Anh Thất Hứa Rồi

Chương 3: "Cậu có ý gì khác với Hướng Du không?"



"Thật sự không bị thương ở đâu à?"

Nhìn thấy Khương Vận đang muốn vén áo của mình, Hướng Du vội vàng cười né tránh: "Thật sự không sao đâu, chỉ là đau mông thôi."

Lục Giai Tuệ ôm lấy cô, trêu chọc: "Tiểu Du, hiện tại cậu rất vui phải không?"

Hướng Du ngừng vùng vẫy, nhìn Lục Giai Tuệ với vẻ mặt khó hiểu.

Thấy Hướng Du không hiểu, cô ngước mắt chỉ vào quần áo của Hướng Du.

Hướng Du nhìn thấy liền hiểu ra.

Cô đỏ mặt: "Có gì vui đâu? Tớ xấu hổ chết đi được!"

Nói xong, có lẽ tâm lý xấu hổ vừa rồi lại nổi lên. Hướng Du bước nhanh về phía trước, chỉ muốn nhanh chóng trở về phòng học.

Sau khi đi được vài bước cũng không thấy người bên cạnh đi theo.

Hướng Du quay đầu nhìn lại, liền thấy Lục Giai Tuệ cùng Khương Vận đứng cách đó không xa, che miệng cười lớn.

Cô cũng nghe thấy Lục Giai Tuệ nói với Khương Vận, "Ngại ngùng rồi kìa."

Nghe vậy, Hướng Du cũng không muốn quan tâm tới hai người bạn đang hả hê của cô nữa. Trực tiếp chạy thẳng vào lớp.

"Thật sự giận rồi."

"Mau đi theo dỗ cậu ấy đi!"

"..."



Buổi tối.

Hướng Du đem áo đồng phục của Tống Hoài Thời ra ban công. Tuy chỉ dùng để khoác bên ngoài nhưng cô vẫn phải giặt sạch rồi mới đem trả.

Cô đi lấy nước, vừa thả áo vào chậu liền nghe thấy một thanh âm, Hướng Du quay đầu lại, liền nhìn thấy Lục Giai Tuệ đang cầm bàn chải đánh răng tựa vào bệ cửa sổ.

Hướng Du thu hồi ánh mắt, cầm chậu rửa mặt lên: "Cậu muốn đánh răng à? Cậu rửa trước đi."

Lục Giai Tuệ đi tới nhìn một cái: "Không, tớ chỉ muốn nhìn cậu."

"Cậu rảnh lắm phải không?" Hướng Du trợn mắt nhìn cô.

Lục Giai Tuệ bình tĩnh huýt sáo: "Nào, vợ ngoan."

Cô cố tình nhấn mạnh hai chữ cuối cùng.

Nghe thấy từ này, mặt cô lập tức đỏ bừng, vội vàng quay người thúc giục Lục Giai Tuệ rời khỏi ban công.

Khi quay người lại, tay đã ướt đẫm nước, chỉ có thể chạm cổ tay vào má. Quả nhiên, chỗ đó lại bắt đầu nóng lên.

Hướng Du cảm thấy số lần đỏ mặt trong hai ngày qua gần bằng số lần đỏ mặt trong cả cuộc đời.

Sau khi Lục Giai Tuệ rời đi, Hướng Du lại ngâm tay vào chậu, chuẩn bị giặt quần áo. Đột nhiên, trong ký túc xá truyền đến tiếng nói.

"Tuệ Tuệ, trên người cậu có mùi gì thơm thế?"

"Mùi thơm? Sữa tắm đó."

"Sữa tắm hiệu gì vậy? Thơm thật đó!"

"Hehe, bí mật, đây là phong cách giống nhau của tớ và bạn trai."

"Hey hey Hey--"

Chíp——

Một bong bóng vỡ tung trên mặt nước, kéo Hướng Du thoát khỏi dòng suy nghĩ.

Hướng Du nheo mắt, buông tay xuống rồi xoay người vào ký túc xá.

Nhìn thấy cô đi vào, Lục Giai Tuệ thản nhiên hỏi: "Cậu giặt xong chưa?"

"Chưa," Hướng Du hỏi, "Giai Tuệ, tớ nhớ cậu có một chai nước giặt mới à? Cậu không thích mùi này phải không?"

"Ừ đúng rồi, có chuyện gì vậy?"

Hướng Du: "Đưa cho tớ đi, hôm khác tớ sẽ mua cho cậu chai mới."

Lục Giai Tuệ không chút nghi ngờ, đi tới tủ lấy ra đưa cho Hướng Du: "Sao đột nhiên lại muốn cái này vậy?"

Trước đây Lục Giai Tuệ đã mua một loạt nước giặt của nhãn hiệu này, trong đó có nhiều hương vị trái cây khác nhau. Cô đã dùng hết các vị hoa quả rồi, ngoại trừ mùi đào. Trước nay cô đều không thích mùi đào, lúc mua cũng không để ý đến, đợi khi mang về nhà mới phát hiện ra cho nên mới luôn cất ở tủ không dùng đến.

Lục Giai Tuệ: "Không phải cậu không thích nước hoa nên toàn dùng loại không mùi sao?"

Đúng thật là Hướng Du không thích dùng nước giặt có mùi quá nồng, cô cảm thấy hơi ngột ngạt.

"Thỉnh thoảng tớ cũng phải thay đổi một chút chứ!"

Hướng Du cầm bột giặt ra trở lại ban công.

Sau khi mở nắp bột giặt, cô bỏ một ít lên áo khoác đồng phục. Khi chuẩn bị cất đi thì cô lại nghĩ gì đó rồi đổ thêm một ít bột giặt vào.

Sau khi ngâm quần áo vào chậu lần nữa, cô ngồi xổm xuống mà hít hà mùi đào ngọt ngào.



Buổi học cuối cùng của thứ Sáu là của chủ nhiệm lớp - thầy Trình Đinh. Thầy Trình Đinh có tính cách lười biếng, ở tuổi 35 thầy sống như một người già đã nghỉ hưu. Do đó, các học sinh trong lớp đều thường gọi thầy là "Lão Trình".

Trong buổi học cuối cùng này, thầy Trình Đinh còn muốn kết thúc nhanh chóng hơn cả học sinh của mình. Ngay khi tiếng chuông tan học vang lên thầy lập tức đóng sách lại, nói một câu "Kết thúc buổi học", sau đó vội vã quay trở lại phòng làm việc.

Các giáo viên khác trong lớp sẽ giải thích vài từ vào thứ Sáu, nhưng thầy Trình lại không buồn giải thích một lời nào. Theo cách nói của thầy ấy, việc làm này chẳng khác gì đàn gãy tai trâu. Dù có nói học sinh cũng chẳng nghe nên tốt nhất là không nói gì cả. Vì vậy, thầy không cần phải ở lại trường sau tiết cuối thứ Sáu, thầy sẽ trả lại điện thoại di động trước tiết học cuối cùng vì sợ học sinh làm trễ nãi thời gian thầy về nhà.

Thứ sáu tuần này cũng không ngoại lệ, lớp của Hướng Du được tan học sớm.

Hướng Du cũng không vội về nhà, cô dự định cùng Lục Giai Tuệ đến quán trà sữa chờ Tống Hoài Thời, dù sao cô cũng phải trả lại áo cho cậu ấy.

Khi đi ngang qua lớp bên cạnh, giáo viên lớp bên cạnh vẫn đang đứng lớp, cố gắng truyền đạt kiến ​​thức cho học sinh từng phút, từng giây.

Lục Giai Tuệ duỗi eo: "Mau lên, Lão Trình có thói quen này thật tốt, đúng là lười hơn cả con lười."

Hướng Du mỉm cười, đúng là vậy thật

Vốn tưởng rằng mình sẽ phải đợi một lúc ở quán trà sữa mới gặp được Tống Hoài Thời, nhưng khi hai người vừa xuống lầu, Hướng Du đã nhìn thấy Tống Hoài Thời đang đợi ở bồn hoa.

"Này, ở đó."

Lục Giai Tuệ cũng nhìn thấy, vội vàng kéo Hướng Du lại.

"Tống Hoài Thời!" Lục Giai Tuệ hét lên: "Sao hôm nay về sớm thế?"

Tống Hoài Thời cất điện thoại di động: "Tiết cuối đổi sang học thể dục nên được tan học sớm."

Hướng Du thấy anh ấy mỉm cười gật đầu, xem như là chào hỏi với cô.

Cô vội vàng đưa túi giấy trong tay: "Tôi đã giặt đồng phục cho cậu rồi, cảm ơn cậu."

Tống Hoài Thời nhận lấy, nói cảm ơn.

Ba người cứ thế nối tiếp nhau đi đến cổng trường.

Tống Hoài Thời nói với Lục Giai Tuệ rằng tối nay gia đình hai người có hẹn ăn tối ở nhà anh.

Lục Giai Tuệ nhếch môi không vui, nói cô không muốn nhìn thấy em trai ác quỷ của cậu ấy chút nào.

Hướng Du im lặng lắng nghe.

Hóa ra Tống Hoài Thời có một người em trai.

Tống Hoài Thời đặt tay lên vai Lục Giai Tuệ, trêu chọc nói: "Sao có thể? Trước đó không phải cậu nói muốn Hoài An làm chồng nuôi từ bé của cậu sao?"

Lục Giai Tuệ nghe vậy lập tức tức giận: "Đó là trước kia!!"

Trước kia thằng nhóc đó là một cái bánh bao trắng trẻo mềm mại, bây giờ lại không được như xưa rồi.

"..."

Hướng Du rủ mắt nhìn mối quan hệ của hai người họ, cô bỗng nhiên có chút hâm mộ.



Hướng Du tách khỏi hai người họ ở ngã tư đường.

Chẳng mấy chốc, hình bóng của cô ấy đã hoà vào đám đông và biến mất.

Tống Hoài Thời nhìn đi nơi khác, tiếp tục nói chuyện với Lục Giai Tuệ.

Đột nhiên, Lục Giai Tuệ ngừng nói, liếc mắt nhìn cậu mà không rõ lý do.

Tiếng chuông cảnh báo trong đầu Tống Hoài Thời vang lên: "Cậu có chuyện gì vậy?"

Anh đẩy mặt Lục Giai Tuệ ra, nói: "Đừng nhìn tớ chằm chằm như vậy, tháng này tớ đã tiêu hết tiền sinh hoạt rồi."

Lục Giai Tuệ: "..."

Cô thở dài: "Tới không có nói muốn mượn tiền của cậu, cậu đừng có nghĩ xấu về tớ như vậy được không?"

Tống Hoài Thời im lặng.

Không thể trách anh ta nghĩ như vậy, ai kêu Lục Giai Tuệ ngày ngày đều tìm anh mượn tiền?

Chẳng phải anh ấy nghĩ như vậy là bình thường sao?

Lục Giai Tuệ quay đầu nhìn về phía bên đường, hếch cằm: "Đó đó."

"Chỉ là nhìn về hướng Tiểu Du về thôi. Tại sao tớ lại cảm thấy cậu đối xử rất khác với cậu ấy?"

Tống Hoài Thời vẻ mặt nghi hoặc: "Có cái gì khác nhau?"

"Cậu ngốc à!" Lục Giai Tuệ lại gần nháy mắt với hắn, "Tớ hỏi cậu có ý ​​gì khác với Hướng Du không?"

Tống Hoài Thời: "?"

Lục Giai Tuệ: "Đừng xấu hổ, tớ có thể giúp hai cậu ghép đôi nha."

Nghe thấy lời khẳng định của cô, Tống Hoài Thời bất đắc dĩ cười: "Cậu đường có đi khắp nơi mai mối được không?"

Lục Giai Tuệ giơ khuỷu tay lên đẩy vào cánh tay anh: "Đừng có không biết tốt xấu, người khác có nhờ tớ cũng không giúp đâu! Chỉ vì tớ coi cậu là anh em, tớ không thể chịu nổi việc cậu độc thân suốt mười tám năm nên mới miễn cưỡng tới giúp cậu thôi."

"Không cần," Tống Hoài Thời liếc nhìn cô.

Lục Giai Tuệ bĩu môi: "Chậc, lúc đó tớ còn tưởng cậu thích Hướng Du nên mới cho cậu ấy mượn áo khoác."

Tống Hoài Thời mỉm cười không nói gì.

Lục Giai Tuệ liếc hắn một cái: "Tớ khuyên cậu sau này nên cẩn thận một chút, không biết bao nhiêu cô gái bị cái máy điều hòa trung tâm biết đi như cậu làm thất vọng rồi".

Tống Hoài Thời hơi nhướng mày.

"Nhỡ đâu vì hành vi điều hòa trung tâm lan tỏa hơi ấm khắp nơi của cậu mà những cô gái khác phải lòng cậu. Nhưng sau đó họ phát hiện ra cậu đối xử với mọi người như nhau, bọn họ còn không khóc đến ngất sao? Cậu nghĩ thử đi? Tưởng đâu gặp được tình yêu đích thực hóa ra chỉ là bồ công anh gieo hạt giống khắp nơi mà thôi."

Tống Hoài Thời: "?!"

Anh ta véo Lục Giai Tuệ: "Cậu đang nói nhảm cái gì vậy? Đang so sánh vớ vẩn cái gì vậy?"

Lục Giai Tuệ giãy dụa: "Tớ chỉ là ẩn dụ, chỉ là ẩn dụ mà thôi!"

Tống Hoài Thời: "Tìm đâu ra ẩn dụ như vậy?"

Anh thực sự tin chắc rằng cái miệng của Lục Giai Tuệ sớm muộn cũng phải bị khâu lại.

Lục Giai Tuệ tức giận nói: "Đây là trọng điểm sao?"

"Đó không phải là vấn đề sao?"

Đây là một sự xúc phạm đến nhân cách của anh rồi.

Lục Giai Tuệ: "Ý tớ là, hạt giống cậu tùy tiện gieo xuống... Không, cậu không phải nên chịu trách nhiệm về sự ấm áp tùy tiện của mình sao?"

Tống Hoài Thời thở dài, cậu thật sự không biết nên nói cái gì.

Lục Giai Tuệ quấy rầy anh: "Có phải hay không?"

"Tớ không thường xuyên giúp đỡ những cô gái khác, và tớ cũng không phải ["]Lôi Phong. Cô ấy là cô gái đầu tiên tớ giúp đỡ, được chứ?"

["] Lôi Phong là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc, lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui. Sau khi qua đời, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một anh hùng có tinh thần xả thân quên mình, hết lòng với Đảng Cộng sản Trung Quốc.

Lục Giai Tuệ nghe vậy liền cười lớn: "Vậy thì càng dễ giải quyết, cậu cứ đi gặp bạn tớ vài lần để tìm hiểu nhau đi. Đến khi gạo nấu thành cơm thì cậu nhận lời với Hướng Du là coi như có trách nhiệm với cậu ấy rồi."

Tống Hoài Thời thật sự không muốn tiếp tục quan tâm cô nữa, thẳng tay gạt cậu ta ra rồi đi về phía trước.

Anh bây giờ chỉ muốn tìm một cây kim khâu cái miệng rách của Lục Giai Tuệ lại

Đây là kiểu so sánh nhảm nhí gì vậy? Dùng loại so sánh này thì khó mà không nghĩ sai được.

Thấy anh ngừng nói, Lục Giai Tuệ cũng không chịu dừng lại, cô liên tục tẩy não Tống Hoài Thời.

"Cậu không cần lo lắng mình không xứng với người ta, cậu quả thực không xứng."

"Đừng lo lắng người ta không thích cậu, có tớ - một thiên tài làm trợ lý cho cậu, bạn của tớ cũng sẽ mắt nhắm mắt mở, kiềm nén cảm giác buồn nôn mà chấp nhận cậu thôi."

"Tống Hoài Thời, cậu đừng lo lắng, Lục ba ba ở đây, ba sẽ luôn đứng về phía cậu."

"Chỉ cần cậu gật đầu, tớ nhất định sẽ cố gắng hết sức làm công tác tâm lý cho bạn tớ, khiến cô ấy có thể chấp nhận cậu đến mức tối đa."

"Nhưng cậu không được phụ lòng người ta đâu."

"Tớ hỏi cậu, cậu có đồng ý không?"

Sau khi xuống xe, Tống Hoài Thời đưa tay bịt miệng Lục Giai Tuệ: "Cậu làm ơn đừng nói nữa, đừng hét lên nữa, tai tớ đau quá."  

Tống Hoài Thời vừa buông ra, Lục Giai Tuệ liền nóng lòng hỏi: "Vậy cậu có đồng ý hay không?"

Tống Hoài Thời trực tiếp đi về phía tiểu khu, nghiêng đầu liếc mắt thấy Lục Giai Tuệ đang định mở miệng, miễn cưỡng nói: "Đừng nói nữa, năn nỉ cậu đấy."

Tống Hoài Thời đầu hàng trước cái miệng của Lục Giai Tuệ.
Chương trước Chương tiếp