Âu Tổng Tôi Muốn Ly Hôn
Chương 4: Buổi tiệc gia đình.
Nhà chính Âu gia.
Hôm nay là tiệc gia đình của Âu gia nên hai người cũng phải đến tham gia. Khi Tử Du định bước vào nhà Âu Trạch Dương liền kéo cô lại, hắn nắm lấy tay cô khoác lên tay mình rồi mới bước vào trong nhà.
Âu phu nhân thấy hai người bước vào thì đứng dậy chào đón, nhưng bà lại nhìn Tử Du một lượt từ trên xuống dưới rồi khó chịu lên tiếng trách móc.
“Bạch Tử Du giờ con là Âu thiếu phu nhân sao vẫn ăn mặc kiểu này?”
Cô chưa kịp lên tiếng nói gì thì Tĩnh Hạ đi ngang qua cô tiến đến chỗ Âu phu nhân ngồi xuống.
“Bác gái cô Bạch làm vậy cũng là để tiết kiệm tiền cho Trạch Dương, với lại dù có cho cô ấy tiền cô ấy cũng không nỡ mua quần áo đẹp đâu. Nhưng dù sao hôm nay cũng là tiệc gia đình nhà họ Âu. Cô Bạch ăn mặc thế này hình như là không nể mặt nhà họ Âu cho lắm.”
Tĩnh Hạ đầu cô bắt đầu đau nhức, kí ức cửa 5 năm trước dần hiện lên trong đầu cô. Lúc đó cũng là buổi tiệc gai đình của nhà họ Âu, Bạch Tử Du liền trở thành tâm điểm chỉ trọ của người khác vì tin lời nói của Tĩnh Hạ.
“Đây chính là con nhỏ nhà quê Âu thiếu phu nhân của nhà họ Âu à?”
“Ăn mặc kiểu gì thế này mất mặt chết đi được.”
“Thiếu gia thật đáng thương nhìn cô ta mặc bộ đồ hàng chợ rẻ tiền này nhà họ Âu là danh môn thế gia bị cô ta là làm mất hết thể diện rồi.”
“Cô vừa ở quê lên chắc chắn không biết quy tắc nhà họ Âu, gia phong nhà họ Âu liêm khiết vô tư. Sau này mỗi lần cô dự tiệc tốt nhất hãy ăn mặc giản dị, càng giản dị càng tốt như vậy mới không làm mất mặt nhà họ Âu.”
Tĩnh Hạ đã nói với cô như thế. Giờ nghĩ cô mới thấy mình năm 23 tuổi lại hèn mọn và ngu ngốc đến vậy để lấy lòng Âu Trạch Dương lại đi tin cả lời của Tĩnh Hạ.
- Rõ ràng cô ta cố ý khiến cô xấu mặt nhà họ Âu có giản nghiệp khổng lồ bình thường có thể ăn mặc tùy ý đơn giản nhưng ở buổi tiệc lịch sự thế này chắc chắn phải ăn mặc chỉn chu, không thì sẽ bị người khác chỉ trỏ chê cười đến cả Âu Trạch Dương cũng sẽ bị liên lụy.
Bạch Tử Du nhìn mội người xung quanh rồi cười nhạt lên tiếng.
“Mọi người hiểu lầm rồi, là vì Trạch Dương nói tối nay dẫn tôi đi mua lễ phục nên tôi đã mặc đại một bộ.”
Cô dừng lại ngước mắt lên nhìn hắn rồi mới nói tiếp.
“Phải không ông xã?”
Cô sợ hắn không hiểu ý mình nên véo nhẹ tay hắn, Âu Trạch Dương không có thái độ gì hắn quay lại nhìn cô, nhỏ giọng hùi theo cô.
“Ừm. Đúng vậy.”
Mọi người thấy vậy lại lên tiếng bàn tán với nhau.
“Âu phu nhân đâu phải người vợ oán hận keo kiệt với bản thân khiến nhà họ Âu mất mặt như trong lời đồn đâu. Với lại có vẻ như cô ấy và Âu tổng rất tình cảm.”
“Trước đây tưởng là Âu phu nhân bị Âu tổng lạnh nhạt rồi tự tử vì đố kỵ với cô Tĩnh Hạ.”
...
Bạch Tử Du ngồi trong phòng trang điểm, trong đầu không khỏi suy nghĩ vớ vấn.
- Xem ra chuyện mình tự tử có vẻ ai ai cũng biết, tại sao mình lại tự tử lẽ nào là vì yêu Âu Trạch Dương nhưng không có được anh ta.
- Nhưng mình đã có được anh ta rồi mà là vì anh ta không yêu mình nên mình mới đòi chết bằng được sao, đây không giống như tính cách của mình.
- Sao mình lại kết hôn với Âu Trạch Dương chứ, chắc chắn là có nguyên nhân gì khác.
“Bạch Tử Du 23 tuổi rốt cuộc mày đang nghĩ gì thế.”
“Tôi cũng muốn biết rốt cuộc cô đang nghĩ gì?”
Âu Trạch Dương bước vào đứng tựa người vào tường nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm. Cô bất ngờ đứng dậy khi cô định đi ra ngoài thì hắn nắm lấy tay cô lên tiếng trách vấn.
“Không chơi trò dùng cái chết để đe dọa nữa à Bạch Tử Du. Rốt cuộc cô sao thế hả?”
Cô hất tay hắn ra khó chịu nói.
“Như anh mong muốn tôi không tìm cái chết vì anh nữa.”
Cô nói rồi rời đi mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của hắn đang nhìn theo mình.
Hôm nay là tiệc gia đình của Âu gia nên hai người cũng phải đến tham gia. Khi Tử Du định bước vào nhà Âu Trạch Dương liền kéo cô lại, hắn nắm lấy tay cô khoác lên tay mình rồi mới bước vào trong nhà.
Âu phu nhân thấy hai người bước vào thì đứng dậy chào đón, nhưng bà lại nhìn Tử Du một lượt từ trên xuống dưới rồi khó chịu lên tiếng trách móc.
“Bạch Tử Du giờ con là Âu thiếu phu nhân sao vẫn ăn mặc kiểu này?”
Cô chưa kịp lên tiếng nói gì thì Tĩnh Hạ đi ngang qua cô tiến đến chỗ Âu phu nhân ngồi xuống.
“Bác gái cô Bạch làm vậy cũng là để tiết kiệm tiền cho Trạch Dương, với lại dù có cho cô ấy tiền cô ấy cũng không nỡ mua quần áo đẹp đâu. Nhưng dù sao hôm nay cũng là tiệc gia đình nhà họ Âu. Cô Bạch ăn mặc thế này hình như là không nể mặt nhà họ Âu cho lắm.”
Tĩnh Hạ đầu cô bắt đầu đau nhức, kí ức cửa 5 năm trước dần hiện lên trong đầu cô. Lúc đó cũng là buổi tiệc gai đình của nhà họ Âu, Bạch Tử Du liền trở thành tâm điểm chỉ trọ của người khác vì tin lời nói của Tĩnh Hạ.
“Đây chính là con nhỏ nhà quê Âu thiếu phu nhân của nhà họ Âu à?”
“Ăn mặc kiểu gì thế này mất mặt chết đi được.”
“Thiếu gia thật đáng thương nhìn cô ta mặc bộ đồ hàng chợ rẻ tiền này nhà họ Âu là danh môn thế gia bị cô ta là làm mất hết thể diện rồi.”
“Cô vừa ở quê lên chắc chắn không biết quy tắc nhà họ Âu, gia phong nhà họ Âu liêm khiết vô tư. Sau này mỗi lần cô dự tiệc tốt nhất hãy ăn mặc giản dị, càng giản dị càng tốt như vậy mới không làm mất mặt nhà họ Âu.”
Tĩnh Hạ đã nói với cô như thế. Giờ nghĩ cô mới thấy mình năm 23 tuổi lại hèn mọn và ngu ngốc đến vậy để lấy lòng Âu Trạch Dương lại đi tin cả lời của Tĩnh Hạ.
- Rõ ràng cô ta cố ý khiến cô xấu mặt nhà họ Âu có giản nghiệp khổng lồ bình thường có thể ăn mặc tùy ý đơn giản nhưng ở buổi tiệc lịch sự thế này chắc chắn phải ăn mặc chỉn chu, không thì sẽ bị người khác chỉ trỏ chê cười đến cả Âu Trạch Dương cũng sẽ bị liên lụy.
Bạch Tử Du nhìn mội người xung quanh rồi cười nhạt lên tiếng.
“Mọi người hiểu lầm rồi, là vì Trạch Dương nói tối nay dẫn tôi đi mua lễ phục nên tôi đã mặc đại một bộ.”
Cô dừng lại ngước mắt lên nhìn hắn rồi mới nói tiếp.
“Phải không ông xã?”
Cô sợ hắn không hiểu ý mình nên véo nhẹ tay hắn, Âu Trạch Dương không có thái độ gì hắn quay lại nhìn cô, nhỏ giọng hùi theo cô.
“Ừm. Đúng vậy.”
Mọi người thấy vậy lại lên tiếng bàn tán với nhau.
“Âu phu nhân đâu phải người vợ oán hận keo kiệt với bản thân khiến nhà họ Âu mất mặt như trong lời đồn đâu. Với lại có vẻ như cô ấy và Âu tổng rất tình cảm.”
“Trước đây tưởng là Âu phu nhân bị Âu tổng lạnh nhạt rồi tự tử vì đố kỵ với cô Tĩnh Hạ.”
...
Bạch Tử Du ngồi trong phòng trang điểm, trong đầu không khỏi suy nghĩ vớ vấn.
- Xem ra chuyện mình tự tử có vẻ ai ai cũng biết, tại sao mình lại tự tử lẽ nào là vì yêu Âu Trạch Dương nhưng không có được anh ta.
- Nhưng mình đã có được anh ta rồi mà là vì anh ta không yêu mình nên mình mới đòi chết bằng được sao, đây không giống như tính cách của mình.
- Sao mình lại kết hôn với Âu Trạch Dương chứ, chắc chắn là có nguyên nhân gì khác.
“Bạch Tử Du 23 tuổi rốt cuộc mày đang nghĩ gì thế.”
“Tôi cũng muốn biết rốt cuộc cô đang nghĩ gì?”
Âu Trạch Dương bước vào đứng tựa người vào tường nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm. Cô bất ngờ đứng dậy khi cô định đi ra ngoài thì hắn nắm lấy tay cô lên tiếng trách vấn.
“Không chơi trò dùng cái chết để đe dọa nữa à Bạch Tử Du. Rốt cuộc cô sao thế hả?”
Cô hất tay hắn ra khó chịu nói.
“Như anh mong muốn tôi không tìm cái chết vì anh nữa.”
Cô nói rồi rời đi mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của hắn đang nhìn theo mình.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương