Anh Thất Hứa Rồi

Chương 6: Tống Xin Lỗi, Hướng Cảm Ơn



Bang bang bang——

Vài tiếng chào vang lên, đại hội thể thao của Du Trung chính thức bắt đầu.

"Đội hoa của trường trung học Du Trung đang đến gần, họ..."

Cuộc diễu hành của các vận động viên được phát thanh vang dội khắp khuôn viên trường, những lá cờ đủ màu sắc được treo khắp nơi.

Người vào đầu tiên là học sinh lớp 10, tiếp theo là lớp 11 và lớp 12 không tham gia.

Cả khối lớp 11 đều đang đợi để vào vị trí ở quảng trường nhỏ, vì buồn chán nên các học sinh tụ tập thành từng nhóm hai ba người để trò chuyện.

"Khương Vận, đồng phục của lớp cậu trông rất đẹp. Nhìn đồng phục của lớp chúng tớ đi, trong cứ như đi cuốc đất vậy."

"Ha ha ha ha, thẩm mỹ của giáo viên chủ nhiệm lớp các cậu vốn được toàn trường chứng kiến cả năm học rồi mà."

"..."

Hướng Du cười mấy tiếng cùng mọi người, không nhịn được nhìn về phía lớp của Tống Hoài Thời.

Nhưng không thể nhìn thấy gì trong đám người đen nghìn nghịt xung quanh cậu.

Đứng đó một lúc, cô nói với Lục Giai Tuệ rằng cô đi vệ sinh rồi bước ra khỏi hàng.

Ở phía bên kia của phòng vệ sinh dành cho học sinh ban tự nhiên, Hướng Du nhìn vào đám người trong đó một lúc vẫn không thấy bóng dáng của Tống Hoài Thời nên cô đành thu hồi tầm mắt và bước vào phòng vệ sinh.

Khi cô rửa tay xong đi ra từ nhà vệ sinh, không ngờ lại đụng phải một người đang cầm đầu rồng.

"Xin lỗi nhé, bạn học," người cầm đầu rồng từ phía bên kia ló ra, khi nhìn thấy cô thì ngạc nhiên, "Hướng Du?"

Hướng Du giữ tay che đầu và nhìn lên thì thấy Tống Hoài Thời đang cầm cái đầu rồng đứng trước mặt cô.

"Sao dừng lại vậy Hoài Thời?"

"Đi về phía trước đi, chắn lối đi ở hành lang rồi."

Tiếng thúc giục từ phía sau vang lên, Hướng Du vội vàng lùi lại vài bước.

Tống Hoài Thời mỉm cười với cô, giơ tay lên nói "chút gặp lại" rồi cầm gậy đi về phía trước.

Chờ cho cả con rồng đi qua, Hướng Du mới đi theo đuôi rồng.

"Ơ bạn nữ này, là cậu đấy à?" Một nam sinh cầm đuôi rồng nghiêng đầu qua chào cô.

Hướng Du nhận ra cậu là người đã đụng vào mình trước đó, cô cười rụt rè vẫy tay với cậu ấy: "Chào".

Cô nhìn đuôi rồng trước mặt, hỏi: "Lớp của các cậu múa rồng à?"

Nam sinh tự hào lắc lắc đuôi rồng: "Đúng rồi, nhìn có uy phong không?"

Tầm mắt của Hướng Du liếc tới người thiếu niên cầm đầu rồng ở phía trước, khẽ cười một tiếng: "Ừ, rất uy phong."

...

Đội hình dừng lại ở lớp 8, Tống Hoài Thời đứng ở phía trước.

Hướng Du đang chuẩn bị đi ngang qua đó để quay về lớp của mình thì bị Tống Hoài Thời gọi lại.

"Hướng Du."

Cô bước chân chậm lại, nghiêng người nhìn sang: "Sao vậy?"

Tống Hoài Thời một tay cầm gậy, tầm mắt nhìn vào trán của cô: "Vừa rồi tớ có va vào chỗ nào không?"

Hướng Du đặt ngón tay lên trán rồi nói: "Không sao, chỉ chạm nhẹ thôi."

"Tớ xin lỗi nhé."

"Không sao đâu", ánh mắt Hướng Du lúc này chuyển sang cái đầu rồng rồi nhận xét, "Đẹp lắm."

Tống Hoài Thời mỉm cười: "Người đẹp hay rồng đẹp?"

Hướng Du dừng lại, sau đó giả vờ nhìn anh rồi lại nhìn đầu rồng, như thể rối rắm không biết chọn cái nào.

Tống Hoài Thời bị bộ dáng của cô chọc cười: "Đừng nhìn nữa, cứ thành thật mà nói."

Cô nghe vậy mới ngưng diễn, chân thành nói: "Là cậu đẹp".

Anh ấy quả thực rất đẹp trai, quần áo cũng không khác bao nhiêu so với ngày thường, cũng chỉ là đồng phục học sinh mà thôi. Nhưng không biết vì sao, hôm nay Tống Hoài Thời trông càng chói mắt hơn bình thường.

Là dáng vẻ của thiếu niên.

Tống Hoài Thời cũng cười, sau đó khen ngợi cô: "Hôm nay trông cậu cũng rất xinh đẹp."

Hướng Du nghe vậy má hơi đỏ lên, ngón tay không tự nhiên nhẹ nhàng sờ lên mũi, sau đó nhanh chóng quay đầu nhìn sang nơi khác.

Đồng phục của lớp họ là bộ đồ thủy thủ, mang phong cách Nhật Bản, khi mặc lên cũng khác biệt một chút so với việc mặc đồng phục hàng ngày.

Hướng Du rất gầy, vóc dáng cũng không cao lắm. Nhưng đôi chân của cô thon dài, dáng người cũng cân đối, trang phục hôm nay dường như được thiết kế riêng cho cô ấy.

Vẻ ngoại hình của cô không hề tầm thường, đôi mắt là điểm nổi bật nhất. Cô có mắt hai mí, đen láy long lanh, làm cho tổng thể đôi mắt trông rất sống động và quyến rũ. Với chiều cao nhỏ bé, cô càng trông dễ thương hơn khi buộc tóc đuôi ngựa.

"Này Tống công tử."

Đột nhiên một thiếu niên vòng tay qua vai Tống Hoài Thời, sau đó lại quan sát Hướng Du từ trên xuống dưới.

Tống Hoài Thời dùng một tay che mắt cậu bạn, đẩy hắn ra: "Cậu làm cái gì vậy?"

Chàng trai hất cằm về phía Hướng Du: "Để tớ xem cậu có đang tán tỉnh con gái người ta hay không."

Khuôn mặt vốn hơi đỏ của Hướng Du lập tức đỏ bừng.

Tống Hoài Thời giơ khuỷu tay đẩy chàng trai: "Đừng nói lung tung, chúng tớ chỉ là bạn bè mà thôi."

Anh quay lại giới thiệu với Hướng Du: "Đây là bạn thân của tớ. Cậu ấy cũng biết Lục Giai Tuệ. Con người cậu ấy không nghiêm túc lắm, cậu đừng để ý. Tên cậu ấy là Từ Tuyên Lâm."

Từ Tuyên Lâm đẩy Tống Hoài Thạch ra: "Xin chào bạn học, tớ tên Từ Tuyên Lâm.""

Đối mặt với lời giới thiệu của Tống Hoài Thời, cậu ta có chút bất mãn: "Đừng nghe Tống Hoài Thời nói nhảm, tớ không có thiếu đứng đắn như vậy đâu."

Hướng Du gật đầu: "Tớ tên Hướng Du, hướng trong phương hướng, du trong cây du."

Từ Tuyên Lâm tính tình sôi nổi quả thực là ["]bảo vật sống, những lời anh ta nói có thể khiến người khác cười không ngừng. Đối với Hướng Du, lần đầu gặp mặt cậu ấy cũng không có cảm giác xa lạ, hoàn toàn quen thuộc. Có Từ Tuyên Lâm ở đây, bầu không khí không thể nào hạ nhiệt được.

["]: Có ý nói bạn là người hài hước, dở hơi, nếu là giữa người quen thì là biệt danh đùa giỡn, còn nếu là giữa người lạ thì có nghĩa hơi xúc phạm.

"Cậu không biết đâu, khuôn mặt của Tống Hoài Thời thật sự là nơi mọi sự may mắn đổ vào. Đơn cử như việc chọn ai sẽ cầm lấy cái đầu rồng, nữ sinh trong lớp chúng tớ đều đứng lên ủng hộ cậu ấy. Cậu biết giáo viên chủ nhiệm của chúng tớ nói gì không?"

Từ Tuyên Lâm đứng đó nói với giọng đầy sinh động, giả bộ bắt chước cách nói của giáo viên chủ nhiệm lớp họ: "Ông ấy nói: Tống Hoài Thời chính là bộ mặt của lớp chúng ta, em ấy giữ đầu rồng đứng ở đó là đại diện cho hình tượng của lớp chúng ta, nhìn xem, nhìn khuôn mặt này, đẹp trai biết bao nhiêu..."

"Thầy chủ nhiệm thiếu một chút là thờ phụng cậu ấy luôn rồi."

Hướng Du cười không ngớt, Tống Hoài Thời trêu lại: "Đó không phải là sự thật sao?"

"Người này làm sao mà da mặt dày thế? Xét về mặt ngoại hình, tớ cũng không kém cậu bao nhiêu, tớ cũng rất đẹp trai nhé?"

"Được rồi được rồi," Tống Hoài Thời cười nói, "Cậu nói ít đi một chút chắc chắn sẽ khiến sức hấp dẫn tăng thêm một bậc."

"Thật sao?"

Thấy Từ Tuyên Lâm tự mãn đứng đó, Tống Hoài Thời quay qua nói thầm với Hướng Du: "Cậu cũng nên ít tiếp xúc với hắn đi, tên này là một tra nam."

"Tống Hoài Thời, tớ nghe rõ đấy!"

Thấy Từ Tuyên Lâm lao đến đánh Tống Hoài Thời, Hướng Du không khỏi bật cười

Nhìn thấy đội phía trước bắt đầu di chuyển, có lẽ là học sinh lớp 11 sắp tiến vào, Hướng Du nhanh chóng chào tạm biệt và quay về lớp của mình.

Sau khi Hướng Du rời đi, Từ Tuyên Lâm dừng bước, đứng đó thở hồng hộc: "Ngày nào cậu không ra ngoài bôi xấu tớ thì sẽ chết sao?"

Tống Hoài Thời nhướng mày: "Sao lại nói xấu, vốn dĩ đều là sự thật."

Nhìn thái độ vừa rồi của Từ Tuyên Lâm, Tống Hoài Thời biết cậu ta cố ý muốn bắt chuyện với Hướng Du, anh đã quen biết Từ Tuyên Lâm mười một năm rồi, còn không hiểu rõ cậu ta đang nghĩ gì sao?

Thật ra anh chỉ lo Hướng Du vì quá ngây thơ mà bị Từ Tuyên Lâm lừa gạt mà thôi. Xét cho cùng thì cậu ta cũng có khuôn mặt đẹp trai, miệng lưỡi ngọt ngào, khi theo đuổi người khác còn biết rất nhiều chiêu trò.

Từ Tuyên Lâm trợn mắt nhìn anh: "Chuyện gì đây, Tống công tử. Từ khi nào cậu để tâm đến việc tớ tán gẫu với các cô gái vậy?"

"Những bạn gái trước của cậu không phải là đều tự nguyện theo cậu sao? Nên đừng làm phiền Hướng Du, cậu ấy là học sinh giỏi." Tống Hoài Thời giơ ngón cái lên, "Nếu cậu còn để tâm đến chuyện này thì cẩn thận Lục Giai Tuệ đánh cho một trận đó."

Từ Tuyên Lâm cứng miệng nói: "Tớ không phải là học sinh giỏi sao? Tớ cũng nằm trong lớp trọng điểm đó!"

Tống Hoài Thời nhìn hắn từ trên xuống dưới, đánh giá: "Nhìn cậu đâu có giống học sinh giỏi?"

Ngay lúc Từ Tuyên Lâm đang định phản bác thì lại nghe thấy trong đám người có người gọi tên Tống Hoài Thời.

Tống Hoài Thời đáp lại, đi về phía đó, lúc đi ngang qua Từ Tuyên Lâm liền vỗ vỗ vai hắn: "Sau này đừng lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào những cô gái khác, nhìn người ta từ trên xuống dưới như vậy không tốt lắm đâu."

Lễ khai giảng vừa kết thúc cũng là lúc đại hội thể thao của trường chính thức bắt đầu.

Hạng mục của Hướng Du là vào ngày thứ hai của cuộc họp thể thao cho nên ngày đầu tiên không có hạng mục nào cho cô.

Trong cuộc thi buổi sáng, Lục Giai Tuệ tiến vào trận chung kết ở vòng sơ loại 100m nên buổi chiều bọn họ ngồi nghỉ ngơi trên sân.

Ngồi một lúc, Hướng Du chuẩn bị đi căn tin mua nước.

Lục Giai Tuệ thấy vậy nói: "Cậu đi mua nước à? Có muốn bọn tớ đi cùng không?"

Hướng Du vẫy tay: "Cậu đừng đi, chút nữa sẽ có cuộc thi đấu, tớ sẽ quay lại nhanh thôi."

Lục Giai Tuê gật đầu.

Hướng Du đứng trước tủ lạnh chọn đồ uống, cô có khó khăn trong việc lựa chọn, đối mặt với các loại đồ uống khác nhau, nhất thời cô không biết chọn cái nào.

Khi cô còn đang do dự, một bàn tay từ sau tai cô đưa ra lấy một chai nước khoáng.

Cô lùi lại vài bước, đang định để đối phương chọn trước thì bỗng nhiên trên đầu vang lên tiếng nói: "Uống gì vậy?"

Nghe được thanh âm quen thuộc, Hướng Du ngẩng đầu lên.

Khuôn mặt Tống Hoài Thời vẫn nở nụ cười thân thiện như thường lệ, giơ ngón tay chỉ vào tủ lạnh: "Cậu muốn uống gì?"

Hướng Du chợt nhớ tới lần trước cậu ấy nói mua nước cho cô, vốn tưởng đó chỉ là lời nói đùa nên cô vô tư đồng ý.

Không ngờ rằng anh ấy sẽ thực sự mời cô.

Thấy Hướng Du im lặng, Tống Hoài Thời chỉ vào chai trà ô long đào: "Cái này được không? Tớ thấy cậu rất thích hương đào."

Mặc dù không biết tại sao Tống Hoài Thời nhận ra, nhưng Hướng Du luôn có cảm giác cậu ấy đang nói đến thứ bột giặt kia.

Hướng Du đột nhiên cảm thấy xấu hổ, vội vàng tùy ý gật đầu. Tống Hoài Thời thấy vậy liền lấy một chai đem đi thanh toán.

Sau khi hai người đi ra khỏi căn tin, Tống Hoài Thời mở nắp chai nước rồi đưa cho cô.

Hướng Du nhận lấy nhỏ giọng nói cảm ơn, mặt đỏ bừng.

Tống Hoài Thời luôn có thể chạm đến trái tim cô bởi những hành động nhỏ.

"Trùng hợp thật đấy, sao lúc nào tớ cũng gặp phải cậu vậy." Hướng Du đỏ mặt thì thầm.

Tống Hoài Thời đi theo cô đến sân thể dục, nghe vậy liền nói: "Đều học ở Du Trung mà!"

Trò chuyện một lúc, Tống Hoài Thời đột nhiên cười nói: "Cậu thích nói cảm ơn quá nhỉ?"

Hướng Du cúi đầu: "Là phép lịch sự thôi."

Cô nghĩ đến cách nói chuyện của Tống Hoài Thời, liền phản bác lại: "Không phải cậu cũng thích nói xin lỗi người khác sao?"

Tống Hoài Thời sửng sốt một lát, nhớ lại những chuyện xảy ra trước đó rồi mới phản ứng lại.

Anh ấy bật cười: "Thật sao? Vậy thì chúng ta thật là có duyên. Một người xin lỗi, một người cảm ơn."

Hướng Du cũng cong môi lên.

"Đến lúc đó tớ đặt cho cậu một biệt danh, kêu là Hướng Cảm Ơn."

Hướng Du nói: "Vậy tớ gọi cậu là Tống Xin Lỗi?"

Tống Hoài Thời trêu chọc: "Cậu đúng là biết cách từ một mà suy ra tới ba đấy."

Hướng Du mỉm cười.

Hai người vừa đến khu vực nghỉ ngơi thì tách ra, Hướng Du vừa trở về chỗ ngồi, Lục Giai Tuệ đã tiến tới hỏi: "Giữa cậu và Tống Hoài Thời rốt cuộc là sao vậy?"

Hướng Du vẻ mặt khó hiểu: "Tống Hoài Thời và tớ thì có xảy ra chuyện gì?"

"Đừng giả ngốc nữa, tớ vừa mới tận mắt nhìn thấy cậu và Tống Hoài Thời cùng nhau trở về, hai người lén lút phát triển nhanh chóng sau lưng tớ phải không!"

Hướng Du mỉm cười đẩy cô ra: "Chúng tứ chỉ gặp nhau ở căn tin thôi, cậu nghĩ nhiều rồi."

Lục Giai Tuệ thấy thế, duỗi eo: "Không phải là tớ suy nghĩ nhiều, vừa rồi Tống Hoài Thời mang đồ ăn tới cho chúng ta, tớ chỉ là hận không để cậu gặp cậu ấy trong lần gặp gỡ hiếm hoi này. Cậu ấy hỏi sao cậu không có ở đây, tớ nói cậu đi mua nước."

Hướng Du sửng sốt.

Cô liếc nhìn về phía lớp 8. Từ góc độ này, cô có thể nhìn thấy phía sườn khuôn mặt của Tống Hoài Thời đang ngồi trên bậc thềm.

Cậu ấy trông có vẻ rất vui.

"Cậu đi đâu mà tìm mãi không thấy vậy?"

Từ Tuyên Lâm liếc nhìn chai nước trong tay Tống Hoài Thời: "Cậu lại đi mua nước à? Vừa nãy không phải đã mua rồi sao?"

Tống Hoài Thời liếc nhìn đồ uống bên cạnh, đột nhiên mỉm cười: "Tớ không muốn uống chai này nữa nên mua chai khác."

Từ Tuyên cười: "Cậu thật là kén chọn."
Chương trước Chương tiếp