Ánh Sáng Và Bóng Tối
Chương 10
Bởi vì sự cố hotsearch vừa qua, tổ tiết mục liền huỷ bỏ lịch ghi hình vào buổi tối, sau đó thì khẩn trương mở một cuộc họp giữa các nhân viên phụ trách.
Vết thương ở chân của tôi sau khi được chườm đá thì cũng không có gì đáng lo ngại nữa, nên tôi cũng đi theo tham gia.
Đạo diễn đã bận rộn suốt một ngày không giấu nổi vẻ mệt mỏi trên mặt.
Ông căn dặn mọi người ngày mai chú ý nhiều hơn, xem thử xem có kẻ nào từ mấy công ty truyền thông hôm nay đưa tin lén lút lẻn vào đây hay không.
Chị Hoan vừa nhìn thấy tôi liền nở nụ cười.
"Tiểu Sơ, chân em có sao nữa không?"
Tôi lắc đầu, chị Hoan liền vỗ vỗ vào nam sinh bên cạnh rồi nói tiếp.
"Đúng lúc nói cho em biết chuyện này, công ty điều một thực tập sinh tới hỗ trợ em, sau này em có thể làm việc ở khách sạn."
"Đây là Tiểu Chu, cậu ấy vẫn còn đang học đại học, em chiếu cố cậu ấy một chút."
Là một nam sinh cao hơn tôi một cái đầu, trên người mặc áo len với quần jean, trông có vẻ rất năng động hoạt bát. Cậu ấy cất máy tính bảng đi, mỉm cười rồi đưa tay về phía tôi.
"Chào chị Sơ Sơ, em tên là Chu Hoặc, về sau có việc gì cần giúp cứ gọi em ạ!"
Tôi cười cười, bắt tay với cậu ta. Nhưng lại không chú ý đến trong đám đông đang có một ánh mắt vẫn luôn chăm chú nhìn về phía tôi.
Cuộc họp kết thúc sau nửa giờ, Tiểu Chu rất dễ gần, lại hoạt ngôn, vừa cười vừa nói tiễn tôi tới trước cửa phòng.
"Đúng rồi, chị Sơ Sơ, nếu như chân chị vẫn còn cảm thấy đau thì có thể nói với em. Môn tự chọn ở trường của em là môn xoa bóp, giảng viên còn nói thủ pháp của em cũng không tệ nha."
Nói xong còn làm động tác xoa bóp rất khoa trương.
Tôi bị dáng vẻ trưởng thành chững chạc của cậu ấy chọc cười.
"Không cần đâu, chị sợ cơ thể này của chị không chịu nổi."
Tiểu Chu mím môi.
"Sao có thể chứ, em rất chuyên nghiệp đó."
"Được rồi, cũng trễ rồi, ngày mai còn phải dậy sớm làm việc nữa, em mau về phòng đi."
Tiểu Chu gãi đầu rồi chào tạm biệt tôi.
Cánh cửa đóng lại một tiếng "cạch", tôi thở ra một hơi thật sâu, cảm giác tâm trạng cũng tốt lên không ít.
Sinh viên đúng thật là tràn đầy sức sống.
Thời điểm tôi học đại học cũng là khoảng thời gian tôi đu idol cuồng nhiệt nhất.
Mỗi ngày đều thu thập tư liệu gì đó, sau đó thì cắt ghép video.
Vừa hồi tưởng lại, tôi đột nhiên không kiềm chế được mà nghĩ tới hotsearch nhìn thấy hôm nay, trái tim tôi không khỏi đau nhói. Lắc lắc đầu một cái.
Đừng có mà... suy nghĩ nữa.
Quả nhiên mặt trăng chỉ có thể ngắm mà thôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ, mặt trăng lại đúng lúc bị mây che kín.
Vết thương ở chân của tôi sau khi được chườm đá thì cũng không có gì đáng lo ngại nữa, nên tôi cũng đi theo tham gia.
Đạo diễn đã bận rộn suốt một ngày không giấu nổi vẻ mệt mỏi trên mặt.
Ông căn dặn mọi người ngày mai chú ý nhiều hơn, xem thử xem có kẻ nào từ mấy công ty truyền thông hôm nay đưa tin lén lút lẻn vào đây hay không.
Chị Hoan vừa nhìn thấy tôi liền nở nụ cười.
"Tiểu Sơ, chân em có sao nữa không?"
Tôi lắc đầu, chị Hoan liền vỗ vỗ vào nam sinh bên cạnh rồi nói tiếp.
"Đúng lúc nói cho em biết chuyện này, công ty điều một thực tập sinh tới hỗ trợ em, sau này em có thể làm việc ở khách sạn."
"Đây là Tiểu Chu, cậu ấy vẫn còn đang học đại học, em chiếu cố cậu ấy một chút."
Là một nam sinh cao hơn tôi một cái đầu, trên người mặc áo len với quần jean, trông có vẻ rất năng động hoạt bát. Cậu ấy cất máy tính bảng đi, mỉm cười rồi đưa tay về phía tôi.
"Chào chị Sơ Sơ, em tên là Chu Hoặc, về sau có việc gì cần giúp cứ gọi em ạ!"
Tôi cười cười, bắt tay với cậu ta. Nhưng lại không chú ý đến trong đám đông đang có một ánh mắt vẫn luôn chăm chú nhìn về phía tôi.
Cuộc họp kết thúc sau nửa giờ, Tiểu Chu rất dễ gần, lại hoạt ngôn, vừa cười vừa nói tiễn tôi tới trước cửa phòng.
"Đúng rồi, chị Sơ Sơ, nếu như chân chị vẫn còn cảm thấy đau thì có thể nói với em. Môn tự chọn ở trường của em là môn xoa bóp, giảng viên còn nói thủ pháp của em cũng không tệ nha."
Nói xong còn làm động tác xoa bóp rất khoa trương.
Tôi bị dáng vẻ trưởng thành chững chạc của cậu ấy chọc cười.
"Không cần đâu, chị sợ cơ thể này của chị không chịu nổi."
Tiểu Chu mím môi.
"Sao có thể chứ, em rất chuyên nghiệp đó."
"Được rồi, cũng trễ rồi, ngày mai còn phải dậy sớm làm việc nữa, em mau về phòng đi."
Tiểu Chu gãi đầu rồi chào tạm biệt tôi.
Cánh cửa đóng lại một tiếng "cạch", tôi thở ra một hơi thật sâu, cảm giác tâm trạng cũng tốt lên không ít.
Sinh viên đúng thật là tràn đầy sức sống.
Thời điểm tôi học đại học cũng là khoảng thời gian tôi đu idol cuồng nhiệt nhất.
Mỗi ngày đều thu thập tư liệu gì đó, sau đó thì cắt ghép video.
Vừa hồi tưởng lại, tôi đột nhiên không kiềm chế được mà nghĩ tới hotsearch nhìn thấy hôm nay, trái tim tôi không khỏi đau nhói. Lắc lắc đầu một cái.
Đừng có mà... suy nghĩ nữa.
Quả nhiên mặt trăng chỉ có thể ngắm mà thôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ, mặt trăng lại đúng lúc bị mây che kín.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương