Ánh Trăng Rơi

Chương 8: Nhị thập bát tú



Việc sắp xếp và kỷ niệm ngày giỗ không được tổ chức theo mọi năm, Hứa Thi Tuấn chỉ dám lén gia đình ra nghĩa trang vào rạng sáng, ông đặt lên mộ con trai mình một đóa dành dành cùng hồng sâm panh.

"Con trai, là bố có lỗi với con. Nếu năm đó bố không vụng trộm với mẹ con, con đã có thể đầu thai vui vẻ vào gia đình khác. Con đừng trách bố nhẫn tâm"

Mái tóc ông đã chấm vài sợi bạc, tiết trời rét buốt. Vì còn có công ty nên ông nhìn bia mộ không được xây dựng đàng hoàng rồi cất bước chân rời đi.

Vừa hay hôm nay Hứa Di Nguyệt vì chuyện tối qua không ngủ được, cô cầm ít đồ dụng cụ và hoa quả đến nghĩa trang. Chiếc xe màu đen phía trước nổ máy chạy sượt qua người, mắt cô theo sau đuôi xe. Là xe của gia chủ nhà họ Hứa, cũng là bố cô. Bố cô với chuyện giỗ chạp của anh cả đều theo ý mẹ, bây giờ sáng sớm lại đến đây cúng viếng.

Cô chạy tới con đường mòn dẫn tới mộ anh cả, đóa dành dành và hồng sâm panh rực rỡ trước ảnh thờ. Năm ngoái và cả những năm trước nữa đều có người tặng hoa dành dành và hồng vào ngày này. Khi đó cô chỉ đơn thuần nghĩ là bạn bè tặng nhưng bạn của Cảnh Cung Sinh không đến mấy người, đều là gia cảnh bình thường. Chỉ tính đến giá trị của đóa hồng đã bằng tiền họ kiếm được nửa năm.

Là bố cô sao, bố cô lại làm chuyện màu mè này để tưởng nhớ anh cả sao. Hứa Di Nguyệt mặc kệ, cô vẫn như mọi năm dọn hết hai đóa hoa đó vào thùng rác. Anh cả không thích hoa hồng và dành dành, anh ấy thích mùi hoa ly ly. Bởi vì đó là mùi mà mẹ anh hay dùng nhất.

"Anh cả, năm nay em 17 rồi"

Qùy trước bia đến tận trưa, cô vẫn theo lệ đặt một phần mỳ nóng trên bục nhỏ. Anh ấy thích ăn mỳ trụng thanh đạm, thích hương ly ly, thích những cuộc vui chơi, còn có rất nhiều.

Chấm trắng rơi xuống, tuyết rơi rồi. Bảy năm qua, cô sống mà quên đi nỗi hận thù, cô không xứng đứng trước anh cả mà khóc. Mái tóc bị tuyết hạ lên vài đốm trắng, hơi lạnh bao phủ cả người.

Ngày nghỉ nên cô cũng không gấp gáp, chầm chậm quét cỏ ở xung quanh rồi mới từ biệt anh. Cô ghé vào một tiệm xăm đã đặt trước, thợ xăm Lĩnh Tư là ông chủ ở đây kỹ năng đạt đến trình độ điêu luyện.

Lĩnh Tư còn trẻ độ áng chừng 30 tuổi, anh từng xăm cho rất nhiều cô gái nhưng để nói là ấn tượng thì thiếu nữ đang vẽ hình xăm phía trước là đầu tiên.

"Em muốn xăm ở đâu?"



Lĩnh Tư đã sẵn sàng, chỉ chờ Hứa Di Nguyệt vẽ nốt màu.

"Ngang eo, chỗ sẹo"

Là hình xăm là hình một đóa sen nở tung, dùng tất cả 24 loại màu để tô. Là hình xăm kén người vì nó rất quê mùa. Lĩnh Tư nhìn cô đầy thắc mắc. Cô gái cởi áo len ra, vòng eo nhỏ nhắn trắng muốt lại có vết sẹo đáng sợ ngang eo.

"Là hình Nhị thập bát tú, không phải sen. Anh nhìn chỗ em tô màu nổi, đó là sao Nguy, xăm nhấn chỗ đó cho em nhé"

Nhị thập bát tú là hình dùng để quan sát quỹ đạo của mặt trăng, còn có sao Nguy cũng nằm trong nhị thập bát tú. Là Nguyệt-Nguy

Chẳng trách lại tận tâm vẽ chi tiết hình ra như vậy. Những ngôi sao kia cô không lấp đầy, chỉ duy nhất sao Nguy lại được ấn đậm. Thâm tình như vậy đến cả Lĩnh Tư cũng không tin cô chỉ mới còn là học sinh.

Hai ngày nữa là sinh nhật của cô, Lộ Nguy nói muốn dùng ngày này để tặng cô một món quà đặc biệt.

Anh không biết khi nói ra lời đó, cô đã trằn trọc tò mò món quà đó ra sao. Nên dứt khoát đáp lễ anh bằng hình xăm nhị thập bát tú này.

Cô là người dễ xúc động trước sự quan tâm của người khác, người đó lại còn là người cô yêu thầm nhiều năm.

Cơn đau do kim xăm gây nhức nhối, vì làn da của cô quá mỏng và mẫn cảm. Sau khi bị hành hạ suốt ba tiếng, vòng eo sưng đỏ. Lĩnh Tư đã hoàn thành công việc liền chạy đi ăn, còn bảo cô ra về chỉ cần khép cửa.

Bên kia quán bar đã được sửa chữa, Tô Di vẫn ở phòng nghỉ của nhân viên. Cả ngày cô chỉ ẩn nhẫn ngồi đợi anh tới.

Buổi tối khi Lộ Nguy đến xem bắt gặp Tô Di đang ngồi trước ghế trong sảnh chờ. Anh nhíu mày nhớ lại mấy ngày trước mình vừa bố thí cho cô ta một chỗ ở. Nhưng chính miệng anh đã nói chỉ được ở đây mấy hôm, giờ đã gần nửa tháng nhưng cô vẫn mặt dày ở lại

Thấy anh đang nhìn mình, lòng tủi hờn lập tức đổi thành hân hoan sung sướng. Tô Di chạy đến ôm chặt eo anh "Lộ Nguy, làm ơn đừng để em một mình ở đây. Em không muốn về nhà gặp lão già khốn nạn kia"



Anh kéo mạnh cô ra, cả người dâng lên cơn giận khó tả "Tiền tôi đã đưa cho ông ta, còn việc của cô là bây giờ nhanh chóng cút khỏi đây"

Sau đó anh gọi bảo vệ sắp xếp lại phòng nghỉ, đuổi cô ra ngoài.

Tô Di cũng bất ngờ khi anh lạnh lùng với mình như vậy. Vừa tháng trước cô còn muốn cùng anh đi du lịch, bây giờ lại tàn nhẫn đuổi cô đi.

Tất cả là tại Hứa Di Nguyệt, nếu không có cô ta thì Tô Di vẫn là bạn gái độc nhất của anh. Cơn ghen tức bị gió tuyết thổi bừng lên. Người hậm hực quay về ký túc xá của trường.

Tài xế chở Hứa Di Nguyệt để cô dừng lại ở ven đường, cô cảm ơn rồi đi bộ đến quán bar, cô muốn nhanh chóng cho Lộ Nguy coi hình xăm.

"Lại là cô, Hứa Di Nguyệt. Đừng bám bạn trai tôi nữa. Cô không xứng với anh ấy"

Thanh âm chói tai gần đó làm bước chân cô chậm lại. Hứa Di Nguyệt nhìn Tô Di chật vật với đống đồ dưới đất. Cô ả đi bụi à

"Tôi là vị hôn thê tương lai của Lộ Nguy, tôi không xứng thì ai xứng đây? Cô sao?"

Chính là dùng mấy câu tàn nhẫn đáp lại, Tô Di thua một cách ngoạn mục. Im lặng dậm chân rồi chạy về phía trước. Cũng không quên ngoảnh lại đeo đuổi thêm câu nói "Tôi và Lộ Nguy đã lên giường rồi đấy, anh ta còn cho tôi ngủ nhờ ở quán bar mấy ngày. Tương lai tôi sẽ là người ở bên anh ấy"

Lên giường? Món quà này Hứa Di Nguyệt chấn kinh một phen. Tư vị bị người khác châm chọc thật khó nhằn. Cô không để ý tới phía trước, chiếc xe con chạy ngang qua tông vào người.

Hứa Di Nguyệt nằm trong vũng máu, lại là tuyết. Mùa tuyết đầu mùa đáng ghét bắt cô chìm trong máu. Hình như có ai đang ôm cô, ý thức nhanh chóng biến mất, chỉ còn nghe ai nói "Di Nguyệt, Di Nguyệt, đừng ngủ"

Gọi cô rất nhiều lần, nhưng cô mệt quá, chợp mắt chút vậy.
Chương trước Chương tiếp