Ảnh Hậu Tỉ Phú Của Chàng Tổng
Chương 78: Em Đừng Bỏ Lại Anh
Mặc đồng phục cho Bối Ngọc Nhi xem xong, Đỗ Phong Nam phải làm chuyện thứ hai mà cô muốn, đó là cùng cô đi ngắm mưa sao băng ở đài quan sát.
So với tình yêu nồng nàn của Đỗ Phong Nam và Bối Ngọc Nhi thì bên này, Trần Hân Nhiên lại vô cùng tồi tệ.
Trên tin tức nói Trần Hân Nhiên lần này bị phong sát, bị bạn trai bỏ rơi, từng người trước đây bị cô ta ức hiếp đều quay lại cắn trả cô ta...
Tất cả cũng chỉ vì chuyện cô ta đóng bộ phim (Cuộc Chiến Tình Ái] đã sao chép từ (Trò Chơi Tình Ái] của Đỗ
Phong Nam, sự việc đổ bể, cô ta liền mất tất cả chỉ trong một ngày...
Đó là chuyện không thể nào bỏ qua.
Chín giờ khuya, Trần Hân Nhiên ngồi trên xe ô tô của cô ta, đọc xong cái status của bạn trai, rằng anh ta và cô ta chia tay trong hòà bình từ đây đường ai nấy đi, cô ta càng tức đến muốn giết người.
Cô ta trong xe cười lớn như lên cơn điên dại, Minh Lăng... ngay cả anh cũng không cần tôi, vậy thì tôi còn lại cái gì??
Là do các người!!! Trần Hân Nhiên nhớ đến Đỗ Phong Nam và Bối Ngọc Nhi, lòng oán hận lại tăng lên một bậc rồi lại tăng lên một bậc, từng chút, từng chút dâng lên. "Là các người, đều do các người cướp đi mọi thứ của tôi, tôi phải báo thù!"
"Phải báo thù!!" Trần Hân Nhiên bị cảm xúc che khuất lý trí, nhấn chân ga đạp mạnh lái xe về phía chung cư của
Đỗ Phong Nam.
Cùng lúc đó, Đỗ Phong Nam và Bối Ngọc Nhi cũng chuẩn bị đi ngắm sao băng.
"Phong Nam, anh mau lên một chút! Nếu không mưa sao băng sẽ biến mất." Bối Ngọc Nhi mặc một chiếc đầm trắng ngắn công chúa, đứng ở cửa đợi anh.
Đỗ Phong Nam đã thay đồ khác, anh đưa tay bóp sau cần cổ, cảm thấy có chút mỏi, "Thật sự phải đi sao, anh tự nhiên cảm thấy mệt." Không hiểu sao lúc này từ sâu trong lòng của Đỗ Phong Nam lại có một loại cảm giác kỳ lạ.
Cảm giác bất an mỗi ngày một lớn, cứ như nếu anh và cô ra đường lúc này nhất định sẽ xảy ra chuyện.
"Ngọc Nhi, không đi có được không em?"
"Không, mưa sao băng không dễ có lại đâu, cũng chỉ có vài phút thôi, xem xong chúng ta liền về. Anh đưa em về lại là được mà."
Đỗ Phong Nam thở dài, "Được rồi, anh đưa em đi." Anh dẫn cô đi, chỉ mong bất an của anh là hư không, là do anh nghĩ nhiều thôi.
Ra đến cổng chung cư, Bối Ngọc Nhi không lái xe đi mà lựa chọn đón một chiếc xe khác cùng Đỗ Phong Nam đến đài quan sát.
So với tình yêu nồng nàn của Đỗ Phong Nam và Bối Ngọc Nhi thì bên này, Trần Hân Nhiên lại vô cùng tồi tệ.
Trên tin tức nói Trần Hân Nhiên lần này bị phong sát, bị bạn trai bỏ rơi, từng người trước đây bị cô ta ức hiếp đều quay lại cắn trả cô ta...
Tất cả cũng chỉ vì chuyện cô ta đóng bộ phim (Cuộc Chiến Tình Ái] đã sao chép từ (Trò Chơi Tình Ái] của Đỗ
Phong Nam, sự việc đổ bể, cô ta liền mất tất cả chỉ trong một ngày...
Đó là chuyện không thể nào bỏ qua.
Chín giờ khuya, Trần Hân Nhiên ngồi trên xe ô tô của cô ta, đọc xong cái status của bạn trai, rằng anh ta và cô ta chia tay trong hòà bình từ đây đường ai nấy đi, cô ta càng tức đến muốn giết người.
Cô ta trong xe cười lớn như lên cơn điên dại, Minh Lăng... ngay cả anh cũng không cần tôi, vậy thì tôi còn lại cái gì??
Là do các người!!! Trần Hân Nhiên nhớ đến Đỗ Phong Nam và Bối Ngọc Nhi, lòng oán hận lại tăng lên một bậc rồi lại tăng lên một bậc, từng chút, từng chút dâng lên. "Là các người, đều do các người cướp đi mọi thứ của tôi, tôi phải báo thù!"
"Phải báo thù!!" Trần Hân Nhiên bị cảm xúc che khuất lý trí, nhấn chân ga đạp mạnh lái xe về phía chung cư của
Đỗ Phong Nam.
Cùng lúc đó, Đỗ Phong Nam và Bối Ngọc Nhi cũng chuẩn bị đi ngắm sao băng.
"Phong Nam, anh mau lên một chút! Nếu không mưa sao băng sẽ biến mất." Bối Ngọc Nhi mặc một chiếc đầm trắng ngắn công chúa, đứng ở cửa đợi anh.
Đỗ Phong Nam đã thay đồ khác, anh đưa tay bóp sau cần cổ, cảm thấy có chút mỏi, "Thật sự phải đi sao, anh tự nhiên cảm thấy mệt." Không hiểu sao lúc này từ sâu trong lòng của Đỗ Phong Nam lại có một loại cảm giác kỳ lạ.
Cảm giác bất an mỗi ngày một lớn, cứ như nếu anh và cô ra đường lúc này nhất định sẽ xảy ra chuyện.
"Ngọc Nhi, không đi có được không em?"
"Không, mưa sao băng không dễ có lại đâu, cũng chỉ có vài phút thôi, xem xong chúng ta liền về. Anh đưa em về lại là được mà."
Đỗ Phong Nam thở dài, "Được rồi, anh đưa em đi." Anh dẫn cô đi, chỉ mong bất an của anh là hư không, là do anh nghĩ nhiều thôi.
Ra đến cổng chung cư, Bối Ngọc Nhi không lái xe đi mà lựa chọn đón một chiếc xe khác cùng Đỗ Phong Nam đến đài quan sát.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương