Ánh Trăng Rơi

Chương 17: Ôm lấy



Y tá lấy bông thấm máu trên mặt anh, Lưu Uyển từng học võ với lại ra tay thẳng thắn. Lộ Nguy bắn ánh mắt về phía cánh cửa, nhìn nhỏ con như tiểu loli lại mạnh tay đến như vậy.

Hứa Di Nguyệt cũng đang được viện trưởng Mạt xử lí vết thương.

"Ây dô dô, người trẻ bọn bây thật là, đứa thì không biết bảo vệ cơ thể, đứa thì dũng mãnh như hổ"

Mặt cô cười gượng gạo, cô cũng đâu ngờ Lưu Uyển lại có hành động như thế. Ánh mắt áy náy cùng lo lắng chuyển sang chiếc ghế anh đang ngồi gần đó. Hứa Di Nguyệt nhìn mặt anh bị bầm nhưng vết thương không nặng thế nên cô an tâm tiếp tục nhìn đôi chân mình.

Gai ở bụi hồng dại rất già và khô, có gai đâm sâu vào tận 0,6 mm. Cô chỉ thấy chân hơi mỏi, ngoài ra không còn cảm giác gì nữa.

Lộ Nguy cũng nhìn sang đây, anh nghe viện trưởng Mạt lèm bèm "Cô gái, con không thấy đau sao, vết thương sâu như vậy rất dễ sưng viêm và nhiễm trùng. Mặc dù con không sợ nhưng ông già họ Mạt này cũng thấy mà run"

"Cô không biết đau?" Anh cau mày tiến về phía cô, mắt cúi nhìn cô gái nhỏ.

"Viện trưởng, con bị khiếm khuyết xúc giác cùng hậu vị, không có cảm giác và không cảm nhận được mùi vị thức ăn"

Mạt La đau lòng, dù sao con bé này cũng là người cháu trai mình mang tới, ông rũ bông thấm máu ra.

"Bao lâu?"

Lộ Nguy cứng đờ người hỏi cô như thế, anh cũng không rõ tại sao cô lại bị như vậy và tại sao cô phải chịu đựng như thế

"Từ lúc cô ta ngã xuống, khi tỉnh dậy đã bị"

Hứa Di Nguyệt lạnh lẽo trả lời lại anh, bàn tay giấu sau gấu váy đang siết chặt, móng tay đâm vào thịt.

"Chín phần là do rối loạn cảm xúc gây nên, cháu có thể là bị sốc nên mới phát sinh ra trường hợp như thế. Nếu bây giờ không chữa trị kịp thời, cả mắt và tai đều sẽ bị suy giảm. Khả năng mất năm giác quan là rất cao"

Viện trưởng Mạt làm xong thì ra ngoài dặn y tác đưa cho cô một bản fax liệu trình phục hồi chức năng cơ bản, ông ký vào một biên bản sau đó nói với Lộ Nguy

"Trường hợp của con bé chắc đã bị lâu, dùng thuốc viên không thể trị chỉ còn cách theo phương pháp Đông y, từ từ đả thông mạch sau đó mới quay về điều trị. Quá trình này tốn rất nhiều thời gian 1 năm 2 năm hay 5 năm cũng không thể nói trước..."

Lưu Uyển đứng ngoài cũng nghe được, cô không kiềm được nước mắt, bụm mặt ra chỗ khác khóc.

Hứa Di Nguyệt từng là nữ thần vạn người mê, là ánh trăng dịu dàng nhất là cô từng gặp.

Hình như ánh trăng rơi xuống rồi...

Mặt trời liệu có cứu được ánh trăng không nhỉ? Mặt trời Lộ Nguy của cô ấy...

Dường như trần thế luôn trêu đùa số phận của cô gái nhỏ, trong khi chính cô cũng căm ghét chữ Di có trong tên mình. Nó từng là chữ Di trên sợi dây chuyền của Lộ Nguy ngày nhập học, là chữ Di khiến cô mất đi xúc cảm, là chữ Di khiến cả đời cô ám ảnh...

Hà Kỷ Thu đang tìm người, cậu đi khắp cả bệnh viện nhưng không tìm thấy Lưu Uyển. Ý cười trong mắt nhạt dần đi, cậu thật sự rất thích cô ấy, hận không thể đem cô ấy cột chặt bên người ngay lập tức.

Lưu Uyển khóc đến khi sưng mắt, cô mới chầm chậm tiến ra ngoài. Lập tức thấy cậu thiếu niên đang loay hoay tìm kiếm gì ở đấy



"Hà Kỷ Thu?"

"Lưu Uyển Uyển, chị chạy đi đâu vậy?"

Tức khắc cậu chạy đến trước mặt cô, phát hiện mắt cô sưng đỏ. Hà Kỷ Thu cáu kỉnh

"Chị khóc hả? Tại sao lại khóc? Lưu Uyển Uyển, ai bắt nạt chị sao nói cho em nghe đi"

"Huhuhu, cậu đừng nhắc nữa, không ai bắt nạt tôi cả, là tôi không tốt"

Giỏi rồi, không nhắc tới thì thôi vừa nói một khắc đem đại loli khóc thật lợi hại.

Hà Kỷ Thu lóng ngóng dỗ cô, liền không có cách nào, cậu đành ôm cô sát vào ngực mình, dịu dàng vỗ vai nói sẽ qua thôi.

Bệnh viện có ca cấp cứu, nhân lực không đủ nên bật cấp báo cho các bác sĩ đang gần khu vực. Lưu Uyển chui từ trong người cậu, xấu hổ lau nước mắt nhẹ giọng cảm ơn rồi chạy nhanh về phòng cấp cứu.

Trong phòng VIP, Hứa Di Nguyệt nhìn chân mình, hai hàng chân thẳng tắp, vết thương rất nổi bật, có chỗ đang sưng lên nhiễm trùng. Vì phải nhập viện quan sát tình hình trước nên cô gọi cho Chu Nhân Tĩnh rằng mình đi du lịch nên muộn mấy hôm mới về nhà.

"Con à, con cứ chơi cho thoả thích không đủ tiền thì gọi mẹ. Mẹ chỉ mong con sẽ đi chơi thật nhiều thôi..."

Nỗi khổ của bà làm sao cô không rõ, đồng ý với bà chăm sóc bản thân rồi hai người cúp máy.

Nhà chính Lộ gia.

"Hai đứa không về ăn cơm sao?"

Đầu dây điện thoại bên kia nói có chuyện rồi cũng cúp máy.

Lộ Minh Thiết đã độ tám mươi, sức khỏe đã suy yếu nhưng tinh thần lại rất minh mẩn.

"Cô Chu, bây giờ đến lượt chúng ta."

Chu Nhân Tĩnh mặc váy xếp ngồi yên tĩnh trên ghế. Bà nhờ trợ lý đưa ra tệp tài liệu.

"Đây là hợp đồng, một khi hôn ước được kết lập hoàn thiện, toàn bộ hợp đồng trong tay tôi nắm giữ sẽ thuộc về ông Lộ"

Chu Nhân Tĩnh dùng hai năm lúc trước xa Hứa Di Nguyệt mạnh mẽ tái lập lại Hứa Thị trong âm thầm. Bà cùng Lộ Minh Thiết ký kết hợp đồng mười năm, hiện tại thời hạn còn gần hai năm nữa.

Yêu cầu duy trì và bảo mật của bà chỉ có một, chính là đưa Hứa Di Nguyệt cùng Lộ Nguy kết hôn.

Hiện tại hợp đồng đã gần hết thời hạn nhưng Lộ gia chưa đưa ra ngõ ý kết thông gia, bà biết ông ta vẫn chưa nhân nhượng và chưa chấp nhận được Hứa Di Nguyệt không còn là tiểu thư hào môn.

Vì thế bà đã hẹn ông vào ngày hôm nay, giao toàn bộ hợp đồng quan trọng cho Lộ Minh Thiết.

Lộ lão cười khàn, giọng đục ngầu, dáng vẻ hiền từ y chang bao người già bình thường. Nhưng là người điều hành Lộ Thị làm sao có thể là một ông lão bình thường...

"Được, nếu cô Chu đã hạ bậc thang xuống như vậy, Lộ lão ta cũng sẽ nể mặt bước xuống. Chỉ có điều Lộ Nguy còn muốn chơi thêm một hai năm nữa, chỉ cần Hứa Di Nguyệt bằng lòng chờ đợi, Lộ gia tuyệt đối sẽ tổ chức hôn lễ cho hai đứa..."



Để gồng gánh Hứa Thị đang mục nát, Chu Nhân Tĩnh đã kiệt sức rất nhiều. Lần hợp tác cuối cùng này của bà khiến bà hao tổn rất nhiều công sức.

Bà hi vọng con gái mình sẽ ở bên cạnh người mà nó yêu, sẽ viết tiếp câu chuyện yêu thầm của con bé. Cũng là cho bà một cái kết viên mãn.

Việc Chu Nhân Tĩnh đã làm hi vọng sẽ không đẩy cô vào vòng xoáy gia tộc.

_________

"Uống thuốc"

Hứa Di Nguyệt ngoan ngoãn uống thuốc, nghe theo sự sắp xếp của anh. Cô nằm trên giường không nói chuyện chỉ nhìn ra ngoài trời tối như mực.

Lộ Nguy bị Hoắc Cẩm gọi đến tiệc độc thân cuối cùng, anh đồng ý. Trước khi rời đi còn dặn dò y tá chú ý đến cô

Tình cảnh hai người hiện tại là sao thế nhỉ, rõ ràng từ năm ấy đã định sẵn không có phận, hoá ra sợi dây đỏ vẫn còn se duyên.

Lưu Uyển thực hiện xong ca phẫu thuật, tính đi một chuyến tới thăm Hứa Di Nguyệt lại bắt gặp cậu ở đây, tên nhóc này như cái đuôi nhỏ, bám theo cô mãi.

"Hà -Nhị- Thiếu - Gia"

"Chị gọi tên em là được, nghe gớm quá"

Một loạt hành động buồn nôn xuất hiện, Lưu Uyển vui vẻ cười hỏi cậu muốn đến thăm Hứa Di Nguyệt cùng mình không

"Em còn tiết học, chị nhớ ăn cơm đấy. Gửi lời thăm sức khỏe của e cho chị Hứa là được."

"Ừm ừm"

"Hay là chị ôm em một cái đi"

"C-c-cái gì??"

"Mau đến sạc pin cho em, cả buổi chiều em phải hao tâm tổn sức đi tìm chị"

"Tôi đâu có mượn..."

"Mặc kệ, mau đến ôm em sạc pin đi...."

Lưu Uyển nóng cả người, ngại ngùng ôm cậu. Hà Kỷ Thu mãn nguyện với tay quấn chặt eo cô, đầu rúc vào cổ.

"Chị thơm quá..."

"B-buông ra được rồi..."

Có lẽ hai người không biết, thật ra họ đang ôm ấp trước cửa phòng bệnh của Hứa Di Nguyệt...
Chương trước Chương tiếp