Bà Hoàng Giới Giải Trí Vẫn Là Tôi
Chương 56
No 1 hotsearch lần này là ảnh chính thức từ đoàn phim, đặc biệt còn có cả tiêu đề của bộ phim.
Đoàn làm phim đã đăng ký Weibo trước khi khởi quay, nhưng sau khi đăng ảnh khởi quay thì lại không có động tĩnh gì. Trong khoảng thời gian quay phim, thỉnh thoảng lại có fan bình luận yêu cầu họ đăng vài hình ảnh nhưng blog chính thức vẫn không có phản hồi.
Không ngờ vừa hoạt động đã tung ra một cú lớn.
“Đậu má, cuối cùng cũng ngoi lên rồi, tôi còn tưởng đoàn làm phim trốn luôn đó chứ!"
"A a a a a ảnh này đẹp quá! Tóc của Mạnh Xán Nhiên đúng là không đùa được đâu!"
"Cho dù cả người đầy máu cũng không thể lấn át được vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của chị Nhiên nhà tôi! Ảnh này còn đẹp hơn ảnh của chương trình giải trí vừa rồi!"
"Tấm ảnh phim này tựa như đang kể một câu chuyện vậy! Tốt nhất là hôm nay quay xong thì ngày mai bắt đầu phát sóng luôn đi, đừng có mà không biết điều!"
"Từ hot search qua đây, muốn nhìn một chút xem ảnh trong phim gì gì đó của Mạnh Xán Nhiên sao có thể lên no 1 hot search, bây giờ tôi xin phép được hỏi thời gian phát sóng của bộ phim là khi nào?"
"Ảnh này trông trẻ hơn lúc trước nữa, chị Nhiên của tôi đóng học sinh cấp hai cũng không hề áp lực chút nào!"
"Khuôn mặt của Mạnh Xán Nhiên rất hợp điện ảnh, ánh mắt kia thực sự quá quyến rũ, tôi cá là khi phát sóng bộ phim này sẽ bùng nổ."
"OK, chuẩn bị cống tiền cho Mạnh Xán Nhiên. [tuyệt tuyệt]" Đọc Full Tại Truyenfull.vn
"Cái phim dở tệ này còn chưa tuyên truyền đã lên no 1 hot search rồi à? Có tiền mua hot search thì không bằng quay phim cho tốt đi."
"Chỉ trách chị Nhiên của tôi quá hot, có thời gian lướt weibo thì sao không đi mà làm thêm hai đề nữa."
Lúc Kim Mê thức dậy, mấy bức ảnh trong phim của cô vẫn đang nằm trên hot search, thành thật mà nói, cô cũng hơi bất ngờ, mấy bức đó đã được đăng lên weibo, sao ekip của bọn họ lại có tiền mua hot search vậy?
Là một trong những nhà đầu tư của bộ phim, cô lập tức đi hỏi đạo diễn, đạo diễn bảo rằng bởi vì lúc trước tiết kiệm được một chút chi phí thuê biệt thự nên một phần của số tiền đó đã được phân bổ một cách thích hợp để đi tuyên truyền.
Tuy nhiên, phần kinh phí này có hạn, chỉ được tiêu vào những chỗ cần thiết, ví dụ như ảnh trong phim lần này của Kim Mê, bản thân đạo diễn cảm thấy ông ấy quay rất tốt nên phải đăng lên để khoe một chút.
Ông ấy cũng không ngờ chúng lại có thể lên no 1 hot search, xem ra cái tên Mạnh Xán Nhiên quả nhiên rất hữu dụng.
Để không thiên vị, tài khoản chính thức của đoàn làm phim đã tranh thủ đăng tải mấy tấm ảnh trong phim của hai nhân vật nam chính, chỉ có điều là họ không bỏ tiền tuyên truyền mà thôi.
Khi Kim Mê từ trên lầu đi xuống thì đã gần đến giờ ăn trưa, Hứa Gia Thượng và Tạ Trì đang ngồi trong phòng khách chơi xếp gỗ. Gia Quả ngồi bên cạnh nhìn bọn họ, thỉnh thoảng lại vươn chân về phía cái bàn, tựa như cũng muốn chơi cùng.
“Gia Gia.” Kim Mê gọi nó, Gia Quả lập tức vẫy đuôi rồi chạy nhanh tới chỗ cô. Hứa Gia Thượng nghe được giọng nói của cô, cảm thấy thanh gỗ trong tay cũng không còn hấp dẫn nữa, cậu bé chạy tới đuổi theo Gia Quả: "Mẹ!"
“Thượng Thượng ngoan lắm.” Kim Mê giơ tay xoa đầu cậu bé, cô càng ngày càng giỏi dỗ dành trẻ con: “Sáng nay con đã làm những gì rồi?”
“Con học bài cùng ba, sau đó chơi xếp gỗ một lúc ạ.”
Kim Mê thấy hơi khó hiểu: “Ở trường mẫu giáo có bài tập gì vậy? Không phải đã chúng ta đã nấu cơm rồi sao?”
Tạ Trì từ trên thảm đứng dậy, xỏ dép vào: “Thằng bé đã tự học kiến thức lớp ba ở tiểu học rồi.”
Kim Mê: "..."
Trường mẫu giáo bây giờ đều như vậy à?
"Bây giờ, mẹ đã dậy rồi, con yên tâm rồi chứ." Tạ Trì nói với Hứa Gia Thượng, tối hôm qua Kim Mê ra ngoài quay phim, trong lòng cậu bé rất lo lắng, phải dỗ một hồi lâu mới ngủ được. Sáng nay, lúc thức dậy cậu bé vẫn một mực hỏi mẹ đã về chưa.
Tạ Trì đã đưa cậu bé đến phòng Kim Mê để xem, sau đó đứa nhỏ năm tuổi này mới không còn lo lắng nữa.
Ngay từ đầu, Tạ Trì không biết cậu bé đang lo lắng chuyện gì, lúc sau Trần Giác gửi cho anh một bức ảnh của Kim Mê, Tạ Trì vừa nhìn đã ngẩn người.
Lúc trước anh đã từng xem qua chương trình giải trí của Kim Mê, nhưng phản ứng của anh cũng dữ dội như khi thấy tấm ảnh trong bộ phim lần này.
Ánh mắt của cô lại có thể sức hút đến như vậy.
Thời khắc ấy từ đáy lòng Tạ Trì thật sự tin tưởng rằng cô có thể diễn xuất.
Hứa Gia Thượng ở với Kim Mê và Tạ Trì một tuần đã bị ông bà ngoại đưa đi, lúc rời đi cậu bé còn khóc thảm thiết.
Tạ Trì và Kim Mê hứa rằng cậu bé có thể đến chơi bất cứ lúc nào, Hứa Gia Thượng mới miễn cưỡng ngừng khóc.
Tuy rằng cậu bé chỉ ở đây một tuần ngắn ngủi, nhưng bỗng nhiên không có cậu bé nữa, Kim Mê vẫn có chút không quen. Hứa Gia Thượng ở trước mặt cô và Tạ Trì rất ngoan, hai người họ gửi ảnh và video cho bà nội Tạ Trì và ông bà ngoại của Hứa Gia Thượng. Lúc đó, Hứa Gia Thượng khác xa so với bộ dáng thường ngày của cậu bé, cuối cùng cũng trông giống như một đứa trẻ bình thường.
Mấy vị trưởng bối rất hài lòng, quả nhiên con cái cần có cha mẹ ở bên cạnh, cho dù cha mẹ là giả thì nụ cười trên mặt Hứa Gia Thượng cũng là thật.
Sau đó, Kim Mê dành hơn một tuần để quay phim cùng đoàn, cho nên đoàn làm phim đã quay xong trước thời hạn.
Bởi vì tổng cộng chỉ có mười hai tập, nên cũng không cần làm nhiều hiệu ứng đặc biệt, hậu kì dự kiến trong vòng một tháng là có thể hoàn thành, sau khi thông qua xét duyệt có thể trực tiếp phát sóng.
Ở trong đoàn làm phim một thời gian lâu đầy mệt mỏi như vậy, Kim Mê tưởng rằng cô sẽ được nghỉ dài hạn, nghỉ ngơi cho thật khỏe thì Triệu Nghệ Nam lại như ngựa không ngừng vó sắp xếp công việc mới cho cô: “Ở tuổi này mà chỉ biết nghỉ ngơi, cô ngủ được ư?"
Kim Mê: "..."
Cô ngủ được mà!
“Có một buổi chụp hình cho tạp chí, chúng tôi đã sớm hẹn xong từ lâu rồi, ngày mai cho cô nghỉ ngơi một ngày, ngày kia đi chụp.”
Kim Mê: "..."
Đúng là chị Nam sắp xếp có khác.
Cô nhớ lại năm bận rộn nhất của mình, cả năm cộng lại chỉ nghỉ có 15 ngày. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Kim Mê dành ngày nghỉ duy nhất để nằm ở nhà, rạng sáng hôm sau đã bị Triệu Nghệ Nam đón đến trường quay. Lần này, Triệu Nghệ Nam sắp xếp để cô được chụp lên trang bìa của một trong những tạp chí thời trang hàng đầu trong nước, đồng thời còn có một cuộc phỏng vấn độc quyền, cơ hội này rất khó có được.
Thời gian quay chụp dự tính là hai ngày, một ngày chụp nội cảnh, một ngày chụp ngoại cảnh.
Kim Mê theo Triệu Nghệ Nam đến studio đúng giờ, phòng thay đồ vốn dành riêng cho Kim Mê giờ này lại có người đang ngồi trang điểm.
Triệu Nghệ Nam nhíu mày, đang định đi lên hỏi chuyện gì xảy ra, một người đàn ông trung niên đã bước tới, nhìn Triệu Nghệ Nam nở nụ cười: "Đây không phải là chị Nam sao? Đã lâu không gặp."
Triệu Nghệ Nam tiện thể nhìn về phía anh ta, mất mấy giây mới nhận ra: “Cậu là Thái Vinh?”
Thái Vinh vốn là trợ lý của Kim Mê, lúc ấy công việc hàng ngày của Kim Mê rất nhiều, bên cạnh luôn có đủ loại nhân viên công tác, Thái Vinh là người chẳng mấy nổi bật trong số các nhân viên.
Mãi về sau, khi Kim Mê xảy ra chuyện, cảnh sát mới đến thăm hỏi các nhân viên công tác bên cạnh cô, Thái Vinh đã đứng ra trình diện và xác nhận rằng anh ta quả thực đã nhìn thấy Kim Mê hút ma túy.
Anh ta không làm việc với Kim Mê quá lâu, công việc mà anh ta tiếp xúc cũng không phải là việc quan trọng gì. Lúc đó Triệu Nghệ Nam tra hỏi anh ta, Thái Vinh dường như đã nghĩ ra cách giải thích, đưa ra thời gian và địa điểm vô cùng rõ ràng.
Không có cách nào để kiểm chứng những gì anh ta nói, nhưng nước bẩn đã hắt lên người Kim Mê, khiến chuyện này nhìn qua có vẻ càng đáng tin hơn.
Kim Mê nghe thấy tên Thái Vinh, quay sang nhìn về phía anh ta.
Trước đây khi cô ăn tối với mẹ, cô đã cố tình hỏi về chuyện xảy ra lúc đó, mẹ cô cũng nhắc đến người này.
Anh ta chính là người đầu tiên ra trình diện, một mực khẳng định rằng đã nhìn thấy cô sử dụng ma túy.
Kim Mê cũng có ấn tượng với anh ta. Anh ta chỉ là một trong rất nhiều nhân viên công tác xung quanh cô, nhưng cô tự hỏi mình chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với anh ta, hơn nữa mức lương lại rất hậu hĩnh, không ngờ anh ta lại ghét cô đến như vậy?
“Ồ, chị Nam, họ quên báo cho chị à?” Thái Vinh làm bộ ảo não, nói với Triệu Nghệ Nam trước mặt: “Buổi quay chụp hôm nay tạm thời đổi người, hai người hãy về trước đi, xin lỗi nhé."
Tuy ngoài miệng thì anh ta nói lời xin lỗi nhưng trên mặt lại không hề có chút áy náy nào, thậm chí còn lộ ra vẻ hả hê.
Triệu Nghệ Nam hiểu, chuyện ngày hôm nay là do anh ta cố ý ngáng đường, thậm chí anh ta còn không cho người thông báo cho họ, chỉ bởi vì muốn bây giờ có thể trực tiếp chế nhạo họ hai câu.
Cô ấy không khỏi bật cười: “Xem ra hai mươi năm trước tôi tát cậu, cậu vẫn còn thù hằn đến tận bây giờ à. Với cái tính nết này của cậu, sau này rất dễ bị tôi chọc cho tức chết.”
Nhắc đến cái tát hai mươi năm trước, sắc mặt Thái Vinh lập tức thay đổi.
Hai mươi năm trước, anh ta đứng ra tố cáo Kim Mê sử dụng ma túy, Triệu Nghệ Nam chạy tới đối chất, cuối cùng giáng cho anh ta một cái tát.
Lúc đó Triệu Nghệ Nam không xảy ra việc gì nên anh ta đành nhịn xuống, đợi đến khi Triệu Nghệ Nam bị cấm hoạt động, thì anh ta không tìm thấy cô ấy.
Anh ta đã nhịn suốt hai mươi năm, hiện tại cuối cùng cũng có cơ hội, sao có thể bỏ qua.
Nhưng đương nhiên là anh ta không thể thừa nhận điều đó.
Anh ta nhếch miệng, nhìn Triệu Nghệ Nam và Kim Mê: "Chị Nam, sự việc mà chị nói đã là từ hai mươi năm trước rồi, nếu hôm nay chị không nhắc đến thì tôi cũng đã quên. Lần này đổi người, chỉ đơn giản là vì tạp chí nghĩ Kiều Chi của chúng tôi thích hợp hơn."
Triệu Nghệ Nam liếc nhìn Kiều Chi đang trang điểm bên cạnh, cô ta giống Ngô Thanh Thanh, là người của Điện ảnh Vương Quan. Ngô Thanh Thanh mới vừa rời đi, chỉ còn lại người duy nhất là Kiều Chi, đương nhiên người của Điện ảnh Vương Quan muốn cho cô ta những hợp đồng tốt nhất.
Điện ảnh Vương Quan là công ty điện ảnh và truyền hình do Vương Cảnh Sanh điều hành, sau khi Thái Vinh tố cáo Kim Mê, anh ta đã từ chức rồi đi theo nhà họ Vương làm ăn. Năm đó, anh ta vẫn còn là một trợ lý nhỏ tầm thường, bây giờ đã trở thành quản lí cấp cao của Điện ảnh Vương Quan.
Triệu Nghệ Nam không muốn lãng phí thời gian nói chuyện với anh ta, lập tức nói với Kim Mê bên cạnh: “Cô đi phòng khách đợi tôi, tôi đi tìm người phụ trách nói chuyện.”
Kim Mê gật đầu, cùng cô ấy đi ra ngoài, Thái Vinh nhìn thấy hai người rời đi bèn gọi với lại từ phía sau: “Chị Nam, chị đi rồi à? Tôi nghĩ cái studio nhỏ của chị sớm muộn gì cũng sẽ đóng cửa, sao không đến làm việc dưới trướng của tôi đi."
Kim Mê quay đầu lại nhìn anh ta, đột nhiên chỉ vào anh ta rồi hô to: “A a a, trên người ông có nhện kìa!”
Mặt Thái Vinh biến sắc, hoảng hốt nhảy dựng lên: "Nhện đâu? Mấy người còn đứng ngây ra đó làm gì, mau lại đây lấy nó xuống cho tôi!"
Người của anh ta ngay lập tức vây quanh anh ta, vỗ loạn lên người anh ta, nhưng không ai nhìn thấy con nhện kia đâu.
Động tĩnh sau lưng càng ngày càng xa, Triệu Nghệ Nam liếc nhìn Kim Mê đang đi bên cạnh, hỏi cô: "Làm sao cô biết thứ Thái Vinh sợ nhất là nhện?"
Kim Mê bày ra vẻ mặt vô tội nhìn cô ấy: “Em không biết, em chỉ nhìn thấy một con nhện nhỏ bò trên người ông ta mà thôi.”
Triệu Nghệ Nam trầm mặc một lúc, không nói gì nữa, cô ấy thương lượng với tạp chí trong hai mươi phút mới ra khỏi văn phòng.
Nhìn dáng vẻ của cô ấy, Kim Mê biết rằng cuộc đàm phán đã không thành công: "Xem ra mọi việc đều không được suôn sẻ."
Triệu Nghệ Nam mím môi nói: "Kiều Chi đã là người được nhà họ Vương đẩy mạnh đầu tư. Hơn nữa, vì có món nợ trước đây của Ngô Thanh Thanh, nên cho dù bọn họ trèo lên đầu cô thì tạp chí bên kia cũng không thể làm gì được."
Nói xong, cô ấy ngước mắt lên liếc nhìn Kim Mê: “Giờ thì ổn rồi, cô có rất nhiều thời gian để nghỉ ngơi.”
Kim Mê: "..."
Cô vỗ vai Triệu Nghệ Nam, khích lệ nói: “Chị cũng đâu cần tiêu cực như vậy, cũng không phải chỉ có mỗi tạp chí này, chỗ này không được, chúng ta vẫn có thể thử nơi khác. Cố lên, em tin chị có thể làm được!"
Triệu Nghệ Nam: "..."
Không phải nghệ sĩ của cô ấy mới là người cần được cổ vũ nhất sao?
Chuyện tạp chí của Kim Mê bị Kiều Chi giành mất không hiểu sao lại lan truyền trong giới, Triệu Nghệ Nam cảm thấy đây nhất định là tin đồn mà Thái Vinh cố ý truyền ra, chính là vì để chế giễu hai người họ.
Thủ đoạn này thật quá ấu trĩ.
Tuy nhiên anh ta làm như vậy cũng tạo cơ hội cho những người khác muốn hợp tác với Kim Mê. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Kim Mê vừa mới ở nhà nghỉ ngơi được hai ngày, Triệu Nghệ Nam đã sắp xếp xong xuôi công việc mới cho cô: "Sự động viên của cô hữu dụng thật, tôi đã giúp cô tìm được việc mới, ngày mai sẽ bắt đầu quay."
Kim Mê: "..."
Sáng sớm, lúc ăn cơm, Tạ Trì hỏi cô rằng có phải cô gặp khó khăn trong công việc hay không, hình như anh cũng đã nghe đến chuyện bị giành mất hợp đồng với tạp chí.
Kiều Chi và Thái Vinh, những kẻ ngáng đường cô đều là người nhà họ Vương, Tạ Trì biết chuyện cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng lẽ ra anh không nên giúp cô có được công việc nhanh như vậy chứ?
“Là Tạ Trì sắp xếp à?”
“…” Triệu Nghệ Nam trầm mặc một lát, không biết đây có phải là đây là đang khoe khoang tình cảm hay không: “Tạp chí đó nghe nói cô bị người ta giành việc nên tự tìm tới đây.”
Đoàn làm phim đã đăng ký Weibo trước khi khởi quay, nhưng sau khi đăng ảnh khởi quay thì lại không có động tĩnh gì. Trong khoảng thời gian quay phim, thỉnh thoảng lại có fan bình luận yêu cầu họ đăng vài hình ảnh nhưng blog chính thức vẫn không có phản hồi.
Không ngờ vừa hoạt động đã tung ra một cú lớn.
“Đậu má, cuối cùng cũng ngoi lên rồi, tôi còn tưởng đoàn làm phim trốn luôn đó chứ!"
"A a a a a ảnh này đẹp quá! Tóc của Mạnh Xán Nhiên đúng là không đùa được đâu!"
"Cho dù cả người đầy máu cũng không thể lấn át được vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của chị Nhiên nhà tôi! Ảnh này còn đẹp hơn ảnh của chương trình giải trí vừa rồi!"
"Tấm ảnh phim này tựa như đang kể một câu chuyện vậy! Tốt nhất là hôm nay quay xong thì ngày mai bắt đầu phát sóng luôn đi, đừng có mà không biết điều!"
"Từ hot search qua đây, muốn nhìn một chút xem ảnh trong phim gì gì đó của Mạnh Xán Nhiên sao có thể lên no 1 hot search, bây giờ tôi xin phép được hỏi thời gian phát sóng của bộ phim là khi nào?"
"Ảnh này trông trẻ hơn lúc trước nữa, chị Nhiên của tôi đóng học sinh cấp hai cũng không hề áp lực chút nào!"
"Khuôn mặt của Mạnh Xán Nhiên rất hợp điện ảnh, ánh mắt kia thực sự quá quyến rũ, tôi cá là khi phát sóng bộ phim này sẽ bùng nổ."
"OK, chuẩn bị cống tiền cho Mạnh Xán Nhiên. [tuyệt tuyệt]" Đọc Full Tại Truyenfull.vn
"Cái phim dở tệ này còn chưa tuyên truyền đã lên no 1 hot search rồi à? Có tiền mua hot search thì không bằng quay phim cho tốt đi."
"Chỉ trách chị Nhiên của tôi quá hot, có thời gian lướt weibo thì sao không đi mà làm thêm hai đề nữa."
Lúc Kim Mê thức dậy, mấy bức ảnh trong phim của cô vẫn đang nằm trên hot search, thành thật mà nói, cô cũng hơi bất ngờ, mấy bức đó đã được đăng lên weibo, sao ekip của bọn họ lại có tiền mua hot search vậy?
Là một trong những nhà đầu tư của bộ phim, cô lập tức đi hỏi đạo diễn, đạo diễn bảo rằng bởi vì lúc trước tiết kiệm được một chút chi phí thuê biệt thự nên một phần của số tiền đó đã được phân bổ một cách thích hợp để đi tuyên truyền.
Tuy nhiên, phần kinh phí này có hạn, chỉ được tiêu vào những chỗ cần thiết, ví dụ như ảnh trong phim lần này của Kim Mê, bản thân đạo diễn cảm thấy ông ấy quay rất tốt nên phải đăng lên để khoe một chút.
Ông ấy cũng không ngờ chúng lại có thể lên no 1 hot search, xem ra cái tên Mạnh Xán Nhiên quả nhiên rất hữu dụng.
Để không thiên vị, tài khoản chính thức của đoàn làm phim đã tranh thủ đăng tải mấy tấm ảnh trong phim của hai nhân vật nam chính, chỉ có điều là họ không bỏ tiền tuyên truyền mà thôi.
Khi Kim Mê từ trên lầu đi xuống thì đã gần đến giờ ăn trưa, Hứa Gia Thượng và Tạ Trì đang ngồi trong phòng khách chơi xếp gỗ. Gia Quả ngồi bên cạnh nhìn bọn họ, thỉnh thoảng lại vươn chân về phía cái bàn, tựa như cũng muốn chơi cùng.
“Gia Gia.” Kim Mê gọi nó, Gia Quả lập tức vẫy đuôi rồi chạy nhanh tới chỗ cô. Hứa Gia Thượng nghe được giọng nói của cô, cảm thấy thanh gỗ trong tay cũng không còn hấp dẫn nữa, cậu bé chạy tới đuổi theo Gia Quả: "Mẹ!"
“Thượng Thượng ngoan lắm.” Kim Mê giơ tay xoa đầu cậu bé, cô càng ngày càng giỏi dỗ dành trẻ con: “Sáng nay con đã làm những gì rồi?”
“Con học bài cùng ba, sau đó chơi xếp gỗ một lúc ạ.”
Kim Mê thấy hơi khó hiểu: “Ở trường mẫu giáo có bài tập gì vậy? Không phải đã chúng ta đã nấu cơm rồi sao?”
Tạ Trì từ trên thảm đứng dậy, xỏ dép vào: “Thằng bé đã tự học kiến thức lớp ba ở tiểu học rồi.”
Kim Mê: "..."
Trường mẫu giáo bây giờ đều như vậy à?
"Bây giờ, mẹ đã dậy rồi, con yên tâm rồi chứ." Tạ Trì nói với Hứa Gia Thượng, tối hôm qua Kim Mê ra ngoài quay phim, trong lòng cậu bé rất lo lắng, phải dỗ một hồi lâu mới ngủ được. Sáng nay, lúc thức dậy cậu bé vẫn một mực hỏi mẹ đã về chưa.
Tạ Trì đã đưa cậu bé đến phòng Kim Mê để xem, sau đó đứa nhỏ năm tuổi này mới không còn lo lắng nữa.
Ngay từ đầu, Tạ Trì không biết cậu bé đang lo lắng chuyện gì, lúc sau Trần Giác gửi cho anh một bức ảnh của Kim Mê, Tạ Trì vừa nhìn đã ngẩn người.
Lúc trước anh đã từng xem qua chương trình giải trí của Kim Mê, nhưng phản ứng của anh cũng dữ dội như khi thấy tấm ảnh trong bộ phim lần này.
Ánh mắt của cô lại có thể sức hút đến như vậy.
Thời khắc ấy từ đáy lòng Tạ Trì thật sự tin tưởng rằng cô có thể diễn xuất.
Hứa Gia Thượng ở với Kim Mê và Tạ Trì một tuần đã bị ông bà ngoại đưa đi, lúc rời đi cậu bé còn khóc thảm thiết.
Tạ Trì và Kim Mê hứa rằng cậu bé có thể đến chơi bất cứ lúc nào, Hứa Gia Thượng mới miễn cưỡng ngừng khóc.
Tuy rằng cậu bé chỉ ở đây một tuần ngắn ngủi, nhưng bỗng nhiên không có cậu bé nữa, Kim Mê vẫn có chút không quen. Hứa Gia Thượng ở trước mặt cô và Tạ Trì rất ngoan, hai người họ gửi ảnh và video cho bà nội Tạ Trì và ông bà ngoại của Hứa Gia Thượng. Lúc đó, Hứa Gia Thượng khác xa so với bộ dáng thường ngày của cậu bé, cuối cùng cũng trông giống như một đứa trẻ bình thường.
Mấy vị trưởng bối rất hài lòng, quả nhiên con cái cần có cha mẹ ở bên cạnh, cho dù cha mẹ là giả thì nụ cười trên mặt Hứa Gia Thượng cũng là thật.
Sau đó, Kim Mê dành hơn một tuần để quay phim cùng đoàn, cho nên đoàn làm phim đã quay xong trước thời hạn.
Bởi vì tổng cộng chỉ có mười hai tập, nên cũng không cần làm nhiều hiệu ứng đặc biệt, hậu kì dự kiến trong vòng một tháng là có thể hoàn thành, sau khi thông qua xét duyệt có thể trực tiếp phát sóng.
Ở trong đoàn làm phim một thời gian lâu đầy mệt mỏi như vậy, Kim Mê tưởng rằng cô sẽ được nghỉ dài hạn, nghỉ ngơi cho thật khỏe thì Triệu Nghệ Nam lại như ngựa không ngừng vó sắp xếp công việc mới cho cô: “Ở tuổi này mà chỉ biết nghỉ ngơi, cô ngủ được ư?"
Kim Mê: "..."
Cô ngủ được mà!
“Có một buổi chụp hình cho tạp chí, chúng tôi đã sớm hẹn xong từ lâu rồi, ngày mai cho cô nghỉ ngơi một ngày, ngày kia đi chụp.”
Kim Mê: "..."
Đúng là chị Nam sắp xếp có khác.
Cô nhớ lại năm bận rộn nhất của mình, cả năm cộng lại chỉ nghỉ có 15 ngày. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Kim Mê dành ngày nghỉ duy nhất để nằm ở nhà, rạng sáng hôm sau đã bị Triệu Nghệ Nam đón đến trường quay. Lần này, Triệu Nghệ Nam sắp xếp để cô được chụp lên trang bìa của một trong những tạp chí thời trang hàng đầu trong nước, đồng thời còn có một cuộc phỏng vấn độc quyền, cơ hội này rất khó có được.
Thời gian quay chụp dự tính là hai ngày, một ngày chụp nội cảnh, một ngày chụp ngoại cảnh.
Kim Mê theo Triệu Nghệ Nam đến studio đúng giờ, phòng thay đồ vốn dành riêng cho Kim Mê giờ này lại có người đang ngồi trang điểm.
Triệu Nghệ Nam nhíu mày, đang định đi lên hỏi chuyện gì xảy ra, một người đàn ông trung niên đã bước tới, nhìn Triệu Nghệ Nam nở nụ cười: "Đây không phải là chị Nam sao? Đã lâu không gặp."
Triệu Nghệ Nam tiện thể nhìn về phía anh ta, mất mấy giây mới nhận ra: “Cậu là Thái Vinh?”
Thái Vinh vốn là trợ lý của Kim Mê, lúc ấy công việc hàng ngày của Kim Mê rất nhiều, bên cạnh luôn có đủ loại nhân viên công tác, Thái Vinh là người chẳng mấy nổi bật trong số các nhân viên.
Mãi về sau, khi Kim Mê xảy ra chuyện, cảnh sát mới đến thăm hỏi các nhân viên công tác bên cạnh cô, Thái Vinh đã đứng ra trình diện và xác nhận rằng anh ta quả thực đã nhìn thấy Kim Mê hút ma túy.
Anh ta không làm việc với Kim Mê quá lâu, công việc mà anh ta tiếp xúc cũng không phải là việc quan trọng gì. Lúc đó Triệu Nghệ Nam tra hỏi anh ta, Thái Vinh dường như đã nghĩ ra cách giải thích, đưa ra thời gian và địa điểm vô cùng rõ ràng.
Không có cách nào để kiểm chứng những gì anh ta nói, nhưng nước bẩn đã hắt lên người Kim Mê, khiến chuyện này nhìn qua có vẻ càng đáng tin hơn.
Kim Mê nghe thấy tên Thái Vinh, quay sang nhìn về phía anh ta.
Trước đây khi cô ăn tối với mẹ, cô đã cố tình hỏi về chuyện xảy ra lúc đó, mẹ cô cũng nhắc đến người này.
Anh ta chính là người đầu tiên ra trình diện, một mực khẳng định rằng đã nhìn thấy cô sử dụng ma túy.
Kim Mê cũng có ấn tượng với anh ta. Anh ta chỉ là một trong rất nhiều nhân viên công tác xung quanh cô, nhưng cô tự hỏi mình chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với anh ta, hơn nữa mức lương lại rất hậu hĩnh, không ngờ anh ta lại ghét cô đến như vậy?
“Ồ, chị Nam, họ quên báo cho chị à?” Thái Vinh làm bộ ảo não, nói với Triệu Nghệ Nam trước mặt: “Buổi quay chụp hôm nay tạm thời đổi người, hai người hãy về trước đi, xin lỗi nhé."
Tuy ngoài miệng thì anh ta nói lời xin lỗi nhưng trên mặt lại không hề có chút áy náy nào, thậm chí còn lộ ra vẻ hả hê.
Triệu Nghệ Nam hiểu, chuyện ngày hôm nay là do anh ta cố ý ngáng đường, thậm chí anh ta còn không cho người thông báo cho họ, chỉ bởi vì muốn bây giờ có thể trực tiếp chế nhạo họ hai câu.
Cô ấy không khỏi bật cười: “Xem ra hai mươi năm trước tôi tát cậu, cậu vẫn còn thù hằn đến tận bây giờ à. Với cái tính nết này của cậu, sau này rất dễ bị tôi chọc cho tức chết.”
Nhắc đến cái tát hai mươi năm trước, sắc mặt Thái Vinh lập tức thay đổi.
Hai mươi năm trước, anh ta đứng ra tố cáo Kim Mê sử dụng ma túy, Triệu Nghệ Nam chạy tới đối chất, cuối cùng giáng cho anh ta một cái tát.
Lúc đó Triệu Nghệ Nam không xảy ra việc gì nên anh ta đành nhịn xuống, đợi đến khi Triệu Nghệ Nam bị cấm hoạt động, thì anh ta không tìm thấy cô ấy.
Anh ta đã nhịn suốt hai mươi năm, hiện tại cuối cùng cũng có cơ hội, sao có thể bỏ qua.
Nhưng đương nhiên là anh ta không thể thừa nhận điều đó.
Anh ta nhếch miệng, nhìn Triệu Nghệ Nam và Kim Mê: "Chị Nam, sự việc mà chị nói đã là từ hai mươi năm trước rồi, nếu hôm nay chị không nhắc đến thì tôi cũng đã quên. Lần này đổi người, chỉ đơn giản là vì tạp chí nghĩ Kiều Chi của chúng tôi thích hợp hơn."
Triệu Nghệ Nam liếc nhìn Kiều Chi đang trang điểm bên cạnh, cô ta giống Ngô Thanh Thanh, là người của Điện ảnh Vương Quan. Ngô Thanh Thanh mới vừa rời đi, chỉ còn lại người duy nhất là Kiều Chi, đương nhiên người của Điện ảnh Vương Quan muốn cho cô ta những hợp đồng tốt nhất.
Điện ảnh Vương Quan là công ty điện ảnh và truyền hình do Vương Cảnh Sanh điều hành, sau khi Thái Vinh tố cáo Kim Mê, anh ta đã từ chức rồi đi theo nhà họ Vương làm ăn. Năm đó, anh ta vẫn còn là một trợ lý nhỏ tầm thường, bây giờ đã trở thành quản lí cấp cao của Điện ảnh Vương Quan.
Triệu Nghệ Nam không muốn lãng phí thời gian nói chuyện với anh ta, lập tức nói với Kim Mê bên cạnh: “Cô đi phòng khách đợi tôi, tôi đi tìm người phụ trách nói chuyện.”
Kim Mê gật đầu, cùng cô ấy đi ra ngoài, Thái Vinh nhìn thấy hai người rời đi bèn gọi với lại từ phía sau: “Chị Nam, chị đi rồi à? Tôi nghĩ cái studio nhỏ của chị sớm muộn gì cũng sẽ đóng cửa, sao không đến làm việc dưới trướng của tôi đi."
Kim Mê quay đầu lại nhìn anh ta, đột nhiên chỉ vào anh ta rồi hô to: “A a a, trên người ông có nhện kìa!”
Mặt Thái Vinh biến sắc, hoảng hốt nhảy dựng lên: "Nhện đâu? Mấy người còn đứng ngây ra đó làm gì, mau lại đây lấy nó xuống cho tôi!"
Người của anh ta ngay lập tức vây quanh anh ta, vỗ loạn lên người anh ta, nhưng không ai nhìn thấy con nhện kia đâu.
Động tĩnh sau lưng càng ngày càng xa, Triệu Nghệ Nam liếc nhìn Kim Mê đang đi bên cạnh, hỏi cô: "Làm sao cô biết thứ Thái Vinh sợ nhất là nhện?"
Kim Mê bày ra vẻ mặt vô tội nhìn cô ấy: “Em không biết, em chỉ nhìn thấy một con nhện nhỏ bò trên người ông ta mà thôi.”
Triệu Nghệ Nam trầm mặc một lúc, không nói gì nữa, cô ấy thương lượng với tạp chí trong hai mươi phút mới ra khỏi văn phòng.
Nhìn dáng vẻ của cô ấy, Kim Mê biết rằng cuộc đàm phán đã không thành công: "Xem ra mọi việc đều không được suôn sẻ."
Triệu Nghệ Nam mím môi nói: "Kiều Chi đã là người được nhà họ Vương đẩy mạnh đầu tư. Hơn nữa, vì có món nợ trước đây của Ngô Thanh Thanh, nên cho dù bọn họ trèo lên đầu cô thì tạp chí bên kia cũng không thể làm gì được."
Nói xong, cô ấy ngước mắt lên liếc nhìn Kim Mê: “Giờ thì ổn rồi, cô có rất nhiều thời gian để nghỉ ngơi.”
Kim Mê: "..."
Cô vỗ vai Triệu Nghệ Nam, khích lệ nói: “Chị cũng đâu cần tiêu cực như vậy, cũng không phải chỉ có mỗi tạp chí này, chỗ này không được, chúng ta vẫn có thể thử nơi khác. Cố lên, em tin chị có thể làm được!"
Triệu Nghệ Nam: "..."
Không phải nghệ sĩ của cô ấy mới là người cần được cổ vũ nhất sao?
Chuyện tạp chí của Kim Mê bị Kiều Chi giành mất không hiểu sao lại lan truyền trong giới, Triệu Nghệ Nam cảm thấy đây nhất định là tin đồn mà Thái Vinh cố ý truyền ra, chính là vì để chế giễu hai người họ.
Thủ đoạn này thật quá ấu trĩ.
Tuy nhiên anh ta làm như vậy cũng tạo cơ hội cho những người khác muốn hợp tác với Kim Mê. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Kim Mê vừa mới ở nhà nghỉ ngơi được hai ngày, Triệu Nghệ Nam đã sắp xếp xong xuôi công việc mới cho cô: "Sự động viên của cô hữu dụng thật, tôi đã giúp cô tìm được việc mới, ngày mai sẽ bắt đầu quay."
Kim Mê: "..."
Sáng sớm, lúc ăn cơm, Tạ Trì hỏi cô rằng có phải cô gặp khó khăn trong công việc hay không, hình như anh cũng đã nghe đến chuyện bị giành mất hợp đồng với tạp chí.
Kiều Chi và Thái Vinh, những kẻ ngáng đường cô đều là người nhà họ Vương, Tạ Trì biết chuyện cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng lẽ ra anh không nên giúp cô có được công việc nhanh như vậy chứ?
“Là Tạ Trì sắp xếp à?”
“…” Triệu Nghệ Nam trầm mặc một lát, không biết đây có phải là đây là đang khoe khoang tình cảm hay không: “Tạp chí đó nghe nói cô bị người ta giành việc nên tự tìm tới đây.”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương