Bà Hoàng Giới Giải Trí Vẫn Là Tôi
Chương 42
“Sớm vậy mà anh đã về rồi sao?” Kim Mê đá cái thùng sang một bên, mỉm cười ngượng nghịu nhưng không bất lịch sự với Tạ Trì đứng ngoài cửa: “Tôi chỉ gói ghém sơ sơ thôi, cũng không có nhiều đồ lắm đâu nhỉ?”
Tạ Trì lại liếc nhìn cái thùng lớn dưới chân cô, nhìn thấy con gấu bông to tướng mà cô đặt cạnh hộp: “Cô muốn mang cả con gấu bông này đến trường quay à?”
“À, không phải.” Kim Mê nghe anh nhắc tới gấu bông thì tiện tay nhặt nó lên, cô đi ra cửa đưa cho anh: “Tôi đặc biệt để lại cái này cho anh đấy!”
Tạ Trì: “…”
Anh im lặng nhìn con thỏ bông lớn trong vài giây sau đó quay người đi về phòng: “Ồ, cảm ơn cô.”
“Này, anh đừng đi mà!” Kim Mê một tay ôm gấu bông, một tay nắm lấy cánh tay của Tạ Trì: “Tôi đến phim trường không ngủ cùng anh được nên cố ý để bé con này lại ngủ cùng anh đó.”
Tạ Trì: “…”
Cô cũng suy nghĩ chu đáo thật đấy.
Anh quay người liếc nhìn con thỏ bông nhưng không đưa tay ra nhận lấy nó: “Cái này không nằm trong điều kiện mà chúng ta đã thỏa thuận.”
“… Tôi biết.” Kim Mê đưa con gấu bông trên tay cho anh: “Tôi chỉ muốn để lại cho anh chút nhớ nhung mà thôi.”
Tạ Trì: “…”
Thực ra không cần đâu.
Anh hơi ghét bỏ nhìn con thỏ bông ngốc nghếch trong tay nhưng vẫn bất đắc dĩ ôm nó về phòng. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Trên mạng, vấn đề giữa Ngô Thanh Thanh và ê-kíp chương trình vẫn chưa hoàn toàn lắng xuống, mặc dù từ khi ê-kíp chương trình bị điều tra, Ngô Thanh Thanh cũng không có động tĩnh gì nhưng cư dân mạng vẫn đang hợp lực.
Trên Weibo của Mạnh Xán Nhiên chưa từng phản hồi về sự việc này nhưng hôm nay một đoàn làm phim chẳng có tên tuổi gì bỗng nhiên công bố diễn viên chính, người đầu tiên chính là Mạnh Xán Nhiên.
Triệu Nghệ Nam đã chia sẻ lại thông báo chính thức của đoàn làm phim bằng tài khoản của studio, Kim Mê cũng chia sẻ lại bằng tài khoản của bản thân, cư dân mạng lần nữa bị sốc trong mớ drama, chị Nhiên của bọn họ quả nhiên là người im lặng làm việc lớn.
Trong lúc trên mạng đang náo loạn, cô lại lặng lẽ nhận vai nữ chính trong phim, hơn nữa còn sắp khai máy.
Tin tức này nhanh chóng lên hot search, đây là lần đầu tiên đoàn làm phim cùng một số diễn viên chính khác nhận được sự quan tâm lớn đến vậy, đạo diễn phấn khích đến mức gửi tin nhắn cho Kim Mê ngay trong đêm: “Đây chính là một người làm quan cả họ được nhờ sao.”
“...” Ông nói vậy cũng không sai.
Vì ê-kíp làm phim chính hầu như đều là người mới nên cư dân mạng rất lo lắng cho Mạnh Xán Nhiên, họ lượn qua Weibo của mọi người một vòng, đặc biệt là hai nhân vật nam chính và đạo diễn.
“Cả hai nam diễn viên đều được đạo diễn lựa chọn kỹ càng. Họ đều có ngoại hình xuất sắc và kỹ năng diễn xuất tốt. Về phần bản thân đạo diễn, tôi đã xem một số tác phẩm trước đây của ông ấy. Dù thời lượng ngắn nhưng tài năng vẫn có.” Theo lệnh của Tạ Trì, Trần Giác đã đi điều tra cả đoàn làm phim một lần, lúc này anh ấy đang báo cáo kết quả của mình cho Tạ Trì: “Tôi cảm thấy khá đáng tin cậy, nếu may mắn nói không chừng còn có thể trở nên cực kỳ nổi tiếng.”
Tạ Trì xem đoạn video anh ấy gửi và chỉnh lại vị trí tai nghe: “Anh thấy Mạnh Xán Nhiên là người may mắn hay xui xẻo?”
“Ừm, tôi thấy cô Mạnh trông có vẻ... khá may mắn đấy.” Ít nhất ở vấn đề đầu thai, cô đã đánh bại 99% người dân trong nước rồi.
“Thôi, cũng đã muộn rồi, anh đi nghỉ ngơi đi.”
“Vâng sếp.”
Tạ Trì cúp máy, rút tai nghe ra. Sau khi đóng máy tính lại và đặt nó sang một bên, ánh mắt anh không tránh được rơi vào con thỏ bông đặt ở đầu giường.
Không biết Mạnh Xán Nhiên mua con thỏ bông này từ bao giờ, hai lần gần nhất anh bế cô về phòng thì đã nhìn thấy nó đặt ở cửa sổ lồi, ban đầu anh còn tưởng là một con gấu bông bình thường, không ngờ bây giờ nó lại phải nhận trọng trách lớn là thay Mạnh Xán Nhiên ngủ cùng anh.
Hơn nữa không thể tưởng tượng được anh đã thực sự đặt nó lên giường.
Vào ngày bộ phim khai máy, đoàn làm phim đã tổ chức một buổi lễ khai máy đơn giản trên phim trường, còn tặng lì xì đỏ cho mọi người. Đây mới là lần đầu tiên Kim Mê gặp trực tiếp hai nam chính.
Trước đây cô đã xem ảnh của hai người họ ở trên mạng, mặc dù nhân vật trong phim lớn tuổi hơn cô nhưng thực ra ba người cũng trạc tuổi nhau, ngoài đời trông hai người còn đẹp trai và lịch lãm hơn trong ảnh.
Kim Mê cầm điện thoại chụp ảnh mọi người rồi hưng phấn gửi cho Tạ Trì xem.
“Nhìn này, hai nam chính của tôi! Người này trong phim đóng vai cảnh sát, với dáng người và khí chất này có phải trông rất đỉnh không? Cảm giác như anh ấy có thể nói cho người đối diện mọi thứ mình muốn chỉ bằng một ánh mắt!”
"Đây là bác sĩ điều trị của tôi. Anh ấy có một trái tim dịu dàng ẩn dưới vẻ ngoài lạnh lùng [thẹn thùng]. Anh ấy là người được đạo diễn chọn ra giữa cả trăm nghìn người, rất phù hợp với vai diễn này, hơn nữa người thật ngoài đời trông còn đẹp hơn trong ảnh [đỏ mặt].”
Tạ Trì: “…”
Có cô vợ bình thường nào lại gửi những thứ như thế này cho chồng mình không?
Người quản lý đang báo cáo công việc bỗng thấy mặt Tạ Trì ngồi bên trên tối sầm lại, giọng nói cũng trở nên kém tự tin.
“Sếp Tạ, lời tôi vừa nói có vấn đề gì sao?” Người quản lý dừng lại, thận trọng hỏi.
Tạ Trì tắt điện thoại, lấy lại vẻ mặt vô cảm: “Không có, tiếp tục đi.”
“Dạ, được.” Nếu không có việc gì anh đừng đột nhiên thay đổi sắc mặt như vậy chứ, thật sự rất đáng sợ đó, không đùa đâu.
Người quản lý xoa trái tim nhỏ bé đang sợ hãi của mình rồi bắt đầu phát biểu tiếp, bên kia bức ảnh khai máy của Kim Mê cũng lên hot search, thu hút nhiều cư dân mạng vào xem.
“Khuôn mặt của Mạnh Xán Nhiên thực sự rất ấn tượng, phim hiện đại không cần tạo hình quá đặc biệt, chỉ đứng đó thôi là đã đẹp rồi.”
“Là nữ sinh viên đại học! Gu tui! Hai nam chính cũng rất đẹp trai!”
“Đoán CP nào mọi người!”
“Bộ phim nhảm nhí này mua bao nhiêu cái hot search vậy? Đoàn làm phim nghèo đến mức này là do đổ hết tiền vào mua hot search chứ gì?”
“Mạnh Xán Nhiên đã gây ra bao nhiêu phiền toái, cuối cùng lại nhận bộ phim kiểu này, cười chết tôi mất ha ha.”
“Làm ơn đi, người gây chuyện là Ngô Thanh Thanh và ê-kíp chương trình, cái chậu phân này bạn tự giữ đi nhé.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Không nói cái khác, nhan sắc ba diễn viên chính của bộ phim này rất tốt cho mắt của khán giả! Hơn nữa còn có cả Vưu Tuyết, cô ấy từng đoạt giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất đó, mấy người còn muốn cái gì nữa?”
“Bộ phim đầu tay mà chị Nhiên đã được diễn vai chính là rất giỏi rồi. Từ từ rồi sẽ tới, tôi tin chị ấy sẽ ngày càng tiến bộ hơn.”
Bình thường Kim Mê chắc chắn sẽ lướt mạng hít drama một lát, nhưng sau lễ khai máy hôm nay, đoàn phim chính thức bắt đầu quay, cô hầu như không có thời gian nghịch điện thoại.
Hơn mười giờ tối cô mới về đến khách sạn, tắm rửa nằm trên giường, cô lại nhắn tin cho Tạ Trì: “Tôi về khách sạn rồi! Con thỏ tôi đưa cho anh, anh không vứt nó đi đấy chứ?”
Sau khi tin nhắn được gửi đi, cô xem lịch sử trò chuyện giữa hai người, lúc sáng cô gửi cho anh mấy bức ảnh trai đẹp mà anh lại chẳng có phản ứng gì.
Hừ, không biết tốt xấu.
Cô lướt ngón tay trên màn hình thêm hai lần nữa, tin nhắn của Tạ Trì đã tới.
Đó là bức ảnh một con thỏ bông, chứng minh rằng anh chưa vứt nó đi, giờ còn đang đặt gọn gàng trên giường đây.
Kim Mê suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Ai biết có phải anh đã chụp trước đó rồi không, anh gửi một tấm ảnh chụp anh và nó đi.”
Tạ Trì: “... Tôi thấy cô muốn xem ảnh của tôi chứ gì?”
Kim Mê nhướng mày, không ngờ sếp Tạ còn là người khá tự luyến đấy. Trong lúc cô đang nhập tin nhắn, Tạ Trì lại gửi cho cô một tấm ảnh anh chụp chung với thỏ bông: “Thế này đã hài lòng chưa?”
Kim Mê phóng to ảnh lên, Tạ Trì mặc đồ ngủ đứng cạnh một con thỏ bông, khí chất một người một thỏ hoàn toàn không hợp nhau nhưng sự tương phản mạnh mẽ này khiến cho khuôn mặt nghiêm túc của Tạ Trì trông dễ thương hơn nhiều.
Kim Mê gửi cho anh một biểu tượng cảm xúc [like]: “Chúc ngủ ngon, tôi đi ngủ đây, mai còn phải dậy sớm đi làm nữa.”
Tạ Trì: “Ừm, chúc ngủ ngon.”
Gửi xong tin nhắn này, đầu ngón tay của Tạ Trì dừng lại trên màn hình.
Đã bao lâu rồi anh chưa nói lời chúc ngủ ngon với ai đó nhỉ? Hơn nữa người bên kia còn là Mạnh Xán Nhiên.
Một tháng trước, có đánh chết anh cũng không tin sẽ có một ngày như thế này.
Anh đặt điện thoại di động xuống, nằm xuống giường nhưng lại cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó, một lúc sau anh ôm lấy con thỏ lớn ngồi bên cạnh vào lòng.
Kim Mê vào đoàn phim một lèo cả nửa tháng, đạo diễn không cho cô nghỉ phép một ngày nào. Quá trình quay phim đang diễn ra rất suôn sẻ, theo tiến độ hiện tại có khi còn có thể đóng máy sớm trước dự kiến.
Trong giờ giải lao, Kim Mê lấy điện thoại di động của mình ra thì thấy Tạ Trì nhắn tin tới, nói buổi tối anh sẽ qua ngủ với cô, bảo cô gửi số phòng khách sạn cho anh.
Kim Mê: “…”
Mặc dù cô từng thoả thuận như vậy với sếp Tạ nhưng nói như thế này cũng kỳ quá đi mất.
Hơn nữa anh thật sự muốn đến đoàn phim tìm cô, anh muốn ngủ với cô đến vậy sao?
“Nhưng mà khách sạn bọn tôi ở có nhiều đoàn phim lắm! Tai vách mạch rừng, anh không sợ bị người khác nhìn thấy à?”
Tạ Trì đọc tin nhắn của cô rồi trả lời: “Trong khách sạn có nhiều người như vậy, làm sao người khác biết tôi đang tìm ai?”
“...” Lối tư duy này đúng là Kim Mê không ngờ tới “Gần khách sạn chắc chắn có paparazzi, lỡ anh bị chụp trúng thì phải làm sao?”
Có lẽ là do cô đầu tư thêm nên điều kiện trong khách sạn mà đoàn làm phim đặt cho họ đang ở cũng khá tốt, rất nhiều đoàn làm phim đều ở lại phim trường này, bao gồm cả những bộ phim truyền hình kinh phí lớn có sự tham gia của những nghệ sĩ nổi tiếng, không biết có bao nhiêu paparazzi đang đợi săn ảnh bọn họ.
Cô không muốn bị ngộ thương đâu.
Tạ Trì: “Hoặc tối nay cô về nhà cũng được, tôi ok hết.”
Kim Mê: “…”
Rốt cuộc sếp Tạ muốn ngủ cùng cô tới mức nào vậy chứ!
Sau khi Kim Mê vào đoàn phim, chất lượng giấc ngủ của Tạ Trì quả thực lại giảm đi nhiều, tuy có con thỏ bông lớn làm bạn nhưng hiệu quả rõ ràng không đáng kể bằng việc ngủ với Kim Mê.
Nửa tháng nay anh ngủ không ngon giấc, muốn cải thiện chất lượng giấc ngủ không phải chuyện quá đỗi bình thường sao?
Buổi tối sau khi quay phim xong, các nhân viên trong đoàn phim rủ Kim Mê cùng dùng bữa tối. Trong thời gian này cô đã quen thuộc với mọi người trong đoàn rồi, mọi người chung sống rất vui vẻ và hoà hợp, thỉnh thoảng sẽ cùng nhau thư giãn sau khi tan làm.
Nếu là bình thường cô sẽ đồng ý nhưng tối nay sếp Tạ đại giá quang lâm, cô đâu còn tâm trạng chạy lung tung nữa chứ: “Hôm nay tôi hơi mệt nên không đi cùng mọi người được, để lần sau nhé.”
“Được, vậy cô về khách sạn nghỉ ngơi sớm đi.” Những người khác cũng không làm cô khó xử, dù sao trong phim một mình cô đóng hai vai, phần diễn của cô là nặng nhất, chắc chắn cô sẽ vất vả hơn các diễn viên khác.
“Tiểu Châu, hôm nay em cũng nghỉ đi, ngày mai chị Nam sẽ tới đây, cho em nghỉ một ngày, ngày kia lại tới.” Tiểu Châu là trợ lý mới của Kim Mê, cô ấy đã ở trong đoàn chăm sóc cô nửa tháng rồi, tranh thủ hôm nay sếp Tạ tới nên cô cho Tiểu Châu nghỉ một ngày luôn, vừa để cô ấy nghỉ ngơi vừa tránh mặt Tạ Trì.
Suy cho cùng, càng ít người biết về sự tồn tại của Tạ Trì thì càng an toàn.
Tiểu Châu đã làm việc liên tục nửa tháng, cô ấy đã muốn nghỉ phép từ lâu, hiện tại hạnh phúc đến đột ngột như vậy khiến cô ấy không kịp phòng bị: “Chị Nhiên, bây giờ em về luôn ạ? Vậy tối nay chị làm thế nào?”
“Em lái xe đưa chị về khách sạn rồi lái xe về đi, sáng mai chị Nam sẽ tới đây.” Sau khi đến đoàn làm phim, Tiểu Châu đã thành tài xế của cô, cô không cần về nhà cũng không lo bị lộ chuyện gì: “Ngày kia em lại lái xe tới đây, ngày mai nghỉ ngơi cho tốt.”
“Hu hu hu cảm ơn chị Nhiên!” Tiểu Châu vô cùng cảm động, công việc của sếp còn chất đống ở đó nhưng vẫn cho cô ấy nghỉ phép, sếp Mạnh là thiên sứ xinh đẹp nhân hậu gì đây: “Vậy tối nay em xác nhận lại thời gian với chị Nam, để chị ấy tới đón chị sớm một chút.”
“Ừm.” Kim Mê không lo lắng gì cả, dù Triệu Nghệ Nam không tới kịp thì cô đi nhờ xe của đạo diễn cũng được. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tiểu Châu làm theo lời của cô, chở cô về khách sạn rồi rời khỏi thành phố điện ảnh. Kim Mê nhìn cô ấy lái xe đi, sau đó mới quay người vào khách sạn.
Không biết Tạ Trì đã tới chưa? Phải nói rằng, sếp Tạ đúng là người tài cao thì dũng cảm, ngay cả khách sạn gần thành phố điện ảnh cũng dám vào.
Nếu một người bình thường thì không sao, mấu chốt là khuôn mặt và dáng người kia của anh sẽ không bị các paparazzi nhầm tưởng là nghệ sĩ nhỏ không có danh tiếng nào đó chứ?
Vừa nhắn tin cho Tạ Trì, cô vừa bước vào thang máy quẹt thẻ phòng. Thang máy ở đây phải có thẻ phòng mới sử dụng được và chỉ được lên tầng tương ứng, nếu Tạ Trì không đặt phòng ở đây thì hình như ngay cả lên lầu cũng không được nhỉ?
Số tầng tăng dần lên, ra khỏi thang máy, Kim Mê nhận được tin nhắn trả lời của Tạ Trì, anh đã đặt một phòng ngay đối diện phòng cô.
Kim Mê nhớ căn phòng đối diện phòng cô có người ở rồi, không biết có phải hôm nay vừa trả phòng hay không, cô bước tới cửa phòng mình, liếc nhìn cánh cửa đóng kín đối diện, quẹt thẻ mở cửa phòng rồi nhanh chóng vào nhà.
“Tôi về phòng rồi, nhân lúc không có ai thì anh sang đây đi.” Kim Mê gửi tin nhắn cho Tạ Trì, đột nhiên cô có cảm tưởng hai người như thành viên của Đảng bí mật gặp nhau.
Tạ Trì không trả lời nhưng không lâu sau có tiếng gõ cửa. Sau khi xác nhận người ngoài cửa là Tạ Trì, Kim Mê nhanh chóng mở cửa, kéo anh vào rồi đóng sầm cửa lại.
Tạ Trì mặc quần áo ngủ, thậm chí đã tắm rửa xong rồi, anh đứng trong phòng nhìn Kim Mê hơi đỏ mặt vì hồi hộp: “Động tác lúc nãy của cô điêu luyện thật, chắc bình thường rất hay giấu người kiểu này đúng không?”
“...” Khoé môi Kim Mê giật giật, nếu không phải anh nhất quyết đòi tới thì cô có nhất thiết phải như thế này không? “Tôi lại nghĩ sếp Tạ mới là người có kinh nghiệm phong phú, quần áo thay xong cả rồi, đúng là thuần thục.”
“…” Tạ Trì ngừng tranh cãi với cô, nhấc chân bước vào trong:“Tôi chỉ muốn đi ngủ sớm chút thôi.”
“Ồ nhưng tôi phải đi tắm trước đã.” Kim Mê lấy quần áo tắm, trước khi vào phòng tắm còn nhắc nhở Tạ Trì một câu: “Lát nữa mà có người gõ cửa anh cứ giả vờ như không ở đây nhé.”
Đuôi lông mày của Tạ Trì giật giật, khóe miệng nhếch lên cười mà như không cười: “Tôi hơi tò mò, muộn thế này rồi ai sẽ tới gõ cửa phòng cô thế?”
“Thì… Lỡ như đạo diễn hay biên kịch nổi hứng muốn họp bàn kịch bản thì sao?” Quả nhiên ở trong khách sạn của đoàn làm phim vẫn quá nguy hiểm, nhưng nếu hôm nay cô sang một khách sạn khác ở thì cũng rất mất tự nhiên.
Hơn nữa không có khách sạn nào gần thành phố điện ảnh mà an toàn cả.
Kim Mê nhấn mạnh đừng để người khác phát hiện rồi tắm ù một cái sau đó nhanh chóng ra ngoài.
Tạ Trì đặt điện thoại xuống, ngạc nhiên liếc nhìn cô: “Nhanh vậy sao? Xem ra cô cũng muốn đi ngủ sớm, nếu đã vậy thì tắt đèn rồi lại đây đi.”
Kim Mê: “…”
Tại sao lúc nào sếp Tạ cũng nói ra mấy lời kỳ cục thế. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cô mặc quần áo ngủ nằm trên giường, thực ra khi ngủ cô thích mặc váy ngủ hơn, nhưng ngủ với Tạ Trì thì mặc như thế này sẽ tiện hơn chút.
“Sếp Tạ, tôi mạn phép hỏi nhé.” Nằm trên giường, Kim Mê nhìn Tạ Trì đang nhắm mắt bên cạnh, không nhịn được bèn hỏi: “Sao anh lại muốn ngủ với tôi vậy?”
Vấn đề này cô đã suy nghĩ rất lâu, với điều kiện của Tạ Trì, dù anh có muốn tìm người làm việc khác cũng sẽ có rất nhiều người sẵn lòng, huống chi hai người chỉ ngủ bình thường mà thôi. Cô nghĩ có lẽ Tạ Trì không muốn ở một mình nên đã để con thỏ bông lại cho anh nhưng anh vẫn chạy ngàn dặm xa xôi tới khách sạn chỉ vì muốn ngủ với cô một giấc thôi sao?
Tạ Trì vốn sắp ngủ rồi, nghe cô nói thế lại mở mắt ra: “Cô biết tôi bị mất ngủ đúng không?”
“…” Kim Mê im lặng một lúc: “Tôi biết, nhưng lần nào anh cũng ngủ rất nhanh, nhìn chẳng giống người bị mất ngủ chút nào cả.”
Tạ Trì quay đầu lại nhìn cô, một lúc sau mới nói: “Đây là nguyên nhân tôi tới ngủ với cô.”
Kim Mê sững người một lúc, mắt chớp chớp: “Hả? Ý của anh là tôi còn chữa được chứng mất ngủ sao?”
Tạ Trì không trả lời cô mà nhắm mắt lại nói: “Sáng mai tôi phải bay ra nước ngoài sớm, ngủ sớm đi.”
Tạ Trì lại liếc nhìn cái thùng lớn dưới chân cô, nhìn thấy con gấu bông to tướng mà cô đặt cạnh hộp: “Cô muốn mang cả con gấu bông này đến trường quay à?”
“À, không phải.” Kim Mê nghe anh nhắc tới gấu bông thì tiện tay nhặt nó lên, cô đi ra cửa đưa cho anh: “Tôi đặc biệt để lại cái này cho anh đấy!”
Tạ Trì: “…”
Anh im lặng nhìn con thỏ bông lớn trong vài giây sau đó quay người đi về phòng: “Ồ, cảm ơn cô.”
“Này, anh đừng đi mà!” Kim Mê một tay ôm gấu bông, một tay nắm lấy cánh tay của Tạ Trì: “Tôi đến phim trường không ngủ cùng anh được nên cố ý để bé con này lại ngủ cùng anh đó.”
Tạ Trì: “…”
Cô cũng suy nghĩ chu đáo thật đấy.
Anh quay người liếc nhìn con thỏ bông nhưng không đưa tay ra nhận lấy nó: “Cái này không nằm trong điều kiện mà chúng ta đã thỏa thuận.”
“… Tôi biết.” Kim Mê đưa con gấu bông trên tay cho anh: “Tôi chỉ muốn để lại cho anh chút nhớ nhung mà thôi.”
Tạ Trì: “…”
Thực ra không cần đâu.
Anh hơi ghét bỏ nhìn con thỏ bông ngốc nghếch trong tay nhưng vẫn bất đắc dĩ ôm nó về phòng. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Trên mạng, vấn đề giữa Ngô Thanh Thanh và ê-kíp chương trình vẫn chưa hoàn toàn lắng xuống, mặc dù từ khi ê-kíp chương trình bị điều tra, Ngô Thanh Thanh cũng không có động tĩnh gì nhưng cư dân mạng vẫn đang hợp lực.
Trên Weibo của Mạnh Xán Nhiên chưa từng phản hồi về sự việc này nhưng hôm nay một đoàn làm phim chẳng có tên tuổi gì bỗng nhiên công bố diễn viên chính, người đầu tiên chính là Mạnh Xán Nhiên.
Triệu Nghệ Nam đã chia sẻ lại thông báo chính thức của đoàn làm phim bằng tài khoản của studio, Kim Mê cũng chia sẻ lại bằng tài khoản của bản thân, cư dân mạng lần nữa bị sốc trong mớ drama, chị Nhiên của bọn họ quả nhiên là người im lặng làm việc lớn.
Trong lúc trên mạng đang náo loạn, cô lại lặng lẽ nhận vai nữ chính trong phim, hơn nữa còn sắp khai máy.
Tin tức này nhanh chóng lên hot search, đây là lần đầu tiên đoàn làm phim cùng một số diễn viên chính khác nhận được sự quan tâm lớn đến vậy, đạo diễn phấn khích đến mức gửi tin nhắn cho Kim Mê ngay trong đêm: “Đây chính là một người làm quan cả họ được nhờ sao.”
“...” Ông nói vậy cũng không sai.
Vì ê-kíp làm phim chính hầu như đều là người mới nên cư dân mạng rất lo lắng cho Mạnh Xán Nhiên, họ lượn qua Weibo của mọi người một vòng, đặc biệt là hai nhân vật nam chính và đạo diễn.
“Cả hai nam diễn viên đều được đạo diễn lựa chọn kỹ càng. Họ đều có ngoại hình xuất sắc và kỹ năng diễn xuất tốt. Về phần bản thân đạo diễn, tôi đã xem một số tác phẩm trước đây của ông ấy. Dù thời lượng ngắn nhưng tài năng vẫn có.” Theo lệnh của Tạ Trì, Trần Giác đã đi điều tra cả đoàn làm phim một lần, lúc này anh ấy đang báo cáo kết quả của mình cho Tạ Trì: “Tôi cảm thấy khá đáng tin cậy, nếu may mắn nói không chừng còn có thể trở nên cực kỳ nổi tiếng.”
Tạ Trì xem đoạn video anh ấy gửi và chỉnh lại vị trí tai nghe: “Anh thấy Mạnh Xán Nhiên là người may mắn hay xui xẻo?”
“Ừm, tôi thấy cô Mạnh trông có vẻ... khá may mắn đấy.” Ít nhất ở vấn đề đầu thai, cô đã đánh bại 99% người dân trong nước rồi.
“Thôi, cũng đã muộn rồi, anh đi nghỉ ngơi đi.”
“Vâng sếp.”
Tạ Trì cúp máy, rút tai nghe ra. Sau khi đóng máy tính lại và đặt nó sang một bên, ánh mắt anh không tránh được rơi vào con thỏ bông đặt ở đầu giường.
Không biết Mạnh Xán Nhiên mua con thỏ bông này từ bao giờ, hai lần gần nhất anh bế cô về phòng thì đã nhìn thấy nó đặt ở cửa sổ lồi, ban đầu anh còn tưởng là một con gấu bông bình thường, không ngờ bây giờ nó lại phải nhận trọng trách lớn là thay Mạnh Xán Nhiên ngủ cùng anh.
Hơn nữa không thể tưởng tượng được anh đã thực sự đặt nó lên giường.
Vào ngày bộ phim khai máy, đoàn làm phim đã tổ chức một buổi lễ khai máy đơn giản trên phim trường, còn tặng lì xì đỏ cho mọi người. Đây mới là lần đầu tiên Kim Mê gặp trực tiếp hai nam chính.
Trước đây cô đã xem ảnh của hai người họ ở trên mạng, mặc dù nhân vật trong phim lớn tuổi hơn cô nhưng thực ra ba người cũng trạc tuổi nhau, ngoài đời trông hai người còn đẹp trai và lịch lãm hơn trong ảnh.
Kim Mê cầm điện thoại chụp ảnh mọi người rồi hưng phấn gửi cho Tạ Trì xem.
“Nhìn này, hai nam chính của tôi! Người này trong phim đóng vai cảnh sát, với dáng người và khí chất này có phải trông rất đỉnh không? Cảm giác như anh ấy có thể nói cho người đối diện mọi thứ mình muốn chỉ bằng một ánh mắt!”
"Đây là bác sĩ điều trị của tôi. Anh ấy có một trái tim dịu dàng ẩn dưới vẻ ngoài lạnh lùng [thẹn thùng]. Anh ấy là người được đạo diễn chọn ra giữa cả trăm nghìn người, rất phù hợp với vai diễn này, hơn nữa người thật ngoài đời trông còn đẹp hơn trong ảnh [đỏ mặt].”
Tạ Trì: “…”
Có cô vợ bình thường nào lại gửi những thứ như thế này cho chồng mình không?
Người quản lý đang báo cáo công việc bỗng thấy mặt Tạ Trì ngồi bên trên tối sầm lại, giọng nói cũng trở nên kém tự tin.
“Sếp Tạ, lời tôi vừa nói có vấn đề gì sao?” Người quản lý dừng lại, thận trọng hỏi.
Tạ Trì tắt điện thoại, lấy lại vẻ mặt vô cảm: “Không có, tiếp tục đi.”
“Dạ, được.” Nếu không có việc gì anh đừng đột nhiên thay đổi sắc mặt như vậy chứ, thật sự rất đáng sợ đó, không đùa đâu.
Người quản lý xoa trái tim nhỏ bé đang sợ hãi của mình rồi bắt đầu phát biểu tiếp, bên kia bức ảnh khai máy của Kim Mê cũng lên hot search, thu hút nhiều cư dân mạng vào xem.
“Khuôn mặt của Mạnh Xán Nhiên thực sự rất ấn tượng, phim hiện đại không cần tạo hình quá đặc biệt, chỉ đứng đó thôi là đã đẹp rồi.”
“Là nữ sinh viên đại học! Gu tui! Hai nam chính cũng rất đẹp trai!”
“Đoán CP nào mọi người!”
“Bộ phim nhảm nhí này mua bao nhiêu cái hot search vậy? Đoàn làm phim nghèo đến mức này là do đổ hết tiền vào mua hot search chứ gì?”
“Mạnh Xán Nhiên đã gây ra bao nhiêu phiền toái, cuối cùng lại nhận bộ phim kiểu này, cười chết tôi mất ha ha.”
“Làm ơn đi, người gây chuyện là Ngô Thanh Thanh và ê-kíp chương trình, cái chậu phân này bạn tự giữ đi nhé.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Không nói cái khác, nhan sắc ba diễn viên chính của bộ phim này rất tốt cho mắt của khán giả! Hơn nữa còn có cả Vưu Tuyết, cô ấy từng đoạt giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất đó, mấy người còn muốn cái gì nữa?”
“Bộ phim đầu tay mà chị Nhiên đã được diễn vai chính là rất giỏi rồi. Từ từ rồi sẽ tới, tôi tin chị ấy sẽ ngày càng tiến bộ hơn.”
Bình thường Kim Mê chắc chắn sẽ lướt mạng hít drama một lát, nhưng sau lễ khai máy hôm nay, đoàn phim chính thức bắt đầu quay, cô hầu như không có thời gian nghịch điện thoại.
Hơn mười giờ tối cô mới về đến khách sạn, tắm rửa nằm trên giường, cô lại nhắn tin cho Tạ Trì: “Tôi về khách sạn rồi! Con thỏ tôi đưa cho anh, anh không vứt nó đi đấy chứ?”
Sau khi tin nhắn được gửi đi, cô xem lịch sử trò chuyện giữa hai người, lúc sáng cô gửi cho anh mấy bức ảnh trai đẹp mà anh lại chẳng có phản ứng gì.
Hừ, không biết tốt xấu.
Cô lướt ngón tay trên màn hình thêm hai lần nữa, tin nhắn của Tạ Trì đã tới.
Đó là bức ảnh một con thỏ bông, chứng minh rằng anh chưa vứt nó đi, giờ còn đang đặt gọn gàng trên giường đây.
Kim Mê suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Ai biết có phải anh đã chụp trước đó rồi không, anh gửi một tấm ảnh chụp anh và nó đi.”
Tạ Trì: “... Tôi thấy cô muốn xem ảnh của tôi chứ gì?”
Kim Mê nhướng mày, không ngờ sếp Tạ còn là người khá tự luyến đấy. Trong lúc cô đang nhập tin nhắn, Tạ Trì lại gửi cho cô một tấm ảnh anh chụp chung với thỏ bông: “Thế này đã hài lòng chưa?”
Kim Mê phóng to ảnh lên, Tạ Trì mặc đồ ngủ đứng cạnh một con thỏ bông, khí chất một người một thỏ hoàn toàn không hợp nhau nhưng sự tương phản mạnh mẽ này khiến cho khuôn mặt nghiêm túc của Tạ Trì trông dễ thương hơn nhiều.
Kim Mê gửi cho anh một biểu tượng cảm xúc [like]: “Chúc ngủ ngon, tôi đi ngủ đây, mai còn phải dậy sớm đi làm nữa.”
Tạ Trì: “Ừm, chúc ngủ ngon.”
Gửi xong tin nhắn này, đầu ngón tay của Tạ Trì dừng lại trên màn hình.
Đã bao lâu rồi anh chưa nói lời chúc ngủ ngon với ai đó nhỉ? Hơn nữa người bên kia còn là Mạnh Xán Nhiên.
Một tháng trước, có đánh chết anh cũng không tin sẽ có một ngày như thế này.
Anh đặt điện thoại di động xuống, nằm xuống giường nhưng lại cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó, một lúc sau anh ôm lấy con thỏ lớn ngồi bên cạnh vào lòng.
Kim Mê vào đoàn phim một lèo cả nửa tháng, đạo diễn không cho cô nghỉ phép một ngày nào. Quá trình quay phim đang diễn ra rất suôn sẻ, theo tiến độ hiện tại có khi còn có thể đóng máy sớm trước dự kiến.
Trong giờ giải lao, Kim Mê lấy điện thoại di động của mình ra thì thấy Tạ Trì nhắn tin tới, nói buổi tối anh sẽ qua ngủ với cô, bảo cô gửi số phòng khách sạn cho anh.
Kim Mê: “…”
Mặc dù cô từng thoả thuận như vậy với sếp Tạ nhưng nói như thế này cũng kỳ quá đi mất.
Hơn nữa anh thật sự muốn đến đoàn phim tìm cô, anh muốn ngủ với cô đến vậy sao?
“Nhưng mà khách sạn bọn tôi ở có nhiều đoàn phim lắm! Tai vách mạch rừng, anh không sợ bị người khác nhìn thấy à?”
Tạ Trì đọc tin nhắn của cô rồi trả lời: “Trong khách sạn có nhiều người như vậy, làm sao người khác biết tôi đang tìm ai?”
“...” Lối tư duy này đúng là Kim Mê không ngờ tới “Gần khách sạn chắc chắn có paparazzi, lỡ anh bị chụp trúng thì phải làm sao?”
Có lẽ là do cô đầu tư thêm nên điều kiện trong khách sạn mà đoàn làm phim đặt cho họ đang ở cũng khá tốt, rất nhiều đoàn làm phim đều ở lại phim trường này, bao gồm cả những bộ phim truyền hình kinh phí lớn có sự tham gia của những nghệ sĩ nổi tiếng, không biết có bao nhiêu paparazzi đang đợi săn ảnh bọn họ.
Cô không muốn bị ngộ thương đâu.
Tạ Trì: “Hoặc tối nay cô về nhà cũng được, tôi ok hết.”
Kim Mê: “…”
Rốt cuộc sếp Tạ muốn ngủ cùng cô tới mức nào vậy chứ!
Sau khi Kim Mê vào đoàn phim, chất lượng giấc ngủ của Tạ Trì quả thực lại giảm đi nhiều, tuy có con thỏ bông lớn làm bạn nhưng hiệu quả rõ ràng không đáng kể bằng việc ngủ với Kim Mê.
Nửa tháng nay anh ngủ không ngon giấc, muốn cải thiện chất lượng giấc ngủ không phải chuyện quá đỗi bình thường sao?
Buổi tối sau khi quay phim xong, các nhân viên trong đoàn phim rủ Kim Mê cùng dùng bữa tối. Trong thời gian này cô đã quen thuộc với mọi người trong đoàn rồi, mọi người chung sống rất vui vẻ và hoà hợp, thỉnh thoảng sẽ cùng nhau thư giãn sau khi tan làm.
Nếu là bình thường cô sẽ đồng ý nhưng tối nay sếp Tạ đại giá quang lâm, cô đâu còn tâm trạng chạy lung tung nữa chứ: “Hôm nay tôi hơi mệt nên không đi cùng mọi người được, để lần sau nhé.”
“Được, vậy cô về khách sạn nghỉ ngơi sớm đi.” Những người khác cũng không làm cô khó xử, dù sao trong phim một mình cô đóng hai vai, phần diễn của cô là nặng nhất, chắc chắn cô sẽ vất vả hơn các diễn viên khác.
“Tiểu Châu, hôm nay em cũng nghỉ đi, ngày mai chị Nam sẽ tới đây, cho em nghỉ một ngày, ngày kia lại tới.” Tiểu Châu là trợ lý mới của Kim Mê, cô ấy đã ở trong đoàn chăm sóc cô nửa tháng rồi, tranh thủ hôm nay sếp Tạ tới nên cô cho Tiểu Châu nghỉ một ngày luôn, vừa để cô ấy nghỉ ngơi vừa tránh mặt Tạ Trì.
Suy cho cùng, càng ít người biết về sự tồn tại của Tạ Trì thì càng an toàn.
Tiểu Châu đã làm việc liên tục nửa tháng, cô ấy đã muốn nghỉ phép từ lâu, hiện tại hạnh phúc đến đột ngột như vậy khiến cô ấy không kịp phòng bị: “Chị Nhiên, bây giờ em về luôn ạ? Vậy tối nay chị làm thế nào?”
“Em lái xe đưa chị về khách sạn rồi lái xe về đi, sáng mai chị Nam sẽ tới đây.” Sau khi đến đoàn làm phim, Tiểu Châu đã thành tài xế của cô, cô không cần về nhà cũng không lo bị lộ chuyện gì: “Ngày kia em lại lái xe tới đây, ngày mai nghỉ ngơi cho tốt.”
“Hu hu hu cảm ơn chị Nhiên!” Tiểu Châu vô cùng cảm động, công việc của sếp còn chất đống ở đó nhưng vẫn cho cô ấy nghỉ phép, sếp Mạnh là thiên sứ xinh đẹp nhân hậu gì đây: “Vậy tối nay em xác nhận lại thời gian với chị Nam, để chị ấy tới đón chị sớm một chút.”
“Ừm.” Kim Mê không lo lắng gì cả, dù Triệu Nghệ Nam không tới kịp thì cô đi nhờ xe của đạo diễn cũng được. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tiểu Châu làm theo lời của cô, chở cô về khách sạn rồi rời khỏi thành phố điện ảnh. Kim Mê nhìn cô ấy lái xe đi, sau đó mới quay người vào khách sạn.
Không biết Tạ Trì đã tới chưa? Phải nói rằng, sếp Tạ đúng là người tài cao thì dũng cảm, ngay cả khách sạn gần thành phố điện ảnh cũng dám vào.
Nếu một người bình thường thì không sao, mấu chốt là khuôn mặt và dáng người kia của anh sẽ không bị các paparazzi nhầm tưởng là nghệ sĩ nhỏ không có danh tiếng nào đó chứ?
Vừa nhắn tin cho Tạ Trì, cô vừa bước vào thang máy quẹt thẻ phòng. Thang máy ở đây phải có thẻ phòng mới sử dụng được và chỉ được lên tầng tương ứng, nếu Tạ Trì không đặt phòng ở đây thì hình như ngay cả lên lầu cũng không được nhỉ?
Số tầng tăng dần lên, ra khỏi thang máy, Kim Mê nhận được tin nhắn trả lời của Tạ Trì, anh đã đặt một phòng ngay đối diện phòng cô.
Kim Mê nhớ căn phòng đối diện phòng cô có người ở rồi, không biết có phải hôm nay vừa trả phòng hay không, cô bước tới cửa phòng mình, liếc nhìn cánh cửa đóng kín đối diện, quẹt thẻ mở cửa phòng rồi nhanh chóng vào nhà.
“Tôi về phòng rồi, nhân lúc không có ai thì anh sang đây đi.” Kim Mê gửi tin nhắn cho Tạ Trì, đột nhiên cô có cảm tưởng hai người như thành viên của Đảng bí mật gặp nhau.
Tạ Trì không trả lời nhưng không lâu sau có tiếng gõ cửa. Sau khi xác nhận người ngoài cửa là Tạ Trì, Kim Mê nhanh chóng mở cửa, kéo anh vào rồi đóng sầm cửa lại.
Tạ Trì mặc quần áo ngủ, thậm chí đã tắm rửa xong rồi, anh đứng trong phòng nhìn Kim Mê hơi đỏ mặt vì hồi hộp: “Động tác lúc nãy của cô điêu luyện thật, chắc bình thường rất hay giấu người kiểu này đúng không?”
“...” Khoé môi Kim Mê giật giật, nếu không phải anh nhất quyết đòi tới thì cô có nhất thiết phải như thế này không? “Tôi lại nghĩ sếp Tạ mới là người có kinh nghiệm phong phú, quần áo thay xong cả rồi, đúng là thuần thục.”
“…” Tạ Trì ngừng tranh cãi với cô, nhấc chân bước vào trong:“Tôi chỉ muốn đi ngủ sớm chút thôi.”
“Ồ nhưng tôi phải đi tắm trước đã.” Kim Mê lấy quần áo tắm, trước khi vào phòng tắm còn nhắc nhở Tạ Trì một câu: “Lát nữa mà có người gõ cửa anh cứ giả vờ như không ở đây nhé.”
Đuôi lông mày của Tạ Trì giật giật, khóe miệng nhếch lên cười mà như không cười: “Tôi hơi tò mò, muộn thế này rồi ai sẽ tới gõ cửa phòng cô thế?”
“Thì… Lỡ như đạo diễn hay biên kịch nổi hứng muốn họp bàn kịch bản thì sao?” Quả nhiên ở trong khách sạn của đoàn làm phim vẫn quá nguy hiểm, nhưng nếu hôm nay cô sang một khách sạn khác ở thì cũng rất mất tự nhiên.
Hơn nữa không có khách sạn nào gần thành phố điện ảnh mà an toàn cả.
Kim Mê nhấn mạnh đừng để người khác phát hiện rồi tắm ù một cái sau đó nhanh chóng ra ngoài.
Tạ Trì đặt điện thoại xuống, ngạc nhiên liếc nhìn cô: “Nhanh vậy sao? Xem ra cô cũng muốn đi ngủ sớm, nếu đã vậy thì tắt đèn rồi lại đây đi.”
Kim Mê: “…”
Tại sao lúc nào sếp Tạ cũng nói ra mấy lời kỳ cục thế. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cô mặc quần áo ngủ nằm trên giường, thực ra khi ngủ cô thích mặc váy ngủ hơn, nhưng ngủ với Tạ Trì thì mặc như thế này sẽ tiện hơn chút.
“Sếp Tạ, tôi mạn phép hỏi nhé.” Nằm trên giường, Kim Mê nhìn Tạ Trì đang nhắm mắt bên cạnh, không nhịn được bèn hỏi: “Sao anh lại muốn ngủ với tôi vậy?”
Vấn đề này cô đã suy nghĩ rất lâu, với điều kiện của Tạ Trì, dù anh có muốn tìm người làm việc khác cũng sẽ có rất nhiều người sẵn lòng, huống chi hai người chỉ ngủ bình thường mà thôi. Cô nghĩ có lẽ Tạ Trì không muốn ở một mình nên đã để con thỏ bông lại cho anh nhưng anh vẫn chạy ngàn dặm xa xôi tới khách sạn chỉ vì muốn ngủ với cô một giấc thôi sao?
Tạ Trì vốn sắp ngủ rồi, nghe cô nói thế lại mở mắt ra: “Cô biết tôi bị mất ngủ đúng không?”
“…” Kim Mê im lặng một lúc: “Tôi biết, nhưng lần nào anh cũng ngủ rất nhanh, nhìn chẳng giống người bị mất ngủ chút nào cả.”
Tạ Trì quay đầu lại nhìn cô, một lúc sau mới nói: “Đây là nguyên nhân tôi tới ngủ với cô.”
Kim Mê sững người một lúc, mắt chớp chớp: “Hả? Ý của anh là tôi còn chữa được chứng mất ngủ sao?”
Tạ Trì không trả lời cô mà nhắm mắt lại nói: “Sáng mai tôi phải bay ra nước ngoài sớm, ngủ sớm đi.”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương