Bà Xã Thiên Tài Rất Thích Diễn
Chương 38: Nghi vấn sáng tỏ (2)
Chứ thử nghĩ mà xem, nếu như Hoành Thừa Trạch và Hoành Gia Yến thật sự căm ghét Liễu Linh Hoan và Hoành Cảnh Thần thì hai người họ đâu cần phải ra tiếp đón cha con cô chứ, rõ ràng tính cách ngang ngược, bướng bỉnh cơ mà.
Cho nên kết luận của Thịnh Nhược Yêu chính là… Hoành Thừa Trạch và Hoành Gia Yến chỉ muốn hù dọa Liễu Linh Hoan thôi, vì họ muốn để cho cha biết họ vẫn còn tồn tại chứ không có chết, họ cũng là con của ông ấy nữa.
Có lẽ theo kế hoạch của họ thì sau ba ngày sẽ giả vờ tìm thấy Hoành Cảnh Thần rồi đưa em trai về, thành công ghi điểm với cha. Nhưng bọn buôn người kia đã lật lọng, khiến họ trở tay không kịp.
Hoành Gia Yến lúc này liền cúi đầu, còn tưởng rằng kế hoạch của họ đã hoàn hảo đến mức không ai nhìn ra sơ hở, nhưng hóa ra nó lại có đầy sơ hở.
- Chị định nói với cha tôi sao? Vậy chị đi nói đi, dù sao tôi cũng không còn gì nữa… Bất quá thì tôi và anh trai dọn ra ngoài là được chứ gì.
- Không có, chị không có ý định sẽ nói gì cả. Chị chỉ muốn hỏi em một câu thôi.
Hoành Gia Yến đưa mắt nhìn cô, nhưng Thịnh Nhược Yêu lại nhỏ giọng, nói:
- Em làm như vậy… Rồi có vui hơn không?
Câu hỏi của Thịnh Nhược Yêu khiến cho Hoành Gia Yến càng trở nên trầm ngâm. Vui? Làm gì vui nổi chứ, cho dù họ không thích Liễu Linh Hoan, nhưng Cảnh Thần cũng là em trai mang cùng dòng máu với họ mà, làm sao có thể vui được khi không biết em trai mình sống hay chết.
- Gia Yến, chuyện năm đó vì sao Cảnh Thần bị khiếm thính, vì sao thằng bé đã năm tuổi rồi vẫn chưa biết nói, vì sao bị chậm phát triển, vì sao Liễu Linh Hoan không có người chăm sóc sau sinh… Tất cả những gì em và anh trai của em làm… Dì Linh Hoan đều biết.
- Chị nói cái gì?
- Chị nói là những chuyện em và Hoành Thừa Trạch làm, dì Linh Hoan đều biết. Nhưng dì ấy không nói ra vì dì ấy nghĩ chỉ cần mình im lặng sẽ có được tình cảm của hai người. Cơ mà có lẽ dì ấy sai rồi… Nhỉ?
Hoành Gia Yến giống như không tin vào tai mình, cô ấy còn muốn hỏi rất nhiều chuyện nhưng Thịnh Nhược Yêu chỉ lắc đầu không nói, trước khi rời đi thì Thịnh Nhược Yêu còn nhỏ giọng nói:
- Gia Yến, dì Linh Hoan là mẹ kế, nhưng dì ấy rất thương hai người, vì để bảo vệ hai người mà dì ấy còn không cho điều tra về chuyện con trai bị tổn hại, hơn nữa chuyện bắt cóc lần này… Dì ấy cũng biết rồi. Gia Yến, nên nói gì thì hay nói đó, như vậy Hoành gia mới yên bình được.
[…]
Trò chuyện xong với Hoành Gia Yến thì Thịnh Nhược Yêu cùng cha và Tư Đình Thịnh cũng chuẩn bị phải rời khỏi Hoành gia, trước khi cô về thì Hoành Gia Yến còn chặn cô lại, nhỏ giọng nói:
- Chị có thể kết bạn với em không?
Thịnh Nhược Yêu chỉ mỉm cười, quả nhiên là đứa bé ngoan. Nếu như đã ngoan như vậy thì cô cũng không từ chối, sau đó hai người cũng trở thành bạn bè và trao đổi số điện thoại với nhau.
Cho tới khi Thịnh Nhược Yêu lên xe rồi vẫn cố ý nhìn Hoành Gia Yến, nói:
- Gia Yến, nên nói gì thì hãy nói đó, biết chưa?
Hoành Gia Yến cũng chỉ gật đầu.
Cuối cùng chiếc xe của họ cũng đã lăn bánh rồi rời khỏi Hoành gia, trên đường đi đến chỗ làm việc của Thịnh Ngọc Phú thì ông ấy cũng hỏi con gái đã nói gì với Hoành Gia Yến.
Đương nhiên Thịnh Nhược Yêu đã nói hết những gì mà mình đã nói Hoành Gia Yến, cho tới khi cô quay sang nhìn người cha đáng kính của mình thì thấy hai mắt ông ấy đã rưng rưng, sau đó còn nói:
- Yêu Yêu nhà chúng ta lớn thật rồi, còn biết khuyên người khác nữa chứ. Thật sự là lớn rồi.
Nghe đến đây thì Thịnh Nhược Yêu cũng không biết nên bày ra vẻ mặt gì nữa, người cha đáng kính này của cô vẫn luôn xem cô là công chúa bé bỏng mà nâng niu, nếu như để ông ấy biết cải trắng sớm bị heo gặm nát thì chắc sẽ đồ sát Tư Đình Thịnh luôn quá.
Đợi khi đưa cha đến nơi làm việc thì Thịnh Nhược Yêu và Tư Đình Thịnh cũng quyết định đi hẹn hò, vì đêm nay phải ở lại Vũ thành một đêm nên họ phải tranh thủ đi chơi múc chỉ mới được.
Cả một ngày dài, cuối cùng Tư Đình Thịnh cũng có thể ở riêng với cô rồi, anh trực tiếp ôm cô vào lòng, sau đó lại nhỏ giọng nói:
- Cả ngày hôm nay không được ôm em, bứt rứt muốn chết.
- Tư Đình Thịnh à Tư Đình Thịnh, anh đúng là càng ngày càng dính người.
- Nói sai rồi, chỉ dính em thôi.
Thịnh Nhược Yêu cũng chỉ biết bật cười.
Sau đó là quá trình đi hẹn hò riêng tư của hai người, đi xem phim, đi chơi, rồi lại ăn uống, cuối cùng là đến chợ đêm.
Ở đây đông người náo nhiệt, anh lại phải che chắn cô thật kĩ, nhưng rồi lại gặp được một người, nhìn bóng dáng rất quen nên Thịnh Nhược Yêu đã đuổi theo, Tư Đình Thịnh không hiểu, nhưng cũng chạy đi cùng.
#Yu~
Cho nên kết luận của Thịnh Nhược Yêu chính là… Hoành Thừa Trạch và Hoành Gia Yến chỉ muốn hù dọa Liễu Linh Hoan thôi, vì họ muốn để cho cha biết họ vẫn còn tồn tại chứ không có chết, họ cũng là con của ông ấy nữa.
Có lẽ theo kế hoạch của họ thì sau ba ngày sẽ giả vờ tìm thấy Hoành Cảnh Thần rồi đưa em trai về, thành công ghi điểm với cha. Nhưng bọn buôn người kia đã lật lọng, khiến họ trở tay không kịp.
Hoành Gia Yến lúc này liền cúi đầu, còn tưởng rằng kế hoạch của họ đã hoàn hảo đến mức không ai nhìn ra sơ hở, nhưng hóa ra nó lại có đầy sơ hở.
- Chị định nói với cha tôi sao? Vậy chị đi nói đi, dù sao tôi cũng không còn gì nữa… Bất quá thì tôi và anh trai dọn ra ngoài là được chứ gì.
- Không có, chị không có ý định sẽ nói gì cả. Chị chỉ muốn hỏi em một câu thôi.
Hoành Gia Yến đưa mắt nhìn cô, nhưng Thịnh Nhược Yêu lại nhỏ giọng, nói:
- Em làm như vậy… Rồi có vui hơn không?
Câu hỏi của Thịnh Nhược Yêu khiến cho Hoành Gia Yến càng trở nên trầm ngâm. Vui? Làm gì vui nổi chứ, cho dù họ không thích Liễu Linh Hoan, nhưng Cảnh Thần cũng là em trai mang cùng dòng máu với họ mà, làm sao có thể vui được khi không biết em trai mình sống hay chết.
- Gia Yến, chuyện năm đó vì sao Cảnh Thần bị khiếm thính, vì sao thằng bé đã năm tuổi rồi vẫn chưa biết nói, vì sao bị chậm phát triển, vì sao Liễu Linh Hoan không có người chăm sóc sau sinh… Tất cả những gì em và anh trai của em làm… Dì Linh Hoan đều biết.
- Chị nói cái gì?
- Chị nói là những chuyện em và Hoành Thừa Trạch làm, dì Linh Hoan đều biết. Nhưng dì ấy không nói ra vì dì ấy nghĩ chỉ cần mình im lặng sẽ có được tình cảm của hai người. Cơ mà có lẽ dì ấy sai rồi… Nhỉ?
Hoành Gia Yến giống như không tin vào tai mình, cô ấy còn muốn hỏi rất nhiều chuyện nhưng Thịnh Nhược Yêu chỉ lắc đầu không nói, trước khi rời đi thì Thịnh Nhược Yêu còn nhỏ giọng nói:
- Gia Yến, dì Linh Hoan là mẹ kế, nhưng dì ấy rất thương hai người, vì để bảo vệ hai người mà dì ấy còn không cho điều tra về chuyện con trai bị tổn hại, hơn nữa chuyện bắt cóc lần này… Dì ấy cũng biết rồi. Gia Yến, nên nói gì thì hay nói đó, như vậy Hoành gia mới yên bình được.
[…]
Trò chuyện xong với Hoành Gia Yến thì Thịnh Nhược Yêu cùng cha và Tư Đình Thịnh cũng chuẩn bị phải rời khỏi Hoành gia, trước khi cô về thì Hoành Gia Yến còn chặn cô lại, nhỏ giọng nói:
- Chị có thể kết bạn với em không?
Thịnh Nhược Yêu chỉ mỉm cười, quả nhiên là đứa bé ngoan. Nếu như đã ngoan như vậy thì cô cũng không từ chối, sau đó hai người cũng trở thành bạn bè và trao đổi số điện thoại với nhau.
Cho tới khi Thịnh Nhược Yêu lên xe rồi vẫn cố ý nhìn Hoành Gia Yến, nói:
- Gia Yến, nên nói gì thì hãy nói đó, biết chưa?
Hoành Gia Yến cũng chỉ gật đầu.
Cuối cùng chiếc xe của họ cũng đã lăn bánh rồi rời khỏi Hoành gia, trên đường đi đến chỗ làm việc của Thịnh Ngọc Phú thì ông ấy cũng hỏi con gái đã nói gì với Hoành Gia Yến.
Đương nhiên Thịnh Nhược Yêu đã nói hết những gì mà mình đã nói Hoành Gia Yến, cho tới khi cô quay sang nhìn người cha đáng kính của mình thì thấy hai mắt ông ấy đã rưng rưng, sau đó còn nói:
- Yêu Yêu nhà chúng ta lớn thật rồi, còn biết khuyên người khác nữa chứ. Thật sự là lớn rồi.
Nghe đến đây thì Thịnh Nhược Yêu cũng không biết nên bày ra vẻ mặt gì nữa, người cha đáng kính này của cô vẫn luôn xem cô là công chúa bé bỏng mà nâng niu, nếu như để ông ấy biết cải trắng sớm bị heo gặm nát thì chắc sẽ đồ sát Tư Đình Thịnh luôn quá.
Đợi khi đưa cha đến nơi làm việc thì Thịnh Nhược Yêu và Tư Đình Thịnh cũng quyết định đi hẹn hò, vì đêm nay phải ở lại Vũ thành một đêm nên họ phải tranh thủ đi chơi múc chỉ mới được.
Cả một ngày dài, cuối cùng Tư Đình Thịnh cũng có thể ở riêng với cô rồi, anh trực tiếp ôm cô vào lòng, sau đó lại nhỏ giọng nói:
- Cả ngày hôm nay không được ôm em, bứt rứt muốn chết.
- Tư Đình Thịnh à Tư Đình Thịnh, anh đúng là càng ngày càng dính người.
- Nói sai rồi, chỉ dính em thôi.
Thịnh Nhược Yêu cũng chỉ biết bật cười.
Sau đó là quá trình đi hẹn hò riêng tư của hai người, đi xem phim, đi chơi, rồi lại ăn uống, cuối cùng là đến chợ đêm.
Ở đây đông người náo nhiệt, anh lại phải che chắn cô thật kĩ, nhưng rồi lại gặp được một người, nhìn bóng dáng rất quen nên Thịnh Nhược Yêu đã đuổi theo, Tư Đình Thịnh không hiểu, nhưng cũng chạy đi cùng.
#Yu~
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương