Ánh Sáng Và Bóng Tối
Chương 13
Lúc tôi tỉnh lại đã là buổi trưa ngày hôm sau.
Đau nhói ở thắt lưng nhắc nhở tôi sự việc điên cuồng ngày hôm qua.
Đột nhiên tiếng đóng mở cửa vang lên, tôi liền nhìn về phía cửa ra vào, ngay lập tức đối mặt với cặp mắt đào hoa kia.
"Sơ Sơ, em tỉnh lại rồi à."
Tư Việt vừa nói vừa đi về phía tôi.
Tôi nhìn vẻ mặt vui vẻ không thể che giấu của anh, còn có bộ dạng xốc xếch lo sợ chỉ một giây sau tôi liền sẽ biến mất khỏi anh.
Dường như so với người trước đây dù cho có làm việc thân mật nhất với nhau đi chăng nữa cũng khiến cho người ta có cảm giác lạnh lùng xa cách thật sự quá khác biệt.
Tôi định lên tiếng xác nhận suy nghĩ của anh, nhưng vừa mới mở miệng thì đã bị chặn họng.
"Sơ Sơ muốn đuổi anh đi sao?"
Tôi:?
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí trầm mặc.
Là Thanh Thanh gửi tới hai cái voice chat.
Tôi nhấn phát, liền nghe thấy giọng nói sắc bén lớn tiếng từ bên kia.
"Sơ Sơ, thần tượng của cậu công khai rồi, nhưng mà sao nốt ruồi trên tay người này lại giống hệt của cậu vậy."
Lòng tôi tràn đầy nghi hoặc, liền lướt lên xem ảnh chụp màn hình mà Thanh Thanh gửi tới.
Đây rõ ràng là bài đăng của Tư Việt.
【Chuyên môn mới, không gặp không về.】
(Giải thích: Ý ổng là Sơ Sơ sẽ là chuyên môn nghiên cứu tiếp theo của ổng sau ca hát, không gặp không về tức là album mới của ổng sẽ đúng hạn lên sóng)
Đính kèm theo là hình ảnh mườn ngón tay đan xen nhau, trong đó trên mu bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn kia có một cái nốt ruồi son.
Đó là tay của tôi.
Tôi ngay lập tức muốn vào Weibo, lại phát hiện nó lại bị sập nữa rồi.
Tư Việt không biết từ lúc nào đã ngồi xuống bên giường, đôi mắt chăm chăm nhìn tôi.
Lại nói ra những lời giống như một đứa con nít không chịu nói lý lẽ còn chơi ăn gian:
"Tối hôm qua, em đã hứa với anh rồi, em phải chịu trách nhiệm với anh."
Bỗng nhiên nhớ tới lời nói không chịu nổi giày vò nên đã buột miệng nói ra ngày hôm qua của tôi khiến tôi đỏ mặt, một lát sau liền hắng giọng một cái.
"Khụ khụ, tạm thời trước mắt em đồng ý nhận anh là tình nhân nhỏ bé ở bên cạnh."
Tư Việt liền nghe lời, nâng tay tôi rồi thành kính hôn lên.
"Được! Anh nguyện ý làm cún con nghe lời của Sơ Sơ!"
Đau nhói ở thắt lưng nhắc nhở tôi sự việc điên cuồng ngày hôm qua.
Đột nhiên tiếng đóng mở cửa vang lên, tôi liền nhìn về phía cửa ra vào, ngay lập tức đối mặt với cặp mắt đào hoa kia.
"Sơ Sơ, em tỉnh lại rồi à."
Tư Việt vừa nói vừa đi về phía tôi.
Tôi nhìn vẻ mặt vui vẻ không thể che giấu của anh, còn có bộ dạng xốc xếch lo sợ chỉ một giây sau tôi liền sẽ biến mất khỏi anh.
Dường như so với người trước đây dù cho có làm việc thân mật nhất với nhau đi chăng nữa cũng khiến cho người ta có cảm giác lạnh lùng xa cách thật sự quá khác biệt.
Tôi định lên tiếng xác nhận suy nghĩ của anh, nhưng vừa mới mở miệng thì đã bị chặn họng.
"Sơ Sơ muốn đuổi anh đi sao?"
Tôi:?
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí trầm mặc.
Là Thanh Thanh gửi tới hai cái voice chat.
Tôi nhấn phát, liền nghe thấy giọng nói sắc bén lớn tiếng từ bên kia.
"Sơ Sơ, thần tượng của cậu công khai rồi, nhưng mà sao nốt ruồi trên tay người này lại giống hệt của cậu vậy."
Lòng tôi tràn đầy nghi hoặc, liền lướt lên xem ảnh chụp màn hình mà Thanh Thanh gửi tới.
Đây rõ ràng là bài đăng của Tư Việt.
【Chuyên môn mới, không gặp không về.】
(Giải thích: Ý ổng là Sơ Sơ sẽ là chuyên môn nghiên cứu tiếp theo của ổng sau ca hát, không gặp không về tức là album mới của ổng sẽ đúng hạn lên sóng)
Đính kèm theo là hình ảnh mườn ngón tay đan xen nhau, trong đó trên mu bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn kia có một cái nốt ruồi son.
Đó là tay của tôi.
Tôi ngay lập tức muốn vào Weibo, lại phát hiện nó lại bị sập nữa rồi.
Tư Việt không biết từ lúc nào đã ngồi xuống bên giường, đôi mắt chăm chăm nhìn tôi.
Lại nói ra những lời giống như một đứa con nít không chịu nói lý lẽ còn chơi ăn gian:
"Tối hôm qua, em đã hứa với anh rồi, em phải chịu trách nhiệm với anh."
Bỗng nhiên nhớ tới lời nói không chịu nổi giày vò nên đã buột miệng nói ra ngày hôm qua của tôi khiến tôi đỏ mặt, một lát sau liền hắng giọng một cái.
"Khụ khụ, tạm thời trước mắt em đồng ý nhận anh là tình nhân nhỏ bé ở bên cạnh."
Tư Việt liền nghe lời, nâng tay tôi rồi thành kính hôn lên.
"Được! Anh nguyện ý làm cún con nghe lời của Sơ Sơ!"
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương