Bà Xã Thiên Tài Rất Thích Diễn

Chương 7: Tôi ăn thịt em à?



Chuyện yêu cầu mẫu hậu đại nhân trợ giúp xem như xong, bây giờ mục đích quan trọng của cô chính là "Kéo nam chính và nữ chính đến gần nhau!"

Còn riêng Thịnh Nhược Yêu à? Đương nhiên là phải đi đến một nơi thật xa, để không bao giờ dính dáng tới nam chính và nữ chính nữa, cô sẽ yên yên ổn ổn sống một cuộc sống của bạch phú mỹ, sau đó cùng người đàn ông mình yêu kết hôn, sinh con.

Nhưng mà... Ể?

Ể?

Ể?

Tại sao nam chính lại xuất hiện ở nhà cô nữa vậy? Hơn nữa không chỉ có Tư Đình Thịnh, ngay cả Tư Thời An - cha của anh và Lục Diệu - mẹ của anh đều đến đây luôn rồi.

Nụ cười trên gương mặt của Thịnh Nhược Yêu có chút cứng đờ, kịch bản gốc hình như đâu có khúc này? Rõ ràng trên dưới Thịnh gia, người xuất hiện trong tiểu thuyết chỉ có ông Tổng thống là cha cô thôi mà? Cho nên chuyện nam chính và cha mẹ nam chính đến Thịnh gia là không có mà? Sao tự nhiên... Lạ vậy?

Cơ mà còn một điều lạ hơn nữa, mẹ của nam chính - Lục Diệu vừa nhìn thấy cô đã như thân thiết từ tám kiếp trước, nắm chặt tay cô không rời, còn nhìn cô bằng cặp mắt sáng lấp lánh, nói:

- Thời gian trôi nhanh thật đó, chưa gì mà Yêu Yêu đã lớn như vậy rồi. Nhớ lúc trước khi Yêu Yêu vừa mới sinh ra tớ còn bế con bé ở trên tay mà.

- Còn không phải sao? Lúc đó cậu còn nói rằng Mẫn Mẫn và Huệ Huệ sao lại ở trong bụng lâu quá nên qua lấy một ít may mắn của Yêu Yêu, không ngờ sau đó hai ngày cậu liền sinh Mẫn Mẫn và Huệ Huệ luôn.

Nghe đến đây thì hình như Thịnh Nhược Yêu có chút ấn tượng rồi, theo như cô nhớ thì người mẹ này của cô trước kia khá hoạt bát nên có rất nhiều bạn, nhưng người bạn thân nhất chỉ có một mình Lục Diệu này mà thôi. Vậy hóa ra hai người họ là bạn thân à?

Ủa? Vậy sao trong tiểu thuyết ít nhắc đến mối quan hệ này lắm, lẽ nào cô đọc sót ở đâu rồi sao ta?

Tư Đình Thịnh nhìn cô thỏ nhỏ ngây ngốc cũng khẽ cười, quả nhiên là cô thỏ này có nhiều cái biểu hiện thú vị lắm. Làm cho anh có cảm giác muốn trêu chọc một chút.



Nhưng cái tâm tư xấu xa của anh còn chưa kịp hoàn thành thì Lục Diệu lại vỗ vỗ lên tay của Thịnh Nhược Yêu, cười nói:

- Yêu Yêu, con cũng đã trưởng thành như vậy rồi, đã có bạn trai chưa?

- Chưa ạ... Cháu vẫn chưa có bạn trai!

- Vừa hay, thằng con trai của dì cũng chưa có người yêu, hay là hai đứa thành một đôi luôn là đẹp. Tớ nói có đúng không Tiểu Dung?

Nghe đến đây thì Thịnh Nhược Yêu đã cứng đờ rồi, nhưng Lý Lan Dung lại cười nói:

- Tớ đã sớm ưng ý Đình Thịnh rồi, vốn dĩ còn định bàn với cậu về chuyện cho hai đứa nhỏ xem mắt. Diệu Diệu quả nhiên là tâm đầu ý hợp với tớ mà.

Cứ như thế mà hai mẹ lại nói chuyện rất rôm rả. Mà ví dụ như hai người nói chuyện ở tương lai gần thì còn chấp nhận được, gì mà chưa tới năm phút đã bàn xong tên của cháu trai lẫn cháu gái rồi vậy?

- A cái đó... Mẹ à... Dì à... Con và anh họ Tư không có...

- Ah! Tớ quên mất hôm nay phải dặn nhà bếp nấu ít cay một chút, để tớ vào chuẩn bị thức ăn, Diệu Diệu cứ ngồi đây chơi nhé.

- Để tớ giúp cậu một tay.

- Mẹ... Dì... Hai người...

Còn chưa đợi cô nói xong thì Lý Lan Dung và Lục Diệu đã rời đi rồi, cô đành phải thở dài một tiếng, đến tai thỏ cũng cụp xuống rồi.

Nhưng điều đáng sợ hơn chính là... Ở phòng khách bây giờ chỉ còn có cô và Tư Đình Thịnh thôi. Huhu, cứu với... Cha ơi... Cứu áo bông nhỏ của cha đi nè, đừng có đánh cờ nữa mà...

Biểu hiện của cô thật sự rất phong phú, nếu như không phải Tư Đình Thịnh nhìn cô thì chắc đã bỏ qua nhiều biểu cảm thú vị rồi. Cô gái này ha... Anh trêu chọc là chắc rồi.



Đến đây, Tư Đình Thịnh liền đứng dậy, vốn Thịnh Nhược Yêu còn tưởng anh sẽ rời đi, nhưng ai mà có ngờ anh di chuyển chỗ ngồi và ngồi xuống ngay bên cạnh cô.

Với sức mạnh của nội tại thì Thịnh Nhược Yêu nhanh như một tia chớp mà ngồi cách xa anh vài mét, cái hành động chạy trốn cũng nhanh thật đấy, nhưng Tư Đình Thịnh không tức giận, trái lại anh còn kê tay lên ghế, nhìn cô nói:

- Tôi đáng sợ lắm sao?

- Không... Không có...

Nhưng tội tâm của Thịnh Nhược Yêu kiểu: "Vâng! Anh đáng sợ muốn chết, biến đi biến đi biến đi, tui hổng muốn chết đâu!!!"

- Vậy tôi ăn thịt em à?

- Haha... Làm sao... Làm sao mà anh ăn thịt em được chứ...

Nội tâm lần nữa gào thét "Anh không ăn thịt tui, nhưng anh khắc chết tui đó, biến đi biến đi!!!"

- Vậy em ngồi xa như vậy... Là bị làm sao?

- Cái đó... Cái đó... Ah! Nam nữ thụ thụ bất thân... Vẫn nên giữ khoảng cách, hề hề...

Với tình huống khó xử thế này thì chỉ cần một nụ cười tự tin là sẽ giải quyết được thôi.

Nhưng mà hình như nụ cười của cô hơi vô tri một chút...

#Yu~
Chương trước Chương tiếp