Anh Thích Em Như Vậy
Chương 33: Cũng là yêu, nhưng...
Hai cặp vợ chồng tiễn lão phu nhân xong thì nhìn nhau cười không thôi.
Một buổi gặp gỡ, Phí Thiệu Dương giúp công ty mẹ có thêm nguồn tiền, Cao Minh Đạt nhờ vợ mà được rót vốn, Diêu thị cũng không ngoài cuộc chơi. Đã giàu càng thêm giàu.
Phí Thiệu Dương cùng vợ đi sau anh chị. Anh nói nhỏ.
- Xem ra anh rể phải giữ vợ rồi.
Diêu Mỹ Nhân nheo mắt nhìn bóng lưng chị gái, tuy xót xa nhưng cũng tự hào.
- Dù yêu rất nhiều, nhưng ai cũng có giới hạn. Con chim đậu trên cành không bao giờ sợ cành cây gẫy, vì niềm tin nó đặt ở đôi cánh. Chị ấy có lấy chồng khác hay độc thân thì vẫn là viên ngọc sáng ngời.
Câu nói này là nhắc khéo, hay là cảnh cáo, hay là khẳng định?
Phí Thiệu Dương hơi cười, nhìn xa thấy Vương Gia Kiệt đang quan sát, anh liền nắm lấy tay Diêu Mỹ Nhân. Đang ở ngoài, vợ chồng vẫn còn trên danh nghĩa nên cô phải giữ thể diện cho chồng, cũng là cho mình mà không cự tuyệt và để yên cho anh nắm tay.
Người ngoài sẽ thấy một cặp trai tài gái sắc, đồng vợ đồng chồng. Chỉ người trong chăn mới biết chăn có rận.
***
Tại triển lãm có nhiều nhân vật máu mặt khác, Phí Thiệu Dương cũng tranh thủ khoe vợ và dẫn cô đi chào hỏi thêm. Bỗng có ai đó gọi.
- Gia Kiệt!
Ngay lập tức Diêu Mỹ Nhân quay đầu về hướng phát ra âm thanh, ánh mắt thảng thốt liền bị chồng đứng cạnh phát hiện. Anh nhíu mày nói tên cô.
- Mỹ Nhân!
Cô không để tâm, mắt vẫn đưa quanh tìm kiếm. Phí Thiệu Dương tức giận ôm lấy vai cô xoay lại đối diện mình, cô lại hơi rụt vai tỏ chút không muốn. Anh giữ chặt vai cô nhắc lại.
- Vợ à!
Lúc này nghe từ “vợ” mới khiến Diêu Mỹ Nhân ý thức được hiện tại. Cô thở nhẹ ra một hơi rồi cười gượng gạo.
- Ừm!
Phí Thiệu Dương nuốt nước bọt một cái, tay nới lỏng cổ áo, răng nghiến nhẹ mà phải nhẫn nhịn. Cô ấy không để anh vào lòng, dù chỉ một xíu. Bên anh, nhưng lại đang tơ tưởng người đàn ông khác.
Do vẫn phải xã giao vì các mối làm ăn và lợi ích nên Phí Thiệu Dương không cam tâm cũng phải tách vợ ra và tụ tập với đám đàn ông. Anh đứng gần Vương Gia Kiệt, bằng mặt không bằng lòng.
Lúc này Diêu Thiên Ái gọi em gái.
- Mỹ Nhân!
Đồng thời cả hai người đàn ông họ Phí và họ Vương quay sang nhìn về phía nhóm phụ nữ có Diêu Mỹ Nhân đang đứng.
Phí Thiệu Dương nhìn Vương Gia Kiệt đầy phức tạp. Đột nhiên anh hiểu ra tại sao người ta lại gọi tên ai đó bằng tên của người mà họ yêu. Vì khi yêu một người sâu sắc, người ta sẽ vô tình xoay người nhìn lại nếu tên của người ấy được cất lên.
Vợ anh yêu Vương Gia Kiệt.
Vương Gia Kiệt và anh đều yêu Diêu Mỹ Nhân.
Anh chào hỏi vài vị tiền bối xong chỉ muốn đem vợ về nhà ngay và luôn, không muốn Vương Gia Kiệt có cơ hội nhìn vợ anh thêm dù chỉ một giây.
Thế mà…
Lúc anh tìm thấy vợ là lúc cô đang đứng cùng Vương Gia Kiệt ở một góc trưng bày nhẫn. Nhìn từ sau cũng khá tương xứng, dấy lên trong lòng Phí Thiệu Dương một sự ghen tuông cực mạnh.
Tuy đứng cách nhau một khoảng, mắt cùng nhìn vào không gian trưng bày, nhưng Vương Gia Kiệt lại cất lời tâm sự.
- Nếu được quay lại khoảnh khắc anh gặp em lần đầu tiên, anh sẽ nhìn em lâu hơn một chút. Anh sẽ chỉ nhìn em thôi, chứ không yêu.
Cả người Diêu Mỹ Nhân run lên, cô nghẹn ứ tâm can, mắt hơi đỏ nhưng vẫn cố gắng gượng cười.
- Xin lỗi!
Năm tháng ấy, là Diêu Mỹ Nhân mở lời chia tay trước. Thà dứt khoát chứ không muốn bản thân lún sâu hơn. Kể từ hôm đó, cô thoải mái sạc điện thoại, đường về nhà nhanh hơn vì không phải dừng lại giữa đường để đọc và rep tin nhắn của bạn trai, khi rảnh cũng ngủ tới chán thì thôi mà không đi hẹn hò gì nữa. Thiếu Vương Gia Kiệt, Diêu Mỹ Nhân có một cuộc sống bình yên đến đau lòng.
Cô thấy chồng ở sau nhìn mình, liền phũ phàng lướt qua tình cũ. Tay cô khoác lên tay Phí Thiệu Dương bước đi, bỏ lại Vương Gia Kiệt buồn rầu ở lại.
Lần đầu cô tự nguyện và chủ động khoác tay chồng, nhưng lại là tỏ vẻ cho ai đó thấy.
Càng tỏ ra là mình ổn, càng chứng tỏ chẳng ổn chút nào.
Một buổi gặp gỡ, Phí Thiệu Dương giúp công ty mẹ có thêm nguồn tiền, Cao Minh Đạt nhờ vợ mà được rót vốn, Diêu thị cũng không ngoài cuộc chơi. Đã giàu càng thêm giàu.
Phí Thiệu Dương cùng vợ đi sau anh chị. Anh nói nhỏ.
- Xem ra anh rể phải giữ vợ rồi.
Diêu Mỹ Nhân nheo mắt nhìn bóng lưng chị gái, tuy xót xa nhưng cũng tự hào.
- Dù yêu rất nhiều, nhưng ai cũng có giới hạn. Con chim đậu trên cành không bao giờ sợ cành cây gẫy, vì niềm tin nó đặt ở đôi cánh. Chị ấy có lấy chồng khác hay độc thân thì vẫn là viên ngọc sáng ngời.
Câu nói này là nhắc khéo, hay là cảnh cáo, hay là khẳng định?
Phí Thiệu Dương hơi cười, nhìn xa thấy Vương Gia Kiệt đang quan sát, anh liền nắm lấy tay Diêu Mỹ Nhân. Đang ở ngoài, vợ chồng vẫn còn trên danh nghĩa nên cô phải giữ thể diện cho chồng, cũng là cho mình mà không cự tuyệt và để yên cho anh nắm tay.
Người ngoài sẽ thấy một cặp trai tài gái sắc, đồng vợ đồng chồng. Chỉ người trong chăn mới biết chăn có rận.
***
Tại triển lãm có nhiều nhân vật máu mặt khác, Phí Thiệu Dương cũng tranh thủ khoe vợ và dẫn cô đi chào hỏi thêm. Bỗng có ai đó gọi.
- Gia Kiệt!
Ngay lập tức Diêu Mỹ Nhân quay đầu về hướng phát ra âm thanh, ánh mắt thảng thốt liền bị chồng đứng cạnh phát hiện. Anh nhíu mày nói tên cô.
- Mỹ Nhân!
Cô không để tâm, mắt vẫn đưa quanh tìm kiếm. Phí Thiệu Dương tức giận ôm lấy vai cô xoay lại đối diện mình, cô lại hơi rụt vai tỏ chút không muốn. Anh giữ chặt vai cô nhắc lại.
- Vợ à!
Lúc này nghe từ “vợ” mới khiến Diêu Mỹ Nhân ý thức được hiện tại. Cô thở nhẹ ra một hơi rồi cười gượng gạo.
- Ừm!
Phí Thiệu Dương nuốt nước bọt một cái, tay nới lỏng cổ áo, răng nghiến nhẹ mà phải nhẫn nhịn. Cô ấy không để anh vào lòng, dù chỉ một xíu. Bên anh, nhưng lại đang tơ tưởng người đàn ông khác.
Do vẫn phải xã giao vì các mối làm ăn và lợi ích nên Phí Thiệu Dương không cam tâm cũng phải tách vợ ra và tụ tập với đám đàn ông. Anh đứng gần Vương Gia Kiệt, bằng mặt không bằng lòng.
Lúc này Diêu Thiên Ái gọi em gái.
- Mỹ Nhân!
Đồng thời cả hai người đàn ông họ Phí và họ Vương quay sang nhìn về phía nhóm phụ nữ có Diêu Mỹ Nhân đang đứng.
Phí Thiệu Dương nhìn Vương Gia Kiệt đầy phức tạp. Đột nhiên anh hiểu ra tại sao người ta lại gọi tên ai đó bằng tên của người mà họ yêu. Vì khi yêu một người sâu sắc, người ta sẽ vô tình xoay người nhìn lại nếu tên của người ấy được cất lên.
Vợ anh yêu Vương Gia Kiệt.
Vương Gia Kiệt và anh đều yêu Diêu Mỹ Nhân.
Anh chào hỏi vài vị tiền bối xong chỉ muốn đem vợ về nhà ngay và luôn, không muốn Vương Gia Kiệt có cơ hội nhìn vợ anh thêm dù chỉ một giây.
Thế mà…
Lúc anh tìm thấy vợ là lúc cô đang đứng cùng Vương Gia Kiệt ở một góc trưng bày nhẫn. Nhìn từ sau cũng khá tương xứng, dấy lên trong lòng Phí Thiệu Dương một sự ghen tuông cực mạnh.
Tuy đứng cách nhau một khoảng, mắt cùng nhìn vào không gian trưng bày, nhưng Vương Gia Kiệt lại cất lời tâm sự.
- Nếu được quay lại khoảnh khắc anh gặp em lần đầu tiên, anh sẽ nhìn em lâu hơn một chút. Anh sẽ chỉ nhìn em thôi, chứ không yêu.
Cả người Diêu Mỹ Nhân run lên, cô nghẹn ứ tâm can, mắt hơi đỏ nhưng vẫn cố gắng gượng cười.
- Xin lỗi!
Năm tháng ấy, là Diêu Mỹ Nhân mở lời chia tay trước. Thà dứt khoát chứ không muốn bản thân lún sâu hơn. Kể từ hôm đó, cô thoải mái sạc điện thoại, đường về nhà nhanh hơn vì không phải dừng lại giữa đường để đọc và rep tin nhắn của bạn trai, khi rảnh cũng ngủ tới chán thì thôi mà không đi hẹn hò gì nữa. Thiếu Vương Gia Kiệt, Diêu Mỹ Nhân có một cuộc sống bình yên đến đau lòng.
Cô thấy chồng ở sau nhìn mình, liền phũ phàng lướt qua tình cũ. Tay cô khoác lên tay Phí Thiệu Dương bước đi, bỏ lại Vương Gia Kiệt buồn rầu ở lại.
Lần đầu cô tự nguyện và chủ động khoác tay chồng, nhưng lại là tỏ vẻ cho ai đó thấy.
Càng tỏ ra là mình ổn, càng chứng tỏ chẳng ổn chút nào.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương