Bác Sĩ, Kê Cho Tôi Ít Thuốc

Chương 16



Sau khi cơm nước xong xuôi, Sở Thanh và Triệu Triết Thành được Chu Vĩnh Cường dẫn đến gian nhà độc lập ở sân trong phía Tây.

“Đây là gian năm ngoái tôi mới xây, tổng có hai gian phòng cho hai người ở, có gì thì gọi tôi lúc nào cũng được.” Chu Vĩnh Cương khách khí ôm hai bình nước đến, “Bình nước cũng là đồ mới đấy, hồi vợ tôi mới gả đến đem theo nó, chưa dùng bao giờ cả.”

Bọn Sở Thanh vốn định xế chiều hôm nay là bắt tay làm việc luôn, Chu Vĩnh Cương cũng không phải là không cho, nhưng anh ta nói nơi này không lớn nên dành một ngày mai là có thể đi khắp rồi, bảo chiều nay bọn họ nghỉ ngơi cho tốt đã.

Triệu Triết Thành vào hai căn phòng nhìn nhìn rồi để Sở Thanh ở căn phòng ở phía Nam. Trong phòng ấy có cửa sổ lớn hướng về phía Nam, ánh nắng rọi vào thoạt nhìn vô cùng ấm áp.

Sở Thanh cũng không khiêm nhượng gì với anh ta, mang hành lý vào phòng. Cô thực sự rất mệt mỏi, hơn sáu giờ sáng đi rồi giày vò cả nửa ngày, tấm thân này cũng sắp vỡ ra thành từng mảnh rồi.

Sở Thanh lấy áo ngủ trong vali ra thay, sau đó đổ nước nóng vào túi sưởi rồi nhét vào trong chăn. Chăn bông bồng bồng lỏng lẻo, sờ một cái là biết vừa phơi xong, còn mang theo chút... Như trên mạng nói thì là “Vị nắng g.iết chết mãn trùng*”, cũng không biết là thật hay giả nhưng mà ngửi ngửi thấy cũng khá được.

*螨虫: Demodex là một chi Ve bét kích thước rất nhỏ, chúng là những loại ký sinh trùng. Khoảng 65 loài Demodex được biết đến *螨虫:

Không biết đã ngủ bao lâu, Sở Thanh cảm thấy bụng nhói lên từng cơn đau nhức, xô mơ mơ màng màng mở mắt ra, mặt trời đã lặn. Mặc thêm áo lông rồi vào nhà vệ sinh, lúc này Sở Thanh đã cảm thấy có gì đó không thích hợp rồi.

Cơn đau bụng vào lúc này không giống như thường ngày, giống như kiểu bị viêm dạ dày cấp tính vậy. Cô rót cốc nước nóng rồi uống hai viên thuốc, sau đó cầm thuốc đi gõ cửa phòng Triệu Triết Thành.

“Anh không có chỗ nào không thoải mái sao?” Sở Thanh thấy Triệu Triết Thành ra mở cửa với vẻ mặt hồng hào trơn bóng, vừa nhìn là biết không sao.

“Tôi không sao... Cô sao thế?”

Sắc mặt Sở Thanh trắng bệch, trên trán lấm tấm đổ mồ hôi, lại đứng tựa bên cửa trông vô cùng dọa người.

“Đau bụng, có lẽ là ăn phải đồ hỏng rồi.” Sở Thanh đi vào phòng rồi ngồi xuống ghế sô pha, hai tay ôm bụng.

“Chẳng lẽ là đồ ăn hồi trưa sao?” Triệu Triết Thành suy đoán nói.

“Không phải đâu.” Nếu như cơm trưa có vấn đề thì tên tiểu tử Triệu Triết Thành dân nội thành tính tình công tử này hẳn cũng sẽ không chịu được.

“Hôm nay cô còn ăn gì nữa thế?” Triệu Triết Thành cau mày, nếu mà bị bệnh ở nơi này thì không được rồi, vì thầy thuốc chân đất ở phòng khám ở đây anh ta không tin được, mà bệnh viện top 3 gần đây thì lái hai tiếng mới đến được.

“Tôi không ăn gì cả...” Sở Thanh cũng cảm thấy kỳ quái, hôm nay cô và Triệu Triết Thành cùng ăn bữa sáng, cũng không ăn thứ gì đặc biệt.

“Có phải cô ăn bún thập cẩm cay* của ô tô phục vụ bên đường không?” Triệu Triết Thành đột nhiên nhớ ra, lúc bọn họ ngồi xe bus thì có một chiếc xe ô tô phục vụ đi ngang qua, đứng ven đường bán bún thập cẩm cay.

*Malatang là món bình dân đặc sắc truyền thống bắt nguồn ở trấn Ngưu Hoa, địa cấp thị Lạc Sơn, tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc, lẩu cay Tứ Xuyên cũng là sự cải tiến ưu điểm đã hấp thu từ Malatang mà đến.

“Có ăn hai xâu...” Sở Thanh nuốt một ngụm nước bọt. Lúc đó cô hơi đói bụng nên xuống xe mua hai xâu lót dạ chút.



Triệu Triết Thành thở dài, “Đúng là chuyện xấu mà, trước tiên cô xem tình hình thế nào đi, không được thì để anh Cương Tử đưa cô đến bệnh viện truyền dịch.”

Bây giờ Sở Thanh vạn phần hối hận, lên tiếng nói với Triệu Triết Thành một câu rồi về giường nằm. Cô lúc nào cũng tự xưng là công năng dạ dày mình rất tốt, ngoại trừ thỉnh thoảng đói đến đau dạ dày ra thì bình thường thì có làm sao cũng không bị tiêu chảy gì đó. Ai ngờ được hôm nay cô lại gục ngã trước hai xâu thịt chứ...

Một lúc lâu sau, khi Chu Vĩnh Cương đến gọi hai người ăn cơm, vừa thấy tình trạng của Sở Thanh thì gấp đến độ đi loanh quanh trong sân xoay. “Thế này đi, tôi sang sát vách mượn xe rồi ta đi bệnh viện xem xem sao.” Người ta vốn có ý tốt đến đây phỏng vấn tuyên truyền cho họ, cơ thể họ mà ốm đau gì họ không đảm đương nổi.

“Đừng, hôm nay muộn quá rồi, tôi ngủ một giấc ngày mai dậy là tốt thôi.” Đêm hôm khuya khoắt, ban đêm đi đường không an toàn, trên đường có ổ gà ổ vịt gì cũng không nhìn rõ được.

“Cương Tử, con đưa con bé Tiểu Sở lên trấn xem xem, có bác sĩ ở thành phố lớn đến, dù sao cũng tốt hơn nhiều so với phòng khám ở chỗ chúng ta.” Bà Lưu bưng chén nước nóng ra, “Nào cô bé, uống một chén nước muối đường.”

Sở Thanh nghe thấy ba chữ nước muối đường, đột nhiên cảm thấy hơi buồn nôn. Thứ này thì vào lúc tiêu chảy uống đúng là tốt thật, bổ sung nước với cả muối nữa. Nhưng hương vị ấy thật sự là...

Không thể làm phụ lòng tốt của cụ già người ta được, Sở Thanh nhận bát, đành nín giận uống một ngụm. Cô hít sâu một hơi đè trận buồn nôn đang trào lên, rồi lại khó chịu mà uống nốt nửa bát còn lại. Sở Thanh cảm thấy trong dạ dày mình đang gào thét, ném bát sang một bên rồi lập tức chạy về phía nhà vệ sinh.

“Tranh thủ thời gian mà mau lên trấn xem một chút, cái này thế mà rất khó lường đấy.” Thế hệ trước bọn họ cảm thấy tiêu chảy hay là nôn mửa cũng chẳng phải vấn đề gì lớn, nhưng bây giờ thấy vừa nôn mửa vừa tiêu chảy rồi thì bà Lưu lập tức luống cuống vội vàng đẩy Chu Vĩnh Cương ra ngoài lấy xe.

Bà Lưu tìm một cái đệm da đặt lên xe ba bánh, rồi lại cầm chăn bông trên giường ra cho Sở Thanh đắp thật cẩn thận, “Đừng để bị lạnh, đưa tay vào chăn đi cháu.”

Triệu Triết Thành thì lấy khăn quàng cổ của Sở Thanh ra quàng vào cổ cô, sau đó cố định người với chăn bông chung một chỗ. Sau khi làm xong còn chụp ảnh lưu niệm, dưới sự đe nẹt dụ dỗ của Sở Thanh mới chịu bỏ ý định đăng lên vòng bạn bè.

Giờ phút này Sở Thanh cảm thấy bọn họ đã bọc mình thành cái xác ướp luôn rồi, hận không thể dúi đầu vào trong chăn cho đỡ phải nhìn mặt người.

Một đường xóc xóc nảy nảy lên đến thị trấn, nhờ phúc của cái chăn bông mà dù xóc nảy thế nào Sở Thanh cũng đều ngồi rất yên ổn trên xe ba bánh, trông giống như quả cân cỡ bự vậy.

Chu Vĩnh Cường dừng rồi đỗ xe lại trong sân của đội chữa bệnh từ thiện, sau đó nhanh chân chạy vào trong.

Sở Thanh gọi mãi gọi hoài mà anh ta cũng chẳng buồn ngoái đầu lại, tốt xấu gì cũng phải giải thoát cho cô đã chứ...

Ước chừng năm phút sau, Chu Vĩnh Cường kéo một vị mặc áo blouse ra, miệng còn lẩm bẩm: “Kia kìa, trên xe kia kìa, nhanh nhanh nhanh, nôn mửa lại tiêu chảy, nghiêm trọng vô cùng...”

Sở Thanh ngẩng đầu lên, nâng mí mắt nhìn vị bác sĩ ở đằng xa xa. Làn gió thổi qua, đi đứng hết sức phong độ nhẹ nhàng, thoạt nhìn là một người rất đáng để tin cậy. Cũng chưa qua mấy giây, lại tập trung nhìn thêm lần nữa... Ngay cả việc muốn tự tử quách luôn cho rồi cũng đang hiện hữu trong cô.

So với việc bị bọc thành cái xác ước rồi bị người ta đăng lên vòng bạn bè, thì có một chuyện còn mất mặt hơn nữa đó chính là... Lúc bị bọc thành xác ướp lại gặp phải người mình từng thích, mà hai người lại còn đang chiến tranh lạnh đấy!

Sở Thanh vùi đầu xuống chăn bông giả làm rùa đen, giờ phút này mặt cô vàng như nến, tóc tai rối bời, trên trán còn có mấy cục mụn mọc ra do mấy hôm trước ăn uống thả cửa...

“Bác sĩ, anh mau lấy cho ít thuốc hay là truyền dịch đi ạ, tình trạng này kéo dài cả chiều nay rồi, vừa rồi còn nôn thốc nôn tháo đó ạ.” Nghe được cách miêu tả của Chu Vĩnh Cương, Sở Thanh hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.



“Đưa cô ấy vào đi.” Trình Dịch An nói xong thì quay người đi vào lêu vải chữa bệnh từ thiện, toàn bộ quá trình đều vô cùng tỉnh táo, không hề lộ ra vẻ hơi hơi cười dù chỉ một tí tị, khiến Sở Thanh dễ chịu hơn nhiều. Chỉ cần khóe miệng anh mà giật lên một xíu lộ ra đường cong, Sở Thanh nhất định sẽ nhảy lên ghế lái chạy cao xa.

Cô há miệng run rẩy đi theo Chu Vĩnh Cương vào lều trại, bên trong còn có một vị bác sĩ lớn tuổi. Vị bác sĩ lớn tuổi hỏi Sở Thanh mấy vấn đề rồi viết đơn thuốc để Sở Thanh vào truyền dịch.

Nơi này vốn là chỗ làm việc của cán bộ thị trấn, giờ lại tùy thời mà đổi thành phòng khám bệnh, tầng một tầng hai đều lắp đặt làm phòng truyền dịch.

Trình Dịch An cầm đơn thuốc đứng dậy ra ngoài, thấy Sở Thanh còn đần người ra, anh một tay dìu cánh tay đỡ cô lên.

Chu Vĩnh Cương thấy thế thì muốn lại gần đỡ, nhưng Trình Dịch An không cho anh ta cơ hội, nhét đơn thuốc vào tay anh ta, “Đi đưa tiền lấy thuốc ở tầng hai.”

Đỡ người đến một phòng làm việc nhỏ ở tầng hai rồi, Trình Dịch An bật điều hòa lên.

“Sao cậu lại ở chỗ này thế...” Sở Thanh vừa nói lời này ra khỏi miệng là lập tức hận không thể tát cho mình một tát. Mấy ngày trước rõ ràng đã thề với trời với đất rằng sẽ không mở miệng nói chuyện với Trình Dịch An trước, bây giờ sợ là bị tiêu chảy nên đầu óc cũng chảy ra luôn rồi...

“Khám bệnh từ thiện.” Trình Dịch An lấy tay phải đang nhét trong túi của cô ra, sau đó nửa ngồi xổm mà siết ống dẫn cao su lên cổ tay Sở Thanh.

Hai tay cô lạnh buốt, không thấy mạch máu đâu cả. Trình Dịch An cởi ống dẫn cao su ra rồi sang sát vách cầm túi sưởi cao su cho cô chườm.

Không đầy một lát sau, Chu Vĩnh Cương cũng đến, trong tay còn cầm bình thuốc và tiêm dùng một lần, ngơ ngơ nhìn Trình Dịch An ngẩn người, “À, bác sĩ... Lấy được đồ rồi ạ.”

Trình Dịch An nhận đồ trong tay anh ta, từ tốn nói một câu: “Anh về đi.”

Chu Vĩnh Cương gãi đầu một cái, “Tôi, tôi đang đợi cô ấy.”

“Sáng ngày mai hẵng đến đón, truyền xong hai bình dịch thì trời cũng sáng rồi.” Trình Dịch An lưu loát tháo ống truyền dịch rồi nhét nó xuống đáy bình truyền dịch, sau đó kéo lại kẹp bình truyền dịch, điều chỉnh tốc độ nhỏ giọt, thoát khí... Động tác thực hiện một mạch, giống như thể mấy y tá già đã làm nhiều năm rồi vậy.

“Không sao, tôi sẽ ngồi yên đây đợi, đêm hôm khuya khoắt có một mình cô gái nhỏ nhà người ta không an toàn.” Chu Vĩnh Cương cười một tiếng, “Tiểu Sở cô nương mà muốn uống nước tôi còn lấy cho cô ấy nữa.”

Trình Dịch An nghiêng qua nhìn anh ta một chút, xem như chấp nhận.

Sở Thanh phát giác được vẻ không vui của người trước mặt, trong nội tâm dấy lên một trận mừng thầm, sau đó nhìn Chu Vĩnh Cương, “Chu đại ca về trước đi ạ, chỗ này cũng lạnh lắm, sáng ngày mai anh lại đến là được rồi.”

“Đừng, tôi...” Chu Vĩnh Cương cảnh giác nhìn Trình Dịch An, cảm thấy người này không có lòng tốt. Rõ ràng vừa rồi anh ta thấy ở phòng sát vách có y tá, làm gì mà cần bác sĩ tự tay truyền dịch.

Sở Thanh bất đắc dĩ cười cười, chỉ chỉ Trình Dịch An đang ngồi nửa chừng nửa vời để tìm mạch máu cô, nói: “Đây là bạn cấp ba của tôi, anh yên tâm đi.”

Trình Dịch An trực tiếp lấy giấy chứng nhận của bệnh viện trong túi ra cho anh ta xem, “Khoa ngoại thần kinh Trình Dịch An.”

Chu Vĩnh Cương híp mắt nhìn mấy lần, sau đó còn lẩm bẩm: “Khoa ngoại thần kinh... Khám bệnh tâm thần mà còn biết khám tiêu chảy nữa ư?”
Chương trước Chương tiếp