Anh Thất Hứa Rồi

Chương 10: "Tiếp theo cứ đi theo tớ, tớ sẽ bảo vệ cậu."



Mùi chua của quả ô mai thoang thoảng lan tỏa đến mũi của Hướng Du.

Cô nhướng mày, mỉm cười nói "cảm ơn", rồi lấy một viên từ trong gói ra.

Tống Hoài Thời thu hồi tầm mắt, tựa người vào ghế một cách lười biếng.

Hướng Du liếc nhìn anh vài lần, có vẻ như Tống Hoài Thời đã quen với sự trùng hợp giữa họ, không hề cảm thấy gượng gạo khi có một cô gái ngồi bên cạnh.

Có lẽ nhận ra ánh mắt của Hướng Du luôn tập trung vào mình, Tống Hoài Thời không nhịn được cười hỏi: "Sao vậy?"

Hướng Du vội nhìn đi nơi khác. Vì nghĩ rằng việc bị bắt gặp nhìn lén rất ngượng ngùng, khuôn mặt cô đỏ bừng.

Màu đỏ lan đến tận mang tai, cả tai cũng đỏ lên, trông mềm mại vô cùng.

Cô thấp giọng giải thích: "Không có gì đâu."

Tống Hoài Thời cũng không truy cứu điểm này  nữa mà lấy điện thoại di động ra, đăng nhập vào một trò chơi.

Anh nghiêng đầu, cầm điện thoại lắc lắc trước mặt Hướng Du: "Tớ thấy bảng xếp hạng bạn bè có tên của cậu. Cậu cũng chơi trò này à? Có muốn chơi cùng nhau không?"

Hướng Du ngẩng đầu nhìn, sau đó gật đầu, lấy điện thoại ra đăng nhập vào trò chơi.

Đây là game đối kháng anh hùng, trước đây Lục Giai Tuệ bị nghiện trò này nên rủ Hướng Du tải xuống để chơi cùng. Game này không quá khó với Hướng Du, chỉ mất vài ngày là có thể hiểu cách chơi.

Trò này thực sự gây nghiện. Hồi lúc mới bắt đầu chơi, chỉ cần làm bài tập xong thì Hướng Du nhất định sẽ chơi vài trận. Kỹ thuật của cô không quá xuất sắc nhưng cũng không tệ, có lúc này lúc kia.

Sau khi đăng nhập vào trò chơi, Hướng Du vẫn có chút bất an bởi vì chính cô cũng không thể đảm bảo mình có làm ảnh hưởng đến Tống Hoài Thời hay không.  Nhưng cô thật sự muốn chơi game với Tống Hoài Thời, cô không thể bỏ lỡ lời mời này.

Rank của Tống Hoài Thời cao hơn cô 2 bậc, hai người không thể đấu hạng nên quyết định chọn đấu thường. Thấy vậy, Hướng Du âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Không phải xếp hạng, ít nhất cô không cần lo lắng bản thân sẽ khiến anh bị tụt hạng.

Hướng Du chọn vị trí pháp sư đi đường giữa, Tống Hoài Thời chọn vị trí hỗ trợ đường dưới. Lúc đầu mọi việc diễn ra thuận lợi, sau khi cùng đối thủ farm lính, cô rút về trốn dưới trụ, sợ nếu đi ra ngoài sẽ bị sát thủ gank. Nhưng cô nhanh chóng phát hiện ra rằng lối chơi rụt rè của mình không hiệu quả, bởi vì đường trên đã bất mãn và liên tục gõ lên khung chat thúc giục cô.

【Đường giữa có thể lên hỗ trợ một chút không?】

【Đường giữa đối phương đi lên mà bạn không biết báo à?】

...

Hướng Du tự nhận bản thân chơi trận này đúng là hơi "gà".

Vì quá quan tâm đến việc bản thân có bị gank hay không nên chỉ chú ý đến xung quanh đường giữa, ngược lại quên mất việc báo tín hiệu và hỗ trợ đường trên.

Cô mím môi điều khiển tướng ra khỏi trụ. Nhưng chưa kịp đi được bao xa thì cô đã bị người đi rừng đối diện đang nấp trong bụi cỏ gank.

Nhìn thấy nhân vật của mình ngã gục xuống, Hướng Du bắt đầu cảm thấy bồn chồn, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.

Lúc này giọng nói của Tống Hoài Thời vang lên bên tai: "Không sao đâu, đừng lo lắng."

Con "quái vật nhỏ" vốn đang bồn chồn lo lắng của Hướng Du lập tức được Tống Hoài Thời trấn an lại.

Cô quay đầu nhìn về phía Tống Hoài Thời, người này cũng vừa vặn quay đầu đón nhận ánh mắt của cô: "Cứ chơi theo cách của cậu đi."

Trên mặt của Hướng Du lộ ra nụ cười.

"Ừm."

Dù được Tống Hoài Thời an ủi như vậy nhưng kỹ năng của Hướng Du vẫn không thể tiến bộ ngay.

Có lẽ đây là lúc cô chơi tệ nhất, Hướng Du liên tục chết và tặng mạng cho đối phương. Khi cô ngã gục đến lần thứ năm, đồng đội đường trên cuối cùng cũng không nhịn được mà gõ một loạt lời mắng chửi trên khung chat.

【Đường giữa rốt cuộc biết chơi không?】

【Chơi tệ như vậy đ**】

【***** Cái quái gì đây. 】

Hướng Du rũ mắt xuống, không dám nhìn Tống Hoài Thời nữa.

Cô chỉ cảm thấy hối hận, lẽ ra cô không nên đồng ý chơi game, không chỉ kéo cậu ấy xuống mà còn khiến bản thân mất hết mặt mũi.

"Hướng Du."

Nghe thấy tên mình vang lên bên cạnh, Hương Du chậm rãi ngẩng đầu nhìn Tống Hoài Thời.

Anh khẽ cau mày, chỉ vào màn hình điện thoại của cô: "Chặn bình luận của anh ta đi."

"Tiếp theo cứ đi theo tớ, tớ sẽ bảo vệ cậu."

Kể từ lúc đó, trận đấu bỗng trở nên suôn sẻ hơn. Bất kể Hướng Du đi đến đâu, bên cạnh cô luôn có một "bức tường thành" to lớn đi theo. Khi người đi rừng đối diện định tấn công cô, Tống Hoài Thời phản ứng cực nhanh, lập tức dùng thân hình to lớn của mình che chắn trước mặt cô.

Có người gánh sát thương, Hướng Du chỉ cần gây sát thương từ phía sau. Chẳng mấy chốc thì thành tích của cô đã chuyển từ âm sang dương. Sau đó, họ phối hợp với xạ thủ tiêu diệt toàn bộ team địch, cô cùng Tống Hoài Thời phá hủy nhà chính của đối phương.

Cùng với tiếng "Victory", trận đấu của họ kết thúc.

Lông mày Hướng Du chợt giãn ra.

Đây là trận đấu mệt mỏi nhất nhưng cũng là trận đấu thỏa mãn nhất Hướng Du từng chơi.

Hướng Du cất điện thoại di động: "Không chơi nữa, không chơi nữa."

Tống Hoài Thời "Ừ" một tiếng, nói: "Sắp đến nơi rồi."

Vì số lượng xe du lịch của trường quá nhiều nên không thể lái vào thôn, bọn họ phải dừng lại bên ngoài rồi cùng đi bộ vào trong.

Xuống xe, Tống Hoài Thời chuẩn bị quay lại lớp 8.

Cậu ấy chào Hướng Du: "Chúng ta đi thôi, gặp lại cậu sau."

Hướng Du mỉm cười vẫy tay: "Tạm biệt."

Tống Hoài Thời vừa rời đi, Lục Giai Tuệ cùng Khương Vận liền đi tới ôm lấy vai Hướng Du.

Lục Giai Tuệ nhìn theo ánh mắt của Hướng Du, liếc nhìn Tống Hoài Thời đang đi xa dần, sau đó giả vờ tiếc nuối nói: "Không nỡ để cậu ấy đi à?"

Hướng Du cười khúc khích, gạt tay Lục Giai Tuệ ra, trách móc: "Nói linh tinh gì vậy!"

Lục Giai Tuệ nhún vai, tỏ vẻ "Nhìn thấu tất cả nhưng không thèm nói".

Khương Vận không trêu chọc Hướng Du như Lục Giai Tuệ mà chỉ cười nói: "Tiểu Du, tớ thấy cậu thật sự có thể thử."

Hướng Du dở khóc dở cười.  

Cô không biết tại sao những người bạn bên cạnh lại còn sốt ruột hơn cả cô thế này. Đây chẳng phải là kiểu ["] "hoàng đế không vội, thái giám vội" hay sao?

["]: ý đại loại là đương sự của việc nào đó chưa gấp gáp xử lý, mà người xung quanh thì gấp gáp lo lắng.



Ngôi làng này quả thực hơi khác biệt so với tưởng tượng của mọi người. Con đường xung quanh đều là đường đất, trong hàng rào ở ven đường còn nuôi cả gà vịt.

Quê hương của Hướng Du cũng ở nông thôn, nhưng môi trường ở đó tốt hơn nhiều so với nơi này.

Hầu hết nhà cửa trong làng đều là nhà tranh vách đất, xung quanh cũng khá lộn xộn.

Trong làng thỉnh thoảng sẽ thấy một vài bà lão đứng đó nhìn họ, có lúc lại tụ tập thành từng nhóm nhìn họ bàn tán.

Đi một đường, Hướng Du thực sự không thấy được mấy thanh niên trai tráng. Hầu hết là người già và trẻ em.

"Trường chúng ta cũng thật là hay, có thể tìm được một nơi như thế này."

"Mặt đất ở đây đầy phân gà, bẩn quá."

"..."

Nhìn khung cảnh xung quanh, các học sinh không khỏi tụm năm tụm bảy phàn nàn.

Lục Giai Tuệ lau mồ hôi trên trán: "Con đường này khó đi quá, đây không phải là đi dã ngoại, rõ ràng là đi đày."

Hướng Du cười nhẹ.

Các bạn cùng lớp của cô ở Du Trung hầu hết đều là dân thành phố, từ nhỏ đã được cha mẹ chiều chuộng và bảo vệ. Ba mẹ của Lục Giai Tuệ và Khương Vận đều làm việc trong cơ quan nhà nước. Dù gia đình không cưng chiều quá mức nhưng cũng rất được yêu thương.

Hầu hết học sinh trường Du Trung đều có ba mẹ thuộc tầng lớp có văn hóa, xuất thân từ những gia đình trí thức, còn có không ít gia đình giàu nứt vách.

Ngược lại, những người hoàn cảnh gia đình không tốt cũng không xấu như Hướng Du thì khá ít

Đi bộ trên con đường này quả thực có hơi mệt, nhưng đối với Hướng Du cũng không sao.

Bình thường ở nhà cô cũng hay làm việc nhà, thỉnh thoảng về quê cũng phụ giúp ông bà.

Vì Hướng Du vừa siêng năng lại ngoan ngoãn, cô tự giác học hành mà chẳng cần ai lo lắng đốc thúc. Nhờ vậy mà cô thường xuyên được mọi người khen ngợi trước mặt ba mẹ.

Nhìn thấy mọi người xung quanh liên tục phàn nàn, Hướng Du quay đầu nhìn về phía đám người đông đúc phía sau.

Chỉ liếc một cái rồi thu hồi tầm mắt. Người quá nhiều, căn bản là không nhìn thấy được Tống Hoài Thời.

Nhìn thấy các bạn học xung quanh, Hướng Du không khỏi liên tưởng đến Tống Hoài Thời, tự hỏi liệu anh có phàn nàn với người khác về sự gian khổ trong hành trình này hay không.

Chỉ cần nhìn vào dáng vẻ của anh cũng có thể đoán được gia thế của anh không tệ, trong mắt cô anh chính là con cưng của trời!

Nhưng trực giác của cô cho rằng Tống Hoài Thời sẽ không như vậy. Anh luôn luôn đối diện với mọi người với vẻ ngoài trông như ngày xuân ấm áp, cả người đều toát lên sự dịu dàng.

May mắn thay, cả đoàn đã nhanh chóng đến nơi. Trường học sắp xếp cho học sinh giúp đỡ công việc đồng áng cho những người lớn tuổi trong làng. Một nhóm giúp hái trái cây và rau quả, một nhóm giúp dân làng dọn dẹp vệ sinh đường sá,...

Lớp của Hướng Du được phân công dọn dẹp rác trên đường.

Thật ra cũng không có gì nhiều để dọn dẹp, nhưng họ vẫn phải cố gắng làm cho nó sạch sẽ nhất có thể.

Ngay khi hoạt động bắt đầu, những học sinh vốn ôm ấp ảo tưởng về chuyến đi này bắt đầu than phiền công việc này quá mệt mỏi.

Lục Giai Tuệ không ngừng than thở: "Chẳng giống như tớ tưởng tượng chút nào."

"Mặt đất ở đây khắp nơi đều dính phân gà, làm tớ muốn nôn kinh khủng."

Cô ấy kéo Hương Du, mếu máo nói: "Tiểu Du, cậu bảo với tớ làm việc đồng áng rất vất vả, tớ còn không tin, giờ tớ thực sự rất hối hận, sớm biết thế tớ đã xin nghỉ cho rồi."

Hướng Du cười: "Đừng nghĩ như vậy, việc của cậu đây còn chưa phải là làm việc đồng áng đâu! Chỉ là dọn dẹp vệ sinh đường sá thôi. Việc của người khác có thể còn vất vả hơn đấy."

Biết rằng lúc này có la hét cũng chẳng ích gì, lại còn tốn sức, Lục Giai Tuệ lẩm bẩm vài câu rồi ngoan ngoãn bắt đầu làm việc.

Quét được một lúc lâu, Hướng Du đứng thẳng người, duỗi thẳng cơ thể nhức mỏi. Cô vừa định mở bình nước uống thì nghe tiếng Lục Giai Tuệ hét lên: "Tống Hoài Thời!"

Hướng Du khựng lại, sau đó chậm rãi mở mắt, nhìn về phía Lục Giai Tuệ đang gọi.

Ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy Tống Hoài Thời đứng cách đó không xa hàng rào, vẫy tay chào bọn họ.

Lục Giai Tuệ vội vàng kéo hai người chạy tới.

Tống Hoài Thời đứng dưới gốc cây táo tàu, trên mặt không hề có vẻ mệt mỏi.

Lục Gia Hối đoán ngay công việc của họ hẳn là rất nhẹ nhàng, không khỏi chua chát nói: "Công việc của các cậu tốt thật đấy, chỉ cần đứng thôi."

Lục Giai Tuệ lập tức đoán công việc của bọn họ hẳn là rất nhàn hạ, không khỏi chua chát nói: "Công việc của các cậu tốt thật đấy, chỉ cần đứng yên thôi."

Tống Hoài Thời chống tay lên hàng rào, trêu chọc: "Sao cậu không đi kiện trường học vì tội bất công đi?"

Khóe miệng anh nhếch lên thành một nụ cười lười biếng, trông khá là bất cần.

Lục Giai Tuệ bị anh chọc tức, đương nhiên không chịu thua, lập tức mở miệng phản bác không hề khách khí. Cái miệng ồn ào của cô ấy chưa bao giờ thua ai, chẳng mấy chốc Tống Hoài Thời đã bị đánh bại, chắp tay trước ngực xin tha: "Đừng mắng nữa chị Lục, tớ nhận thua."

Lục Giai Tuệ cười khẩy một tiếng.

Tống Hoài Thời bất đắc dĩ nói: "Không phải là tớ sắp xếp công việc cho cậu, đây đều là do giáo viên của các cậu bốc thăm, bốc được gì thì làm công việc đó thôi."

Lời vừa nói ra, Lục Giai Tuệ liền bắt đầu trách tay của thầy Trình không được may mắn, chắc chắn là đi vệ sinh mà không rửa tay.

Hướng Du không nhịn được cười.

Có lẽ tiếng cười của Hướng Du đã thu hút sự chú ý của Tống Hoài Thời.

Anh thản nhiên hái một quả táo, sau đó lấy khăn giấy trong túi ra lau qua rồi đưa cho cô: "Cậu có muốn thử một quả không? Ngọt lắm."

- -----------

Editor: Vì tụi mình không có chuyên môn về game này nên đã tham khảo ý kiến của một vài người để sử dụng thuật ngữ game một cách hợp lý nhất có thể. Những ai đã từng chơi game sẽ hiểu, còn những ai không chơi thì tụi mình hi vọng mọi người có thể bỏ qua vì đoạn này không ảnh hưởng nhiều đến nội dung chính của câu chuyện.
Chương trước Chương tiếp