Ánh Trăng Rơi

Chương 4: Phiền phức



"Này, bạn gái anh vừa gọi"

Hứa Di Nguyệt nhìn anh chà chiếc áo bị dính cháo. Áo ba lỗ màu trắng bên trong bó sát cơ thể anh. Cánh tay nổi cơ của Lộ Nguy hơi gôm lại, khuôn mặt vừa tát nước đẹp như tranh vẽ.

Lộ Nguy không trả lời, khớp hàm thả lỏng nhẹ thở ra một hơi ngắn.

"Tôi đi trước, cậu nghỉ đi."

Nói xong liền để lại cho cô một bóng lưng lạnh lẽo.

Hứa Di Nguyệt có chút thích thú nhìn anh vội vã như vậy, chắc vội về nhà dỗ bạn gái nhỏ

Mặt trời treo trên đầu, hơi nóng phà vào làm anh bức bối.

Điên thoại lại reo lên, người gọi là Hoắc Cẩm

"Tôi nói cậu cũng hay thật, bạn gái cậu đến quậy chỗ tôi, vỡ ba chiếc ly mạ bạch kim vừa nhập. Còn cậu thì ở chỗ vị hôn thê vui vẻ..."

"Cô ấy về chưa?"

Anh nhíu mi, ba chiếc ly mạ bạch kim đối với anh không vấn đề. Quan trọng là từ bao giờ Tô Di kia lại không hiểu chuyện đến vậy

"Vừa về, khóc đỏ cả mắt đấy"

Bên kia có người đến gọi Hoắc Cẩm, anh liền cúp máy.

Ting ting

Tô Tô Di: Mai em đi học chung với anh nhé?

Tô Tô Di: Lâu rồi anh không đến tìm em, có phải anh hết quan tâm em rồi đúng không?

Lộ: Mai rồi nói

Thấy anh trả lời cũng đủ khiến Tô Di vui vẻ một hồi, cô ta ghét Hứa Di Nguyệt nhưng cũng rất hâm mộ cô, Tô Di cắn môi đến rỉ máu.

Tiếng mở cửa vang lên, người cha đầy mùi rượu vừa vào nhà đã nắm tóc cô kéo xuống, đầu được cô bảo vệ nhưng cánh tay bị đập đến phù lên

"Mày chẳng phải khoe khoang bạn trai giàu có trên mạng sao, lũ kia đòi tiền tao. Mày kêu nó trả cho ba đi, Di Di"

Mồm phả ra từng hơi cồn, tiếng Di Di ông ta gọi khiến Tô Di gục xuống nôn ói.

Mùi hôi bốc lên khiến lão chán ghé "Khắm thật, con gái tao cũng may mắn hơn cha nó. Kêu nó đưa tiền, ba ngày sau tao không thấy mày tự biết mà chết đi"

Việc Lộ Nguy trả tiền cờ bạc cho cha cô đã trở thành việc thường xuyên, nhưng lần này Tô Di muốn cứng đầu, cô muốn kháng cự lão một lần



Sáng sớm nay, Hứa Di Nguyệt làm thủ tục xuất viện sớm một ngày.

Vừa đến trường kịp lúc chuông reo. Sân trường nhanh chóng vắng đi, thiếu nữ cũng nhanh chóng đi vào lớp

Lưu Uyển thấy cô thì mừng rỡ, đứng dậy kéo ghế cho cô vào, còn mình thì luyên thuyên nói cho cô biết tin đồn cô bị hắc bẩn.

"Mà hôm qua nhiệt đã hạ bớt rồi, đến nay cậu đi học thì lạnh luôn. Có người giúp cậu đánh sập link bài viết. Waaa, người thần bí nha"

Cô nhóc hí hửng cười, hai má nhô cao trông rất đáng yêu. Hứa Di Nguyệt mỉm cười "Ừm, cảm ơn bé Uyển vẫn luôn tin mình"

"Bé Uyển" nghe xong liền trợn mắt. Nữ thần lạnh lùng gọi cô đáng yêu như thế sao, được rồi trách nhiệm bảo vệ siêu sao vẫn là của cô.

Hứa Di Nguyệt ngồi cạnh nào biết vì hai chữ của cô khiến cho có người dốc sức bảo vệ cô như vậy

Hai người nhanh chóng mở sách, bản kiểm điểm lần trước cô vẫn chưa có thời gian viết.

"Hứa Di Nguyệt là bạn nào? Tan học đến văn phòng thầy"

Lão Trữ dạy tiếng Anh nổi tiếng hà khắc, bị gọi chắc chắn có vấn đề

Sau giờ học, cô gõ cửa

"Báo cáo"

"Báo cáo"

Hai âm thanh vang lên cùng lúc, ở phía cửa sau Lộ Nguy ngẩng đầu nhìn bóng dáng màu trắng. Tay cầm quyển sách bất giác siết chặt lại.

Hứa Di Nguyệt không có ý định chào hỏi, khuôn mặt còn thiếu sắc huyết trắng bợt nhìn cô như một nàng công chúa bị bênh tạng mới ốm dậy.

"Hứa Di Nguyệt, Lộ Nguy, hai em vào đây"

Thầy Trữ mặt mày nghiêm túc, làn áo thầy nếp phẳng, cúc áo được siết tới cổ. Vừa nghiêm vừa trông hiền hòa.

"Bảng kiểm điểm của thầy chỉ có hai em là chưa nộp. Lí do?"

Lộ Nguy ngẫm nghĩ cũng không nhớ nổi mình bị viết kiểm điểm khi nào. Cô gái đứng bên cạnh đã thốt lên

"Em vừa ốm nặng nằm viện suốt hai ngày, Lộ Nguy cũng ở đó"

Anh nghiêng đầu nhìn cô gái, cô nói câu đỡ cho anh vì không muốn nợ anh lần giúp đỡ ở bệnh viện. Hừ, phũ phàng thật đấy

Thầy Trữ biết giữa Hứa Di Nguyệt và Lộ Nguy có hôn ước nên chỉ nói thêm vài câu liền cho họ về.

"Hết nợ."



Cô thả hai chữ xong chưa kịp đợi câu trả lời từ anh liền nhanh chân chạy xuống lầu.

Hứa Di Nguyệt thở hổn hển, vừa nãy cô đúng là điên mới nói giúp cậu. Tay bấu chặt quai cặp, cô cũng không để ý đến chuyện ngày hôm nay.

Trong lúc đó, Tô Di vừa ra khỏi lớp liền thấy Hứa Di Nguyệt nói gì đó với Lộ Nguy, cô đi ngược hướng nên Tô Di thấy rất rõ má cô phiếm hồng. Lòng ghen tức trỗi dậy

"Lộ Nguy, mình đi thôi"

Anh cũng không giải thích cô, chỉ gật gật rồi tiến đi trước. Móc khóa cặp lần trước mua chung anh không đeo

"Cái đó, móc khóa khắc tên mình, cậu không đeo sao? Chẳng phải đã nói sẽ đeo lên cặp sao?" cô theo chân anh hỏi liên tục nhiều câu khiến anh thấy có chút phiền, chỉ là cái móc khóa đó của anh bị mất nên anh cũng chẳng thèm quan tâm

"Lộ Nguy, sao cậu không nói gì? Móc khóa thì thôi đi, gần đây cậu và Hứa Di Nguyệt còn rất thân nhau đấy, mình phải bạn gái cậu nữa không?"

"Tô Di, yên tĩnh chút đi"

Tô Di dừng lại, nước mắt nhỏ từng giọt lớn "Cậu biết cô ta là kẻ bắt nạt mình mà, cậu còn không bảo vệ mình"

Anh dừng chân, quay đầu lại nhìn cô. Lộ Nguy thở ra hơi dài, chậm rãi tiến tới ôm Tô Di "Ngoan, mình không thích người không nghe lời

Thân thể được anh ôm run lên, lời nói chất vất chưa kịp thốt ra liền bị câu nói của anh chặn lại.

Ban đầu khi quen nhau, Lộ Nguy từng nói với cô không thích kẻ phiền phức, vậy nên cô luôn nghe lời cậu. Thế nhưng hôm nay cô chạm đến ranh giới của cậu, hai mắt khóc đến đỏ, miệng mấp máy nói xin lỗi rồi buông tay ra khỏi người cậu.

"Chuyện cậu đăng bài viết đó lên, tôi sẽ không truy cứu. Nhưng Hứa Di Nguyệt không dễ chọc, để cậu ta biết cậu đăng bài, cả tôi cũng bênh không nối đâu. An phận đi."

Nói câu dài như thế là lần đầu Lộ Nguy nói trước mặt Tô Di nhưng nội dung lại bảo cô an phận. Tô Di biết điều liền thu liễm tính cách lại. Ngoan ngoãn đi theo cậu về.

Xe gia đình vừa chở đến liền nhanh chóng tấp đi chỗ khác. Căn hộ độc lập Chu Nhân Tĩnh để lại cho cô không lớn nhưng nội thất tiện nghi đầy đủ. Trên cửa treo một bịch giấy

"Gửi bé Nguyệt"

Là dì cô nhờ người đưa tới. Bên trong là hai xuất vé trình diễn của nghệ nhân múa nổi tiếng, dì cô và người này có chút thân quen.

Cô cầm máy nhắn câu cảm ơn với dì. Bên trong nhà có chiếc sofa khá lớn. Căn nhà dùng tông chủ đạo cam đào. Hơi thở cổ xưa khiến Hứa Di Nguyệt thích thú.

Sau vườn có bãi hồng leo, dì Tĩnh cho người trồng ít hoa nhài. Hương hoa bay nhạt theo gió. Hứa Di Nguyệt ngắt một ít đi ngâm làm túi hương.

Từ ngày nhỏ, Hứa Di Nguyệt theo anh cả đi khắp các vùng núi chỉ để hái thảo dược làm túi hương. Sau này anh cả mất, mẹ cô cũng cấm cản sở thích này của cô.

Người anh cả này là con của bác họ, từ nhỏ đã sống ở nhà cô lớn hơn Hứa Di Nguyệt bảy tuổi. Anh theo chủ nghĩa sống buông thả, dạy Tiểu Di Nguyệt rất nhiều thứ trên đời. Là những thứ ở trong miệng mẹ cô gọi là tạp nham dơ bẩn.

Đoá nhài trên tay rũ cánh xuống, nhụy hoa nhen nhóm rúc đầu dậy. Hứa Di Nguyệt liền dùng tay chà xát cánh hoa. Mắt phượng lạnh lẽo nhớ về quá khứ.

Anh cả vốn không phải chết, là vì giúp cô đỡ mấy nhát dao Hứa Gia Tiên đâm vào khiến anh mất máu mà ra đi. Ba mẹ cô vì giấu vụ việc khiến cảnh sát nghi ngờ một thời gian nhưng không có chứng cứ nên đã bỏ qua cho Hứa Gia Tiên.
Chương trước Chương tiếp