Bà Xã Thiên Tài Rất Thích Diễn
Chương 28: Một lớn một nhỏ đều dính như sam
Vì chuyện tìm cha mẹ cho Cảnh Thần nên họ quyết định sẽ về sớm hơn dự kiến, chỉ có điều là thằng bé này hình như rất thích Thịnh Nhược Yêu, phải nói là bám dính cô như keo 502.
Một lớn, một nhỏ làm cho mọi người phải bật cười.
Lúc này Châu Xuyến còn nói:
- Xem ra Yêu Yêu nhà chúng ta có thể làm mẹ rồi.
Lời nói của Châu Xuyến làm cho cô đỏ mặt, nhưng Tư Đình Thịnh lại rất hứng thú, anh cảm thấy Châu Xuyến nói rất hay và nên thưởng, ngay sau đó anh liền phát lì xì cho Lục Tư Kha, còn bảo cậu ta gửi cho Châu Xuyến.
Nhận được lì xì thì Châu Xuyến cũng cười toe toét, sau đó lại nhìn Thịnh Nhược Yêu, nói:
- Yêu Yêu, hay cậu đừng đi làm nữa, ở nhà sinh em bé đi, tớ thật sự muốn nhìn xem con của cậu và anh Tư sẽ như thế nào đó. Chắc là đáng yêu lắm.
Sau đó ai nấy đều nháo nhào vào chúc mừng tân hôn, đặc biệt là Doãn Oánh Tiên còn nhìn hai người họ, nói:
- Tân hôn vui vẻ, sớm sinh quý nữ.
Đúng rồi, là sinh quý nữ chứ không phải quý tử đâu, vì Doãn Oánh Tiên biết thừa Tư Đình Thịnh không thích sinh con trai, chỉ lừ Doãn Oánh Tiên nghe nói… Bình thường bản thân càng mong muốn cái gì thì nó sẽ hay xảy ra ngược lại, bỗng nhiên nghĩ đến cái cảnh Tư Đình Thịnh bị con trai tranh sủng là đủ thấy hả dạ rồi.
Ăn xong bữa sáng thì mọi người cũng chia xe ra rồi quay về, lần này chỉ có khác một chút là Tư Đình Huệ và Lục Tư Kha đổi với anh, vì Tư Đình Huệ cũng xem như có chút kinh nghiệm chăm sóc em bé.
Nhưng nhìn chung thì họ đã nghĩ nhiều rồi, đứa bé Cảnh Thần này rất ngoan, lên xe là chỉ nhắm mắt đi ngủ thôi, chỉ có điều là thằng bé hơi bám Thịnh Nhược Yêu, nên cả quãng đường về nhà cô đều phải ôm thằng bé.
Nhìn qua thấy cô cực khổ như vậy đương nhiên Tư Đình Thịnh rất xót xa rồi, tự nhiên từ trên trời rơi xuống một cái của nợ này, báo hại vợ anh không được ngủ. Nhưng mà nhìn dáng vẻ Thịnh Nhược Yêu nhìn Cảnh Thần thì Tư Đình Thịnh lại thấy rất hạnh phúc, ánh mắt của cô nhìn đứa bé rất dịu dàng và ấm áp, hay nói đúng hơn là đã ra dáng làm mẹ rồi.
- Đình Thịnh, anh xem đứa nhỏ này ngủ ngoan thật đó.
- Hay em đặt nó xuống bên cạnh Đình Huệ đi, cứ bế mãi cũng không được, tay em sẽ bị mỏi đó.
- Em không sao, chỉ là em thấy đứa bé này rất đáng yêu.
Dừng một chút, Thịnh Nhược Yêu lại nhìn anh, vui vẻ hào hứng, nói:
- Nếu như… Em chỉ nói là nếu như thôi nha, nếu như chúng ta không tìm được cha mẹ của đứa nhỏ, thì em có thể nhận nuôi không?
- Em?
- Đúng vậy, nhìn đứa nhỏ rất đáng yêu lại còn ngoan ngoãn, nếu nhận nuôi thì chắc chắn em sẽ yêu thương nó hết lòng.
Thứ mà Tư Đình Thịnh chú ý không phải là chuyện Thịnh Nhược Yêu muốn nhận nuôi Cảnh Thần, hay là chuyện cô cứ thao thao bất tuyệt về chuyện thằng bé đáng yêu, ngoan ngoãn… Mà thứ khiến anh chú ý chính là cô muốn nhận nuôi!
Ý là “cô” chứ không phải hai người họ.
- Em nhận nuôi?
- Phải! Sao anh hỏi hoài vậy?
Bỗng nhiên Tư Đình Thịnh lại cho tấp xe vào lề đường, còn trực tiếp tháo dây an toàn rồi cúi sát xuống chỗ của cô, nhíu mày không vui, nói:
- Là em nhận nuôi?
Vốn dĩ Thịnh Nhược Yêu còn chưa hiểu tại sao tên đàn ông này lại giận dỗi rồi vẻ mặt đáng sợ như vậy, nhưng sau khi nghe đến lần thứ ba thì cô cũng hiểu rồi.
Cô phì cười một tiếng, sau đó hôn nhẹ lên môi anh, nhỏ giọng nói:
- Là em sai, em sai rồi. Là “chúng ta” nhận nuôi, có được không?
Quả nhiên là cô gái ngọt ngào biết dỗ người, Tư Đình Thịnh cũng nhẹ nhàng hôn lên môi cô một cái, nói:
- Đều nghe Yêu Yêu hết.
Thịnh Nhược Yêu chỉ biết cười, sau đó thì cô cũng bảo anh nên tập trung lái xe đi, hiển nhiên trước khi quay lại lái xe thì anh phải sạc pin một chút bằng nụ hôn của cô.
Tới khi hôn xong thì Thịnh Nhược Yêu mới sực nhớ ở phía sau xe còn có người, lúc cô quay lại nhìn thì đã thấy Tư Đình Huệ đang cầm điện thoại để quay phim, không chỉ vậy mà cô ấy còn nhìn cô, cười nói:
- Chị dâu yên tâm, em sẽ không hé răng nửa lời đâu.
Vốn dĩ Thịnh Nhược Yêu còn tưởng Tư Đình Huệ sẽ nghiêm chỉnh và thực sự không hé răng.
Nhưng cuối cùng cô sai rồi, Tư Đình Huệ không hé răng nhưng mà cái tay gõ rất điêu luyện, ngay lập tức liền gửi đoạn video hấp dẫn đó vào nhóm chat “Tương thân tương ái”, còn kèm theo dòng tin nhắn.
[Tư Đình Huệ]: Mọi người tới đây ăn cẩu lương nào.
[Tư Đình Mẫn]: Thì ra đó là lý do dừng xe, Huệ Huệ mau bế cháu trai ra khỏi xe đi, chị sẽ bắt taxi cho em. Chứ ngồi chờ chắc phải cả đêm mới xong.
[Lục Diệu]: Con trai rất tốt, mẹ ủng hộ con.
[Thịnh Ngọc Phú]: Con heo kia đừng có hôn linh tinh!
[Lục Tư Kha]: Chị hiểu cảm giác của em chưa?
#Yu~
Một lớn, một nhỏ làm cho mọi người phải bật cười.
Lúc này Châu Xuyến còn nói:
- Xem ra Yêu Yêu nhà chúng ta có thể làm mẹ rồi.
Lời nói của Châu Xuyến làm cho cô đỏ mặt, nhưng Tư Đình Thịnh lại rất hứng thú, anh cảm thấy Châu Xuyến nói rất hay và nên thưởng, ngay sau đó anh liền phát lì xì cho Lục Tư Kha, còn bảo cậu ta gửi cho Châu Xuyến.
Nhận được lì xì thì Châu Xuyến cũng cười toe toét, sau đó lại nhìn Thịnh Nhược Yêu, nói:
- Yêu Yêu, hay cậu đừng đi làm nữa, ở nhà sinh em bé đi, tớ thật sự muốn nhìn xem con của cậu và anh Tư sẽ như thế nào đó. Chắc là đáng yêu lắm.
Sau đó ai nấy đều nháo nhào vào chúc mừng tân hôn, đặc biệt là Doãn Oánh Tiên còn nhìn hai người họ, nói:
- Tân hôn vui vẻ, sớm sinh quý nữ.
Đúng rồi, là sinh quý nữ chứ không phải quý tử đâu, vì Doãn Oánh Tiên biết thừa Tư Đình Thịnh không thích sinh con trai, chỉ lừ Doãn Oánh Tiên nghe nói… Bình thường bản thân càng mong muốn cái gì thì nó sẽ hay xảy ra ngược lại, bỗng nhiên nghĩ đến cái cảnh Tư Đình Thịnh bị con trai tranh sủng là đủ thấy hả dạ rồi.
Ăn xong bữa sáng thì mọi người cũng chia xe ra rồi quay về, lần này chỉ có khác một chút là Tư Đình Huệ và Lục Tư Kha đổi với anh, vì Tư Đình Huệ cũng xem như có chút kinh nghiệm chăm sóc em bé.
Nhưng nhìn chung thì họ đã nghĩ nhiều rồi, đứa bé Cảnh Thần này rất ngoan, lên xe là chỉ nhắm mắt đi ngủ thôi, chỉ có điều là thằng bé hơi bám Thịnh Nhược Yêu, nên cả quãng đường về nhà cô đều phải ôm thằng bé.
Nhìn qua thấy cô cực khổ như vậy đương nhiên Tư Đình Thịnh rất xót xa rồi, tự nhiên từ trên trời rơi xuống một cái của nợ này, báo hại vợ anh không được ngủ. Nhưng mà nhìn dáng vẻ Thịnh Nhược Yêu nhìn Cảnh Thần thì Tư Đình Thịnh lại thấy rất hạnh phúc, ánh mắt của cô nhìn đứa bé rất dịu dàng và ấm áp, hay nói đúng hơn là đã ra dáng làm mẹ rồi.
- Đình Thịnh, anh xem đứa nhỏ này ngủ ngoan thật đó.
- Hay em đặt nó xuống bên cạnh Đình Huệ đi, cứ bế mãi cũng không được, tay em sẽ bị mỏi đó.
- Em không sao, chỉ là em thấy đứa bé này rất đáng yêu.
Dừng một chút, Thịnh Nhược Yêu lại nhìn anh, vui vẻ hào hứng, nói:
- Nếu như… Em chỉ nói là nếu như thôi nha, nếu như chúng ta không tìm được cha mẹ của đứa nhỏ, thì em có thể nhận nuôi không?
- Em?
- Đúng vậy, nhìn đứa nhỏ rất đáng yêu lại còn ngoan ngoãn, nếu nhận nuôi thì chắc chắn em sẽ yêu thương nó hết lòng.
Thứ mà Tư Đình Thịnh chú ý không phải là chuyện Thịnh Nhược Yêu muốn nhận nuôi Cảnh Thần, hay là chuyện cô cứ thao thao bất tuyệt về chuyện thằng bé đáng yêu, ngoan ngoãn… Mà thứ khiến anh chú ý chính là cô muốn nhận nuôi!
Ý là “cô” chứ không phải hai người họ.
- Em nhận nuôi?
- Phải! Sao anh hỏi hoài vậy?
Bỗng nhiên Tư Đình Thịnh lại cho tấp xe vào lề đường, còn trực tiếp tháo dây an toàn rồi cúi sát xuống chỗ của cô, nhíu mày không vui, nói:
- Là em nhận nuôi?
Vốn dĩ Thịnh Nhược Yêu còn chưa hiểu tại sao tên đàn ông này lại giận dỗi rồi vẻ mặt đáng sợ như vậy, nhưng sau khi nghe đến lần thứ ba thì cô cũng hiểu rồi.
Cô phì cười một tiếng, sau đó hôn nhẹ lên môi anh, nhỏ giọng nói:
- Là em sai, em sai rồi. Là “chúng ta” nhận nuôi, có được không?
Quả nhiên là cô gái ngọt ngào biết dỗ người, Tư Đình Thịnh cũng nhẹ nhàng hôn lên môi cô một cái, nói:
- Đều nghe Yêu Yêu hết.
Thịnh Nhược Yêu chỉ biết cười, sau đó thì cô cũng bảo anh nên tập trung lái xe đi, hiển nhiên trước khi quay lại lái xe thì anh phải sạc pin một chút bằng nụ hôn của cô.
Tới khi hôn xong thì Thịnh Nhược Yêu mới sực nhớ ở phía sau xe còn có người, lúc cô quay lại nhìn thì đã thấy Tư Đình Huệ đang cầm điện thoại để quay phim, không chỉ vậy mà cô ấy còn nhìn cô, cười nói:
- Chị dâu yên tâm, em sẽ không hé răng nửa lời đâu.
Vốn dĩ Thịnh Nhược Yêu còn tưởng Tư Đình Huệ sẽ nghiêm chỉnh và thực sự không hé răng.
Nhưng cuối cùng cô sai rồi, Tư Đình Huệ không hé răng nhưng mà cái tay gõ rất điêu luyện, ngay lập tức liền gửi đoạn video hấp dẫn đó vào nhóm chat “Tương thân tương ái”, còn kèm theo dòng tin nhắn.
[Tư Đình Huệ]: Mọi người tới đây ăn cẩu lương nào.
[Tư Đình Mẫn]: Thì ra đó là lý do dừng xe, Huệ Huệ mau bế cháu trai ra khỏi xe đi, chị sẽ bắt taxi cho em. Chứ ngồi chờ chắc phải cả đêm mới xong.
[Lục Diệu]: Con trai rất tốt, mẹ ủng hộ con.
[Thịnh Ngọc Phú]: Con heo kia đừng có hôn linh tinh!
[Lục Tư Kha]: Chị hiểu cảm giác của em chưa?
#Yu~
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương