Anh Từng Là Duy Nhất

Chương 48: Hành động ấu trĩ




Trước cửa có rất nhiều phóng viên, có người nhận thấy Tống Hân Nghiên vẫn chưa lên tiếng, cố ý chế nhạo: “Cô Đường, vợ chồng cô quan hệ tốt như vậy, cô có thể nói cảm nhận của mình như thế nào được không? Lúc làm tình trong xe ven bờ sông thế nào? Kích thích không ạ?” 

Ngay khi những lời này nói ra, mọi người lại cười ồ lên, e rằng trong lòng bọn họ bây giờ Tống Hân Nghiên đã đồng hạng với một con điếm rồi. 

Máu trên mặt Tống Hân Nghiên nhạt đi, trái tim cô đang đau đớn dữ dội. Cô cảm thấy trong lòng tất cả những người nhìn cô đều gọi cô là “Đồ điếm!”, cô cố gắng vùng ra khỏi tay Đường Diệp Thần, nhưng anh ta lại ôm chặt cô vào lòng, nhẹ giọng nói: “Cười lên!” 

Tống Hân Nghiên thực sự thấy thật trớ trêu khi anh ta đã biến cô thành một “con điếm”, đã vậy còn bắt cô phải mỉm cười! Tống Hân Nghiên cảm thấy vừa hoang mang vừa đáng thương cho bản thân, móng tay cô cắm sâu vào da thịt anh ta, giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên quyết: “Buông tôi ra đi!” 

Đường Diệp Thần cúi đầu, bắt gặp đôi mắt phượng đờ đẫn của cô, nhịp tim của anh t hơi ngưng trệ, đôi mắt này như mất hồn, trống rỗng khủng khiếp. Một lớp mồ hôi lạnh dày đặc chảy ra từ lòng bàn tay anh ta, và một sự hoảng sợ không rõ nguyên nhân chiếm lấy toàn bộ thần kinh của anh ta: “Hân Nghiên…” 

Các phóng viên thất thần nhìn nhau, nhiếp ảnh gia đã nhanh chóng nhấn nút chụp để ghi lại sự căng thẳng giữa họ. 

“Nếu anh không muốn tôi hận anh thì bỏ tay ra đi!” Tống Hân Nghiên nhìn anh ta đầy hận thù và nước mắt lưng tròng, trong lòng cô như có một con dã thú đang rống giận, nhưng cô không thể hét lên. Cô nghĩ cho dù anh ta có làm gì đi chăng nữa, cô sẽ không còn bị anh ta làm tổn thương nữa. Nhưng bây giờ, cô đã bớt lãnh đạm hơn nhiều so với tưởng tượng, cô vẫn cảm thấy rất đau lòng. 

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.) 

Phóng viên dường như thấy có gì đó không ổn giữa họ, vừa định hỏi thì cánh cửa của chiếc Maybach màu đen đang đậu ở đó mở ra, có người hét lên “Ngài Thẩm đến rồi”, mọi người lập tức lao lên và chạy về phía Thẩm Duệ. 

So với vụ bê bối của Đường Diệp Thần thì giá trị tin tức của Thẩm Duệ cao hơn. 

Tống Hân Nghiên hất mạnh tay của Đường Diệp Thần và đi về phía khách sạn. Đường Diệp Thần nhìn chằm chằm xuống bàn tay trống rỗng của mình, sững sờ một lúc. 

Bên kia Thẩm Duệ bị phóng viên vây quanh, vô tình ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy bóng dáng mảnh mai biến mất vào khách sạn, đôi môi mỏng khẽ mím lại, lần đầu tiên hợp tác với câu hỏi của phóng viên mà chụp ảnh. 

Trên trang tin ngày hôm sau, Thẩm Duệ, một người rất hiếm khi xuất hiện trước mặt công chúng, đã chiếm toàn bộ trang của các tờ báo lớn, hình tượng lịch lãm, nhẹ nhàng của anh đã ăn sâu vào lòng người, anh trở thành ứng cử viên sáng giá nhất cho người tình trong mộng trong mắt các cô gái ở Đồng Thành. 

Nhưng những bài báo về Đường Diệp Thần và Tống Hân Nghiên không đề cập đến một từ, đó là một câu chuyện khác. 

Tống Hân Nghiên bước vào sảnh tiệc, tiệc chiêu đãi mời toàn những nhân vật quan trọng trong giới chính trị và kinh doanh Đồng Thành. Mặc dù đã kết hôn với một gia đình giàu có được năm năm nhưng cô không hề quen biết ai. Và mục đích cô đến quầy lễ tân chỉ là để nhìn thấy người phụ nữ đó, dù chỉ là nhìn từ xa. 

Qua khóe mắt cô nhìn thấy Đường Diệp Thần và Thẩm Duệ cùng nhau bước vào, hai người dường như đang nói chuyện, giống như chú cháu thân thiết. Chuyện xảy ra là cô không muốn nhìn thấy hai người này, đặc biệt là Đường Diệp Thần. 

Cô xách váy lên, vội vàng đi ra sân thượng bên cạnh. 

Màu lam nhạt kia xẹt qua trước mắt anh, môi mỏng của Thẩm Duệ hơi mím lại, cô tránh né anh khó khăn như vậy, nếu anh không phối hợp, thì cũng cảm thấy có lỗi với cô. Qua khóe mắt anh nhìn thấy người phục vụ bưng rượu đi tới, anh lặng lẽ duỗi chân ra. 

Chương trước Chương tiếp