Anh Thích Em Như Vậy
Chương 3: 3. Chị gái bất ổn
Biết là sẽ như này, nhưng mẹ chồng cô nhiệt tình hơi quá.
- Mẹ chọn view đẹp đó. Còn xem cả hướng nữa. Phong thủy tốt, vợ chồng hòa thuận, sớm sinh quý tử.
Mặt Diêu Mỹ Nhân méo xệch, còn Phí Thiệu Dương nhìn cô và nghiến răng tỏ vẻ không ưa.
Ngược lại, Phí phu nhân rất chi là vui vẻ háo hức.
Xong rồi còn cái gì nữa đây?
Bà ấy bỏ tấm vải che ra, lồ lộ một chiếc ghế tình yêu. Diêu Mỹ Nhân nhìn mà xấu hổ quay đi.
Mẹ chồng cô hiện đại thật đấy.
- Mẹ ơi, tụi con không cần cái này đâu.
Phí Thiệu Dương hậm hực cầm tấm vải lên che lại cái ghế nhạy cảm đó và cằn nhằn, liền bị mẹ anh trêu thêm.
- Có còn hơn không, thỉnh thoảng thay đổi chút.
Cơn ác mộng giờ mới bắt đầu.
Từ ngủ riêng giờ lại chung giường, không những thế, cuối tuần này Phí Thiệu Dương không sểnh ra đi hẹn hò với Trương Như Ý của anh được, mà bị mẹ bắt ăn cơm ba bữa ở nhà. Bà ấy nói là để gắn kết tình cảm gia đình.
Tối đầu tiên...
Hai người trở về phòng, Diêu Mỹ Nhân hết hồn nhìn chăn nệm được đổi lại. Lúc sớm là trắng, giờ là đỏ, lại còn lụa mềm mướt bóng nhẹ.
Cảm giác nóng bỏng và khiêu khích.
Cô đang tính tìm ga khác thay ra, thì thấy mẹ chồng gửi tin nhắn đến.
“Tuy không phải tân hôn nhưng hôm nay là ngày đầu hai đứa về lại nhà, mẹ để chăn ga màu đỏ cho may mắn. Hi vọng các con sẽ thích”
“ Con cảm ơn mẹ ạ”
Cô nhắn một tin đáp lại, rồi thở dài nhìn Phí Thiệu Dương đang lười biếng đứng khoanh tay dựa cửa.
- Vừa lòng cô chưa?
- Anh ăn nói cho cẩn thận vào, tưởng tôi thích bên anh chắc?
Ở phòng của mình, nhưng Diêu Mỹ Nhân lại lúng túng. Cô cầm quần áo và nói.
- Tôi tắm trước!
- Tùy cô.
Cô đứng rất lâu trong nhà tắm, nghĩ ngợi nên chia đôi giường hay một người nằm trên giường - một người nằm đất thì đi ra đã thấy Phí Thiệu Dương nằm trên giường ngủ luôn rồi.
Chân dài vắt chéo, hai gối kê cao, đôi mắt nhắm nghiền có vẻ rất thoải mái.
Cũng đẹp đấy, nhưng Diêu Mỹ Nhân chỉ thấy ngứa mắt muốn đạp cho phát nữa.
Lúc này điện thoại cô chợt đổ chuông, cô vội vã đi tới bàn cạnh đầu giường cầm lên, sợ sẽ làm Phí Thiệu Dương tỉnh giấc.
Là chị gái của cô gọi tới. Mà gọi giờ này chắc chắn là có điềm rồi.
Phí Thiệu Dương đùng đùng đứng lên làm cô giật mình. Anh nhíu mày nhìn cô.
- Làm gì lén lút mà phải hoảng thế.
- Lén..lút? Đâu phải ai cũng như anh! Ngoại tình mà làm như..
- Tôi không lén lút, tôi ngoại tình công khai, còn được vợ hợp pháp chấp nhận.
- Ờ, anh thì hay rồi, giỏi rồi.
Cô cóc quan tâm Phí Thiệu Dương. Anh lững thững đi vào nhà tắm, còn cô ngồi trên giường và nhấn nghe máy.
Công nhận giường êm thật, ga và chăn cũng dễ chịu thoải mái nữa, bảo sao cái dáng vẻ nằm khi nãy của chồng cô tận hưởng thế.
- Chị? Anh rể lại làm sao à?
Diêu Mỹ Nhân ngồi im nghe chị than thở, thi thoảng bồi vài câu an ủi. Cô đã quá quen với chuyện này rồi.
- Sao? Chị muốn ly hôn? Anh ấy đi nhậu về muộn nên chị muốn ly hôn à? Hzzz, anh rể em muốn nhậu thì chị cứ để anh ấy nhậu. Hôm nay nhậu, ngày mai nhậu cơ thể sẽ sớm kiệt sức thôi. Mà anh ấy kiệt sức chứ có phải chị kiệt sức đâu, cứ sống tiếp rồi sẽ đổi ông chồng khác tốt hơn. Chị xem này, em có bao giờ quản chồng đâu.... À, anh rể lại còn hút thuốc, mỗi ngày một bao cơ á? Một bao thì một bao, phổi anh ấy sẽ sớm bị hỏng thôi. Anh ấy hút là việc của anh ấy, còn chị cứ làm việc của chị. Chị cứ chăm con cho tốt, đợi anh rể hẹo thì đem theo nhà cửa, thẻ tiết kiệm rồi tái giá. Sau đó tìm cho con một ông bố không hút thuốc, không nhậu nhẹt. Như thế lại tốt quá ấy chứ..... Ồ, lại còn thích đi massage, tay vịn các kiểu cơ à. Ui trời, mấy kiểu này tụt dốc nhanh lắm. Chị cứ để mà xem, tầm 35- 40 tuổi là yếu liền. Chị nghe lời em, chăm sóc bảo dưỡng bản thân cho tốt. Khi anh ấy đã yếu đi rồi, mùa hè chị cho mặc áo bông ấm, mùa đông cho mặc quần đùi, đẩy anh ấy trên xe lăn ra quảng trường nhìn chị khiêu vũ với mấy ông khác. Cái này gọi là quân tử báo thù 10 năm chưa muộn.
- Ai ly hôn?
Phí Thiệu Dương tắm nhanh hơn cô nghĩ, ở sau lưng vợ bất ngờ hỏi làm cô giật mình lần nữa. Cô liếc qua anh rồi phớt lờ, đi vào nhà tắm đóng cửa lại và tiếp tục câu chuyện.
*******
- Nghe em, chị đi ngủ đi, thức khuya sẽ xấu....
- Theo dõi làm gì...Chị theo dõi cổ phiếu, giá vàng, giá ngoại tệ chưa đủ mệt sao?
- Không cần mò pass fb với điện thoại. Chị chỉ cần biết pass thẻ ngân hàng là đủ rồi. Hiểu rõ luật hôn nhân gia đình là được.
- Anh ấy đi chơi, chị tìm lần 1 lần 2 chứ sao tìm được mãi. Thời gian ấy thà tìm nhà đất, tìm chung cư để đầu tư còn hơn.
- Ôi ôi, em cấm chị đánh ghen nhé. Em là em gái chị nhưng nếu đánh ghen đừng rủ em đi cùng. Em chỉ đánh phấn đánh son, đánh golf đánh tenis thôi. Chị à, giữ mình, đụng vào mấy đứa trà xanh chỉ tổ bẩn tay.
- Rồi rồi, tóm lại là đi ngủ giùm em cái. Ok? Rồi! Chị vừa share cái túi hiệu trên fb phải không? Ok, đơn giản, em tặng chị. Nhé! Dạ. Ngủ ngon...
Diêu Mỹ Nhân là em gái mà tưởng chị gái không à. Cô không ngờ đi ra bắt gặp Phí Thiệu Dương đang đứng dựa cửa nhà tắm. Chắc là hóng hớt cô nói chuyện đây mà.
- Anh nhìn gì? Lạ lắm à mà nhìn.
Anh cong môi cười.
- Lạ chứ. Cô cũng to mồm lắm. Cũng có giữ được chồng đâu mà khuyên người khác như thật.
- Anh biết rồi đấy, tôi không giữ anh, tôi giữ mình, giữ tiền. Giữ anh làm tôi thấy ớn. Ai biết được ngoài Trương Như Ý thì anh còn bao nhiêu đàn bà bên ngoài. Tính tôi sạch sẽ, ghét dùng chung, tuyệt đối không nhai lại. Nhường anh nằm giường đấy, dù sao khi nãy anh cũng nằm rồi. Ám mùi của anh tôi không thể ngủ được, nên tôi sẽ ngủ ở ghế sofa.
- Mẹ chọn view đẹp đó. Còn xem cả hướng nữa. Phong thủy tốt, vợ chồng hòa thuận, sớm sinh quý tử.
Mặt Diêu Mỹ Nhân méo xệch, còn Phí Thiệu Dương nhìn cô và nghiến răng tỏ vẻ không ưa.
Ngược lại, Phí phu nhân rất chi là vui vẻ háo hức.
Xong rồi còn cái gì nữa đây?
Bà ấy bỏ tấm vải che ra, lồ lộ một chiếc ghế tình yêu. Diêu Mỹ Nhân nhìn mà xấu hổ quay đi.
Mẹ chồng cô hiện đại thật đấy.
- Mẹ ơi, tụi con không cần cái này đâu.
Phí Thiệu Dương hậm hực cầm tấm vải lên che lại cái ghế nhạy cảm đó và cằn nhằn, liền bị mẹ anh trêu thêm.
- Có còn hơn không, thỉnh thoảng thay đổi chút.
Cơn ác mộng giờ mới bắt đầu.
Từ ngủ riêng giờ lại chung giường, không những thế, cuối tuần này Phí Thiệu Dương không sểnh ra đi hẹn hò với Trương Như Ý của anh được, mà bị mẹ bắt ăn cơm ba bữa ở nhà. Bà ấy nói là để gắn kết tình cảm gia đình.
Tối đầu tiên...
Hai người trở về phòng, Diêu Mỹ Nhân hết hồn nhìn chăn nệm được đổi lại. Lúc sớm là trắng, giờ là đỏ, lại còn lụa mềm mướt bóng nhẹ.
Cảm giác nóng bỏng và khiêu khích.
Cô đang tính tìm ga khác thay ra, thì thấy mẹ chồng gửi tin nhắn đến.
“Tuy không phải tân hôn nhưng hôm nay là ngày đầu hai đứa về lại nhà, mẹ để chăn ga màu đỏ cho may mắn. Hi vọng các con sẽ thích”
“ Con cảm ơn mẹ ạ”
Cô nhắn một tin đáp lại, rồi thở dài nhìn Phí Thiệu Dương đang lười biếng đứng khoanh tay dựa cửa.
- Vừa lòng cô chưa?
- Anh ăn nói cho cẩn thận vào, tưởng tôi thích bên anh chắc?
Ở phòng của mình, nhưng Diêu Mỹ Nhân lại lúng túng. Cô cầm quần áo và nói.
- Tôi tắm trước!
- Tùy cô.
Cô đứng rất lâu trong nhà tắm, nghĩ ngợi nên chia đôi giường hay một người nằm trên giường - một người nằm đất thì đi ra đã thấy Phí Thiệu Dương nằm trên giường ngủ luôn rồi.
Chân dài vắt chéo, hai gối kê cao, đôi mắt nhắm nghiền có vẻ rất thoải mái.
Cũng đẹp đấy, nhưng Diêu Mỹ Nhân chỉ thấy ngứa mắt muốn đạp cho phát nữa.
Lúc này điện thoại cô chợt đổ chuông, cô vội vã đi tới bàn cạnh đầu giường cầm lên, sợ sẽ làm Phí Thiệu Dương tỉnh giấc.
Là chị gái của cô gọi tới. Mà gọi giờ này chắc chắn là có điềm rồi.
Phí Thiệu Dương đùng đùng đứng lên làm cô giật mình. Anh nhíu mày nhìn cô.
- Làm gì lén lút mà phải hoảng thế.
- Lén..lút? Đâu phải ai cũng như anh! Ngoại tình mà làm như..
- Tôi không lén lút, tôi ngoại tình công khai, còn được vợ hợp pháp chấp nhận.
- Ờ, anh thì hay rồi, giỏi rồi.
Cô cóc quan tâm Phí Thiệu Dương. Anh lững thững đi vào nhà tắm, còn cô ngồi trên giường và nhấn nghe máy.
Công nhận giường êm thật, ga và chăn cũng dễ chịu thoải mái nữa, bảo sao cái dáng vẻ nằm khi nãy của chồng cô tận hưởng thế.
- Chị? Anh rể lại làm sao à?
Diêu Mỹ Nhân ngồi im nghe chị than thở, thi thoảng bồi vài câu an ủi. Cô đã quá quen với chuyện này rồi.
- Sao? Chị muốn ly hôn? Anh ấy đi nhậu về muộn nên chị muốn ly hôn à? Hzzz, anh rể em muốn nhậu thì chị cứ để anh ấy nhậu. Hôm nay nhậu, ngày mai nhậu cơ thể sẽ sớm kiệt sức thôi. Mà anh ấy kiệt sức chứ có phải chị kiệt sức đâu, cứ sống tiếp rồi sẽ đổi ông chồng khác tốt hơn. Chị xem này, em có bao giờ quản chồng đâu.... À, anh rể lại còn hút thuốc, mỗi ngày một bao cơ á? Một bao thì một bao, phổi anh ấy sẽ sớm bị hỏng thôi. Anh ấy hút là việc của anh ấy, còn chị cứ làm việc của chị. Chị cứ chăm con cho tốt, đợi anh rể hẹo thì đem theo nhà cửa, thẻ tiết kiệm rồi tái giá. Sau đó tìm cho con một ông bố không hút thuốc, không nhậu nhẹt. Như thế lại tốt quá ấy chứ..... Ồ, lại còn thích đi massage, tay vịn các kiểu cơ à. Ui trời, mấy kiểu này tụt dốc nhanh lắm. Chị cứ để mà xem, tầm 35- 40 tuổi là yếu liền. Chị nghe lời em, chăm sóc bảo dưỡng bản thân cho tốt. Khi anh ấy đã yếu đi rồi, mùa hè chị cho mặc áo bông ấm, mùa đông cho mặc quần đùi, đẩy anh ấy trên xe lăn ra quảng trường nhìn chị khiêu vũ với mấy ông khác. Cái này gọi là quân tử báo thù 10 năm chưa muộn.
- Ai ly hôn?
Phí Thiệu Dương tắm nhanh hơn cô nghĩ, ở sau lưng vợ bất ngờ hỏi làm cô giật mình lần nữa. Cô liếc qua anh rồi phớt lờ, đi vào nhà tắm đóng cửa lại và tiếp tục câu chuyện.
*******
- Nghe em, chị đi ngủ đi, thức khuya sẽ xấu....
- Theo dõi làm gì...Chị theo dõi cổ phiếu, giá vàng, giá ngoại tệ chưa đủ mệt sao?
- Không cần mò pass fb với điện thoại. Chị chỉ cần biết pass thẻ ngân hàng là đủ rồi. Hiểu rõ luật hôn nhân gia đình là được.
- Anh ấy đi chơi, chị tìm lần 1 lần 2 chứ sao tìm được mãi. Thời gian ấy thà tìm nhà đất, tìm chung cư để đầu tư còn hơn.
- Ôi ôi, em cấm chị đánh ghen nhé. Em là em gái chị nhưng nếu đánh ghen đừng rủ em đi cùng. Em chỉ đánh phấn đánh son, đánh golf đánh tenis thôi. Chị à, giữ mình, đụng vào mấy đứa trà xanh chỉ tổ bẩn tay.
- Rồi rồi, tóm lại là đi ngủ giùm em cái. Ok? Rồi! Chị vừa share cái túi hiệu trên fb phải không? Ok, đơn giản, em tặng chị. Nhé! Dạ. Ngủ ngon...
Diêu Mỹ Nhân là em gái mà tưởng chị gái không à. Cô không ngờ đi ra bắt gặp Phí Thiệu Dương đang đứng dựa cửa nhà tắm. Chắc là hóng hớt cô nói chuyện đây mà.
- Anh nhìn gì? Lạ lắm à mà nhìn.
Anh cong môi cười.
- Lạ chứ. Cô cũng to mồm lắm. Cũng có giữ được chồng đâu mà khuyên người khác như thật.
- Anh biết rồi đấy, tôi không giữ anh, tôi giữ mình, giữ tiền. Giữ anh làm tôi thấy ớn. Ai biết được ngoài Trương Như Ý thì anh còn bao nhiêu đàn bà bên ngoài. Tính tôi sạch sẽ, ghét dùng chung, tuyệt đối không nhai lại. Nhường anh nằm giường đấy, dù sao khi nãy anh cũng nằm rồi. Ám mùi của anh tôi không thể ngủ được, nên tôi sẽ ngủ ở ghế sofa.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương