Bà Xã Đại Nhân Vạn Tuế
Chương 20: Đến công ty
Phi Phi là cô gái trẻ nhanh nhẹn, hoạt bát. Đúng giờ hẹn, Phi Phi lái xe đến trước cổng nhà Bạch Vũ.
"Bạch Vũ. Em đến rồi! Nghe danh chị đã lâu, đến hôm nay mới được diện kiến."
"Chào. Hân hạnh được làm việc với em!"
Bạch Vũ mỉm cười nhẹ rồi ngồi vào ghế sau trong sự chăm sóc cẩn thận đến thoái hóa của Phi Phi. Cô gái nhẹ nhàng đóng cửa ô tô phía sau lại, thong thả ngồi vào ghế lái, đánh xe một vòng đến tổng bộ công ty Phí Thiên.
Đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, Phi Phi hoàn hảo đỗ xe, chờ Bạch Vũ bước ra mới hướng dẫn đường lên tầng của sếp Phong Linh. Phi Phi đi sau bước chân của Bạch Vũ, quan sát bóng lưng của tiểu mỹ nhân mệnh danh "tiểu tiên nữ" trong lời đồn tấm tắt khen trong lòng. Không phụ biệt danh Fanti ưu ái dành cho tiểu minh tinh này. Con đường xây dựng sự nghiệp của Bạch Vũ dần chuyển từ nước A về nước X.
Đến trước cửa phòng của quản lý Phong Linh, hiện khá nổi danh trong giới, sở hữu bàn tay vàng, lăng xê ai cũng từng bước vững chân trong giới giải trí. Trong tay nắm giữ không nhiều, hai chị em ruột tài giỏi cùng ký kết hợp đồng dưới trướng. Một là nữ thiên tài ca hát 22 tuổi - Lam Nguyệt, hai là nam diễn viên vừa được bình chọn ngôi sao thế hệ mới 21 tuổi - Lam Nhật. Cuối cùng là đại mỹ nữ Bạch Vũ hoạt động riêng lẽ tại nước A mà không cần bất cứ sự trợ giúp tài nguyên của Phí Thiên. Phi Phi có chút không hiểu, nước A tốt như vậy, trở lại không biết có xung đột tài nguyên với nhau hay không?
Phi Phi chỉ là trợ lí nhỏ bé, có thắc mắc chỉ dám nghĩ trong lòng, hoàn thành tốt công việc của mình liền nói lời tạm biệt với Bạch Vũ. Bạch Vũ nói lời cảm ơn cô gái, rồi ung dung định gõ cửa phòng.
"Hai đứa không khiến tôi bớt lo à? Đi học thôi cũng gây drama cho tôi xử lí nữa?" Giọng nói Phong Linh bỗng vang vọng đến tận ngoài cửa.
"Chị Linh ơi. Tha cho em đi. Em biết lỗi rồi mà. Em không nên gây họa ở trường." Giọng một cô gái nhẹ nhàng nài nỉ.
"Đúng vậy. Tụi em bất đắt dĩ lắm đó. Trách em quá thu hút, khiến họ mơ mộng hão huyền hiểu lầm chị Lam Nguyệt." Chàng trai trầm ấm chêm vào.
"Hai đứa liệu hồn cho chị." Phong Linh nhíu mày cảnh cáo.
"Dạ. Dạ." Cả hai đồng thanh.
Nghe mọi việc bên trong xử lí ổn ổn, Bạch Vũ mới gõ cửa.
Cộc cộc cộc.
"Ớ?! Để em mở cửa cho."
Lam Nguyệt hí hửng chạy đi mở cửa. Lam Nguyệt mắt chữ A, mồm chữ O phát hiện đại mỹ nhân xuất hiện trước cửa phòng liền ngây ra vài giây.
"Ai đấy Lam Nguyệt? Bạch Vũ? Cậu đến rồi! Vào nhanh đi. Cuộc họp nhỏ của chúng ta sắp diễn ra rồi đây." Phong Linh trong phòng nói vọng ra.
"Là chị à? Mời vào." Lam Nguyệt lễ phép cười, bắt tay với Bạch Vũ.
Phong Linh mặt áo vét, váy đen bó sát, lộ ra hai chân mảnh khảnh cực quyến rũ, cơ thể phát ra mùi vị nữ cường nhân giảo hoạt. Là bạn bè thân thiết mấy năm nhìn mãi riết quen, chẳng có tim đập nhanh hay hoảng hốt khi chiêm ngưỡng nhan sắc của nhau. Bạch Vũ tự nhiên ngồi xuống ghế đón khách trong phòng làm việc của Phong Linh, đối diện là Lam Nhật. Lam Nhật thanh niên sáng láng, đầy hơi thở thanh xuân vườn trường, bắt tay với Bạch Vũ.
"Chào chị. Đến hôm nay mới được gặp mặt trực tiếp. Mong lần sau chị em chúng ta có thể hợp tác một bộ phim nhé."
"Dĩ nhiên rồi. Cứ gọi chị là Bạch Vũ như Phong Linh quản lý. Còn việc hợp tác thì chờ Phong Linh quản lý của chúng ta tầm nhìn cao rộng bao xa."
Bạch Vũ đùa giỡn. Dù sao cũng là người quen cùng chung một quản lý, chăm sóc, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện đương nhiên. Xung đột, tranh giành tài nguyên không diễn ra dưới tay quản lý của Phong Linh. Nếu phát hiện ai hai lòng, Phong Linh đều vui vẻ đẩy người cho người khác trong công ty quản. Đối thủ cạnh tranh trong công ty hay người ngoài đều nghĩ Phong Linh trẻ người non dạ, không ngại đụng chạm nhưng chỉ Bạch Vũ mới biết, Phong Linh mới là con cáo già xinh đẹp đến chết người hơn 250 tuổi rồi. Phí Thiên thành lập cách đây 30 năm, không ai hay biết rằng Phí Thiên đã nằm gọn trong tay Phong Linh từ lâu. Cô nàng không thích xử lí sự vụ rắc rối, nhanh chóng đẩy cho Giám đốc điều hành được thuê giá cao về quản lý.
Lam Nguyệt chỉnh lại tóc, ngượng ngùng ngồi bên cạnh Bạch Vũ. Phong Linh đứng dậy lấy tài liệu, cho mỗi người một xấp giấy dày.
"Đây là bản thảo hoạt động của từng người trong 6 tháng tới! Đọc kĩ. Có ý kiến cứ nói, chị cho người nghiêm túc xem xét và chỉnh sửa."
"Cùng Tiến Lên Nào mùa 1?" Lam Nguyệt hô to.
Phong Linh mỉm cười gật đầu, từ tốn giải thích: "Đúng vậy. Chương trình thực tế này khá hot mấy năm gần đây. Không quan tâm bạn là ai, nghề nghiệp nào, đã nổi tiếng hay chưa. Chỉ cần đến đây, ai cũng như ai cùng nhau đến điểm đến nào đó làm nhiệm vụ. Xem như những chuyến đi du lịch, phải nắm bắt cơ hội, khả năng hút fan các chương trình thực tế cao lắm. Vậy không biết hai đại tiểu thư đây có tham gia hay không?"
Bạch Vũ phân tích: "Dạo gần đây mình chú trọng vào con đường diễn xuất, mới về nước X hoạt động nhằm chứng minh độ tồn tại. Xem như dành niềm bất ngờ cho Fanti cùng đổi hình tượng vậy. Này, Phong Linh, cậu xem tớ có già quá khi đi show không?"
Phong Linh xùy xùy hai tiếng, phất phất tay ảo não: "Cậu mà già thì tớ là bà già lẩm cẩm lâu rồi! Bớt nói đùa đi Bạch Vũ."
Lam Nguyệt không ý kiến, đồng ý hai tay hai chân. Với khả năng âm nhạc của cô nàng đã khá ổn. Chỉ chờ một cơ hội đánh bật lên nổi tiếng hơn mà thôi. Những năm này, nhờ chị Phong Linh nhiệt tình giúp đỡ, cô nàng mới dám theo đuổi ước mơ nghệ thuật.
"Cùng Tiến Lên Nào. Tiến lên!!!" Phong Linh tâm huyết hét lo tuyên bố.
"Chị Linh. Chị bỏ rơi em." Lam Nhật buồn bã nói.
"Ai nói chị bỏ? Tuần sau có buổi thử vai nam hai phim điện ảnh "Bức Tranh Từ Kí Ức". Cố gắng thể hiện vào, không làm mất mặt chị mày. Nghe đồn phim cấp đại IP; Hoắc Thị bí mật đầu tư đến 80% đấy. Các hợp đồng quảng cáo, kịch bản lớn chị có quên gửi đến em chưa? Đừng có đùa với chị, chị đá em lăn ra khỏi Phí Thiên bây giờ." Phong Linh hếch cằm hết nói nổi Lam Nhật, 21 tuổi rồi mà như đứa bé chưa lớn.
"Đầu hàng. Không dám, không dám." Lam Nhật cười khúc khích, bị Lam Nguyệt lấy tập tài liệu đập thẳng vào mặt.
"Chị. Gương mặt em là để hái tiền đấy!" Lam Nhật sợ hãi lôi gương soi ra xem có bầm tím chỗ nào không.
Lam Nguyệt hừ lạnh, dạy bảo Lam Nhật là phải động thủ không động khẩu. Từ nhỏ hai chị em đã dựa vào nhau mà sống, cuộc sống không cha mẹ khó khăn, cô chú họ hàng không giúp đỡ. May mắn gặp chị tốt bụng Phong Linh giúp ăn học nên người. Khi phát hiện bản thân có chút tài năng, nhờ chị góp ý, nhanh chóng xác định và quyết định con đường phải đi là đi theo chị Phong Linh mới có cơm ăn. Bởi vậy, nghệ sĩ trong tay chị Phong Linh quản qua nhiều người thật, có mỗi hai chị em Lam Nguyệt và Lam Nhật ngoan ngoãn vững tin tài năng của chị. Dù lời đồn ác ý có ra sao, bình chân như vại.
"Tuần sau cậu cũng đi thử vai nữ chính đi." Phong Linh hướng Bạch Vũ nói.
"Mình á? Nữ chính? Đùa gì chứ? Mình mới trở về nước, sao có thể nhận được vai chính chứ? Danh tiếng còn chưa tạo dựng ổn định." Bạch Vũ phản đối.
"Cậu cứ không tự tin về chính mình. Mình đọc kịch bản rồi, phân cảnh của nữ chính phim "Bức Tranh Từ Kí Ức" không nhiều vì đây là phim nam chủ, huyền nghi, phá án. Chỉ là thử vai thôi mà, sợ gì cơ chứ!? Nếu được chọn, thời gian quay và thời gian chương trình "Cùng Tiến Lên Nào!" chẳng trùng lịch trình. Ngại gì người ơi." Phong Linh năn nỉ. Nhìn cứ tưởng Bạch Vũ là chủ chứ không phải nàng là sếp quá.
Đả thông tư tưởng, nàng mới không ý kiến nữa, tiếp tục đọc các mục lớn nhớ trong bản kế hoạch phát triển trong vòng 6 tháng tới.
"Bạch Vũ. Em đến rồi! Nghe danh chị đã lâu, đến hôm nay mới được diện kiến."
"Chào. Hân hạnh được làm việc với em!"
Bạch Vũ mỉm cười nhẹ rồi ngồi vào ghế sau trong sự chăm sóc cẩn thận đến thoái hóa của Phi Phi. Cô gái nhẹ nhàng đóng cửa ô tô phía sau lại, thong thả ngồi vào ghế lái, đánh xe một vòng đến tổng bộ công ty Phí Thiên.
Đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, Phi Phi hoàn hảo đỗ xe, chờ Bạch Vũ bước ra mới hướng dẫn đường lên tầng của sếp Phong Linh. Phi Phi đi sau bước chân của Bạch Vũ, quan sát bóng lưng của tiểu mỹ nhân mệnh danh "tiểu tiên nữ" trong lời đồn tấm tắt khen trong lòng. Không phụ biệt danh Fanti ưu ái dành cho tiểu minh tinh này. Con đường xây dựng sự nghiệp của Bạch Vũ dần chuyển từ nước A về nước X.
Đến trước cửa phòng của quản lý Phong Linh, hiện khá nổi danh trong giới, sở hữu bàn tay vàng, lăng xê ai cũng từng bước vững chân trong giới giải trí. Trong tay nắm giữ không nhiều, hai chị em ruột tài giỏi cùng ký kết hợp đồng dưới trướng. Một là nữ thiên tài ca hát 22 tuổi - Lam Nguyệt, hai là nam diễn viên vừa được bình chọn ngôi sao thế hệ mới 21 tuổi - Lam Nhật. Cuối cùng là đại mỹ nữ Bạch Vũ hoạt động riêng lẽ tại nước A mà không cần bất cứ sự trợ giúp tài nguyên của Phí Thiên. Phi Phi có chút không hiểu, nước A tốt như vậy, trở lại không biết có xung đột tài nguyên với nhau hay không?
Phi Phi chỉ là trợ lí nhỏ bé, có thắc mắc chỉ dám nghĩ trong lòng, hoàn thành tốt công việc của mình liền nói lời tạm biệt với Bạch Vũ. Bạch Vũ nói lời cảm ơn cô gái, rồi ung dung định gõ cửa phòng.
"Hai đứa không khiến tôi bớt lo à? Đi học thôi cũng gây drama cho tôi xử lí nữa?" Giọng nói Phong Linh bỗng vang vọng đến tận ngoài cửa.
"Chị Linh ơi. Tha cho em đi. Em biết lỗi rồi mà. Em không nên gây họa ở trường." Giọng một cô gái nhẹ nhàng nài nỉ.
"Đúng vậy. Tụi em bất đắt dĩ lắm đó. Trách em quá thu hút, khiến họ mơ mộng hão huyền hiểu lầm chị Lam Nguyệt." Chàng trai trầm ấm chêm vào.
"Hai đứa liệu hồn cho chị." Phong Linh nhíu mày cảnh cáo.
"Dạ. Dạ." Cả hai đồng thanh.
Nghe mọi việc bên trong xử lí ổn ổn, Bạch Vũ mới gõ cửa.
Cộc cộc cộc.
"Ớ?! Để em mở cửa cho."
Lam Nguyệt hí hửng chạy đi mở cửa. Lam Nguyệt mắt chữ A, mồm chữ O phát hiện đại mỹ nhân xuất hiện trước cửa phòng liền ngây ra vài giây.
"Ai đấy Lam Nguyệt? Bạch Vũ? Cậu đến rồi! Vào nhanh đi. Cuộc họp nhỏ của chúng ta sắp diễn ra rồi đây." Phong Linh trong phòng nói vọng ra.
"Là chị à? Mời vào." Lam Nguyệt lễ phép cười, bắt tay với Bạch Vũ.
Phong Linh mặt áo vét, váy đen bó sát, lộ ra hai chân mảnh khảnh cực quyến rũ, cơ thể phát ra mùi vị nữ cường nhân giảo hoạt. Là bạn bè thân thiết mấy năm nhìn mãi riết quen, chẳng có tim đập nhanh hay hoảng hốt khi chiêm ngưỡng nhan sắc của nhau. Bạch Vũ tự nhiên ngồi xuống ghế đón khách trong phòng làm việc của Phong Linh, đối diện là Lam Nhật. Lam Nhật thanh niên sáng láng, đầy hơi thở thanh xuân vườn trường, bắt tay với Bạch Vũ.
"Chào chị. Đến hôm nay mới được gặp mặt trực tiếp. Mong lần sau chị em chúng ta có thể hợp tác một bộ phim nhé."
"Dĩ nhiên rồi. Cứ gọi chị là Bạch Vũ như Phong Linh quản lý. Còn việc hợp tác thì chờ Phong Linh quản lý của chúng ta tầm nhìn cao rộng bao xa."
Bạch Vũ đùa giỡn. Dù sao cũng là người quen cùng chung một quản lý, chăm sóc, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện đương nhiên. Xung đột, tranh giành tài nguyên không diễn ra dưới tay quản lý của Phong Linh. Nếu phát hiện ai hai lòng, Phong Linh đều vui vẻ đẩy người cho người khác trong công ty quản. Đối thủ cạnh tranh trong công ty hay người ngoài đều nghĩ Phong Linh trẻ người non dạ, không ngại đụng chạm nhưng chỉ Bạch Vũ mới biết, Phong Linh mới là con cáo già xinh đẹp đến chết người hơn 250 tuổi rồi. Phí Thiên thành lập cách đây 30 năm, không ai hay biết rằng Phí Thiên đã nằm gọn trong tay Phong Linh từ lâu. Cô nàng không thích xử lí sự vụ rắc rối, nhanh chóng đẩy cho Giám đốc điều hành được thuê giá cao về quản lý.
Lam Nguyệt chỉnh lại tóc, ngượng ngùng ngồi bên cạnh Bạch Vũ. Phong Linh đứng dậy lấy tài liệu, cho mỗi người một xấp giấy dày.
"Đây là bản thảo hoạt động của từng người trong 6 tháng tới! Đọc kĩ. Có ý kiến cứ nói, chị cho người nghiêm túc xem xét và chỉnh sửa."
"Cùng Tiến Lên Nào mùa 1?" Lam Nguyệt hô to.
Phong Linh mỉm cười gật đầu, từ tốn giải thích: "Đúng vậy. Chương trình thực tế này khá hot mấy năm gần đây. Không quan tâm bạn là ai, nghề nghiệp nào, đã nổi tiếng hay chưa. Chỉ cần đến đây, ai cũng như ai cùng nhau đến điểm đến nào đó làm nhiệm vụ. Xem như những chuyến đi du lịch, phải nắm bắt cơ hội, khả năng hút fan các chương trình thực tế cao lắm. Vậy không biết hai đại tiểu thư đây có tham gia hay không?"
Bạch Vũ phân tích: "Dạo gần đây mình chú trọng vào con đường diễn xuất, mới về nước X hoạt động nhằm chứng minh độ tồn tại. Xem như dành niềm bất ngờ cho Fanti cùng đổi hình tượng vậy. Này, Phong Linh, cậu xem tớ có già quá khi đi show không?"
Phong Linh xùy xùy hai tiếng, phất phất tay ảo não: "Cậu mà già thì tớ là bà già lẩm cẩm lâu rồi! Bớt nói đùa đi Bạch Vũ."
Lam Nguyệt không ý kiến, đồng ý hai tay hai chân. Với khả năng âm nhạc của cô nàng đã khá ổn. Chỉ chờ một cơ hội đánh bật lên nổi tiếng hơn mà thôi. Những năm này, nhờ chị Phong Linh nhiệt tình giúp đỡ, cô nàng mới dám theo đuổi ước mơ nghệ thuật.
"Cùng Tiến Lên Nào. Tiến lên!!!" Phong Linh tâm huyết hét lo tuyên bố.
"Chị Linh. Chị bỏ rơi em." Lam Nhật buồn bã nói.
"Ai nói chị bỏ? Tuần sau có buổi thử vai nam hai phim điện ảnh "Bức Tranh Từ Kí Ức". Cố gắng thể hiện vào, không làm mất mặt chị mày. Nghe đồn phim cấp đại IP; Hoắc Thị bí mật đầu tư đến 80% đấy. Các hợp đồng quảng cáo, kịch bản lớn chị có quên gửi đến em chưa? Đừng có đùa với chị, chị đá em lăn ra khỏi Phí Thiên bây giờ." Phong Linh hếch cằm hết nói nổi Lam Nhật, 21 tuổi rồi mà như đứa bé chưa lớn.
"Đầu hàng. Không dám, không dám." Lam Nhật cười khúc khích, bị Lam Nguyệt lấy tập tài liệu đập thẳng vào mặt.
"Chị. Gương mặt em là để hái tiền đấy!" Lam Nhật sợ hãi lôi gương soi ra xem có bầm tím chỗ nào không.
Lam Nguyệt hừ lạnh, dạy bảo Lam Nhật là phải động thủ không động khẩu. Từ nhỏ hai chị em đã dựa vào nhau mà sống, cuộc sống không cha mẹ khó khăn, cô chú họ hàng không giúp đỡ. May mắn gặp chị tốt bụng Phong Linh giúp ăn học nên người. Khi phát hiện bản thân có chút tài năng, nhờ chị góp ý, nhanh chóng xác định và quyết định con đường phải đi là đi theo chị Phong Linh mới có cơm ăn. Bởi vậy, nghệ sĩ trong tay chị Phong Linh quản qua nhiều người thật, có mỗi hai chị em Lam Nguyệt và Lam Nhật ngoan ngoãn vững tin tài năng của chị. Dù lời đồn ác ý có ra sao, bình chân như vại.
"Tuần sau cậu cũng đi thử vai nữ chính đi." Phong Linh hướng Bạch Vũ nói.
"Mình á? Nữ chính? Đùa gì chứ? Mình mới trở về nước, sao có thể nhận được vai chính chứ? Danh tiếng còn chưa tạo dựng ổn định." Bạch Vũ phản đối.
"Cậu cứ không tự tin về chính mình. Mình đọc kịch bản rồi, phân cảnh của nữ chính phim "Bức Tranh Từ Kí Ức" không nhiều vì đây là phim nam chủ, huyền nghi, phá án. Chỉ là thử vai thôi mà, sợ gì cơ chứ!? Nếu được chọn, thời gian quay và thời gian chương trình "Cùng Tiến Lên Nào!" chẳng trùng lịch trình. Ngại gì người ơi." Phong Linh năn nỉ. Nhìn cứ tưởng Bạch Vũ là chủ chứ không phải nàng là sếp quá.
Đả thông tư tưởng, nàng mới không ý kiến nữa, tiếp tục đọc các mục lớn nhớ trong bản kế hoạch phát triển trong vòng 6 tháng tới.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương