Anh Yêu Cô Ấy, Em Yêu Anh
Chương 3: Thừa sống, thiếu chết
Tam Thần lái xe về Tam gia. Vừa vào đến cửa, lão Tam đã mang roi mây ra dọa đánh:
“Súc sinh, mày quỳ xuống cho tao!”
Tam Thần không hiểu xảy ra chuyện nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn quỳ xuống. Lúc đầu gối vừa chạm đất thì phát roi đầu tiên đã được gián xuống da thịt. Vết roi mang theo lực không nặng nhưng đủ làm da thịt hắn bật máu tươi.
Chân mày hắn cau lại, hai tay bóp chặt gồng lên nhẫn nhịn.
“Ba có chuyện gì thì nói. Không cần phải đánh mắc công mỏi tay.”
Giọng nói này là của anh hai hắn - Tam Phát. Hắn đang ngồi chéo chân uống rượu xem kịch hay.
“Con đừng nhắc ta phải làm thế nào.”
Tam Huy tức giận đánh liên tục mấy chục cái.
“Tam Thần, tao nói cho mày nghe. Vợ mày vừa cưới mày đem cô ta bỏ ở cảng hoang. Nếu tao không cho người theo dõi, cô ta đã bị người xấu ăn sạch. Lúc đó mặt mũi Tam gia thế nào?”
“Khốn kiếp!”
“Chát”
“Cô ta có thể có chuyện gì chứ?”
Lão Huy tức đến ôm ngực: “Mày… Thằng súc sinh. Thiếu chút nữa có người làm hại cô ta. Mày nói coi, người ngoài sẽ đổ lỗi cho tao là không biết dạy con. Thằng khốn nạn…”
“Chát"
Tiếng roi chan chát tàn nhẫn ghim vào da thịt của Tam Thần, chiếc áo vest rách từng đường dài đáng sợ. Áo sơ mi trắng bên trong nhuộm đỏ theo khe hở của vết thương.
Chỉ khi nhị thiếu gia Tam Lộc lên tiếng, Tam lão mới dừng lại:
“Ba, đừng đánh nữa. Dù sao chuyện đã được giải quyết. Hơn nữa, hôm nay là ngày em ấy kết hôn. Em dâu đang chờ.”
Lão Huy buông roi, thở hổn hển:
“Trong nhà chỉ có con là không làm ba thất vọng.”
Tam Phát cười khẩy: “Trong lòng ông chỉ có thằng con thứ 2 mà thôi.”
“Mày im đi! Tao rất là công bằng. Trong ba đứa bây, đứa nào cho tao bế cháu trai trước thì phân nửa tài sản nhà họ Tam sẽ thuộc về đứa đó. Liệu hồn!”
Tam Thần vốn không quan tâm nhưng hắn vừa đứng dậy đã anh cả chế giễu:
“Haha. Phi vụ mày là người có lợi nhất. Hai đứa tao còn chưa có vợ. Mày nhớ chăm sóc cô ta cho tốt nhé thằng con hoang.”
Tam Thần im lặng, trả lời anh hắn bằng ánh mắt căm phẫn. Tam Phát khinh khỉnh nói thêm:
“Mày nhìn cái gì? Có tin tao móc mắt mày ra không? Mẹ mày với mày đúng thấp hèn như nhau!”
Tam Thần không nhịn được nữa. Hắn nghiến răng:
“Mày dựa vào cái gì mà dám nói mẹ tao?”
“Tao thích!”
Vừa dứt lời, Tam Thần đã nhào vào đấm liên tục vào mặt của Tam Phát, mặc cho Tam Lộc can ngăn.
…
Ở tầng hai, Huỳnh Tiểu Phương bị tiếng động mạnh đánh thức. Cô mang máng nhớ trước lúc ngất đã có người đến cứu.
Nhìn căn phòng có treo ảnh cưới của cô và Tam Thần, càng chắc chắn rằng mình được cứu. Cô kiểm tra thân thể, tay chân đều lành lạnh. Tiểu Phương lúc này thở phào nhẹ nhõm.
Nghe bên ngoài có tiếng động, Tiểu Phương bước chân xuống giường, cô chậm rãi xỏ dép ra mở cửa.
Cánh cửa phòng vừa hé, gương mặt đầy máu của Tam Thần dọa cô hét lớn.
“Á…”
Hắn đã nhanh tay bịt miệng cô:
“Ồn ào! Im lặng!”
Tam Thần ôm cô thở gấp. Chân mày cau lại, trán rịn mồ hôi. Thấy hắn có biểu hiện bất thường, Tiểu Phương xoay lại đỡ hắn:
“Tam gia, anh không sao chứ?”
“Biết băng bó vết thương?”
Tiểu Phương gật đầu. Nghe được cô trả lờn, mắt hắn híp lại, thân thể cao lớn ngã lên người cô.
Tiểu Phương vụng về ôm người đàn ông. Nhìn cô như cây cột nhỏ đang cực lực chống đỡ tảng đá lớn, cô dùng hết sức khó khăn mở miệng hỏi:
“Tam gia hay là chúng ta đến bệnh viện?”
Trước khi hắn ngất còn kịp quát cô:
“Câm miệng. Mau làm đi!”
Tiểu Phương vất vả lắm mới kéo hắn nằm lên giường. Cô nhúng khăn ấm lau sạch người còn cẩn thận sát trùng vết thương. Xong việc, cô tranh thủ gục đầu xuống ngủ.
Nửa đêm, Tiểu Phương bị người đàn ông to lớn lôi kéo lên giường lớn. Cô vùng vẫy la hét:
“Thả ra… Tam Thần, thả tôi ra…”
Mắt Tam Thần vẫn nhắm, hắn lôi cô ôm vào lòng. Vòng tay siết chặt suýt làm cô nghẹt thở.
Cái miệng ác lên tiếng:
“Không được cử động! Cô cử động, giao dịch kết thúc.”
“Tôi…”
“...”
Nghe tiếng thở đều đều của hắn, Huỳnh Tiểu Phương đành nằm yên chịu trận.
Người đàn ông đó không có hành động nào quá đáng. Chỉ là ôm cô ngủ đến sáng mà thôi.
…
Tiếng chim hót phía bên ngoài phòng ngủ đánh thức người đàn ông ở trên giường. Hắn nhìn thấy cô gái nằm bên cạnh liền tung chân đá.
“Bụp”
Tiểu Phương lò mò ngồi dậy. Đầu tóc rồi như ổ quạ nhỏ nhưng trông vẫn cực kỳ đáng yêu. Còn chưa hình dung ra chuyện, cô đã bị Tam Thần mắng:
“Ai cho phép cô nằm cạnh tôi? Tính lợi dụng tôi ứ? Đúng là háo sắc!”.
“Hả? Ai thèm!”
Tam Thần nhếch mép. Hắn quay lại nắm chặt cổ tay cô, kéo cô vào lòng hắn. Mắt nhìn chăm chăm người con gái trước mặt.
Trong giây phút này, tim của Tiểu Phương như nhảy ra khỏi lòng ngực, hai má đỏ bừng. Ngay cả thở, cô cũng không dám.
Thấy đáp án, Tam Thần đẩy cô ngã về sau:
“Còn nói là không có?”
“Tôi…”
“Nhanh đi thay quần áo theo tôi! Tôi cho cô 5 phút!”
Tiểu Phương luống cuống ngồi dậy theo hắn. Rất nhanh hai người đã rời khỏi Tam gia.
“Súc sinh, mày quỳ xuống cho tao!”
Tam Thần không hiểu xảy ra chuyện nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn quỳ xuống. Lúc đầu gối vừa chạm đất thì phát roi đầu tiên đã được gián xuống da thịt. Vết roi mang theo lực không nặng nhưng đủ làm da thịt hắn bật máu tươi.
Chân mày hắn cau lại, hai tay bóp chặt gồng lên nhẫn nhịn.
“Ba có chuyện gì thì nói. Không cần phải đánh mắc công mỏi tay.”
Giọng nói này là của anh hai hắn - Tam Phát. Hắn đang ngồi chéo chân uống rượu xem kịch hay.
“Con đừng nhắc ta phải làm thế nào.”
Tam Huy tức giận đánh liên tục mấy chục cái.
“Tam Thần, tao nói cho mày nghe. Vợ mày vừa cưới mày đem cô ta bỏ ở cảng hoang. Nếu tao không cho người theo dõi, cô ta đã bị người xấu ăn sạch. Lúc đó mặt mũi Tam gia thế nào?”
“Khốn kiếp!”
“Chát”
“Cô ta có thể có chuyện gì chứ?”
Lão Huy tức đến ôm ngực: “Mày… Thằng súc sinh. Thiếu chút nữa có người làm hại cô ta. Mày nói coi, người ngoài sẽ đổ lỗi cho tao là không biết dạy con. Thằng khốn nạn…”
“Chát"
Tiếng roi chan chát tàn nhẫn ghim vào da thịt của Tam Thần, chiếc áo vest rách từng đường dài đáng sợ. Áo sơ mi trắng bên trong nhuộm đỏ theo khe hở của vết thương.
Chỉ khi nhị thiếu gia Tam Lộc lên tiếng, Tam lão mới dừng lại:
“Ba, đừng đánh nữa. Dù sao chuyện đã được giải quyết. Hơn nữa, hôm nay là ngày em ấy kết hôn. Em dâu đang chờ.”
Lão Huy buông roi, thở hổn hển:
“Trong nhà chỉ có con là không làm ba thất vọng.”
Tam Phát cười khẩy: “Trong lòng ông chỉ có thằng con thứ 2 mà thôi.”
“Mày im đi! Tao rất là công bằng. Trong ba đứa bây, đứa nào cho tao bế cháu trai trước thì phân nửa tài sản nhà họ Tam sẽ thuộc về đứa đó. Liệu hồn!”
Tam Thần vốn không quan tâm nhưng hắn vừa đứng dậy đã anh cả chế giễu:
“Haha. Phi vụ mày là người có lợi nhất. Hai đứa tao còn chưa có vợ. Mày nhớ chăm sóc cô ta cho tốt nhé thằng con hoang.”
Tam Thần im lặng, trả lời anh hắn bằng ánh mắt căm phẫn. Tam Phát khinh khỉnh nói thêm:
“Mày nhìn cái gì? Có tin tao móc mắt mày ra không? Mẹ mày với mày đúng thấp hèn như nhau!”
Tam Thần không nhịn được nữa. Hắn nghiến răng:
“Mày dựa vào cái gì mà dám nói mẹ tao?”
“Tao thích!”
Vừa dứt lời, Tam Thần đã nhào vào đấm liên tục vào mặt của Tam Phát, mặc cho Tam Lộc can ngăn.
…
Ở tầng hai, Huỳnh Tiểu Phương bị tiếng động mạnh đánh thức. Cô mang máng nhớ trước lúc ngất đã có người đến cứu.
Nhìn căn phòng có treo ảnh cưới của cô và Tam Thần, càng chắc chắn rằng mình được cứu. Cô kiểm tra thân thể, tay chân đều lành lạnh. Tiểu Phương lúc này thở phào nhẹ nhõm.
Nghe bên ngoài có tiếng động, Tiểu Phương bước chân xuống giường, cô chậm rãi xỏ dép ra mở cửa.
Cánh cửa phòng vừa hé, gương mặt đầy máu của Tam Thần dọa cô hét lớn.
“Á…”
Hắn đã nhanh tay bịt miệng cô:
“Ồn ào! Im lặng!”
Tam Thần ôm cô thở gấp. Chân mày cau lại, trán rịn mồ hôi. Thấy hắn có biểu hiện bất thường, Tiểu Phương xoay lại đỡ hắn:
“Tam gia, anh không sao chứ?”
“Biết băng bó vết thương?”
Tiểu Phương gật đầu. Nghe được cô trả lờn, mắt hắn híp lại, thân thể cao lớn ngã lên người cô.
Tiểu Phương vụng về ôm người đàn ông. Nhìn cô như cây cột nhỏ đang cực lực chống đỡ tảng đá lớn, cô dùng hết sức khó khăn mở miệng hỏi:
“Tam gia hay là chúng ta đến bệnh viện?”
Trước khi hắn ngất còn kịp quát cô:
“Câm miệng. Mau làm đi!”
Tiểu Phương vất vả lắm mới kéo hắn nằm lên giường. Cô nhúng khăn ấm lau sạch người còn cẩn thận sát trùng vết thương. Xong việc, cô tranh thủ gục đầu xuống ngủ.
Nửa đêm, Tiểu Phương bị người đàn ông to lớn lôi kéo lên giường lớn. Cô vùng vẫy la hét:
“Thả ra… Tam Thần, thả tôi ra…”
Mắt Tam Thần vẫn nhắm, hắn lôi cô ôm vào lòng. Vòng tay siết chặt suýt làm cô nghẹt thở.
Cái miệng ác lên tiếng:
“Không được cử động! Cô cử động, giao dịch kết thúc.”
“Tôi…”
“...”
Nghe tiếng thở đều đều của hắn, Huỳnh Tiểu Phương đành nằm yên chịu trận.
Người đàn ông đó không có hành động nào quá đáng. Chỉ là ôm cô ngủ đến sáng mà thôi.
…
Tiếng chim hót phía bên ngoài phòng ngủ đánh thức người đàn ông ở trên giường. Hắn nhìn thấy cô gái nằm bên cạnh liền tung chân đá.
“Bụp”
Tiểu Phương lò mò ngồi dậy. Đầu tóc rồi như ổ quạ nhỏ nhưng trông vẫn cực kỳ đáng yêu. Còn chưa hình dung ra chuyện, cô đã bị Tam Thần mắng:
“Ai cho phép cô nằm cạnh tôi? Tính lợi dụng tôi ứ? Đúng là háo sắc!”.
“Hả? Ai thèm!”
Tam Thần nhếch mép. Hắn quay lại nắm chặt cổ tay cô, kéo cô vào lòng hắn. Mắt nhìn chăm chăm người con gái trước mặt.
Trong giây phút này, tim của Tiểu Phương như nhảy ra khỏi lòng ngực, hai má đỏ bừng. Ngay cả thở, cô cũng không dám.
Thấy đáp án, Tam Thần đẩy cô ngã về sau:
“Còn nói là không có?”
“Tôi…”
“Nhanh đi thay quần áo theo tôi! Tôi cho cô 5 phút!”
Tiểu Phương luống cuống ngồi dậy theo hắn. Rất nhanh hai người đã rời khỏi Tam gia.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương