Bà Xã Đại Nhân Vạn Tuế
Chương 14: Dọn vào nhà mới
Bạch Vũ cùng Mặc Mặc dọn vào nhà mới. Bạch Vũ bận bịu tự tay sắp xếp lại lại hành lí còn trong vali vào quần áo tủ, một số đồ vật khác thì để vào một số nơi thích hợp. Có thể dùng thuật pháp nhỏ biến hóa gọn gàng nhưng nàng vẫn thích tự tay làm mới có chút hương vị cuộc sống.
"Chốc nữa có người đến giao hàng con bảo người ta cứ đặt hàng ở cổng. Một lát mẹ sẽ bê vào sau."
Bạch Vũ từ trong nhà bếp nói vọng ra phòng khách. Bánh bao hấp nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha viết viết vẽ vẽ những gì bé yêu thích.
"Dạ vâng!"
Kính coong...
Tiếng chuông cửa vang lên vang vọng trong căn biệt thự ba tầng nhà. Mặc Mặc dừng động tác cầm bút, đặt vở xuống bàn, thong thả mở cửa chính, bước từng bước nhỏ trên con đường đá lát hướng thẳng ra cổng tầm 10 mét.
Căn biệt thự ba tầng mà Phong Linh chọn cho cho hai mẹ con nàng không lớn, sang trọng như các căn khác trong khu Mộc Uyển - ngàn vàng khó mua được nhà đất bậc nhất Đế Đô. Căn nhà khá ấm áp, vừa đủ dùng cho cuộc sống tẻ nhạt của hai mẹ con, còn có sân vườn cây cối râm mát, khoảng đất chưa sử dụng rộng rãi, phục vụ sở thích trồng cây cỏ, thảo dược của Bạch Vũ.
Mặc Mặc dễ dàng mở cổng vì khi nãy mẹ bé vẫn chưa đóng kĩ, đang chờ người đến. Bé trưng ra bộ mặt đáng yêu, ngoan ngoãn chào bác bảo vệ, nhắn gửi lại lời của mẹ mình.
"Chào ông. Ông để mấy thùng hàng ở đó đi ạ. Mẹ cháu bận, lát nữa mẹ cháu sẽ ra bê vào sau."
Chú bảo vệ bất ngờ thấy bé con nhỏ bước ra. Trời tối rồi còn để đứa bé nhỏ như vậy ra truyền lời, không hiểu phụ huynh gia đình này thế nào nữa. Biết rõ khu nhà nơi đây toàn dân giàu có, không giàu cũng quý. Chú bảo vệ chịu trách nhiệm nhận hàng giúp địa chỉ này từ cổng an ninh mang giao đến đây đành ngậm ngùi nghiêm túc đặt thùng hàng xuống trước cổng mới rời đi.
"Ông đặt đây nhé! Khá nặng đấy... có cần ông giúp bê vào không cháu?"
"Dạ không. Mẹ cháu khỏe lắm. Ông yên tâm đi. Cám ơn ông rất nhiều vì đã giúp đỡ."
Mặc Mặc cười rộ lên. Định khoe mẹ khỏe đến độ đấm nứt tường mỗi khi nổi giận liền nhận ra không thích hợp với hình tượng mỹ nữ dịu dàng, vạn người kính ngưỡng của mẹ mà thức thời ngậm chặt miệng. Mặc Mặc nói tạm biệt cùng vẫy tay chào mới thong thả đóng của, bước trở lại vào nhà, tiến vô nhà bếp.
"Báo cáo: Mặc Mặc hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ."
Bạch Vũ rửa hai tay có chút bẩn, lau tay cho sạch nước vào hai tạp dề. Nàng cúi xuống hôn bé hai cái vào má nói.
"Cám ơn Mặc Mặc! Con cứ chơi tiếp đi, có việc mẹ sẽ giao nhiệm vụ cho con."
Bạch Vũ bế Mặc Mặc lên, đặt bé ngồi lên ghế sô pha ngoài phòng khách tự chơi mới an tâm ra cổng bê từng thùng hàng vào rồi tiếp tục việc sắp xếp hoa quả, rau củ vào tủ lạnh, các vật dụng cần thiết và lau dọn nhà cửa. Chọn ra vài quả táo ngon, chín đỏ đến căng mọng, nàng đặt chúng vào giỏ tre. Mang ra phòng khách, giao nhiệm thứ 2 trong ngày cho Mặc Mặc.
"Là hàng xóm với nhau phải như thế nào vậy con?"
"Dạ phải hòa bình, thân thiện, hào nhã, sẵn sàng giúp đỡ khi học gặp khó khăn; tạo nên tình nghĩa giữa láng giềng với nhau." - Mặc Mặc đáp.
"Câu hỏi này làm sao làm khó Mặc Mặc thông minh tuyệt đỉnh như con chứ. Hí hí." Bé nghĩ ngợi trong lòng.
"Đúng rồi. Mặc Mặc giỏi quá!" Nâng giỏi táo có mười quả táo chín đỏ mọng, nói tiếp.
"Con mang giỏ táo này đến hàng xóm đối diện nhà chúng ta. Tặng họ giỏ táo để tạo mối quan hệ tốt đẹp như con nói nhé. Mẹ trông đợi hết mình về khả năng của con. Người con trai thông minh tuyệt đỉnh của mẹ."
Bạch Vũ cười hiền hậu, xoa đầu con trai. Mặc Mặc gật gật đầu, vỗ ngực bảo đảm.
"Dạ. Con sẽ cố gắng hết sức mình."
Đi tặng táo thôi mà. Có cần tỏ ra như ra trận như thế chứ?
Bé tiếp tục lê thân nhỏ bé của mình ra khỏi nhà. Mặc Mặc 5 tuổi đã có trách nhiệm hơn các bé con người cùng tuổi, bé cực vâng lời mẹ - cố gắng thực hiện mỗi việc mẹ nhờ vả.
Bước qua con đường nhựa không có xe cộ qua lại, bé ngơ ngác nhìn khu nhà rộng ơi là rộng, to ơi là to có 3 biệt thự cách nhau bằng những con đường lát sỏi và các hàng cây kiểng cắt tỉa tỉ mĩ chễm chệ trước tầm mắt. Một biệt thự thôi cũng lớn gấp mấy lần nhà mình.
Sa hoa - lộng lẫy - tiêu hao tiền của. Rút ra nhược điểm chí mạng, bé lắc lắc đầu vỗ má thay đổi cảm xúc không ganh tị.
Nhà bé đã khá giả lắm, mẹ bé là minh tinh đấy!
Sợ gì người ngôi nhà này.
Giơ cánh tay vừa ngắn vừa nhỏ bé lên chuông cửa, không với tới. Bé vâng lời mẹ, không sử dụng mánh khóe pháp thuật hay thể lực kinh người của mình ra ở thế giới loài người. Làm sao đây?
"Chốc nữa có người đến giao hàng con bảo người ta cứ đặt hàng ở cổng. Một lát mẹ sẽ bê vào sau."
Bạch Vũ từ trong nhà bếp nói vọng ra phòng khách. Bánh bao hấp nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha viết viết vẽ vẽ những gì bé yêu thích.
"Dạ vâng!"
Kính coong...
Tiếng chuông cửa vang lên vang vọng trong căn biệt thự ba tầng nhà. Mặc Mặc dừng động tác cầm bút, đặt vở xuống bàn, thong thả mở cửa chính, bước từng bước nhỏ trên con đường đá lát hướng thẳng ra cổng tầm 10 mét.
Căn biệt thự ba tầng mà Phong Linh chọn cho cho hai mẹ con nàng không lớn, sang trọng như các căn khác trong khu Mộc Uyển - ngàn vàng khó mua được nhà đất bậc nhất Đế Đô. Căn nhà khá ấm áp, vừa đủ dùng cho cuộc sống tẻ nhạt của hai mẹ con, còn có sân vườn cây cối râm mát, khoảng đất chưa sử dụng rộng rãi, phục vụ sở thích trồng cây cỏ, thảo dược của Bạch Vũ.
Mặc Mặc dễ dàng mở cổng vì khi nãy mẹ bé vẫn chưa đóng kĩ, đang chờ người đến. Bé trưng ra bộ mặt đáng yêu, ngoan ngoãn chào bác bảo vệ, nhắn gửi lại lời của mẹ mình.
"Chào ông. Ông để mấy thùng hàng ở đó đi ạ. Mẹ cháu bận, lát nữa mẹ cháu sẽ ra bê vào sau."
Chú bảo vệ bất ngờ thấy bé con nhỏ bước ra. Trời tối rồi còn để đứa bé nhỏ như vậy ra truyền lời, không hiểu phụ huynh gia đình này thế nào nữa. Biết rõ khu nhà nơi đây toàn dân giàu có, không giàu cũng quý. Chú bảo vệ chịu trách nhiệm nhận hàng giúp địa chỉ này từ cổng an ninh mang giao đến đây đành ngậm ngùi nghiêm túc đặt thùng hàng xuống trước cổng mới rời đi.
"Ông đặt đây nhé! Khá nặng đấy... có cần ông giúp bê vào không cháu?"
"Dạ không. Mẹ cháu khỏe lắm. Ông yên tâm đi. Cám ơn ông rất nhiều vì đã giúp đỡ."
Mặc Mặc cười rộ lên. Định khoe mẹ khỏe đến độ đấm nứt tường mỗi khi nổi giận liền nhận ra không thích hợp với hình tượng mỹ nữ dịu dàng, vạn người kính ngưỡng của mẹ mà thức thời ngậm chặt miệng. Mặc Mặc nói tạm biệt cùng vẫy tay chào mới thong thả đóng của, bước trở lại vào nhà, tiến vô nhà bếp.
"Báo cáo: Mặc Mặc hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ."
Bạch Vũ rửa hai tay có chút bẩn, lau tay cho sạch nước vào hai tạp dề. Nàng cúi xuống hôn bé hai cái vào má nói.
"Cám ơn Mặc Mặc! Con cứ chơi tiếp đi, có việc mẹ sẽ giao nhiệm vụ cho con."
Bạch Vũ bế Mặc Mặc lên, đặt bé ngồi lên ghế sô pha ngoài phòng khách tự chơi mới an tâm ra cổng bê từng thùng hàng vào rồi tiếp tục việc sắp xếp hoa quả, rau củ vào tủ lạnh, các vật dụng cần thiết và lau dọn nhà cửa. Chọn ra vài quả táo ngon, chín đỏ đến căng mọng, nàng đặt chúng vào giỏ tre. Mang ra phòng khách, giao nhiệm thứ 2 trong ngày cho Mặc Mặc.
"Là hàng xóm với nhau phải như thế nào vậy con?"
"Dạ phải hòa bình, thân thiện, hào nhã, sẵn sàng giúp đỡ khi học gặp khó khăn; tạo nên tình nghĩa giữa láng giềng với nhau." - Mặc Mặc đáp.
"Câu hỏi này làm sao làm khó Mặc Mặc thông minh tuyệt đỉnh như con chứ. Hí hí." Bé nghĩ ngợi trong lòng.
"Đúng rồi. Mặc Mặc giỏi quá!" Nâng giỏi táo có mười quả táo chín đỏ mọng, nói tiếp.
"Con mang giỏ táo này đến hàng xóm đối diện nhà chúng ta. Tặng họ giỏ táo để tạo mối quan hệ tốt đẹp như con nói nhé. Mẹ trông đợi hết mình về khả năng của con. Người con trai thông minh tuyệt đỉnh của mẹ."
Bạch Vũ cười hiền hậu, xoa đầu con trai. Mặc Mặc gật gật đầu, vỗ ngực bảo đảm.
"Dạ. Con sẽ cố gắng hết sức mình."
Đi tặng táo thôi mà. Có cần tỏ ra như ra trận như thế chứ?
Bé tiếp tục lê thân nhỏ bé của mình ra khỏi nhà. Mặc Mặc 5 tuổi đã có trách nhiệm hơn các bé con người cùng tuổi, bé cực vâng lời mẹ - cố gắng thực hiện mỗi việc mẹ nhờ vả.
Bước qua con đường nhựa không có xe cộ qua lại, bé ngơ ngác nhìn khu nhà rộng ơi là rộng, to ơi là to có 3 biệt thự cách nhau bằng những con đường lát sỏi và các hàng cây kiểng cắt tỉa tỉ mĩ chễm chệ trước tầm mắt. Một biệt thự thôi cũng lớn gấp mấy lần nhà mình.
Sa hoa - lộng lẫy - tiêu hao tiền của. Rút ra nhược điểm chí mạng, bé lắc lắc đầu vỗ má thay đổi cảm xúc không ganh tị.
Nhà bé đã khá giả lắm, mẹ bé là minh tinh đấy!
Sợ gì người ngôi nhà này.
Giơ cánh tay vừa ngắn vừa nhỏ bé lên chuông cửa, không với tới. Bé vâng lời mẹ, không sử dụng mánh khóe pháp thuật hay thể lực kinh người của mình ra ở thế giới loài người. Làm sao đây?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương