối Ngọc Nhi chớp cơ hội, hai tay khoanh trước ngực, dựa vào cửa, chất vấn: "Không có? Em thấy anh chưa kịp xem thì có!?"
Đỗ Phong Nam bị cô gái của mình dồn vào thế bí, nhưng anh nhất định không thua, anh lập tức bỏ đi cái lớp mặt nạ xụ xuống kia, hai mắt kiên định, tiến tới gần hơn chỗ Bối Ngọc Nhi đang đứng, hỏi ngược lại: "Em còn nói anh, anh trái lại muốn hỏi em, đang yên đang lành em sao lại thiếu tiến."
Bối Ngọc Nhi vừa nghe xong, tự nhiên ngẩn ra.
Đỗ Phong Nam lại hỏi: "Em còn vì tiền, nhận nhạc hội năm mới mà em không hề thích, em giải thích cho anh đi rốt cuộc là tại sao?" Lúc nói xong, không khí xung quanh anh tỏa ra u ám như mây mù cuối thu.
Bối Ngọc Nhi rốt cuộc hiểu ra vấn đề, cái tên này đang nghĩ quái gì vậy, bây giờ mà nói chuyện mua nhà cho anh ấy biết, thì còn gì là niềm vui bất ngờ nữa?
Mình há lại chẳng phải sẽ thua anh ấy nữa sao?
Lần này đến lượt Bối Ngọc Nhi lúng túng, còn Đỗ Phong Nam lại rơi vào thế chủ động, anh biết bản thân nóng nảy như vậy là không đúng, nhưng mà anh không muốn cô cái gì cũng mập mờ không rõ ràng, anh muốn Bối Ngọc Nhi là của anh, chỉ một mình anh mà thôi, ai cũng đừng hòng nghĩ đến sẽ có ý gì với cô gái của anh.
"Ngọc Nhi, em nói đi!"
Bối Ngọc Nhi đen mặt, nói cái quái gì chứ, có cái gì để mà nói, nói ra thì anh giàu hơn em à, cô mắng chửi trong lòng, tên tổng tài này lại ăn giấm vớ vẩn. Trong cái tình huống này, có lẽ cô nên xuất chiêu đánh nhanh rút gọn mới được...
Không đợi Đỗ Phong Nam hỏi thêm, Bối Ngọc Nhi bước nhanh tới, hai tay cũng theo nhịp độ cơ thể mà ôm chầm lấy cổ của anh, ôm rất chặt, quả quyết nói: "Em không có gì để nói hết."
"Tình yêu đích thực, thì chỉ cần dùng hành động để biểu thị tâm ý, Đỗ tổng à, anh đừng có giận nữa."
Hơi thở nóng rực phả vào cổ, Đỗ Phong Nam ngửi mùi hương quen thuộc trên người Bối Ngọc Nhi, mùi thơm thuộc về thanh thuần, tự nhiên, anh rất thích. Dĩ nhiên bước tiếp theo, anh sẽ không để Bối Ngọc Nhi chủ động, miếng mồi đến miệng cọp rồi, làm gì có cửa trốn nữa...
Lập tức, Đỗ Phong Nam thuận tay bế bổng Bối Ngọc Nhi lên, bế nhanh cô về phòng ngủ của hai người, cửa nhanh chóng mở ra rồi nhanh chóng khép lại. Bên trong phòng vang lên thanh âm ngọt ngào trầm khàn, "Chúng ta còn chưa thử thế này đúng không?
"Ừ.." Thanh âm khe khẽ mang theo đầy hạnh phúc vang lên.
Sau đó chỉ còn ngọt ngào từ từ trôi qua... Đỗ Phong Nam vào nhà tắm, dường như đã quên bằng chuyện lúc nãy.
Bối Ngọc Nhi trong phòng khẽ mỉm cười, nghĩ bản thân đúng là thông minh, trực tiếp dùng hành động khiến anh ấy không hỏi tiếp được nữa.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, là của môi giới nhà đất, Bối Ngọc Nhi không muốn để Đỗ Phong Nam biết nên cô quyết định ra ban công nghe. Nhưng ma sui quỷ khiến kiếu gì, cô trượt tay nhấn trúng loa ngoài, thanh âm của người bên môi giới vang lên, "Cô Bối, căn biệt thự hạng nhất cô nhìn trúng nếu muốn tên của Đỗ tiên sinh đứng tên, thì phải cần Đỗ tiên sinh ký tên."
Mà đúng lúc này Đỗ Phong Nam cũng vừa từ phòng tắm đi vào. Vậy nên những lời kia, anh nghe không xót một chữ nào? Anh vừa kinh ngạc, lại bất ngờ..."Ngọc Nhi, em cần tiền là muốn mua biệt thự cho anh sao?"
Bối Ngọc Nhi xấu hổ quay mặt đi, chối bay chối biến, "Không có, là quảng cáo nhà ở thôi."
Ai mà biết, cái loa trong điện thoại của Bối Ngọc Nhi lại vang lên một câu phủ nhận triệt để đánh tan câu nói dối của cô, "Hả? Tôi không phải là quảng cáo đâu, tôi là môi giới nhà đất, cô Bối không phải chiều nay gọi đến cho tôi, nói muốn mua biệt thự cho Đỗ tiên sinh sao?"
Toang luôn một cái, đầu Bối Ngọc Nhi nổi đầy vạch đen, thầm chửi cái tên mô giới đáng chết kia, ngu như quần vậy, thế này thì xong rồi, xong hết rồi.
Bối Ngọc Nhi còn chưa biết nên nói thế nào, đã nghe thanh âm trầm ấm của Đỗ Phong Nam, "Ngọc Nhi, anh quá vui rồi, thật sự rất vui." Anh vừa nói vừa kéo Bối Ngọc Nhi đang còn xụ mặt vì cái tên mô giới không biết canh giờ kia vào ngực anh, ôm cô rồi nói tiếp: "Đây có phải quà năm mới cho anh sao?"
Trước một nụ hôn ngọt ngào đáp xuống, là một câu cảm ơn ngọt như mật. "Cảm ơn em, Ngọc Nhi của anh, đã cho anh một mái nhà, đã cho anh biết thế nào là yêu, thế nào là có người quan tâm, cảm ơn em vì tất ccả..."
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương