Anh Thích Em Như Vậy

Chương 46: Yêu nhau kiểu...



Hôm ấy hai người ăn lẩu một cách yên lặng, Phí Thiệu Dương ăn xong còn dọn dẹp gọn gàng rồi mới về.

Trước là nhà của anh, giờ muốn ở lại cũng không được.

Vụ kiện kết thúc, cả hai lại xa cách và không còn lý do gì để gặp gỡ nữa.

Diêu Mỹ Nhân bận rộn với công việc, lúc đi khảo sát các cửa hàng tại trung tâm thương mại, đi qua một hãng thời trang nam, cô đã dừng lại khi thấy chiếc sơ mi đen được treo ở khu trưng bày. Đầu cô liền nảy số tới chồng cũ, cảm thấy Phí Thiệu Dương mặc nhất định sẽ rất đẹp và quyến rũ. Đằng nào cũng muốn mua quà cảm ơn anh, so với việc anh giúp đỡ thì cô mời một bữa lẩu đơn giản là quá ít ỏi.

Trên đường đi tiện qua tòa nhà Phí thị, cô phân vân nhưng vẫn gọi cho anh. Phí Thiệu Dương đang họp, thường anh sẽ không nghe điện thoại nhưng khi thấy là vợ cũ liền bắt máy nhanh tới mức khiến nhân viên ngỡ ngàng.

Anh ra hiệu cho mọi người không làm ổn, lòng hơi thổn thức và hồi hộp nghe máy.

- Ừm!

- Tôi đang ở dưới công ty anh. Có đồ muốn đưa anh, có tiện lấy không, hay tôi gửi lễ tân nhé?

- Chờ chút, tôi xuống đón em.

Nhân viên ngơ ngác khi thấy Phí tổng bình thường lạnh lùng nay cười không khép được miệng. Anh xem xét vài nội dung cuộc họp rồi cho mọi người nghỉ giải lao, còn mình thì hớn hở đi đón người. Đứng trong thang máy thấp thỏm, tay còn vuốt tóc rồi chỉnh lại áo các kiểu, như thể thanh niên mới yêu vậy.

Cô ngồi ở sảnh chờ, khi thấy chồng cũ cười rạng rỡ tiến lại gần mà rung động một chút. Lễ tân ở sảnh cũng ngạc nhiên khi nay Phí tổng đích thân xuống gặp khách. Hầu như chỉ có khách cực kỳ đặc biệt thì anh mới xuống sảnh đón, còn đâu đều là lễ tân đưa khách lên phòng tổng giám đốc.

Làm vợ chồng hai năm, nhưng ly hôn xong thì Diêu Mỹ Nhân mới biết nơi chồng cũ làm việc như thế nào. Lần đầu cô tới đây, lòng cũng khá hồi hộp. Khi cô nói tên, lễ tân biết là vợ sếp liền kính cẩn mời cô đi thang máy riêng nhưng cô từ chối và ngồi ở dưới đợi.

- Lên trên uống chút trà không?

Cô lắc đầu rồi chìa túi đồ ra trước mặt anh.

- Thấy khá hợp với anh. Quà cảm ơn vì đã giúp Diêu thị vụ kiện bản quyền.



Phí Thiệu Dương nhận quà, nhưng vẫn níu kéo.

- Tôi cũng có thứ muốn đưa cho em. Đi thôi, lên phòng tôi.

- Thôi…

Cô nhất quyết muốn chối nhưng anh thản nhiên cầm tay cô dẫn đi. Cô ngượng ngùng thấy ai cũng nhìn mình nên miễn cưỡng theo anh, không thể hất tay khiến anh mất thể diện được.

Cả quãng đường, trong thang máy anh đều nắm tay cô rất chặt. Còn cô im thin thít nhưng tim đập rộn ràng.

Tới phòng cao nhất của tòa nhà, anh tự pha trà cho cô, rồi mới lấy một túi đồ đặt trên bàn.

- Thật tình cờ, tôi cũng có quà cho em.

Cô nhíu mày nhìn chiếc túi.

- Gì vậy?

- Một bộ đồ, tôi nghĩ em mặc sẽ rất đẹp.

Diêu Mỹ Nhân liếc vào bên trong rồi ngẩng lên nhìn anh và cười.

- Tôi tặng anh một chiếc sơ mi, cũng nghĩ anh mặc sẽ rất đẹp.

Anh nhìn cô thâm tình, quả thực anh mong giữa họ luôn có không khí vui vẻ hài hòa lẫn sự ăn ý như bây giờ.

Yêu một người là khi không nhịn được mà muốn mua đồ cho đối phương. Người mà không tặng bất cứ thứ gì mà chỉ nói yêu nhất định là giả dối. Hai người chưa bao giờ nói “yêu” với đối phương, nhưng hành động lại nói lên tất cả. Hình như đây là món quà đầu tiên anh dành cho cô.
Chương trước Chương tiếp