Anh Yêu Cô Ấy, Em Yêu Anh
Chương 26: Nguy hiểm
Sau khi xem lại đoạn ghi hình, Tam Thần phát hiện cô bị bắt cóc.
Ai có lá gan lớn như vậy?
Những năm qua, hắn quen thói ngông cuồng đắc tội nhiều người. Có phải vì hắn mà Huỳnh Tiểu Phương bị liên luỵ?
Hắn nhanh chóng gọi điện thoại cho thuộc hạ:
“Các người nhanh tìm ra cô ấy cho ta!”
…
Phía bên này, Huỳnh Tiểu Phương bị đưa lên chiếc xe mang đến một nơi hoang vu hẻo lánh.
Khi cô tỉnh dậy chỉ thấy mình đang bị trói tay chân ở một nhà kho cũ. Người đàn ông to con trước mặt, hắn đang cắn hạt dưa.
Liếc mắt thấy cô tỉnh, hắn vứt vỏ hạt vào mặt cô:
“Tỉnh rồi à?”
Cô hoảng sợ run rẩy hỏi:
“Các người muốn gì?”
Hắn cười cợt nói: “Muốn mạng!”
Tiểu Phương chảy nước mắt, tay phía sau run lên bần bật nhưng vẫn cố cựa quậy tìm cách cởi dây thừng.
“Tôi có tiền. Tôi sẽ cho các người.”
Hắn tiến đến một chân đá vào bụng cô. Một cú đá thôi là Huỳnh Tiểu Phương phun ra máu tươi. Cơ thể của cô rất yếu ớt cộng thêm vết thương chưa lành. Bọn họ đúng là muốn lấy mạng.
“Xin tha cho tôi… Các người muốn gì tôi đều cho!”
“Tha?”
Người đàn ông to con cúi người. Hắn vung tay liên tục vào mặt cô.
“Chát”
“Chát"
“Cái này có người bảo tao trả cho mày. Ai biểu mày không biết điều!”
Cô không biết điều ư? Trước giờ cô chỉ có đắc tội với một người đó là Trương Bối Vy.
Đúng vậy! Chỉ có cô ta muốn cô chết.
Tiểu Phương nhổ ra một cái răng cối, má cô bầm tím sưng húp. Ngay cả mắt cũng sưng tím đáng sợ.
“Có phải cho Trương Bối Vy bảo các người làm không?”
Người đàn ông nhíu mày:
“Bối Vy là ai? Tao chưa hề nghe qua!”
Sau đó hắn nắm lấy tóc của cô làm cô ngẩng mắt. Sợi tóc theo lực nắm căng ra như dây đàn sau đó một nắm tóc bung ra đau đến tận xương.
“Á…”
Hắn nắm một tay cô kéo lê ra bên ngoài.
Huỳnh Tiểu Phương như con cá nằm trên thớt. Số mạng đã được quyết định. Trong giờ phút này cô chỉ biết kêu gào:
“Xin tha cho tôi… Tha cho tôi đi!”
Người đàn ông kéo cô rất nhanh. Hắn chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ để có tiền.
Hắn kéo cô đến cạnh bờ sông, nói với cô:
“Tao cho mày 5 phút nhìn mặt trời lần cuối đó!”
Xem ra hắn vẫn còn chút nhân tính. Tiểu Phương ngước nhìn ánh nắng. Cô nheo mắt lại hy vọng tất cả chỉ là mơ. Lần nữa mở mắt ra, tim cô thắt lại khi thấy đây là sự thật.
Nước mắt giàn giụa, giọng nói vô lực:
“Ngươi định làm gì?”
Người đàn ông lấy trong túi ra một điếu thuốc bật lửa lên. Hắn rít một hơi rồi phả vào không trung. Mỏng manh tựa như sinh mạng của cô.
Giọng hắn trầm xuống, dọa người:
“Mày không chết thì lão đây phải chết!”
Huỳnh Tiểu Phương không còn đủ bình tĩnh nữa, cô cố gắng ngồi dậy để chạy. Nhưng người đàn ông nhanh hơn cô đã nắm cô lại. Hắn dùng thể lực của mình vác cô lên vai rồi một cú ném đã thành công ném cô xuống sông.
“Đùng!”
Âm thanh rơi xuống nước vang lên. Mặc dù cố vẫy vùng nhưng vì dòng nước siết mà tay chân còn bị trói chặt, Huỳnh Tiểu Phương biết mọi thứ đã kết thúc.
Bây giờ chỉ có trời mới cứu cô mà thôi. Cô không dám tin mình sẽ có một kết cuộc như vậy. Cô vùng vẫy cựa quậy tay để tháo trói mà chính lúc này cả cơ thể như bị dìm sâu. Nước tràn vào khoang mũi, hô hấp bị tước đoạt.
Lòng ngực như có tảng đá nặng đè lên. Các cơ bắt đầu co quắp lại. Tâm trí chìm vào trong mơ hồ…
…
Trên bờ, thấy mặt nước sông đã trở nên yên tĩnh hắn mới quay lưng rời đi. Nhưng cùng lúc nhận được một cú đấm vào mặt:
“Khốn kiếp! Mày giấu cô ấy ở đâu?”
Tam Thần cùng thuộc hạ đã đến. Cú đấm đó cũng là do hắn đấm. Hắn nắm cổ áo người đàn ông:
“Nói…”
“Tôi…”
Thuộc hạ Tam Thần chợt hét lên:
“Tam gia, là ở dưới sông!”
Hắn không do dự tiến về phía bờ sông nhảy xuống:
“Đùng…”
Ai có lá gan lớn như vậy?
Những năm qua, hắn quen thói ngông cuồng đắc tội nhiều người. Có phải vì hắn mà Huỳnh Tiểu Phương bị liên luỵ?
Hắn nhanh chóng gọi điện thoại cho thuộc hạ:
“Các người nhanh tìm ra cô ấy cho ta!”
…
Phía bên này, Huỳnh Tiểu Phương bị đưa lên chiếc xe mang đến một nơi hoang vu hẻo lánh.
Khi cô tỉnh dậy chỉ thấy mình đang bị trói tay chân ở một nhà kho cũ. Người đàn ông to con trước mặt, hắn đang cắn hạt dưa.
Liếc mắt thấy cô tỉnh, hắn vứt vỏ hạt vào mặt cô:
“Tỉnh rồi à?”
Cô hoảng sợ run rẩy hỏi:
“Các người muốn gì?”
Hắn cười cợt nói: “Muốn mạng!”
Tiểu Phương chảy nước mắt, tay phía sau run lên bần bật nhưng vẫn cố cựa quậy tìm cách cởi dây thừng.
“Tôi có tiền. Tôi sẽ cho các người.”
Hắn tiến đến một chân đá vào bụng cô. Một cú đá thôi là Huỳnh Tiểu Phương phun ra máu tươi. Cơ thể của cô rất yếu ớt cộng thêm vết thương chưa lành. Bọn họ đúng là muốn lấy mạng.
“Xin tha cho tôi… Các người muốn gì tôi đều cho!”
“Tha?”
Người đàn ông to con cúi người. Hắn vung tay liên tục vào mặt cô.
“Chát”
“Chát"
“Cái này có người bảo tao trả cho mày. Ai biểu mày không biết điều!”
Cô không biết điều ư? Trước giờ cô chỉ có đắc tội với một người đó là Trương Bối Vy.
Đúng vậy! Chỉ có cô ta muốn cô chết.
Tiểu Phương nhổ ra một cái răng cối, má cô bầm tím sưng húp. Ngay cả mắt cũng sưng tím đáng sợ.
“Có phải cho Trương Bối Vy bảo các người làm không?”
Người đàn ông nhíu mày:
“Bối Vy là ai? Tao chưa hề nghe qua!”
Sau đó hắn nắm lấy tóc của cô làm cô ngẩng mắt. Sợi tóc theo lực nắm căng ra như dây đàn sau đó một nắm tóc bung ra đau đến tận xương.
“Á…”
Hắn nắm một tay cô kéo lê ra bên ngoài.
Huỳnh Tiểu Phương như con cá nằm trên thớt. Số mạng đã được quyết định. Trong giờ phút này cô chỉ biết kêu gào:
“Xin tha cho tôi… Tha cho tôi đi!”
Người đàn ông kéo cô rất nhanh. Hắn chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ để có tiền.
Hắn kéo cô đến cạnh bờ sông, nói với cô:
“Tao cho mày 5 phút nhìn mặt trời lần cuối đó!”
Xem ra hắn vẫn còn chút nhân tính. Tiểu Phương ngước nhìn ánh nắng. Cô nheo mắt lại hy vọng tất cả chỉ là mơ. Lần nữa mở mắt ra, tim cô thắt lại khi thấy đây là sự thật.
Nước mắt giàn giụa, giọng nói vô lực:
“Ngươi định làm gì?”
Người đàn ông lấy trong túi ra một điếu thuốc bật lửa lên. Hắn rít một hơi rồi phả vào không trung. Mỏng manh tựa như sinh mạng của cô.
Giọng hắn trầm xuống, dọa người:
“Mày không chết thì lão đây phải chết!”
Huỳnh Tiểu Phương không còn đủ bình tĩnh nữa, cô cố gắng ngồi dậy để chạy. Nhưng người đàn ông nhanh hơn cô đã nắm cô lại. Hắn dùng thể lực của mình vác cô lên vai rồi một cú ném đã thành công ném cô xuống sông.
“Đùng!”
Âm thanh rơi xuống nước vang lên. Mặc dù cố vẫy vùng nhưng vì dòng nước siết mà tay chân còn bị trói chặt, Huỳnh Tiểu Phương biết mọi thứ đã kết thúc.
Bây giờ chỉ có trời mới cứu cô mà thôi. Cô không dám tin mình sẽ có một kết cuộc như vậy. Cô vùng vẫy cựa quậy tay để tháo trói mà chính lúc này cả cơ thể như bị dìm sâu. Nước tràn vào khoang mũi, hô hấp bị tước đoạt.
Lòng ngực như có tảng đá nặng đè lên. Các cơ bắt đầu co quắp lại. Tâm trí chìm vào trong mơ hồ…
…
Trên bờ, thấy mặt nước sông đã trở nên yên tĩnh hắn mới quay lưng rời đi. Nhưng cùng lúc nhận được một cú đấm vào mặt:
“Khốn kiếp! Mày giấu cô ấy ở đâu?”
Tam Thần cùng thuộc hạ đã đến. Cú đấm đó cũng là do hắn đấm. Hắn nắm cổ áo người đàn ông:
“Nói…”
“Tôi…”
Thuộc hạ Tam Thần chợt hét lên:
“Tam gia, là ở dưới sông!”
Hắn không do dự tiến về phía bờ sông nhảy xuống:
“Đùng…”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương