Bà Hoàng Giới Giải Trí Vẫn Là Tôi

Chương 27



Thường thì Tạ Trì có cảm giác hơi bực bội khi mới ngủ dậy.

Nếu là bị đánh thức thay vì tự tỉnh dậy, cảm giác đó sẽ biến thành khá bực bội.

Còn nếu như khó khăn lắm mới ngủ một giấc ngon lành lại bị người khác đánh thức, anh sẽ vô cùng bực bội.

Hiển nhiên, tình huống hiện tại thuộc loại thứ ba.

Lúc Tạ Trì mở mắt ra, có một thoáng Kim Mê cảm thấy trước mặt mình là một con quái vật đang ngủ say vừa thức tỉnh.

Cô bị giật mình trước khí thế đáng sợ của anh nhưng rất nhanh đã hoàn hồn lại.

Đang nằm trên giường của cô, anh phách lối như vậy làm gì!

"Sao cô lại ở đây?" Kim Mê còn chưa kịp dấy binh hỏi tội, Tạ Trì vừa mới tỉnh dậy đã làm kẻ ác tố cáo trước.

Kim Mê bị anh chọc giận đến bật cười: "Câu hỏi này tôi phải hỏi anh mới phải? Tổng giám đốc Tạ, sao anh lại ở trên giường của tôi? Chẳng lẽ là vì anh không thích giường của mình?"

Tạ Trì thoáng ngẩn ra, sau ba câu hỏi liên tiếp của Kim Mê, khí thế vừa rồi của anh tiêu tan không ít. Anh nhìn quanh bốn phía, nhận ra nơi này thực sự không phải là phòng của mình.

Cho nên bầu không khí hiện tại có hơi lúng túng.

Kim Mê từ trên giường ngồi dậy, sau đó kêu lên "A" một tiếng, tóc cô bị kéo mạnh một cái, lại ngã trở về trên giường.

Tạ Trì nhìn cô nói: "Đây chính là nguyên nhân tôi ở trên giường cô."

Kim Mê: "..."

Cô giơ tay lên xoa chỗ bị kéo đau, nghiêng đầu nhìn cúc áo trên bộ đồ ngủ của Tạ Trì. Tóc cô vướng vào cúc áo của anh, trong anh có em trong em có anh, như thể một đôi tình nhân thắm thiết không thể tách rời.

Trong khoảng thời gian yên lặng ngắn ngủi, Kim Mê nhớ lại chuyện xảy ra trong phòng khách ngày hôm qua.

Bây giờ cô chỉ hận không thể biến mất trước mặt Tạ Trì ngay lập tức, để mọi chuyện cuốn theo chiều gió nhưng khốn nỗi tóc cô còn đang vướng vào cúc áo trước ngực Tạ Trì.

Cô đưa tay nhanh chóng gỡ tóc ra, ngón tay linh hoạt hơn bao giờ hết. Tạ Trì bình tĩnh quan sát tất cả, đúng lúc nhắc nhở một câu: "Vô ích thôi, nếu có thể gỡ ra, tôi còn ở đây sao?"

"..." Kim Mê bỏ cuộc, cô kéo tóc hai cái cho hả giận, ngước mắt nhìn về phía người đối diện: "Cho dù không gỡ được thì anh cũng không nên ngủ ở đây chứ, anh có thể, anh có thể cởi áo ra để trần trở về!"

Tạ Trì: "..."

Tối hôm qua không phải Tạ Trì không nghĩ đến cách này, sau khi anh chuẩn bị tinh thần rất lâu, định cởi trần đi về phòng của mình, anh... cũng không biết là từ lúc nào, anh lại ngủ quên mất.

Trước giờ anh chưa từng chìm vào giấc ngủ một cách dễ dàng như vậy, đến nỗi bây giờ anh vẫn còn cảm thấy hơi khó tin.

Chẳng lẽ phong thủy trong căn phòng của Mạnh Xán Nhiên có lợi cho giấc ngủ, cho nên cô mới có thể luôn ngủ như heo chết như vậy?

Tạ Trì càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này.

"Sao anh không nói gì?" Kim Mê thấy anh im lặng, thừa thắng truy kích: "Anh cũng biết mình đuối lý rồi phải không?"

Tạ Trì ngước mắt nhìn về phía cô, không nhìn ra vẻ đuối lý gì, thậm chí còn tỏ vẻ có lý chẳng sợ: "Người văn minh chúng ta không thể không mặc quần áo, cho dù là đang trong nhà mình."

Kim Mê gào thét: "Người văn minh thì có thể ngủ trên giường người khác sao?"

Tạ Trì mặt không biến sắc: "Về mặt pháp lý mà nói, chúng ta là vợ chồng hợp pháp."



Kim Mê: "..."

"Hơn nữa nếu không phải tối qua cô uống say, phát điên ở nhà thì cũng không xảy ra những chuyện như thế này."

"..." Kim Mê hiểu rồi, đây chính là một tên đàn ông chó má quỷ kế đa đoan, bây giờ rõ ràng đang nói về chuyện anh ngủ ở chỗ cô nhưng anh lại đẩy hết vấn đề lên người cô.

Ngoài cửa, Gia Quả vẫn còn đang sủa, Kim Mê nghĩ nếu cho nó thêm một chút thời gian, có lẽ nó có thể tự mình mở được cánh cửa kia ra.

Thế là cô và Tạ Trì đạt được đồng thuận, đứng dậy đi tìm một cái kéo. Tối hôm qua Tạ Trì không nỡ cắt tóc Kim Mê nhưng hôm nay lúc Kim Mê tự mình cắt tóc, cô lại thẳng tay cắt phăng một cái, cực kỳ dứt khoát.

Tạ Trì nhìn những sợi tóc kia rơi xuống đất, hỏi cô: "Chẳng phải mấy ngôi sao nữ như cô thường hay phải chăm chút đến từng sợi tóc hay sao? Sao lại nói cắt là cắt vậy?"

Kim Mê đặt kéo xuống, lấy lại tự do khiến tâm trạng cô rất thoải mái: "Tôi nhiều tóc, không sao."

Tạ Trì: "..."

"Tôi muốn thay quần áo, anh có thể ra ngoài." Kim Mê chỉ về phía cửa, mỉm cười với Tạ Trì.

Tạ Trì xoay người, đi thẳng tới cửa, mở ra cánh cửa Gia Quả đang cào nãy giờ ra.

Gia Quả nhìn thấy cửa mở, hưng phấn muốn lao vào trong nhưng sau khi phát hiện người đang đứng trước mặt mình là Tạ Trì, nó ngơ luôn.

Có một người cũng ngơ ra như nó, đó là dì Chu.

Bởi vì Gia Quả liên tục gây ồn ào ở cửa phòng nên dì Chu không yên tâm, cố ý ngó lên trên xem thế nào.

Trước giờ bà chủ luôn thức dậy đúng giờ, dẫn Gia Quả ra ngoài chạy bộ buổi sáng, hôm nay muộn vậy rồi còn chưa dậy, có lẽ liên quan đến chuyện tối qua say rượu.

Cho đến khi bà ấy nhìn thấy Tạ Trì bước ra từ phòng Kim Mê.

Hoá ra bà chủ dậy muộn như vậy không phải vì rượu mà là vì một vài nguyên nhân khác.

Trong mắt bà ấy lóe lên vẻ xấu hổ nhưng phần nhiều lại là hưng phấn khi nghĩ đến "nguyên nhân khác".

Tạ Trì không ngờ dì Chu lại ở bên ngoài nhưng bây giờ dù có giải thích thế nào cũng thành sai, cho nên anh không nói gì mà đi thẳng về phòng.

Rất nhanh, Kim Mê cũng thay quần áo xong, dẫn Gia Quả ra ngoài chạy bộ buổi sáng.

Cô vốn tưởng rằng để tránh khó xử, Tạ Trì sẽ tranh thủ lúc cô chạy bộ buổi sáng để ăn sáng xong rồi đi làm nhưng lúc cô quay về lại nhìn thấy Tạ Trì ung dung bình thản ngồi ở bàn ăn, không hề có ý định rời đi.

Kim Mê không hiểu.

Cô lên lầu tắm rửa, khi xuống quả nhiên Tạ Trì vẫn còn ngồi ở đó, ngoài việc đồ ăn trên đĩa trước mặt đã vơi bớt đi một chút, tất cả đều không có gì thay đổi.

Cô kéo ghế ngồi xuống đối diện Tạ Trì, cầm ly sữa trong tay lên uống một hớp.

Tạ Trì đã không lúng túng vậy cô cũng không cần phải trốn tránh anh.

"Tối qua người đi dự tiệc với cô là Triệu Nghệ Nam?"

Tạ Trì bất ngờ hỏi một câu, Kim Mê cuối cùng cũng hiểu ra lý do tại sao anh vẫn còn ngồi ở đây.

"Đúng vậy." Kim Mê đặt ly sữa trong tay xuống, trên mặt không nhìn ra có gì khác thường: "Chị ấy vốn là quản lý của Kim Mê, tôi đã nghe đến tên tuổi của chị ấy từ lâu rồi. Hiện tại chị ấy không có việc làm, mà tôi lại đang thiếu một quản lý giỏi, hai người chúng tôi đương nhiên là rất hợp với nhau."

Tạ Trì nhìn cô một lúc, đôi mắt đen trầm tĩnh như muốn nhìn thấu cô: "Sao cô tìm được cô ấy?"



Kim Mê cong môi như đang cười câu hỏi của Tạ Trì thật buồn cười: "Chị ấy cũng không bốc hơi khỏi thế gian này, tìm mấy người bạn hỏi thăm là biết."

Triệu Nghệ Nam đã rời khỏi giới giải trí từ lâu, ngay cả phía hậu đài cũng không tìm thấy bóng dáng cô ấy, sao có thể tìm mấy người bạn hỏi thăm một chút là biết được? Tạ Trì không biết cô biết được tung tích của Triệu Nghệ Nam từ ai nhưng chắc chắn người này vẫn luôn liên lạc với Triệu Nghệ Nam nên mới có thể dễ dàng tìm thấy cô ấy như vậy.

"Tại sao cô lại nghĩ đến việc tìm Triệu Nghệ Nam?" Trước ngày hôm qua, Tạ Trì chưa từng nghĩ Mạnh Xán Nhiên sẽ tạo dựng quan hệ với Triệu Nghệ Nam, cho dù cô muốn tìm quản lý thì cũng có nhiều lựa chọn khác. "Tình huống ngày hôm qua cô cũng thấy rồi đấy, Triệu Nghệ Nam có dính líu đến chuyện của Kim Mê năm đó, bây giờ vẫn còn có người lôi chuyện này ra bới móc."

"Nếu không phải chị ấy muốn giúp Kim Mê thoát khỏi cáo buộc hút ma túy thì sao có thể bị hắt nước bẩn?" Kim Mê đặt dao nĩa trong tay xuống, đột nhiên không có chút khẩu vị nào: "Không phải tối qua anh còn nói anh tin tưởng Kim Mê hay sao? Sao bây giờ lại nói mấy lời như vậy?"

Tạ Trì nhìn cô một lúc, bỗng nhiên khẽ cười: "Vậy mà cô lại nhớ những lời này, đây là chỉ nghe thấy những lời muốn nghe thôi đúng không?"

Kim Mê: "..."

Đúng thế thì sao!

"Tôi không có ý gì khác nhưng cũng giống như năm đó cô ấy gặp phải tai bay vạ gió, sau này có thể cô cũng sẽ bị cô ấy liên lụy." Tạ Trì ung dung thong thả cầm nĩa lên, găm vào miếng bò bít tết cuối cùng trên đĩa: "Giống như tối hôm qua vậy."

Lúc Kim Mê nhận Triệu Nghệ Nam làm quản lý của mình, cô đã nghĩ có thể sẽ xảy ra chuyện này, lúc này cô cũng chỉ cười, nhìn có vẻ như chẳng hề bận tâm: "Mặc dù tối hôm qua bọn họ từ chối cho tôi đóng vai nữ thứ hai nhưng lại đồng ý cho tôi diễn vai nữ thứ ba, đó là vì cái gì? Là bởi vì danh tiếng hiện tại của tôi chỉ đủ để bọn họ mạo hiểm đến mức đó mà thôi. Nếu tôi đủ nổi tiếng, cho dù bọn họ có phải mạo hiểm cũng sẽ muốn mời tôi đóng vai nữ chính, huống hồ cái bọn họ gọi là nguy hiểm chẳng qua chỉ là suy nghĩ chủ quan của bọn họ, xác suất còn không cao bằng việc sao nam dính phải scandal."

Tạ Trì: "..."

Đúng là thế thật.

Anh ăn miếng bít tết cuối cùng, dùng khăn giấy lau khóe miệng rồi đứng dậy khỏi chỗ ngồi: "Vậy tôi chúc cô sớm ngày nổi tiếng."

"Đó là chuyện sớm muộn thôi."

"..." Tạ Trì vốn đã đi ra ngoài lại quay đầu lại nhìn cô nói: "Tôi hy vọng đến lúc ngồi đợi cả nửa năm cũng không nhận được vai diễn, cô vẫn còn tự tin để nói được lời này."

"... Anh đang rủa ai vậy? Không tới nửa tháng nữa tôi sẽ nhận được vai diễn mới!"

"Ồ."

"Ồ cái gì mà ồ, có bản lĩnh thì anh đánh cược với tôi!" Ý chí chiến đấu của Kim Mê bị Tạ Trì kích thích, trong vòng nửa tháng, cô nhất định phải vả mặt Tạ Trì: "Nếu như tôi thắng anh phải quỳ xuống gọi tôi là ba!"

Dì Chu vừa từ phòng bếp đi ra: "..."

Không nhìn ra, hóa ra bà chủ và ông chủ chịu chơi như vậy.

Tạ Trì cũng không chấp nhận vụ cá cược này của Kim Mê, mặc cho cô ầm ĩ sau lưng mình, anh vẫn bình tĩnh ung dung ngồi lên chiếc xe đang đợi ở bên ngoài.

Trên đường đến công ty, Tạ Trì mới nhìn thấy biểu tượng cảm xúc hôm qua Kim Mê gửi cho mình.

Là cái bên trên có dòng chữ chú thích "thằng em trai thối".

Anh cố ý đi nhìn thời gian gửi tin nhắn, sau đó trả lời Kim Mê một câu: "Tôi lớn hơn cô năm tuổi, ai là thằng em trai thối?"

Cùng lúc đó điện thoại di động của Kim Mê để trên bàn sáng lên, cô cầm lên nhìn rồi trả lời Tạ Trì: "Anh là nam, tôi là nữ, cũng không thể là tôi đúng không?"

Tạ Trì: "..."

Anh cảm thấy nhất định là vì tối qua ngủ quá ngon cho nên hôm nay anh mới rảnh rỗi trò chuyện với cô mấy vấn đề trẻ con như vậy.

Nhớ đến giấc ngủ tuyệt vời ngủ một mạch đến hừng đông hôm qua, Tạ Trì lại rơi vào trầm tư.

Anh phải tìm cách đổi phòng với cô.
Chương trước Chương tiếp