Anh Ở Đây, Che Chở Cho Em
Chương 46
Mạc Hân Vy mệt mỏi tựa vào tường ngủ thiếp đi. Trong giấc mơ, cô nhìn thấy anh, Mạc Hân Vy gấp gáp chạy đến gần.
- Thần...là anh có phải không? Anh đừng đi mà...
Hoắc Minh Thần nhìn cô, nở nụ cười trìu mến.
- Anh nhớ em nhiều lắm, em biết không?
- Trở về với em có được không, em nhớ anh nhiều lắm. Thần...
- Anh xin lỗi...
Hoắc Minh Thần xoay người rời đi, Mạc Hân Vy cứ chạy theo anh mãi nhưng hình ảnh của anh đã khuất khỏi tầm mắt cô. Cả người cô run run.
- Đừng đi...Thần...
Mạc Hân Vy tỉnh giấc, cả người cô lấm tấm mồ hôi, giấc mơ kia chân thật đến mức khiến cô cảm thấy sợ hãi, cô nhìn sang bên giường bệnh, nhưng chiếc giường đã trống không một bóng người. Mạc Hân Vy mở to hai mắt, cô đưa tay dụi dụi mắt, cả người cô cứng đờ. Một lúc lâu mới sực tỉnh, cô chạy khắp các hành lang bệnh viện để tìm anh, vừa đi vừa mếu máo gọi.
- Minh Thần...
- Chồng ơi...
Gặp ai cô cũng hỏi thăm xem có nhìn thấy anh ở đâu không đáp lại cô đều là những cái lắc đầu.
Mạc Hân Vy chạy đi tìm một lượt khắp các hành lang bệnh viện nhưng chẳng thấy anh đâu, cô tuyệt vọng ngồi thụp xuống đất khóc nức nở. Giờ phút này, cô chẳng hề để tâm đến những người xung quanh, cứ như vậy, cô khóc nấc lên như muốn trút hết mọi buồn phiền trong lòng.
Mạc Hân Vy trở lại phòng bệnh, một lần nữa khiến cô kinh ngạc. Hoắc Minh Thần đã tỉnh. Anh ngồi trên giường bệnh để các bác sĩ kiểm tra một lượt. Sau khi bác sĩ rời khỏi, cô vẫn không chịu nhúc nhích, cứ đứng nhìn anh.
Hoắc Minh Thần bị nhìn liền cảm thấy khó chịu, ánh mắt anh nhìn cô rất xa lạ.
- Cô là ai? Tại sao lại cứ nhìn tôi như vậy?
Nghe anh hỏi cùng với anh mắt xa lạ kia, cô nở nụ cười xót xa, khó khăn thoát ra vài tiếng.
- Anh tỉnh rồi...
- Chúng ta quen nhau sao?
Mạc Hân Vy không còn để ý anh là bệnh nhân, nhấc chân về phía giường bệnh, ôm lấy anh vào người như thể sợ anh sẽ biến mất, cô đưa tay đánh vào người anh.
- Anh nói cái gì thế hả? Tên khốn khiếp nhà anh. Em là vợ anh, là vợ anh đó.
Hoắc Minh Thần bị đau liền nhăn mặt.
- Vợ...em muốn g.iết chồng à?
Mạc Hân Vy buông người anh ra, cô nhìn vào mắt anh. Ánh mắt xa lạ lúc nãy đã biến mất chỉ còn lại ánh mắt dịu dàng, cưng chiều dành cho cô. Nhìn cả người anh một lượt rồi lại ôm chặt lấy người anh.
- Sao thế? Giận à?
Cô ngọ ngậy lắc đầu.
- Yên nào, để em ôm anh một lát.
Cô xiết chặt vòng tay, gắt gao ôm lấy anh như một báu vật của bản thân.
- Anh có biết là em nhớ cảm giác này như thế nào không? Em mặc kệ, anh phải ôm em bù lại ngần ấy thời gian anh bỏ rơi em.
Hoắc Minh Thần vòng tay ôm lấy eo cô, giọng trầm ấm minh oan cho bản thân.
- Anh không có bỏ rơi em.
- Em không muốn làm người lớn nữa, thật mệt mỏi anh có biết không?
- Được, không bắt em làm người lớn, em là em bé của anh.
Hoắc Minh Thần kéo người cô ra nhưng Mạc Hân Vy không chịu, cô cứ dán chặt người mình lên anh. Hoắc Minh Thần cười khổ.
- Sao lại dính người như thế? Ngoan, quay mặt lại cho anh nhìn em một lát.
Mạc Hân Vy buông người anh ra, khuôn mặt đã tèm nhem nước mắt. Anh đưa tay lau mắt cho cô.
- Sao lại khóc thành bộ dạng này rồi? Hửm?
- Đều tại anh.
- Có nhớ anh không?
- Rất nhớ. Nhớ muốn điên lên anh có biết không? Em rất sợ anh sẽ không tỉnh lại nữa...
- Anh xin lỗi. Thời gian qua đã để em phải chịu ấm ức rồi. Tha lỗi cho anh nhé?
- Anh có biết là em chờ đợi ngày này rất lâu rồi không. Em không tha lỗi cho anh. Tại sao anh lại đỡ cho em? Ai cho phép anh coi thường mạng sống của mình như thế hả?
Mạc Hân Vy vừa mếu máo hỏi vừa đưa tay đánh nhẹ vào người anh.
- Không tại sao cả. Em là vợ anh, bảo vệ em là trách nhiệm của anh. Nếu em xảy ra chuyện gì làm sao anh sống khi không có em bên cạnh?
- Vậy anh nhẫn tâm để em lại một mình, anh có biết...
- Anh biết. Thời gian qua để em phải chịu thiệt thòi là lỗi của anh. Không phải anh vẫn đang bên cạnh em sao? Em không cần phải mạnh mẽ nữa, trở về làm bà Hoắc của anh, làm cục cưng của anh thôi, những chuyện ngoài kia đã có anh thay em gánh vác.
Dứt lời, Hoắc Minh Thần cúi xuống hôn lấy môi cô, từ nhẹ nhàng, dịu dàng đến mạnh bạo hôn lấy môi cô như muốn thỏa nỗi nhớ bấy lâu. Mạc Hân Vy cũng nhẹ ngàng đáp lại nụ hôn của cô. Cả hai dây dưa không rời, Hoắc Minh Thần càng phá trong khoang miệng cô, như muốn hút hết mật ngọt từ cô.
Hoắc phu nhân cùng Hoắc lão gia và Hoắc Đình Phong vào thăm anh, nhìn thấy hình ảnh bên trong, Hoắc lão gia cùng Hoắc Đình Phong nhanh chóng quay mặt đi. Hoắc phu nhân nhìn thấy anh đã tỉnh, bà thoáng đơ người không chút phản ứng, chiếc điện thoại đang cầm trên tay cũng rơi bị nhiên xuống sàn nhà, tạo nên một tiếng động lớn.
- Thần...là anh có phải không? Anh đừng đi mà...
Hoắc Minh Thần nhìn cô, nở nụ cười trìu mến.
- Anh nhớ em nhiều lắm, em biết không?
- Trở về với em có được không, em nhớ anh nhiều lắm. Thần...
- Anh xin lỗi...
Hoắc Minh Thần xoay người rời đi, Mạc Hân Vy cứ chạy theo anh mãi nhưng hình ảnh của anh đã khuất khỏi tầm mắt cô. Cả người cô run run.
- Đừng đi...Thần...
Mạc Hân Vy tỉnh giấc, cả người cô lấm tấm mồ hôi, giấc mơ kia chân thật đến mức khiến cô cảm thấy sợ hãi, cô nhìn sang bên giường bệnh, nhưng chiếc giường đã trống không một bóng người. Mạc Hân Vy mở to hai mắt, cô đưa tay dụi dụi mắt, cả người cô cứng đờ. Một lúc lâu mới sực tỉnh, cô chạy khắp các hành lang bệnh viện để tìm anh, vừa đi vừa mếu máo gọi.
- Minh Thần...
- Chồng ơi...
Gặp ai cô cũng hỏi thăm xem có nhìn thấy anh ở đâu không đáp lại cô đều là những cái lắc đầu.
Mạc Hân Vy chạy đi tìm một lượt khắp các hành lang bệnh viện nhưng chẳng thấy anh đâu, cô tuyệt vọng ngồi thụp xuống đất khóc nức nở. Giờ phút này, cô chẳng hề để tâm đến những người xung quanh, cứ như vậy, cô khóc nấc lên như muốn trút hết mọi buồn phiền trong lòng.
Mạc Hân Vy trở lại phòng bệnh, một lần nữa khiến cô kinh ngạc. Hoắc Minh Thần đã tỉnh. Anh ngồi trên giường bệnh để các bác sĩ kiểm tra một lượt. Sau khi bác sĩ rời khỏi, cô vẫn không chịu nhúc nhích, cứ đứng nhìn anh.
Hoắc Minh Thần bị nhìn liền cảm thấy khó chịu, ánh mắt anh nhìn cô rất xa lạ.
- Cô là ai? Tại sao lại cứ nhìn tôi như vậy?
Nghe anh hỏi cùng với anh mắt xa lạ kia, cô nở nụ cười xót xa, khó khăn thoát ra vài tiếng.
- Anh tỉnh rồi...
- Chúng ta quen nhau sao?
Mạc Hân Vy không còn để ý anh là bệnh nhân, nhấc chân về phía giường bệnh, ôm lấy anh vào người như thể sợ anh sẽ biến mất, cô đưa tay đánh vào người anh.
- Anh nói cái gì thế hả? Tên khốn khiếp nhà anh. Em là vợ anh, là vợ anh đó.
Hoắc Minh Thần bị đau liền nhăn mặt.
- Vợ...em muốn g.iết chồng à?
Mạc Hân Vy buông người anh ra, cô nhìn vào mắt anh. Ánh mắt xa lạ lúc nãy đã biến mất chỉ còn lại ánh mắt dịu dàng, cưng chiều dành cho cô. Nhìn cả người anh một lượt rồi lại ôm chặt lấy người anh.
- Sao thế? Giận à?
Cô ngọ ngậy lắc đầu.
- Yên nào, để em ôm anh một lát.
Cô xiết chặt vòng tay, gắt gao ôm lấy anh như một báu vật của bản thân.
- Anh có biết là em nhớ cảm giác này như thế nào không? Em mặc kệ, anh phải ôm em bù lại ngần ấy thời gian anh bỏ rơi em.
Hoắc Minh Thần vòng tay ôm lấy eo cô, giọng trầm ấm minh oan cho bản thân.
- Anh không có bỏ rơi em.
- Em không muốn làm người lớn nữa, thật mệt mỏi anh có biết không?
- Được, không bắt em làm người lớn, em là em bé của anh.
Hoắc Minh Thần kéo người cô ra nhưng Mạc Hân Vy không chịu, cô cứ dán chặt người mình lên anh. Hoắc Minh Thần cười khổ.
- Sao lại dính người như thế? Ngoan, quay mặt lại cho anh nhìn em một lát.
Mạc Hân Vy buông người anh ra, khuôn mặt đã tèm nhem nước mắt. Anh đưa tay lau mắt cho cô.
- Sao lại khóc thành bộ dạng này rồi? Hửm?
- Đều tại anh.
- Có nhớ anh không?
- Rất nhớ. Nhớ muốn điên lên anh có biết không? Em rất sợ anh sẽ không tỉnh lại nữa...
- Anh xin lỗi. Thời gian qua đã để em phải chịu ấm ức rồi. Tha lỗi cho anh nhé?
- Anh có biết là em chờ đợi ngày này rất lâu rồi không. Em không tha lỗi cho anh. Tại sao anh lại đỡ cho em? Ai cho phép anh coi thường mạng sống của mình như thế hả?
Mạc Hân Vy vừa mếu máo hỏi vừa đưa tay đánh nhẹ vào người anh.
- Không tại sao cả. Em là vợ anh, bảo vệ em là trách nhiệm của anh. Nếu em xảy ra chuyện gì làm sao anh sống khi không có em bên cạnh?
- Vậy anh nhẫn tâm để em lại một mình, anh có biết...
- Anh biết. Thời gian qua để em phải chịu thiệt thòi là lỗi của anh. Không phải anh vẫn đang bên cạnh em sao? Em không cần phải mạnh mẽ nữa, trở về làm bà Hoắc của anh, làm cục cưng của anh thôi, những chuyện ngoài kia đã có anh thay em gánh vác.
Dứt lời, Hoắc Minh Thần cúi xuống hôn lấy môi cô, từ nhẹ nhàng, dịu dàng đến mạnh bạo hôn lấy môi cô như muốn thỏa nỗi nhớ bấy lâu. Mạc Hân Vy cũng nhẹ ngàng đáp lại nụ hôn của cô. Cả hai dây dưa không rời, Hoắc Minh Thần càng phá trong khoang miệng cô, như muốn hút hết mật ngọt từ cô.
Hoắc phu nhân cùng Hoắc lão gia và Hoắc Đình Phong vào thăm anh, nhìn thấy hình ảnh bên trong, Hoắc lão gia cùng Hoắc Đình Phong nhanh chóng quay mặt đi. Hoắc phu nhân nhìn thấy anh đã tỉnh, bà thoáng đơ người không chút phản ứng, chiếc điện thoại đang cầm trên tay cũng rơi bị nhiên xuống sàn nhà, tạo nên một tiếng động lớn.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương