Bà Xã Đại Nhân Vạn Tuế
Chương 18: Hiểu lầm (1)
Ngày XX, tháng XX, năm XX.
Đại học Đế Đô - khoa nghệ thuật - lớp nghiên cứu sinh ngành sáng tác âm nhạc.
Lớp cao học số lượng không nhiều, vỏn vẹn 20 người nhưng lại nổi tiếng hội tựu những cá nhân học tập khá tốt, ngặt cái đam mê quẩy tung chảo. Dù có ông thầy bà cô nào đến cũng mặc kệ nó. Quẩy lên nào bà con ơi.
Chưa nói gì! Một quyển sổ ghi chép bay thẳng vào mặt Lam Nguyệt đang ngồi ngay ngắn chờ tiết học đến cái bộp. Nàng nổi máu giận, phủi tay, lia mắt nhìn cả lớp ồn ào như hội.
"What? Là tên nào dám chọc chị đây hả? Chị đồ sát mi."
Một tên cười khằng khặc ôm bụng cười to lăn lộn cách cô vài cái bàn bên dãy bên kia lớp. Cô liền hét lên như bà la sát.
"Huyền Dạ Thần! Sao mi dám hả?"
"Ế ế... mình không có đâu à nhen."
Huyền Dạ Thần xua tay lia lịa nhưng cũng biết chọc bà la sát này là không hay. Mẹ nó ơi! Tên nào dám chọi bả rồi ông phải chịu trận đây?
Vớ ngay cây chổi to tướng, Lam Nguyệt xách váy leo bàn đuổi theo. Anh tuy cũng thuộc hạng soái ca của lớp, nhưng bà đây không hề thích loại đại mỹ thụ công tử yêu thích chọc gái như hắn. Cô một mạch thở phì phò dí Huyền Dạ Thần chạy mấy vòng trong lớp. Bà con xóm trên xóm dưới một phen cười bể bụng xem kịch.
Khi đuổi đến gần cửa lớp lần thứ 5, cô nghe một tiếng ầm một phát. Huyền Dạ Thần đụng thẳng vào một người.
Lam Nguyệt một phen ngơ ngác thắng cái két bắn khói rồi ngơ ngẩn nhìn soái cưa cưa trước mặt vài giây: "Oa... soái ca của lòng em."
Vài giây trôi qua. Cô lắc đầu liên tục mà nắm chặt tay lại.
"Anh ơi. Tên kia bắt nạt em."
Y mỉm cười lôi Huyền Dạ Thần ra sau lưng, chỉnh lại gọng kính lên mũi, ôn tồn nói.
"Đừng lo. Anh sẽ trừng phạt hắn thích đáng."
Lam Nguyệt vẫn còn hí hửng vì câu nói an ủi của soái ca. Chưa gì một tiếng sét đánh ngang tay nổ ra giữa đầu cô đến chết đứng người. Dù câu nói có hơi nhỏ nhưng vì độ bà tám siêu cấp của Lam Nguyệt không thể nào mà không nghe ra.
"Huyền Dạ Thần. Tối nay em muốn tôi nằm trên hay nằm dưới hành hạ em đây?"
Lam Nguyệt đơ toàn tập, trước mắt bỗng chốc tối sầm lại, vô thanh vô thức ngã xuống sàn lạnh làm mọi người giật mình chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra.
15 phút sau khi xảy ra vụ việc.
Lam Nguyệt đã được nhân viên nhà trường đưa lên phòng y tế không bao lâu. Cả lớp vừa rồi vẫn còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì tại sao "Bà La Sát" của lớp lại đột ngột rầm một phát té xỉu tại chỗ. Anh nào đột nhiên xuất hiện trong lớp tuy thật soái đốn tim hết biết bao thiếu nữ nên Lam Nguyệt té xỉu cũng phải không lạ gì. Nhìn nàng ta vừa ngất ra còn ôm ngực trông rất đau đớn kinh khủng cũng thật tội nghiệp mà.
Huyền Dạ Thần đơ như cây cơ, hồn bay vu vơ. Khi thầy giáo hô hào vài bạn nữ lên thực hiện vài bước cấp cứu nhỏ duy trì hơi thở yếu ớt của cô mới phịch một phát hoàn hồn. Xoa cằm suy tư nhớ lại câu nói của ông thầy mới.
Má nó. Ông này muốn chết rồi?
Lập tức, Huyền Dạ Thần lôi xềnh xệch ông thầy trẻ ra ngoài lớp trước hơn hai mươi mấy cặp mắt bàng hoàng của cả lớp.
Đến gần cầu thang, Huyền Dạ Thần quăng chàng trai một phát vào tường rồi chống tay theo kiểu soái ca ca "ngôn tình". Hàng loạt những cái đầu ngó ra.
- Phe hóng hớt ngạc nhiên liên hồi: wow... wow... wow...
- Phe hóng nhưng không thấy: Ê mậy! Có chuyện gì vậy?
- Phe trong sáng: Thiệt là tên điên. Giờ tao mới biết giới tính thật của nó.
- Fan Huyền Dạ Thần: Huhu. Thần ca ơi. Anh nỡ lòng nào làm rụng rời trái tim em.
- Fan soái ca lạ mặt: Anh đẹp trai ơi. Anh nỡ lòng nào làm lòng em tan nát! Ê này, có thấy anh ấy quen mắt không? Ủa? Đây chẳng phải là đại thần trong giới kinh doanh - Tổng Giám Đốc điều hành nhà tài phiệt nổi lên như diều gặp gió trong 10 năm gần đây HOẮC THỊ đây mà.
- Phe hóng hớt ngang tàn: Mí bà già kia! Im hết cho ông đây hóng hớt coi.
- Phe hủ nữ lên ngôi: Đệt mợ! Tụi ông xía ra chỗ khác coi cho con hủ này xem nào.
Và thế là... một cuộc ẩu đả diễn ra chỉ vì một lí do hóng chuyện xàm xí.
...****************...
Trở lại với Huyền Dạ Thần hiện tại.
Huyền Dạ Thần - Hoắc Nghị cùng trừng mắt làm bốn mắt cứ giao nhau xèn xẹt. Ai ngờ nhìn lại tụi nhóc ồ ạt đấm đá đến loạn nhau ở trong lớp. Y phủi áo bị dính bụi bẩn, chỉnh lại kính rồi ôm bụng cười lớn:
"Huyền Dạ Thần à. Em đã bị tôi bôi bác danh tiếng rồi."
Đấm một phát vào tường cảnh cáo, Huyền Dạ Thần gằn từng chữ rõ to.
"Hoắc Nghị. Anh giỏi lắm! Coi như lần này tôi thua trước mặt anh."
Bật cười gỡ kính, lau lau tròng mắt kính lên áo sơ mi của mình: "Không ngờ khi đến lớp tìm em lại thấy bộ mặt bị ăn hiếp bởi một cô nàng của em đó nha. Thật mở mang tầm mắt quá đi mà!"
Đay nghiến từng chữ: "Anh im cho tôi. Ỷ có chút danh tiếng trong giới kinh doanh trước tôi rồi muốn làm gì thì làm sao? Lam Nguyệt có mệnh hệ gì tôi liều mạng với anh."
Hoắc Nghị vỗ tay lia lịa cùng gật gù, khích bác lại: "Anh em một nhà, cớ sao đứa thương đứa ghét? Anh dành chút thời gian đến thăm, em nỡ chào đón như vậy sao? Anh đây đành mỏi mắt mong chờ màn trả thù của em. Hiện tại, đến cả em út Huyền Dạ Mặc đã gầy dựng tiếng tăm xa mấy cây số trong giới giải trí rồi. Em hai còn ở đây học hành theo đuổi âm nhạc đã gây ra tí gió nào chưa? Em đừng để anh đây phải phân tâm thu dọn tàn cuộc giúp em đâu."
____ Couple phụ hân hạnh chào sân _____
Đại học Đế Đô - khoa nghệ thuật - lớp nghiên cứu sinh ngành sáng tác âm nhạc.
Lớp cao học số lượng không nhiều, vỏn vẹn 20 người nhưng lại nổi tiếng hội tựu những cá nhân học tập khá tốt, ngặt cái đam mê quẩy tung chảo. Dù có ông thầy bà cô nào đến cũng mặc kệ nó. Quẩy lên nào bà con ơi.
Chưa nói gì! Một quyển sổ ghi chép bay thẳng vào mặt Lam Nguyệt đang ngồi ngay ngắn chờ tiết học đến cái bộp. Nàng nổi máu giận, phủi tay, lia mắt nhìn cả lớp ồn ào như hội.
"What? Là tên nào dám chọc chị đây hả? Chị đồ sát mi."
Một tên cười khằng khặc ôm bụng cười to lăn lộn cách cô vài cái bàn bên dãy bên kia lớp. Cô liền hét lên như bà la sát.
"Huyền Dạ Thần! Sao mi dám hả?"
"Ế ế... mình không có đâu à nhen."
Huyền Dạ Thần xua tay lia lịa nhưng cũng biết chọc bà la sát này là không hay. Mẹ nó ơi! Tên nào dám chọi bả rồi ông phải chịu trận đây?
Vớ ngay cây chổi to tướng, Lam Nguyệt xách váy leo bàn đuổi theo. Anh tuy cũng thuộc hạng soái ca của lớp, nhưng bà đây không hề thích loại đại mỹ thụ công tử yêu thích chọc gái như hắn. Cô một mạch thở phì phò dí Huyền Dạ Thần chạy mấy vòng trong lớp. Bà con xóm trên xóm dưới một phen cười bể bụng xem kịch.
Khi đuổi đến gần cửa lớp lần thứ 5, cô nghe một tiếng ầm một phát. Huyền Dạ Thần đụng thẳng vào một người.
Lam Nguyệt một phen ngơ ngác thắng cái két bắn khói rồi ngơ ngẩn nhìn soái cưa cưa trước mặt vài giây: "Oa... soái ca của lòng em."
Vài giây trôi qua. Cô lắc đầu liên tục mà nắm chặt tay lại.
"Anh ơi. Tên kia bắt nạt em."
Y mỉm cười lôi Huyền Dạ Thần ra sau lưng, chỉnh lại gọng kính lên mũi, ôn tồn nói.
"Đừng lo. Anh sẽ trừng phạt hắn thích đáng."
Lam Nguyệt vẫn còn hí hửng vì câu nói an ủi của soái ca. Chưa gì một tiếng sét đánh ngang tay nổ ra giữa đầu cô đến chết đứng người. Dù câu nói có hơi nhỏ nhưng vì độ bà tám siêu cấp của Lam Nguyệt không thể nào mà không nghe ra.
"Huyền Dạ Thần. Tối nay em muốn tôi nằm trên hay nằm dưới hành hạ em đây?"
Lam Nguyệt đơ toàn tập, trước mắt bỗng chốc tối sầm lại, vô thanh vô thức ngã xuống sàn lạnh làm mọi người giật mình chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra.
15 phút sau khi xảy ra vụ việc.
Lam Nguyệt đã được nhân viên nhà trường đưa lên phòng y tế không bao lâu. Cả lớp vừa rồi vẫn còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì tại sao "Bà La Sát" của lớp lại đột ngột rầm một phát té xỉu tại chỗ. Anh nào đột nhiên xuất hiện trong lớp tuy thật soái đốn tim hết biết bao thiếu nữ nên Lam Nguyệt té xỉu cũng phải không lạ gì. Nhìn nàng ta vừa ngất ra còn ôm ngực trông rất đau đớn kinh khủng cũng thật tội nghiệp mà.
Huyền Dạ Thần đơ như cây cơ, hồn bay vu vơ. Khi thầy giáo hô hào vài bạn nữ lên thực hiện vài bước cấp cứu nhỏ duy trì hơi thở yếu ớt của cô mới phịch một phát hoàn hồn. Xoa cằm suy tư nhớ lại câu nói của ông thầy mới.
Má nó. Ông này muốn chết rồi?
Lập tức, Huyền Dạ Thần lôi xềnh xệch ông thầy trẻ ra ngoài lớp trước hơn hai mươi mấy cặp mắt bàng hoàng của cả lớp.
Đến gần cầu thang, Huyền Dạ Thần quăng chàng trai một phát vào tường rồi chống tay theo kiểu soái ca ca "ngôn tình". Hàng loạt những cái đầu ngó ra.
- Phe hóng hớt ngạc nhiên liên hồi: wow... wow... wow...
- Phe hóng nhưng không thấy: Ê mậy! Có chuyện gì vậy?
- Phe trong sáng: Thiệt là tên điên. Giờ tao mới biết giới tính thật của nó.
- Fan Huyền Dạ Thần: Huhu. Thần ca ơi. Anh nỡ lòng nào làm rụng rời trái tim em.
- Fan soái ca lạ mặt: Anh đẹp trai ơi. Anh nỡ lòng nào làm lòng em tan nát! Ê này, có thấy anh ấy quen mắt không? Ủa? Đây chẳng phải là đại thần trong giới kinh doanh - Tổng Giám Đốc điều hành nhà tài phiệt nổi lên như diều gặp gió trong 10 năm gần đây HOẮC THỊ đây mà.
- Phe hóng hớt ngang tàn: Mí bà già kia! Im hết cho ông đây hóng hớt coi.
- Phe hủ nữ lên ngôi: Đệt mợ! Tụi ông xía ra chỗ khác coi cho con hủ này xem nào.
Và thế là... một cuộc ẩu đả diễn ra chỉ vì một lí do hóng chuyện xàm xí.
...****************...
Trở lại với Huyền Dạ Thần hiện tại.
Huyền Dạ Thần - Hoắc Nghị cùng trừng mắt làm bốn mắt cứ giao nhau xèn xẹt. Ai ngờ nhìn lại tụi nhóc ồ ạt đấm đá đến loạn nhau ở trong lớp. Y phủi áo bị dính bụi bẩn, chỉnh lại kính rồi ôm bụng cười lớn:
"Huyền Dạ Thần à. Em đã bị tôi bôi bác danh tiếng rồi."
Đấm một phát vào tường cảnh cáo, Huyền Dạ Thần gằn từng chữ rõ to.
"Hoắc Nghị. Anh giỏi lắm! Coi như lần này tôi thua trước mặt anh."
Bật cười gỡ kính, lau lau tròng mắt kính lên áo sơ mi của mình: "Không ngờ khi đến lớp tìm em lại thấy bộ mặt bị ăn hiếp bởi một cô nàng của em đó nha. Thật mở mang tầm mắt quá đi mà!"
Đay nghiến từng chữ: "Anh im cho tôi. Ỷ có chút danh tiếng trong giới kinh doanh trước tôi rồi muốn làm gì thì làm sao? Lam Nguyệt có mệnh hệ gì tôi liều mạng với anh."
Hoắc Nghị vỗ tay lia lịa cùng gật gù, khích bác lại: "Anh em một nhà, cớ sao đứa thương đứa ghét? Anh dành chút thời gian đến thăm, em nỡ chào đón như vậy sao? Anh đây đành mỏi mắt mong chờ màn trả thù của em. Hiện tại, đến cả em út Huyền Dạ Mặc đã gầy dựng tiếng tăm xa mấy cây số trong giới giải trí rồi. Em hai còn ở đây học hành theo đuổi âm nhạc đã gây ra tí gió nào chưa? Em đừng để anh đây phải phân tâm thu dọn tàn cuộc giúp em đâu."
____ Couple phụ hân hạnh chào sân _____
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương