Bà Hoàng Giới Giải Trí Vẫn Là Tôi
Chương 23
Vừa nãy lần diễn tập đầu tiên, quả thực Trì Húc suýt chút nữa không bắt nhịp được với phần diễn của cô nhưng trải qua nửa tiếng diễn luyện, anh ta đã bình tĩnh hơn những người đang bình luận rất nhiều, chí ít sẽ không quên lời thoại lần nữa.
“Dĩ nhiên vẫn có đôi điều khác nhau rồi.” Anh ta tiến lên phía trước hai bước, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm Kim Mễ lên: “Những vật vô tri vô giác kia chỉ cần giữ gìn tốt thì kể cả có trải qua trăm năm nữa cũng sẽ không thay đổi quá nhiều, thế nhưng còn cô, bây giờ cô đã không còn trẻ trung, xinh đẹp như lúc tôi cưới cô nữa rồi.”
Anh ta diễn đến đoạn này, phần bình luận lập tức bùng nổ.
“A a a a a tên đàn ông khốn nạn này!! Lần trước lúc xem rõ ràng không tức trào máu như vậy mà!”
“Tên đàn ông xấu xa, tự nhìn lại bản thân mình đi! Lại dám nói chị Nhiên của bọn tao không trẻ trung xinh đẹp ư!!!”
“Chị Nhiên đừng khóc, chị ly hôn với anh ta đi, em nuôi chị!”
“Chết cười mất thôi, thế giới này quả nhiên vẫn nhìn mặt mà làm việc, lần trước lúc Mạnh Xán Nhiên diễn mấy người cũng không nói như vậy.”
“Cái quái gì thế, đều là Mạnh Xán Nhiên đấy thôi, rõ ràng là vì lần này cô ấy diễn quá hay, khán giả đều đồng cảm với nhân vật của cô ấy.”
“Mấy người muốn nói thế nào thì nói, dù sao thì tên đàn ông khốn nạn này cũng phải chết!”
“Tên đàn ông xấu xa mau buông tay mi ra! Đừng có chạm vào người đẹp!”
Quả thực Trì Húc trong màn hình cũng buông tay ra, sau đó tiếp tục diễn tiếp với Kim Mê. Phân đoạn này là một bước đột phá của tình cảm đã kìm nén rất lâu trong lòng nữ chính, trọng tâm cảnh quay đều nằm trên người cô, màn thể hiện của Kim Mê kéo nhân vật này lên cao trào, kéo theo phát huy kỹ năng diễn xuất của Trì Húc còn tốt hơn cả những gì anh ta đã thể hiện trong bộ phim truyền hình vào năm đó.
Sau khi đoạn biểu diễn ngắn kết thúc, không chỉ khán giả đang xem live sôi trào, cảm xúc như phát điên mà ở trường quay cũng vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, thậm chí có khán giả còn phấn khích đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Người dẫn chương trình vội vàng lên sân khấu để giữ trật tự, giao phần trò chuyện cho ba người thuộc ban giám khảo.
“Mạnh Xán Nhiên thật sự khiến tôi hết sức kinh ngạc, tôi cũng đã có may mắn xem màn biểu diễn của cô ấy lần trước, so với phân cảnh ngày hôm nay quả thực là tiến bộ vượt bậc.”
“Quả thực đúng là thế, màn biểu diễn của cô ấy rất có sức hút, hơn nữa cô ấy hiểu được phải dùng ánh mắt như thế nào để diễn phân đoạn này, về điểm này thì có rất nhiều diễn viên trẻ tuổi không làm được.”
Hai vị giám khảo đều đã nói lên nhận xét của mình, người dẫn chương trình lại nhìn về phía Bùi Thận Tư: “Anh Bùi thì sao? Anh thấy thế nào về phân đoạn biểu diễn vừa rồi của Mạnh Xán Nhiên?”
Vừa nãy Bùi Thậm Tư luôn im lặng không nói chuyện là vì anh ấy có hơi kinh ngạc. Vừa rồi xem Mạnh Xán Nhiên biểu diễn phân đoạn kia, anh ấy lại nhìn ra bóng dáng của Kim Mê trên người Mạnh Xán Nhiên.
Anh ấy đã từng quay phim chung với Kim Mê, đối với anh ấy mà nói khoảng thời gian đó chính là những ký ức vô cùng quý giá. Lúc anh ấy vừa bước chân vào giới diễn viên, giáo viên của anh ấy thường lấy Kim Mê làm ví dụ, chính bản thân anh ấy cũng đã từng nghiên cứu rất nhiều màn biểu diễn của Kim Mê nên cũng hết sức quen thuộc với một số những động tác quen thuộc hay thậm chí là từng nét mặt của cô.
Màn biểu diễn vừa rồi của Mạnh Xán Nhiên, anh ấy cảm thấy nếu như đổi thành Kim Mê diễn thì cô cũng sẽ diễn như vậy.
“Cô ấy diễn quả thực khá tốt, tiến bộ đến mức những người không hiểu diễn xuất cũng có thể nhìn ra được.” Bùi Thận Tư thôi không suy nghĩ nữa, nói vào micro: “Chỉ có điều trình độ đọc thoại của cô ấy không phù hợp với màn biểu diễn của cô ấy, có lẽ về mặt đọc thoại thì còn phải trau dồi thêm.”
Người dẫn chương trình nói: “Xem ra quả nhiên thầy Bùi của chúng ta đã giỏi còn phải giỏi hơn nữa, là người có yêu cầu vô cùng nghiêm khắc.”
Kim Mê biết quả thực khả năng đọc thoại của cô vẫn còn tồn tại hạn chế. Sau khi trải qua lớp diễn xuất bài bản, có giáo viên tốt nhất dạy, cô biết kỹ năng diễn xuất phải diễn ra sao, cũng biết lời thoại phải nói như thế nào. Nhưng khả năng đọc thoại cần bỏ nhiều công sức và thời gian ra tập luyện, Mạnh Xán Nhiên không trải qua huấn luyện bài bản nên hơi thở không đủ để đọc lời thoại dài, sức mạnh truyền tải vào lời thoại cũng không đủ.
Trước khi tới đây, cô đã luyện tập mấy ngày, đúng là có tiến bộ hơn so với trước kia nhưng loại kỹ năng cơ bản này không thể nào học được trong một sớm một chiều.
Trong mắt những khán giả không hiểu về diễn xuất, trình độ bây giờ của cô đã đủ dùng rồi cho nên họ cảm thấy Bùi Thận Tư có chút bới lông tìm vết. Nhưng bản thân Kim Mễ biết, nếu muốn tiến xa hơn, cô còn phải dành nhiều thời gian luyện tập nâng cao kỹ năng đọc thoại hơn.
Diễn một phân đoạn ngắn đã được chỉ định từ trước xong thì cũng đã đến phần ra đề ngay tại trường quay. Trong phần này mỗi người cần diễn năm phút, hai diễn viên thi đấu đối kháng diễn cùng một chủ đề.
Lần này không có tạo hình trang điểm cầu kỳ, cũng không có hiệu ứng của sân khấu, thậm chí nhiều lúc còn cần diễn viên diễn mà không có vật thật.
“Vậy kế tiếp hai diễn viên phải PK chính là Tạ Sơ Thời và Mạnh Xán Nhiên, xin mời các thầy cô ra một đề cho bọn họ. Hai diễn viên chỉ có thời gian ba phút để chuẩn bị.”
Người dẫn chương trình nói xong, ba vị giám khảo cũng bàn bạc một lúc, ra đề cho bọn họ là diễn một đoạn kịch ngắn thường ngày: “Vừa rồi phân đoạn ngắn hai người họ diễn đều là phân đoạn có cảm xúc tương đối mãnh liệt, cho nên chúng tôi muốn xem xem lúc không có mâu thuẫn dữ dội như vậy, họ sẽ diễn như thế nào.”
Bọn họ đặt ra hình tượng nhân vật cho Mạnh Xán Nhiên và Tạ Sơ Thời là hai chị em, để bọn họ diễn một phân đoạn ngắn ngày thường hai chị em sống chung.
Vì chỉ có thời gian ba phút để chuẩn bị, mặc dù hai người là mối quan hệ cạnh tranh nhưng vẫn phải hợp tác với nhau hoàn thành vở kịch này, cho nên hai người vẫn đứng cạnh nhau bàn bạc xem nên diễn như thế nào.
“Không ngờ vai vế của cháu lại cao lên một bậc.” Tạ Sơ Thời bất chợt nói một câu.
Kim Mê: “...”
Mặc dù bây giờ ống kính không quay bọn họ nhưng cũng không cần kiêu ngạo như vậy chứ!
“Chỉ còn hai phút ba mươi giây thôi, cậu vẫn nên suy nghĩ lát nữa diễn như thế nào đi.” Kim Mê rất muốn trợn mắt lườm cậu ta một cái: “Như này đi, cậu diễn vai một đứa em trai ngang bướng, như thế cậu cũng có không gian tương đối lớn để phát huy, kịch bản là cậu đánh nhau ở bên ngoài rồi quay về, bị người ta đánh cho mặt mũi bầm dậy, sau đó tôi cười nhạo cậu.”
Tạ Sơ Thời: “...”
Bà thím chỉ muốn cười nhạo cậu ta thôi sao?
Trong lòng Tạ Sơ Thời thấy không hài lòng nhưng không có thời gian để bọn họ thảo luận nhiều, cuối cùng hai người vẫn dứt khoát quyết định diễn theo kịch bản này. Kim Mê là con một, trong nhà không có em trai nhưng cũng có thể tìm được cảm xúc từ những lời mà Tạ Sơ Thời cố ý tìm mình trước lúc phát sóng trực tiếp, bây giờ nhìn thấy mặt cậu ta cô thật sự rất muốn đánh cậu ta một trận, diễn xuất cũng đầy chân thực và cảm xúc.
Tạ Sơ Thời chưa bao giờ chiếm ưu thế trong loại diễn xuất dựa theo cảm xúc ở trường quay để phát huy mà không có kịch bản này, nếu không thì cậu ta cũng không phải là người có số điểm tích lũy thấp nhất hiện nay. Cũng may Kim Mê có kinh nghiệm phong phú, giữ tiết tấu của phân đoạn này rất ổn định, lần nào cũng có thể giúp Tạ Sơ Thời đối đáp trôi chảy.
Cuối cùng lúc ban giám khảo chấm điểm, ai cũng bầu số phiếu của mình cho Kim Mê.
“Được rồi, vậy thì em trai Sơ Thời của chúng ta sẽ phải tạm thời bước vào khu chờ quyết định.” Người dẫn chương trình chỉ vào khu chờ quyết định ở một bên khác, tiếc nuối tuyên bố.
“? Thế mà Mạnh Xán Nhiên lại thật sự loại được Tạ Sơ Thời [che mặt]”
“Chuyện này chẳng phải rất bình thường sao? Vừa nãy hai người họ phối hợp diễn với nhau, Tạ Sơ Thời dựa cả vào Mạnh Xán Nhiên để bắt nhịp với kịch bản đấy.”
“Chẳng sao cả, em trai Sơ Thời còn nhỏ, tương lai có triển vọng!”
“Em trai Sơ Thời vào được top sáu mạnh nhất đã rất giỏi rồi!”
“Chúc mừng chị Nhiên! Vậy kỳ sau chị Nhiên của mị vẫn sẽ đến tham gia chương trình đúng không!”
“Em trai Sơ Thời của chúng ta chỉ đang chờ quyết định thôi chứ không phải bị loại!”
“Mấy đạo diễn ơi, mấy ông còn đứng đần ra đó làm gì, mau mau đưa kịch bản cho chị Nhiên của tui đi chứ!!”
Hôm nay Kim Mê khiêu chiến thành công nhưng năm diễn viên còn lại vẫn phải tiếp tục thi đấu, Tạ Trì không xem tiếp phần sau nữa mà tắt phần mềm phát sóng trực tiếp đi.
Vừa nãy Trần Giác nhìn thấy anh xem chương trình phát sóng trực tiếp đã rất ngạc nhiên, sau khi xem xong toàn bộ phần có mặt Mạnh Xán Nhiên, anh ấy càng bất ngờ hơn nữa: “Sếp à, tôi cảm thấy anh nói không sai, chắc chắn Mạnh Xán Nhiên có gì đó bất thường.”
Sao bỗng nhiên cô nàng này lại cứ như vậy chứ!
“Dĩ nhiên vẫn có đôi điều khác nhau rồi.” Anh ta tiến lên phía trước hai bước, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm Kim Mễ lên: “Những vật vô tri vô giác kia chỉ cần giữ gìn tốt thì kể cả có trải qua trăm năm nữa cũng sẽ không thay đổi quá nhiều, thế nhưng còn cô, bây giờ cô đã không còn trẻ trung, xinh đẹp như lúc tôi cưới cô nữa rồi.”
Anh ta diễn đến đoạn này, phần bình luận lập tức bùng nổ.
“A a a a a tên đàn ông khốn nạn này!! Lần trước lúc xem rõ ràng không tức trào máu như vậy mà!”
“Tên đàn ông xấu xa, tự nhìn lại bản thân mình đi! Lại dám nói chị Nhiên của bọn tao không trẻ trung xinh đẹp ư!!!”
“Chị Nhiên đừng khóc, chị ly hôn với anh ta đi, em nuôi chị!”
“Chết cười mất thôi, thế giới này quả nhiên vẫn nhìn mặt mà làm việc, lần trước lúc Mạnh Xán Nhiên diễn mấy người cũng không nói như vậy.”
“Cái quái gì thế, đều là Mạnh Xán Nhiên đấy thôi, rõ ràng là vì lần này cô ấy diễn quá hay, khán giả đều đồng cảm với nhân vật của cô ấy.”
“Mấy người muốn nói thế nào thì nói, dù sao thì tên đàn ông khốn nạn này cũng phải chết!”
“Tên đàn ông xấu xa mau buông tay mi ra! Đừng có chạm vào người đẹp!”
Quả thực Trì Húc trong màn hình cũng buông tay ra, sau đó tiếp tục diễn tiếp với Kim Mê. Phân đoạn này là một bước đột phá của tình cảm đã kìm nén rất lâu trong lòng nữ chính, trọng tâm cảnh quay đều nằm trên người cô, màn thể hiện của Kim Mê kéo nhân vật này lên cao trào, kéo theo phát huy kỹ năng diễn xuất của Trì Húc còn tốt hơn cả những gì anh ta đã thể hiện trong bộ phim truyền hình vào năm đó.
Sau khi đoạn biểu diễn ngắn kết thúc, không chỉ khán giả đang xem live sôi trào, cảm xúc như phát điên mà ở trường quay cũng vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, thậm chí có khán giả còn phấn khích đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Người dẫn chương trình vội vàng lên sân khấu để giữ trật tự, giao phần trò chuyện cho ba người thuộc ban giám khảo.
“Mạnh Xán Nhiên thật sự khiến tôi hết sức kinh ngạc, tôi cũng đã có may mắn xem màn biểu diễn của cô ấy lần trước, so với phân cảnh ngày hôm nay quả thực là tiến bộ vượt bậc.”
“Quả thực đúng là thế, màn biểu diễn của cô ấy rất có sức hút, hơn nữa cô ấy hiểu được phải dùng ánh mắt như thế nào để diễn phân đoạn này, về điểm này thì có rất nhiều diễn viên trẻ tuổi không làm được.”
Hai vị giám khảo đều đã nói lên nhận xét của mình, người dẫn chương trình lại nhìn về phía Bùi Thận Tư: “Anh Bùi thì sao? Anh thấy thế nào về phân đoạn biểu diễn vừa rồi của Mạnh Xán Nhiên?”
Vừa nãy Bùi Thậm Tư luôn im lặng không nói chuyện là vì anh ấy có hơi kinh ngạc. Vừa rồi xem Mạnh Xán Nhiên biểu diễn phân đoạn kia, anh ấy lại nhìn ra bóng dáng của Kim Mê trên người Mạnh Xán Nhiên.
Anh ấy đã từng quay phim chung với Kim Mê, đối với anh ấy mà nói khoảng thời gian đó chính là những ký ức vô cùng quý giá. Lúc anh ấy vừa bước chân vào giới diễn viên, giáo viên của anh ấy thường lấy Kim Mê làm ví dụ, chính bản thân anh ấy cũng đã từng nghiên cứu rất nhiều màn biểu diễn của Kim Mê nên cũng hết sức quen thuộc với một số những động tác quen thuộc hay thậm chí là từng nét mặt của cô.
Màn biểu diễn vừa rồi của Mạnh Xán Nhiên, anh ấy cảm thấy nếu như đổi thành Kim Mê diễn thì cô cũng sẽ diễn như vậy.
“Cô ấy diễn quả thực khá tốt, tiến bộ đến mức những người không hiểu diễn xuất cũng có thể nhìn ra được.” Bùi Thận Tư thôi không suy nghĩ nữa, nói vào micro: “Chỉ có điều trình độ đọc thoại của cô ấy không phù hợp với màn biểu diễn của cô ấy, có lẽ về mặt đọc thoại thì còn phải trau dồi thêm.”
Người dẫn chương trình nói: “Xem ra quả nhiên thầy Bùi của chúng ta đã giỏi còn phải giỏi hơn nữa, là người có yêu cầu vô cùng nghiêm khắc.”
Kim Mê biết quả thực khả năng đọc thoại của cô vẫn còn tồn tại hạn chế. Sau khi trải qua lớp diễn xuất bài bản, có giáo viên tốt nhất dạy, cô biết kỹ năng diễn xuất phải diễn ra sao, cũng biết lời thoại phải nói như thế nào. Nhưng khả năng đọc thoại cần bỏ nhiều công sức và thời gian ra tập luyện, Mạnh Xán Nhiên không trải qua huấn luyện bài bản nên hơi thở không đủ để đọc lời thoại dài, sức mạnh truyền tải vào lời thoại cũng không đủ.
Trước khi tới đây, cô đã luyện tập mấy ngày, đúng là có tiến bộ hơn so với trước kia nhưng loại kỹ năng cơ bản này không thể nào học được trong một sớm một chiều.
Trong mắt những khán giả không hiểu về diễn xuất, trình độ bây giờ của cô đã đủ dùng rồi cho nên họ cảm thấy Bùi Thận Tư có chút bới lông tìm vết. Nhưng bản thân Kim Mễ biết, nếu muốn tiến xa hơn, cô còn phải dành nhiều thời gian luyện tập nâng cao kỹ năng đọc thoại hơn.
Diễn một phân đoạn ngắn đã được chỉ định từ trước xong thì cũng đã đến phần ra đề ngay tại trường quay. Trong phần này mỗi người cần diễn năm phút, hai diễn viên thi đấu đối kháng diễn cùng một chủ đề.
Lần này không có tạo hình trang điểm cầu kỳ, cũng không có hiệu ứng của sân khấu, thậm chí nhiều lúc còn cần diễn viên diễn mà không có vật thật.
“Vậy kế tiếp hai diễn viên phải PK chính là Tạ Sơ Thời và Mạnh Xán Nhiên, xin mời các thầy cô ra một đề cho bọn họ. Hai diễn viên chỉ có thời gian ba phút để chuẩn bị.”
Người dẫn chương trình nói xong, ba vị giám khảo cũng bàn bạc một lúc, ra đề cho bọn họ là diễn một đoạn kịch ngắn thường ngày: “Vừa rồi phân đoạn ngắn hai người họ diễn đều là phân đoạn có cảm xúc tương đối mãnh liệt, cho nên chúng tôi muốn xem xem lúc không có mâu thuẫn dữ dội như vậy, họ sẽ diễn như thế nào.”
Bọn họ đặt ra hình tượng nhân vật cho Mạnh Xán Nhiên và Tạ Sơ Thời là hai chị em, để bọn họ diễn một phân đoạn ngắn ngày thường hai chị em sống chung.
Vì chỉ có thời gian ba phút để chuẩn bị, mặc dù hai người là mối quan hệ cạnh tranh nhưng vẫn phải hợp tác với nhau hoàn thành vở kịch này, cho nên hai người vẫn đứng cạnh nhau bàn bạc xem nên diễn như thế nào.
“Không ngờ vai vế của cháu lại cao lên một bậc.” Tạ Sơ Thời bất chợt nói một câu.
Kim Mê: “...”
Mặc dù bây giờ ống kính không quay bọn họ nhưng cũng không cần kiêu ngạo như vậy chứ!
“Chỉ còn hai phút ba mươi giây thôi, cậu vẫn nên suy nghĩ lát nữa diễn như thế nào đi.” Kim Mê rất muốn trợn mắt lườm cậu ta một cái: “Như này đi, cậu diễn vai một đứa em trai ngang bướng, như thế cậu cũng có không gian tương đối lớn để phát huy, kịch bản là cậu đánh nhau ở bên ngoài rồi quay về, bị người ta đánh cho mặt mũi bầm dậy, sau đó tôi cười nhạo cậu.”
Tạ Sơ Thời: “...”
Bà thím chỉ muốn cười nhạo cậu ta thôi sao?
Trong lòng Tạ Sơ Thời thấy không hài lòng nhưng không có thời gian để bọn họ thảo luận nhiều, cuối cùng hai người vẫn dứt khoát quyết định diễn theo kịch bản này. Kim Mê là con một, trong nhà không có em trai nhưng cũng có thể tìm được cảm xúc từ những lời mà Tạ Sơ Thời cố ý tìm mình trước lúc phát sóng trực tiếp, bây giờ nhìn thấy mặt cậu ta cô thật sự rất muốn đánh cậu ta một trận, diễn xuất cũng đầy chân thực và cảm xúc.
Tạ Sơ Thời chưa bao giờ chiếm ưu thế trong loại diễn xuất dựa theo cảm xúc ở trường quay để phát huy mà không có kịch bản này, nếu không thì cậu ta cũng không phải là người có số điểm tích lũy thấp nhất hiện nay. Cũng may Kim Mê có kinh nghiệm phong phú, giữ tiết tấu của phân đoạn này rất ổn định, lần nào cũng có thể giúp Tạ Sơ Thời đối đáp trôi chảy.
Cuối cùng lúc ban giám khảo chấm điểm, ai cũng bầu số phiếu của mình cho Kim Mê.
“Được rồi, vậy thì em trai Sơ Thời của chúng ta sẽ phải tạm thời bước vào khu chờ quyết định.” Người dẫn chương trình chỉ vào khu chờ quyết định ở một bên khác, tiếc nuối tuyên bố.
“? Thế mà Mạnh Xán Nhiên lại thật sự loại được Tạ Sơ Thời [che mặt]”
“Chuyện này chẳng phải rất bình thường sao? Vừa nãy hai người họ phối hợp diễn với nhau, Tạ Sơ Thời dựa cả vào Mạnh Xán Nhiên để bắt nhịp với kịch bản đấy.”
“Chẳng sao cả, em trai Sơ Thời còn nhỏ, tương lai có triển vọng!”
“Em trai Sơ Thời vào được top sáu mạnh nhất đã rất giỏi rồi!”
“Chúc mừng chị Nhiên! Vậy kỳ sau chị Nhiên của mị vẫn sẽ đến tham gia chương trình đúng không!”
“Em trai Sơ Thời của chúng ta chỉ đang chờ quyết định thôi chứ không phải bị loại!”
“Mấy đạo diễn ơi, mấy ông còn đứng đần ra đó làm gì, mau mau đưa kịch bản cho chị Nhiên của tui đi chứ!!”
Hôm nay Kim Mê khiêu chiến thành công nhưng năm diễn viên còn lại vẫn phải tiếp tục thi đấu, Tạ Trì không xem tiếp phần sau nữa mà tắt phần mềm phát sóng trực tiếp đi.
Vừa nãy Trần Giác nhìn thấy anh xem chương trình phát sóng trực tiếp đã rất ngạc nhiên, sau khi xem xong toàn bộ phần có mặt Mạnh Xán Nhiên, anh ấy càng bất ngờ hơn nữa: “Sếp à, tôi cảm thấy anh nói không sai, chắc chắn Mạnh Xán Nhiên có gì đó bất thường.”
Sao bỗng nhiên cô nàng này lại cứ như vậy chứ!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương