Bác Sĩ, Kê Cho Tôi Ít Thuốc

Chương 22



Trong lòng Trình Dịch An có phiền muộn, anh không muốn tiếp tục ngồi trong kia chờ nữa. Anh ngồi trong xe một lúc lâu, thấy trên ghế lái phụ trong xe của Tưởng Duệ rơi một bao thuốc. Anh rút một điếu ra, điếu thuốc lá này khác điếu lần trước, điếu thuốc mảnh mảnh lại thanh lịch, kề sát lại còn ngửi thấy mùi bạc hà.

Anh dùng bật lửa châm thuốc, sau đó hít một hơi thật mạnh... Vị thuốc lá hòa với hương bạc hà ngập trong khoang mũi, Trình Dịch An thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại là một trận ho kịch liệt.

Chờ đến khi anh tỉnh táo rồi, định quay về nhà thì điện thoại lại vang lên. Bệnh viện thông báo cho anh tranh thủ thời gian đến bệnh viện, ở trung tâm thành phố xảy ra một vụ tai nạn giao thông đặc biệt, rất nhiều bệnh nhân đang trên đường được đưa đến bệnh viện.

Trình Dịch An cúp điện thoại rồi, không chờ nổi một giây đã nhanh chóng khởi động xe lái đến bệnh viện.

Bởi vì con đường từ khu nghỉ dưỡng đến bệnh viện xa xôi nên Trình Dịch An là người cuối cùng đến bệnh viện. Lúc đến phòng cấp cứu thì cấp tốc chạy vào phòng thay quần áo, thay quần áo khử độc.

Trong lúc đó thì nghe đồng nghiệp kể lại tình hình cụ thể của sự cố đêm nay, say rượu lái xe, va chạm liên hoàn. Tám chiếc xe đâm vào nhau, trong đó có một chiếc là xe buýt du lịch.

Lúc này tất cả bệnh viện xung quanh Thành phố M đều loạn cào cào, có thể gọi được bác sĩ nào đến thì gọi hết, ngay cả Phó chủ nhiệm đang ăn rượu mừng của con gái cũng đang chạy về đây.

“Chủ nhiệm Vương, bên ngoài lại có một vụ chấn thương sọ não nữa...” Y tá gõ cửa vào, truyền lời lại.

“Đến phòng giải phẫu số ba chờ đi, xem xem bác sĩ Lưu và chủ nhiệm Dương đã kết thúc chưa.” Chủ nhiệm khoa ngoại thần kinh Vương Bình Chi cũng không ngẩng đầu, chuyên chú vào công việc trong tay.

Lúc này lại một cô y tá lảo đảo chạy vào, “Chủ nhiệm, ông, ông đi xem phòng giải phẫu số hai đi ạ, bệnh, bệnh nhân sắp không được rồi ạ.”

Vương Bình Chi sững sờ, “Là cái kia thằng nhóc tóc húi cua sao? Tiểu Trình, cậu đi xem đi.”

Trình Dịch An nhận được mệnh lệnh thì không dám chậm trễ dù chỉ một giây chạy thẳng ra ngoài cửa. Chạy trăm mét mà anh cũng không dám th.ở dốc dù chỉ một chút, vì anh đây là đang chạy đua với thần chết.

*

Vừa vào cửa, trong phòng giải phẫu đã lặng ngắt như tờ.

“Bác sĩ Lưu.” Trình Dịch An đi vào hai bước, nghiêng mắt nhìn biểu thị trên máy kiểm tra triệu chứng bệnh, đã không còn dấu hiệu của sự sống nữa rồi.

“Gãy xương sống diện rộng, tổn thương tủy sống trên, não bộ bị tổn thương nghiêm trọng...” Người đưa tới được một lúc đã sắp không được rồi.

“Thông báo tử vong đi, bên ngoài còn bệnh nhân.”

Lưu Vinh gật đầu, sau đó để y tá thông báo cho bác sĩ khoa chỉnh hình bác sĩ không cần đến nữa, giữ tinh thần tỉnh táo để chuẩn bị làm một cuộc giải phẫu khác.

“Cái thằng chó má kia...” Lúc ra cửa Lưu Vinh còn chửi, người say rượu lái xe là một cậu sinh viên hai mươi tuổi, nghe nói trước đó đã bị thu bằng lái rồi, lúc này cũng không có bằng lái.

Trình Dịch An vừa ra phòng giải phẫu thì bị người đối diện vung tay đấm một cái. Anh che mặt lùi về phía sau mấy bước, người đánh anh bị mấy y tá kéo ra.



“Bác sĩ các người không thẹn với lương tâm à? Người bị hại không cứu lại đi liều mạng cứu kẻ gây họa, đồ chó làm việc lấy tiền...” Sắc mặt người đàn ông cao lớn kia đỏ bừng, chửi ẩm lên với Trình Dịch An.

Vừa nói câu này thì thân nhân bệnh nhân trên hành lang cũng nhao nhao làm loạn cả lên, từng người từng người vây đến bên người Trình Dịch An.

“Nói chứ, chuyển viện quách cho rồi! Còn không hiểu sao, ai có tiền thì chữa trước mà. Đứa cháu trai thứ đáng thương của tôi vừa vào giải phẫu mới nửa tiếng đã tuyên bố tử vong, ai mà ngờ họ lại chịu bó tay. Lại còn cho thân nhân chúng ta kí cam kết nữa, ký xong còn không chữa được.”

Trình Dịch An liế.m máu dính bên miệng, thở dài nói: “Bệnh nhân ở phòng giải phẫu số hai đầu bị đè ép nghiêm trọng, gãy xương sống diện rộng, lúc đưa đến...”

“Mày con mẹ nó đừng nói mấy thứ vô dụng này với ông, ông đây không hiểu, ông đây chỉ biết lúc đưa vào còn sống mà cuối cùng lại bị các ngươi chữa thành chết. Mà lại để chủ nhiệm giải phẫu cho cái đồ dê con khốn kiếp kia, còn cho cháu tao lại là bác sĩ chủ trị...”

Thân nhân vây xem bên cạnh cũng nhao nhao nghị luận, còn có người nhỏ giọng thương nghị chuyện chuyển viện.

“Chuyển viện không hề có chỗ tốt với bệnh nhân, phiền mọi người không nên ồn ào, yên lặng chờ đợi.” Trình Dịch An nói xong thì quay đầu vào phòng giải phẫu, lại đổi quần áo giải phẫu rửa tay lần nữa, sau đó lẩn thẩn đi đoạn đường xa về đến chỗ Vương Bình Chi.

Vương Bình Chi nghe thấy rằng không cứu được người thì hơi tiếc nuối. Lúc ấy có hai bàn giải phẫu bày ra trước mắt ông, anh chọn bàn trong tay này, tuy độ khó của buổi giải phẫu lớn nhưng tỉ lệ sống sót lại cao, đây là cách tốt nhất của ông, cũng là sự lựa chọn duy nhất.

Trình Dịch An làm liên tục không nghỉ cả ngày lẫn đêm gần hai mươi tiếng, mãi đến buổi tối ngày hôm sau mới rảnh một chút.

Lúc anh đi từ phòng giải phẫu thì đã gần tám giờ, bụng trống rỗng, anh tựa người vào tủ quần áo trong phòng thay đồ, trong đầu rối bời.

Đây là lần làm việc lâu nhất kể từ khi Trình Dịch An thực tập, phòng cấp cứu bận đến độ không chỗ đặt chân. Ngay cả Diêu Vũ Thành thuộc khoa hô hấp cũng bị đày đến rửa vết thương. Nghe nói động tác của anh ta quá cẩn thận nên tốc độ rất chậm, còn bị y tá chê bai.

Lúc chuẩn bị nghỉ ngơi thì Trình Dịch An nghe thấy đồng nghiệp bên ngoài nói bệnh viện lên Hot search rồi, anh cũng không rảnh đi xem. Từ việc hôm qua thân nhân làm loạn như thế thì anh đã dự liệu trước được rồi. Mấy năm trước cũng có một vụ tai nạn giao thông tình hình tương tự như thế này, cuối cùng người gây họa sống còn người bị hại thì không cứu được. Thân nhân của người bị hại đứng trước cửa bệnh viện bày linh đường ba ngày, còn đưa người của đài truyền hình đến.

Ngày đầu tiên Trình Dịch An mới vừa vào học thì thầy cũng đã nói, ắt đã làm bác sĩ cứu người, không hỏi thân phận xuất xứ, cứ coi như là người mang tội ác tày trời thì cũng phải cứu sống rồi giao cho pháp luật trừng trị. Bác sĩ chỉ phụ trách cứu người từ tay Tử thần về, không chịu trách nhiệm thẩm phán sinh tử của con người.

Ngủ được hơn hai tiếng thì Trình Dịch An đứng dậy kiểm tra các phòng. Vương Bình Chi lớn tuổi rồi, làm xong giải phẫu thì về nghỉ ngơi, dặn dò anh nhớ để ý kĩ tình hình hậu phẫu.

Anh mới thăm được một bệnh nhân thì vừa ra khỏi cửa đã nghe thấy tiếng ầm ĩ trước mặt.

“Bác sĩ Trình, thân nhân bệnh nhân đang cãi vã bên kia ạ...” Y tá không có cách nào, người trong phòng bệnh đã sắp đánh nhau đến nơi, chỉ có thể tìm người giúp.

Trình Dịch An bước nhanh chạy tới, là thân nhân của người gây họa Lâm Lân và thân nhân của một người bị hại.

Nếu tình hình của Lâm Lân không có gì ngoài ý muốn thì ngày mai đã có thể chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt sang phòng bệnh thường, nên người nhà của cậu ta đến xem tình hình phòng bệnh ra sao. Không ngờ tới người cùng phòng vừa nghe là tên nhóc uống rượu lái xe kia thì sống chết không chịu chung phòng.

Dựa trên nhân chi thường tình* thì cũng có thể hiểu được, nhưng hôm nay khoa nội không còn phòng bệnh dư nào. Cứ coi như là nhà Lâm Lân giàu nứt đổ vách, muốn phòng bệnh riêng đi chăng nữa thì cũng không có có chỗ cho cậu ta biến đi.

Trình Dịch An nuốt một ngụm nước bọt, thứ anh không hiểu nhất đó chính là điều hòa quan hệ giữa người với người. Chỉ có thể bắt đầu trình bày sự thật, tranh thủ sự thông cảm của hai bên, “Bây giờ trong khoa nội đã hết phòng rồi, chúng tôi...”



“Nói thế nào thì chúng tôi cũng không thể chung phòng với tội phạm giết người được, bệnh viện các người nên đuổi thằng đó ra đi. hại hai mạng người mà còn mặt mũi sống à. Nghe nói được chủ nhiệm ra tay cứu chữa nhỉ, nhà chúng tôi thì là phó chủ nhiệm làm, cũng không biết có di chứng gì không ấy chứ.”

“Cái này thì ông cứ yên tâm, giải phẫu không có vấn đề gì cả, tôi...”

“Cậu là bác sĩ hay y tá?” Người nhà bệnh nhân đột nhiên đặt câu hỏi, nhìn chằm chằm Trình Dịch An, “Còn trẻ như vậy, chắc là thực tập hả? Để chủ nhiệm các cậu đến đây, tôi không nói với cậu.”

“Chủ nhiệm của chúng tôi không ở đây, có chuyện gì thì tôi có thể chuyển lời thay được.”

“Đổi phòng bệnh, chúng tôi không thể ngu người ở chung phòng với loại người này được.”

“Nhưng thật sự thì không còn phòng bệnh thừa nào đâu ạ.” Khoa nội đã phải thêm giường trên hành lang đến nơi rồi, có khoa ngoại thần kinh bọn họ còn bình thường.

“Vậy chúng tôi chuyển viện thôi, Thành phố M có nhiều bệnh viện như thế, cũng không nhất định cứ phải chữa ở chỗ các người!”

“Được đấy, chuyển viện đi.” Lương Dao vừa đến văn phòng đã nghe nói rằng Trình Dịch An bị kéo qua để giải hòa mâu thuẫn, vội đến mức không kịp lấy áo blouse đã chạy đến đây.

Người thân bệnh nhân thấy lại có bác sĩ đến cửa, thái độ còn cứng rắn như vậy, hơi giật mình một chút.

“Lấy tình hình của con trai nhà ông ấy mà, ký giấy cam đoan đi, nếu trên đường chuyển viện xảy ra bất cứ vấn đề gì thì chúng tôi cũng không chịu trách nhiệm. Chỉ cần ông ký xong rồi nói một câu muốn đi chỗ nào, tôi sẽ tìm xe cứu thương đưa ông đến đó ngay!” Lương Dao hai tay đút túi, tóc buộc sau gáy nhìn vô cùng già dặn, tư thế lại rất dọa người.

Bác sĩ nữ miệng lưỡi sắc bén này khó chơi hơn Trình Dịch An nhiều. Trong lúc nhất thời người nhà bệnh nhân nói không nên lời, chỉ có thể tiếp tục màn “không thể ở chung với tội phạm giết người“.

Người nhà Lâm Lân đứng bên cạnh thở dài, trong đó có một người ông lão tóc hoa râm đột nhiên cúi đầu chín mươi độ, “Tôi thay mặt xin lỗi thằng cháu trai không nên thân kia... Ông yên tâm, sẽ không gây thêm bất kì phiền phức nào cho nhà ông cả. Đến lúc đó chúng tôi sẽ kéo màn giường lên, cam đoan để mọi người mắt không thấy tâm không phiền.”

“Còn có một biện pháp.” Lương Dao chỉ chỉ ngoài cửa, “Có nhiều phòng phải thêm giường ngoài hành lang lắm đấy.”

“Dựa vào cái gì mà chúng tôi phải đi chứ, nếu ở hành lang thì cũng là thằng nhóc kia ở hành lang.”

Lương Dao nhún vai, “Là mấy người ghét người ta chứ người ta có ghét mấy người đâu.”

Trình Dịch An ra hiệu cho y tá lôi Lương Dao đi. Từ lúc vào bệnh viện đến giờ anh chưa thấy cách điều hòa mâu thuẫn thế này bao giờ, đây không phải là thêm dầu vào lửa sao...

Anh lại phí miệng lưỡi cả nửa ngày trời, dốc hết lời của cả tháng này mới miễn cưỡng khiến cho người thân bệnh nhân đồng ý chung phòng bệnh với Lâm Lân, đồng thời hứa hẹn nếu có phòng bệnh trống sẽ cho họ chuyển sang.

Trình Dịch An về văn phòng, dựa vào ghế ngẩn người, anh cảm thấy nửa giờ vừa rồi trong phòng bệnh kia còn mệt hơn hai buổi giải phẫu nữa.

Anh lấy cục sạc trong ngăn kéo ra c.ắm vào điện thoại, nghĩ nghĩ rồi nhắn tin cho Sở Thanh.

Trình Dịch An: Ngày mai có rảnh không?
Chương trước Chương tiếp