Bà Xã Đại Nhân Vạn Tuế

Chương 1: Vì người mà đến!



Nàng - Bạch Vũ - Nữ minh tinh siêu cấp vip pro max, gì cũng cân tất.

Nàng như đóa hoa anh túc cực xinh đẹp khiến kẻ muốn chạm vào nhưng lỡ tay chạm lại phỏng tay.

Thân thế bí ẩn, ngày bận rộn quay phim, đêm đi trừ ma bắt quái.

Đến lúc kí ức người kia trở lại, không ngờ được tặng ngay một anh thê nô nam thần kinh hàng thật giá thật.

"Ông trời trêu ngươi, vì người mà đến! Cớ sao lại cho nàng cách xa người?"

......................

Hắn - Huyền Dạ Mặc - Nam thần kinh đại ảnh đế, chọc vợ giận rồi xách quần đi dỗ chỉ là đam mê.

Linh hồn từ nhỏ bị thiếu hụt nghiêm trọng, ba mẹ ra sức chín trâu mười hổ giành giật mạng với trời cao.

Trưởng thành rồi, khi thần hồn quy vị kiểu: âm thầm đội quần, giả bộ mất trí nhớ tạm thời_ing

......................

Cô - Lam Nguyệt - Idol mới nổi siêu cấp ấm áp.

Bất ngờ nổi tiếng chỉ sau một đêm phát hành Ost nhạc phim chủ đề phim điện ảnh "Nguyệt Thần".

Châm ngôn: "Hữu duyên gặp gỡ. Nhất định cua được thần tượng làm chồng."

......................

Anh - Huyền Dạ Thần - Nhà sản xuất âm nhạc bí ẩn, ngoài lạnh, trong nóng cháy.

Nhà mặt phố, bố mẹ làm to, em trai kế chống đao canh phòng phía trước, em trai út chắn đạn phía sau."

Vì vậy, lớn lên hắn khá ngáo "tró" và cà lơ phất phơ.

Năm tháng tuổi trẻ, lầm lỡ đắc tội với bạn cùng lớp, bị chỉnh biết bao nhiêu lần cũng không ngại khổ.

Châm ngôn: "Không có gì ngoài tiền ngoài thiếu một người vợ bên cạnh."

...****************...

Chương 1



Ngày XX tháng XX năm XXXX.

Nước X - Đế Đô.

Cảm giác thật khó chịu đột ngột dâng lên. Trong tiềm thức chính mình từng đợt xuất hiện những đoạn hình ảnh tưởng chừng như mới diễn ra. Tất cả xuất hiện như những mảnh ghép kí ức rời rạc chờ bản thân sắp xếp lại. Ngón tay khẽ động, đôi mắt nhập nhèm không thể mở phân biệt đây là đâu.

Một khuôn mặt lộ vẻ khinh thường và tức giận, đưa chân đá mạnh vào bụng nàng, cất giọng chanh chua.

"Con khốn. Ngươi tưởng bằng bản lĩnh như kiến hôi của ngươi có thể thoát khỏi khống chế nhà họ Bạch sao? Khôn hồn thì đứng dậy, trở lại hôn lễ mà người chị này không thèm, nhường lại cho ngươi ngồi mà còn chê sao? Nghe nói, tam thiếu có bệnh khó nói. Ngươi vẫn nên ngoan ngoãn thuận theo sự sắp xếp của cha tao đi thôi."

Gần đó, người đàn ông trung niên, tóc hoa râm điển hình vừa cầm tẩu thuốc vừa mặc kệ nhìn nữa nhi bảo bối ngược đãi đứa con không chung dòng máu tỉnh mộng muốn chạy trốn là điều hoang tưởng, chấp nhận trở lại động phòng hoa chúc với tam thiếu nhà họ Hoắc.

Vốn dĩ cuộc hôn nhân liên hôn thương mại này Bạch Thị đề xướng cô dâu ban đầu là Bạch Kỷ Ngư. Cứ tưởng miếng bánh ngon rơi trúng lên người, ai hay chữ ngờ nghe đồn thổi phong phanh nhị thiếu có bệnh. Nói không ngoa chứ, thà Bạch Kỷ Ngư đập đầu vào tường chết đi còn hơn lấy một người bệnh tật cung phụng trên đầu. Khóc bù lu bù loa với cha mẹ không muốn lấy chồng, khiến Bạch gia vốn yên ổn phải rung chuyển không thôi. Cuối cùng, hại họ Bạch ông phải rước cái đứa con hoang không có cha mẹ dạy như Bạch Kỷ Vũ về nhà, ép gả cho tam thiếu nhà họ.

Nhớ ngày xưa vì bế lầm con gái mới sinh tại bệnh viện, phải nuôi không đứa con hoang mấy năm mà tức giận không thôi. Sau mới tìm lại con ruột, nhanh chóng đón về nhà cưng chiều, đổi tên thành Bạch Kỷ Ngư bù đắp suốt thời gian đã mất. Ngay sau đó, đuổi cổ Bạch Kỷ Vũ ra khỏi nhà lúc nó mới 6 tuổi. Tiếc rằng mẹ ruột Bạch Kỷ Vũ bạc phận, khi sinh ra Bạch Kỷ Vũ không may bị rong huyết qua đời. Ông tống đứa con không cùng huyết thống của mình vào cô nhi viện đến 12 năm sau mới cảm thấy con bé cũng có tác dụng giúp đỡ sự nghiệp Bạch gia. Chỉ trong vòng một tháng, ông nhận Bạch Kỷ Vũ làm con nuôi. Từ đứa con gái cóc ghẻ không danh không phận mà hóa thành gà rừng - nhị tiểu thư Bạch gia. Gà rừng thì vẫn mãi mãi là gà rừng, chẳng thể có ngày hóa thành Phượng Hoàng trên cao.

"A Ngư. Được rồi! Đánh chết nó rồi ai thay con gả đi đây." Ông Bạch Kỷ nói.

Kỷ Ngư hừ lớn một tiếng, khịt mũi phản bác: "Hên cho mày lắm. Con khốn!"

Ông Kỷ phất tay cho thuộc cấp của mình đỡ nữ nhân bất tỉnh kia trở về biệt thự Hoắc gia, nơi tổ chức tiệc tối nhằm thông báo tam thiếu có vị hôn thê vô cùng hoành tráng. Ngày hôm nay cũng như sự kiện lớn bậc nhất Đế Đô năm nay. Lấy lí do tiểu thư vui mừng quá độ uống say, nghỉ ngơi trong phòng. Sắp xếp mấy nữ vệ sĩ của Bạch Kỷ Ngư xử lí vết thương cho em gái hờ, nghiêm túc canh giữ con "gà rừng" kia rồi mới vui mừng khoác tay con gái bảo bối Bạch Kỷ Ngư dự tiệc ở ngoài biệt uyển phía sau.

Bầu trời bên ngoài dần tối hẳn, tiệc tiếp đãi khách nhân tham dự hôn lễ cũng dần tàn.

Cô gái bị nữ vệ sĩ nhà họ Bạch vốn cùng sang Bạch gia giúp đỡ trên danh nghĩa, thực tế vốn trông coi Bạch Kỷ Vũ không lâm trận bỏ trốn. Cô ả không nương tay lau vết máu trên các miệng vết trầy xước mà tỉnh lại hay chính xác hơn là Bạch Vũ.

"Nơi đây là?"

Trong lòng mơ màng cố mở mắt nhìn cho rõ cô gái cắm cúi xử lí vết thương cho mình là ai.

Đầu đau nhói lên, từng đợt kí ức xa lạ không phải của nàng ồ ạt tràn về.

Khốn kiếp!

Đây không phải là kí ức của nàng?!

Chộp lấy gương nhỏ trên bàn trang điểm cách không xa tầm tay, Bạch Vũ ngơ ngác nhìn dung nhan mà thất thần. Đây, trông nàng cũng không thay đổi gì với mái tóc đen óng mượt như tơ, đôi mắt u lam đặc biệt, ngũ quan cân đối. Nàng có thể chắc chắn đây là cơ thể của nàng nhưng kí ức này là của ai?

Kí ức không nhiều, tràn đầy sự ủy khuất, cực khổ từ nhỏ. Bỗng có một ngày, người đàn ông đại phú đại quý đến đón cô nàng tên Bạch Kỷ Vũ trở về Bạch Gia sinh sống. Tưởng chừng cuộc đời nàng sẽ thay đổi từ đây! Không ngờ Bạch Kỷ Vũ chỉ bằng món hàng bán cho người ta làm vợ. Nói không ngoa, giá trị nàng chỉ bằng một cái hợp đồng Bạch Gia thèm muốn nhỏ dãi muốn lấy bằng được bấy lâu từ tay Hoắc gia. Một tháng phản kháng bất lực, ăn nhiều trận đòn lớn nhỏ từ Kỷ Ngư. Chỉ gần ngày cưới, Kỷ Ngư mới nương tay không để lại dấu vết nặng trên cơ thể Bạch Kỷ Vũ. Sức lực cô gái mới mười tám xuân xanh nào chịu nổi? Chỉ còn lại hận ý tột cùng.

"Bạch Kỷ Vũ. Cô đang ở đâu? Ta là ai? Đến từ đâu?"

Đợi người giúp việc xử lí vết thương cho nàng đi ra khỏi phòng, nàng bắt đầu tự thân kiểm tra lại thân thể xem có bị thương ở đâu nữa không rồi tự hỏi.



Hiện tại nơi này đang ở nơi nào?

Bắt đầu từ đâu khi mọi thứ nàng không còn nhớ rõ nữa?

Dành thêm nửa tiếng để suy nghĩ thoáng hơn.

"Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn"

Bạch Vũ nàng cũng không ngại tìm lại từng thứ vốn thuộc về riêng mình, từng bước nhỏ lập kế hoạch cuộc sống.

Nhìn ngắm bộ váy dạ tiệc màu trắng tinh, váy xòe rộng với nhiều họa tiết thêu hoa lá tinh xảo được thay mới khi nãy mà cười khổ. Phải nhanh chóng chạy khỏi vũng nước đục bùn lầy này càng nhanh càng tốt mới được. Lấy hết sức ngồi dậy, lê thân thể vô lực tìm kiếm quần áo thuận tiện bỏ trốn lần nữa. Lục hết các tủ quần áo cho đến tủ gần giường lớn chỉ sót lại bộ đồ ngủ bằng sa mỏng quyến rũ hết chỗ nói kia.

Chết tiệt!

Hơi mệt trong người, Bạch Vũ ngồi phịch xuống giường thẫn thờ, nàng nắm chặt hai tay đan lại với nhau cố gắng giữ bình tĩnh. Có ai mà ngờ nàng có ngày sa cơ thất thế, không quyền không thế, không có bất cứ thứ gì phòng thân, pháp lực thì mất, thể lực cũng không đủ duy trì đủ lâu. Có vẻ nàng không ăn không uống cả mấy ngày rồi mà ngay cả lê có vài bước tìm quần áo vừa rồi cũng chẳng duy trì nổi.

Cạch.

Một nam thanh niên lôi kéo kéo một người có vẻ tâm trạng không tốt lắm bước vào phòng. Tay người đó vẫn day day trán làm Bạch Vũ giật mình không dám hành động gì tiếp theo.

"Chào em dâu." Thanh niên cười thân thiện đến toét miệng chào nàng.

Bạch Vũ gật đầu nhẹ, đề phòng nhìn sơ vài cái rồi thôi.

Huyền Dạ Thần đỡ Huyền Dạ Mặc nằm xuống giường liền nhanh chóng nhờ vả em dâu danh chính ngôn thuận của y.

"À quên giới thiệu. Anh là anh trai ruột của hôn phu... à không... chồng của em. Hân hạnh được gặp mặt. Nhờ em chăm sóc em ấy nhé. Anh đi ra ngoài ngay đây. Chúc hai em có một buổi tối đầu tiên bên nhau vui vẻ."

Huyền Dạ Thần nói ra một tràn, tặng cho Huyền Dạ Thần ánh nhìn bằng cặp mắt ái muội.

Nhanh chóng vọt ra khỏi phòng, không quên tắt đèn, khóa cửa ngoài cười ha hả. Huyền ba ba cùng Huyền má má tiến đến, ánh mắt cực trông mong dò hỏi. Huyền Dạ Thần giơ tay, tặng ba mẹ mình một like, khẩu hình miệng phô trương đáp.

"Thành công mĩ mãn. Hôm nay Mặc Mặc có chạy bằng trời cũng không thoát. Hahaha..."

Thế rồi, Huyền ba ba và Huyền má má gật gật đầu xem như đã biết.

"Thần Thần đúng không phụ danh Gia Cát Lượng nhà họ Huyền - Hoắc. Tặng con ngay một chiếc Ferrari phiên bản giới hạn."

Huyền má má - Hoắc Ly Ca tán thưởng, tưởng tượng viễn cảnh không lâu sau nữa sẽ có cháu ẵm bồng mà liên tục cười không khép được miệng.

Song, cả ba thức thời ai về phòng nấy. An tâm ngủ ngon một đêm này.
Chương trước Chương tiếp