Anh Thích Em Như Vậy
Chương 8: 8. Death in the afternoon
Những ngày sau, cứ mỗi khi về nhà là Diêu Mỹ Nhân lại thấy chán nản. Cô không muốn phải gặp Phí Thiệu Dương chút nào. Sau đêm đó, khoảng cách hai người đã xa nay càng xa hơn.
Cô gọi cho mẹ chồng báo nay mình có tiệc không ăn tối ở nhà, nhưng lại lủi thủi một mình đi uống rượu. Chu Á Hân đang bận bịu với tình mới, nên cô ngại làm phiền.
Do tính chất công việc phải đi tiệc và gặp khách hàng nhiều nên tửu lượng của Diêu Mỹ Nhân kha khá. Cô order một ly “Death in the afternoon “- kết hợp giữa Absinthe và rượu Champange, mùi hương thảo mộc cùng bọt khí kích thích mạnh tới vị giác. Phụ nữ uống loại này thuộc dạng nặng đô, nhưng Diêu Mỹ Nhân muốn thử một chút. Nghe nói uống hết ly liền lúc sẽ choáng váng và đơ luôn, kiểu rơi vào trạng thái lạc vào tiên cảnh.
Ngay khi ngụm đầu tiên trôi xuống, cô đã nhìn thấy Vương Gia Kiệt.
- Mới một xíu mà mình đã hoa mắt rồi sao? Cậu ấy không thể xuất hiện ở đây.
Diêu Mỹ Nhân lắc đầu phủ nhận, rồi lại cầm ly uống tiếp.
Qua lớp thủy tinh sáng bóng, cô vẫn thấy người đàn ông đang nhìn mình và tiến lại càng lúc càng gần.
1s thôi, trái tim Diêu Mỹ Nhân run lên và thấp thỏm. Đó là tình yêu dở dang, là mối tình đầu những năm cấp ba tới tận đại học của cô. Có thể nói Vương Gia Kiệt là cả thanh xuân của Diêu Mỹ Nhân, là người đàn ông duy nhất cô có tình cảm.
- Mỹ Nhân!
Khi giọng nam trầm ấm vang lên, Diêu Mỹ Nhân cắn nhẹ môi mình và lúng túng đặt ly xuống. Lại 1s nữa, dưới sự lan tỏa của chất cồn trong cơ thể, cô không kìm được lòng mà rời khỏi ghế và ôm chầm lấy Vương Gia Kiệt.
Bàn tay lớn của thiếu gia họ Vương vỗ về dịu dàng, giọng thì thầm hỏi han.
- Ổn không?
Diêu Mỹ Nhân không màng chốn người qua kẻ lại, ở trong lòng Vương Gia Kiệt thổn thức lắc đầu. Vài giây sau mắt cô đỏ hoe và tách người ra.
- Cậu về khi nào vậy?
- Tháng trước.
Diêu Mỹ Nhân tủi thân muốn òa khóc, muốn chất vấn sao Vương Gia Kiệt về mà không tìm cô, không thông báo cho cô.
Nhưng rồi cô chỉ khẽ cười, hai mắt cụp xuống. Phải rồi, cô có chồng rồi, lấy tư cách gì mà liên quan tới nhau nữa. Bạn bè? Không thể, làm sao cô có thể làm bạn với người cô từng yêu sâu đậm chứ.
- Ừm.
Vương Gia Kiệt nhìn ly rượu của cô, rồi lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh. Diêu Mỹ Nhân nhìn gương mặt này, không khác xưa chút nào, thậm chí cô còn thấy thu hút hơn trước.
Cô đang khó chịu, cả người cồn cào nôn nao. Gặp lại tình cũ khiến cô không thở nổi.
Vương Gia Kiệt cũng gọi một ly Death in the afternoon và cụng nhẹ vào ly của cô. Diêu Mỹ Nhân nhìn chằm chằm vào yết hầu của đối phương, sau đó bẽn lẽn quay đi uống ly của mình.
Người cũ hỏi cô:
- Có hạnh phúc không?
Diêu Mỹ Nhân trầm ngâm nhìn tay trái của mình, ở ngón áp út có nhẫn cưới đính kim cương, dưới ánh đèn ở quán rượu lấp lánh chói mắt.
Cô không biết nên đáp lại như thế nào.
Bỗng Vương Gia Kiệt nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, nâng niu vuốt ve nhưng tuyệt đối không chạm vào chiếc nhẫn. Cô tham lam không rút tay lại, dẫu biết hành động này không được đúng cho lắm.
- Có từng nhớ mình không?
Vương Gia Kiệt nhìn cô, ánh mắt thâm tình quyến luyến.
- Có!
Tay trái Vương Gia Kiệt không có chiếc nhẫn nào. Mấy năm qua, Diêu Mỹ Nhân không dám đọc một tin tức nào liên quan tới nhà họ Vương. Cô sợ mình sẽ vương vấn không quên được.
Vô ích thôi, vừa mới gặp lại, nội tâm cô đã gào thét rằng cô còn yêu nhiều lắm.
Cô gọi cho mẹ chồng báo nay mình có tiệc không ăn tối ở nhà, nhưng lại lủi thủi một mình đi uống rượu. Chu Á Hân đang bận bịu với tình mới, nên cô ngại làm phiền.
Do tính chất công việc phải đi tiệc và gặp khách hàng nhiều nên tửu lượng của Diêu Mỹ Nhân kha khá. Cô order một ly “Death in the afternoon “- kết hợp giữa Absinthe và rượu Champange, mùi hương thảo mộc cùng bọt khí kích thích mạnh tới vị giác. Phụ nữ uống loại này thuộc dạng nặng đô, nhưng Diêu Mỹ Nhân muốn thử một chút. Nghe nói uống hết ly liền lúc sẽ choáng váng và đơ luôn, kiểu rơi vào trạng thái lạc vào tiên cảnh.
Ngay khi ngụm đầu tiên trôi xuống, cô đã nhìn thấy Vương Gia Kiệt.
- Mới một xíu mà mình đã hoa mắt rồi sao? Cậu ấy không thể xuất hiện ở đây.
Diêu Mỹ Nhân lắc đầu phủ nhận, rồi lại cầm ly uống tiếp.
Qua lớp thủy tinh sáng bóng, cô vẫn thấy người đàn ông đang nhìn mình và tiến lại càng lúc càng gần.
1s thôi, trái tim Diêu Mỹ Nhân run lên và thấp thỏm. Đó là tình yêu dở dang, là mối tình đầu những năm cấp ba tới tận đại học của cô. Có thể nói Vương Gia Kiệt là cả thanh xuân của Diêu Mỹ Nhân, là người đàn ông duy nhất cô có tình cảm.
- Mỹ Nhân!
Khi giọng nam trầm ấm vang lên, Diêu Mỹ Nhân cắn nhẹ môi mình và lúng túng đặt ly xuống. Lại 1s nữa, dưới sự lan tỏa của chất cồn trong cơ thể, cô không kìm được lòng mà rời khỏi ghế và ôm chầm lấy Vương Gia Kiệt.
Bàn tay lớn của thiếu gia họ Vương vỗ về dịu dàng, giọng thì thầm hỏi han.
- Ổn không?
Diêu Mỹ Nhân không màng chốn người qua kẻ lại, ở trong lòng Vương Gia Kiệt thổn thức lắc đầu. Vài giây sau mắt cô đỏ hoe và tách người ra.
- Cậu về khi nào vậy?
- Tháng trước.
Diêu Mỹ Nhân tủi thân muốn òa khóc, muốn chất vấn sao Vương Gia Kiệt về mà không tìm cô, không thông báo cho cô.
Nhưng rồi cô chỉ khẽ cười, hai mắt cụp xuống. Phải rồi, cô có chồng rồi, lấy tư cách gì mà liên quan tới nhau nữa. Bạn bè? Không thể, làm sao cô có thể làm bạn với người cô từng yêu sâu đậm chứ.
- Ừm.
Vương Gia Kiệt nhìn ly rượu của cô, rồi lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh. Diêu Mỹ Nhân nhìn gương mặt này, không khác xưa chút nào, thậm chí cô còn thấy thu hút hơn trước.
Cô đang khó chịu, cả người cồn cào nôn nao. Gặp lại tình cũ khiến cô không thở nổi.
Vương Gia Kiệt cũng gọi một ly Death in the afternoon và cụng nhẹ vào ly của cô. Diêu Mỹ Nhân nhìn chằm chằm vào yết hầu của đối phương, sau đó bẽn lẽn quay đi uống ly của mình.
Người cũ hỏi cô:
- Có hạnh phúc không?
Diêu Mỹ Nhân trầm ngâm nhìn tay trái của mình, ở ngón áp út có nhẫn cưới đính kim cương, dưới ánh đèn ở quán rượu lấp lánh chói mắt.
Cô không biết nên đáp lại như thế nào.
Bỗng Vương Gia Kiệt nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, nâng niu vuốt ve nhưng tuyệt đối không chạm vào chiếc nhẫn. Cô tham lam không rút tay lại, dẫu biết hành động này không được đúng cho lắm.
- Có từng nhớ mình không?
Vương Gia Kiệt nhìn cô, ánh mắt thâm tình quyến luyến.
- Có!
Tay trái Vương Gia Kiệt không có chiếc nhẫn nào. Mấy năm qua, Diêu Mỹ Nhân không dám đọc một tin tức nào liên quan tới nhà họ Vương. Cô sợ mình sẽ vương vấn không quên được.
Vô ích thôi, vừa mới gặp lại, nội tâm cô đã gào thét rằng cô còn yêu nhiều lắm.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương