Bác Sĩ, Kê Cho Tôi Ít Thuốc

Chương 32



Sở Thanh chạy vào nhà vệ sinh gội đầu hai lần mới miễn cưỡng làm cho nó thẳng lại một chút chút, cũng chỉ vẻn vẹn một chút chút mà thôi.

Cô nhìn xem kiểu tóc chẳng khác gì Kim Mao Sư Vương[1] trong gương, bỗng nhớ đến hồi mầm non, lúc trước khi lên sân khấu bị cô giáo “điều khiển” như thế nào.

[1] Tạ Tốn, hiệu Kim Mao Sư Vương, là một nhân vật trong tiểu thuyết “Ỷ Thiên Đồ Long ký” của nhà văn Kim Dung.

Lúc ấy mỗi lần đến hội diễn văn nghệ là cô giáo phụ trách tết tóc cho mấy cô bé sẽ chia đống tóc thành mấy phần, sau đó phun keo xịt tóc lên rồi chải từ phần đuôi tóc, khiến cho chiếc đuôi sam bồng bềnh hơn. Thế nên khi về nhà gội đầu thì vô cùng đau khổ, một đầu tóc dính đầy keo xịt tóc rối lộn tùng phèo. Sở Thanh nghi ngờ rằng việc mình bắt đầu bị hói dần đi là bắt đầu từ chuyện đó.

Bữa sáng là do Trình Dịch Sênh đưa tới, còn cơm trưa phải đến phòng ăn để ăn.

Sở Thanh miễn cưỡng chải tóc thuận xuống, sau đó túm lấy Trình Dịch An định vị hướng phòng ăn cho cô đi. Trên đường đi gặp được hai thím nọ, lúc thấy cô đều cười một cái gọi cô là cô Sở. Điều này cũng khiến Sở Thanh tương đối yên lòng, vừa nãy khi thấy hai thím vô cùng nhiệt tình từ đằng xa xa là cô đã sợ rằng họ sẽ thốt ra một câu, “Nhị phu nhân“.

Lúc đến phòng ăn thì ông nội Trình đã đến rồi, Sở Thanh ngồi phía bên tay phải Trình Dịch An, ngồi đối diện Trình Dịch Sênh.

“Tiểu Tùng còn chưa thay quần áo à?” Ông cụ hỏi Trình Dịch Sênh.

Trình Dịch Sênh nhìn đồng hồ, mười một giờ năm mươi phút trưa, “Hôm qua em ấy ngủ muộn, lập tức tới ngay thôi ạ.”

Quy củ của nhà họ Trình là đúng mười hai giờ ăn cơm, có rất ít người đến trễ.

“Tóc này của em dâu...” Sao Trình Dịch Sênh cứ càng nhìn càng cảm thấy kỳ quái, một cô gái trẻ trung hai mươi mấy tuổi mà lại đi làm kiểu tóc của mấy người năm mươi, “Không đẹp bằng bím tóc nhỏ đâu.”

Trình Dịch An nghe xong thì nghiêng đầu nhìn Sở Thanh, dường như muốn khoe khoang kĩ năng tết tóc thần thánh của mình.

“Ông ạ.” Lê Tùng đi dép lê bước vào từ cửa hông, dùng dây buộc tóc tùy ý buộc búi tóc hình viên thuốc lỏng lẻo. Cô ấy mặc áo khoác lông, phần cổ chiếc áo ngủ bằng nhung màu hồng bên trong còn lộ ra ngoài.

“Ngồi đi cháu, đây là bạn gái của Tiểu An, hôm qua cháu về muộn nên không gặp được.” Ông nội Trình động đũa trước, giới thiệu Sở Thanh bên người cho Lê Tùng biết.

“Em dâu!” Lê Tùng vô cùng kích động, cô ấy có nghe nói Sở Thanh và Trình Dịch An là bạn học thời cấp ba, giờ được gọi một người lớn hơn mình mấy tuổi là em dâu, cảm giác được hời này vô cùng sảng khoái.

Sở Thanh bị một câu “em dâu” này làm sững sờ, cô nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng hỏi một câu: “Tôi phải... Gọi chị dâu sao?”

Phong cách ăn mặc của Lê Tùng chẳng khác gì sinh viên đại học, cô mở không nổi miệng.

“Không cần không cần, gọi Lê Tử này, hay là Tùng Tùng gì đó... Tùy cô gọi mà.” Lê Tùng chỉ đơn giản là muốn được hời thôi, cũng không thèm để ý bối phận. Cô ấy uống một ngụm nước canh Trình Dịch Sênh đưa đến, sau đó sờ lên tóc mình rồi hỏi Sở Thanh, “Tóc này của cô là tóc uốn công chúa[2] hay là tóc uốn Mạch Tuệ[3]?”

[2] Là một kiểu tóc siêu cuộn sóng, là kiểu thường thấy của các cô gái

[3] Thuộc về một kiểu uốn tóc, do người tạo hình căn cứ theo hiệu quả sau uốn tóc hoặc thủ pháp khi uốn tạo thành.

Người cả nửa năm chưa đi tiệm cắt tóc như Sở Thanh bị câu hỏi này của cô ấy làm bối rối một lúc, nghe cái tên cô ấy thốt ra có vẻ chuyên nghiệp hơn cái cái tên “đầu Kim Mao Sư Vương” mà mình gọi.

“Anh ấy uốn cho tôi đấy...” Sở Thanh liếc mắt Trình Dịch An, tức giận nói.

“Ông ơi ông nhìn kìa, Tiểu An mới ra ngoài có mấy ngày chứ, mà đã học được tay nghề này nữa! Lát nữa cũng để nó uốn cho ông, ăn Tết cũng hết sức mới mẻ.” Trình Dịch Sênh thiếu chút nữa là nghẹn vì cười. Trước đây lúc không có bạn gái thì cậu em trai này của anh ta ngoài uống trà thì chỉ có đánh cờ, giờ lấy có bạn gái rồi thì có vẻ sở thích cũng biến hóa không ít.

Ông nội Trình cứ tưởng là thật, liên tục nói mình tuổi cao rồi làm kiểu tóc ấy thì ra trò trống gì.

Lê Tùng cười toét miệng nói rất đẹp, bị Trình Dịch Sênh túm lấy búi tóc hình viên thuốc trên đỉnh đầu, “Đẹp thì tối về anh làm cho em.”

“Thôi, thổi bỏ đi...” Lê Tùng che đầu mình, “Tóc này của em đáng tiền lắm đấy, anh đừng có mà làm tổn thương nó.”

Trong cả bữa cơm, mái tóc kia của Sở Thanh được cue đến vô số lần. Cô còn ngây thơ tưởng rằng gia đình truyền thống như nhà họ Trình ăn cơm không nói chuyện, thế nhưng cô sai rồi... Bầu không khí trên bàn cơm vô cùng sôi nổi, một mình Lê Tùng cũng có thể tấu đơn hơn hai mươi phút, làm ông nội Trình vui vẻ đến mức cầm đũa không vững.



Trình Dịch An ăn cơm xong thì đến bệnh viện, xế chiều hôm nay anh còn phải đi khám bệnh với chủ nhiệm.

“Chiều nay em đến công ty không?” Trình Dịch An nhớ cô không biết đường, hơi bận tâm.

“Không đi, em viết xong thì gửi thẳng qua là được rồi...” Bản thảo cuối cùng trong tay Sở Thanh hạn là đến tối nay, mà cô mới viết một nửa.

Cái chứng kéo dài này là tật xấu từ bé. Từ lúc học tiểu học đã thế, chưa đến khai giảng thì nhất định Sở Thanh sẽ không thèm lật bài tập hè ra. Bây giờ đi làm rồi, tất cả nhiệm vụ cũng vẫn kéo dài đến lúc không thể kéo dài nữa mới bắt tay vào làm.

“Rảnh quá thì dạo chơi đâu đó đi, đằng sau có vườn hoa nhỏ đấy.” Trình Dịch An chỉ chỉ ngoài cửa sổ, “Từ chỗ này ra ngoài, rẽ phải đi về phía trước một chút là chỗ ở của anh cả. Nếu em chán quá thì có thể tìm Lê Tùng, lạc đường thì cứ gọi thẳng cho cô ấy... Gọi thẳng cho anh cả.” Lê Tùng cũng chẳng giỏi nhận đường, xém chút nữa là anh quên.

Sở Thanh không ngừng gõ bàn phím trong tay, nghe thấy Trình Dịch An lải nhải liên miên thì cũng không buồn nghe, đặt máy tính sang một bên ghế sô pha.

“Em biết rồi, sao hôm nay anh nhiều lời thế?” Cô lấy áo khoác treo trên kệ xuống cho Trình Dịch An mặc vào, còn không có quên s.ờ soạng một cái lên eo anh, “Có phải lâu lắm rồi anh không tập thể hình rồi không?” Thịt trên bụng mềm đi không ít.

“Em nói xem?” Suốt ngày ru rú trong phòng từ sáng đến tối với Sở Thanh, không rời nhà lấy một giây, thế nên anh cũng chẳng đến phòng tập thể hình. Có vẻ thịt của Trình Dịch An rất thỏa mãn, cơ bắp bắt đầu mất dần đi.

“Đồng chí, thế này là không được đâu. Anh còn chưa kết hôn mà đã béo lên hai ba mươi cân, sau này em phải suy nghĩ kĩ càng mất thôi...” Ai cũng nói đàn ông kết hôn rồi sẽ béo ra, thế nhưng chưa từng nghe nói đến chuyện chưa kết hôn đã béo.

Trình Dịch An lấy khăn quàng cổ trong tủ quần áo ra đưa cho Sở Thanh, ra hiệu cô đeo lên cho mình.

Sở Thanh hơi nhón chân lên, quàng khăn lên cổ anh, cuối cùng còn níu lấy vành khăn kéo xuống phía dưới cổ Trình Dịch An một cái, rồi hôn lên mặt anh.

Trình Dịch An bĩu môi, vừa định cúi đầu hôn xuống thì lại bị Sở Thanh đẩy ra.

“Giữa ban ngày mà hóa thú gì, đi nhanh lên.”

Vừa ra ngoài được hai bước, cô lại bị Trình Dịch An túm lại.

“Bạn năm nay ba tuổi đấy à? Hả bạn học nhỏ Trình Dịch An.” Quần áo cần người ta mặc cho, khăn quàng cổ cũng muốn người ta quàng cho, giờ đến cúc áo cũng không tự cài vào được.

Sở Thanh cài cúc áo theo thứ tự cho anh xong xuôi, hai tay níu lấy áo khoác Trình Dịch An không buông tay. Cô vòng tay qua eo Trình Dịch An, ngẩng đầu hôn một cái cái lên cằm anh, sau đó ngạc nhiên nói: “Trời má, giờ đến cả cằm cũng hai ngấn rồi này!”

Vừa hôn xong là Sở Thanh buông tay chạy luôn, không chú ý tới sắc mặt xám ngắt của Trình Dịch An.

Trình Dịch An đưa tay v.uốt ve nơi cằm mình, sau đó lục lọi cả phòng để tìm gương...

Cả một buổi chiều, từ đầu đến cuối Sở Thanh chỉ lo dúi mặt vào máy tính, đến mức hoa mắt chóng mặt, ngón tay gõ chữ cũng không còn được nhanh nhẹn nữa.

Cô viết xong bản thảo về món đồ rồi gửi cho phía thương nghiệp sản phẩm bên kia, sau đó khép máy tính lại đi ra ngoài.

Lúc này đã sắp điểm năm giờ rồi, mặt trời bắt đầu xuống núi, kéo theo sắc trời dần dần tối đi.

Theo lý thuyết thì giờ phút này hẳn phải là lúc đùa vui ồn ào nhất, nhưng ở nhà họ Trình thì lại vô cùng thanh tịnh, gần như không nghe được tiếng xe cộ qua lại và những âm thanh huyên náo bên ngoài.

Như trước đây, thì đằng sau cửa sau là phố đồ ăn bình dân nên cũng sẽ truyền đến ít nhiều những tiếng ồn ào. Nhưng hôm nay bởi sắp sửa đến Tết xuân, các nhà buôn bán nhỏ và những người bán hàng rong đều đã về nhà ăn Tết, vậy nên trong ngõ nhỏ cũng không còn khách qua lại nữa.

Lúc này Sở Thanh đã hoàn toàn quên mất con đường mà lúc trưa Trình Dịch An đã nói. Cô đi dép lê kéo lệt xệt, trong tay cầm một chiếc ly giữ nhiệt, thấy ở đằng xa xa là những tán cây nhẵn bóng, cô thầm nghĩ ấy chính là vườn hoa nhỏ trong lời Trình Dịch An.

Đi vào nhìn quanh thì có vẻ là một nơi ở khác, không có chút liên quan nào đến hai chữ vườn hoa cả.

Ông nội Trình ngồi cạnh bàn đá đọc sách, cảm giác mơ hồ rằng có người đi vào thì ông gọi vọng một tiếng về phía cổng, “Tiểu Sở?”

“Dạ, ông ạ...” Sở Thanh vốn muốn rời đi, nhưng nghe thấy giọng ông cụ thì lại quay người lại.



“Sao thế, không tìm được đường à?” Ông nội Trình ra hiệu cho cô ngồi xuống, chỉ ấm trà đặt bên cạnh để cô tự rót nước uống.

Sở Thanh gãi đầu một cái, “Nhà của ông đúng là khá khó nhận diện ạ.”

“Đi nhiều là thành quen thôi, lúc Tiểu Tùng mới đến cũng thế. Có hôm thằng cả không nhà nên, đêm hôm khuya khoắt con bé Tiểu Tùng ngồi xổm ở ngoài nhà ông khóc bù lu bù loa. Ông ra ngoài hỏi thử thì con bé nói là không tìm thấy đường về đâu cả.” Ông nội Trình uống một ngụm nước, “Tiểu An nói, sau này hai cháu kết hôn rồi sẽ ở căn hộ nhỏ kia à?”

“Ở đó khá gần bệnh viện ạ.” Sở Thanh không biết Trình Dịch An đã nói gì với ông, chỉ có thể thuận theo lời ông cụ mà nói.

“Cũng gần công ty cháu đúng không?” Ông nội Trình cười cười, đưa tay đặt bên điện thoại Sở Thanh gật đầu một cái nói, “Người trẻ tuổi các cháu còn thích đặt đồ ăn ngoài nữa, nhưng không đặt đến nơi này được.”

“Vâng, nơi này yên tĩnh ạ.”

“Đến Tết thì về nhiều một chút, mấy căn phòng ngày nào cũng có người đến quét dọn cả. Mà thuận tiện... Cháu ngồi đây chờ nhé.” Sau khi ông nội Trình nói xong thì đặt cuốn sách trong tay xuống vào phòng, qua một lúc thì ông cầm một chiếc gỗ hộp ra rồi đưa cho Sở Thanh.

Bề mặt hộp gỗ bóng loáng không dính nước, phía trên còn khắc hình long phượng.

“Mở đi cháu.”

Sở Thanh mở chiếc hộp nhỏ ra, bên trong có một chiếc vòng tay bằng vàng, khắc lên đó cũng là hình ảnh long phượng trình tường.

“Đây là của hồi môn mà bà nội Tiểu An cho, một vàng một bạc, cái bằng bạc Tiểu Tùng đã nhận lấy rồi. Cũng không phải phải là do ông thích đứa tôn tử út hơn đâu, mà là vì chiếc vòng tay này Tiểu An đã bắt lấy lúc chọn đồ vật đoán tương lai, nên ông nghĩ giữ lại cho vợ tương lai của thằng bé...”

Ông nội Trình nhớ đến chuyện xưa, bắt đầu kể lại như chiếc máy hát được bật, “Ông còn nhớ lúc thằng cả chọn đồ vật đoán tương lai thì bắt đầu chiếc gối kê bắt mạch. Còn mấy năm sau thì Tiểu An lại chọn chọn lựa lựa mãi trong một đống đồ đó, cuối cùng mới cầm lấy chiếc vòng tay này. Ba nó còn thả cái gối bắt mạch trước mặt nó, thế là tên nhóc này ngại nó cản đường mình, đá phăng đi.”

Sở Thanh nắm chiếc vòng tay vàng kia vuốt vuốt, dường như có thể nhìn thấy được dáng vẻ hai mươi mấy năm trước của Trình Dịch An, và trong nắm tay núc ních thịt là chiếc vòng này.

“Quả nhiên, thằng cả thì thực sự nối đường ông đi học y. Còn Tiểu An thì không, từ năm cấp hai đã nháo nhào đòi học tài chính. Mà sau khi bà nội thằng bé đi rồi thì ông lại càng thấy vô cùng mâu thuẫn, ông cảm thấy một đời hành y chữa bệnh của mình ấy à, kết quả là đến cả bà nội thằng bé cũng không giữ được nổi...”

“Khi đó người bạn già của ông nói, lúc chọn đồ vật đoán tương lai lại bắt phải đồ của con gái, xem ra đứa nhỏ này trưởng thành rồi sợ là sẽ chìm đắm vì một cô gái. Quả đúng là một kẻ si tình...” Ông nội Trình cười cười lắc đầu, “Hết thảy cũng đã kết thúc rồi, thật tốt.”

Sau khi ông cụ nói xong thì đứng dậy, chuẩn bị về phòng, vừa rồi nhắc đến người bạn đời già của mình nên tâm tình cũng sa sút đi không ít.

Cuốn sách trong tay ông cũng không biết đã lật đi lật lại bao lần rồi, trang sách ố vàng, nhưng vẫn giữ gìn cẩn thận, sau khi khép sách lại rồi thì cẩn thận đặt cạnh góc để đè lại cho bằng phẳng.

Ông cụ đưa tay vẫy gọi một thím nọ cách đây không xa, “Được rồi, để ông bảo thím Lưu đưa cháu về nhé. Tính thời gian ra thì lát nữa là Tiểu An về rồi, thằng nhóc này về mà không thấy cháu đâu kiểu gì cũng vội vội vàng vàng cho xem.”

Lúc ông nội quay người vào phòng rồi, dường như Sở Thanh nghe thấy ông hát câu hát nào đó, có vẻ là một điệu hát kinh kịch dân gian, không nghe rõ lắm. Mà ở nơi sân nhà cũ kỹ, cổ xưa này thì làn điệu của câu hát kia càng lộ rõ vẻ hàm súc.

Trong lúc nhất thời, Sở Thanh bỗng thấy hơi xúc động, nghe thấy tiếng thím Lưu gọi, cô mới hồi thần quay người đi ra khỏi nơi này.

Đi một hồi thì về đến căn nhà, đúng lúc đụng phải Trình Dịch An đang vội vã đi ra ngoài.

“Sao hôm nay anh về sớm thế?” Sau khi Sở Thanh chào thím Lưu rồi, cô nắm tay Trình Dịch An về phòng, “Vừa nãy em ở chỗ ông nội.”

Trình Dịch An gật đầu, ban nãy khi nhìn thấy thím Lưu là trong lòng anh đã tự thấu. Anh đúng là đã đánh giá cao năng lực nhận đường của Sở Thanh rồi, đừng nói là chỉ dựa vào miệng mà có thể chỉ đường được cho cô; cứ coi như là dẫn cô đi hai lần thì cũng chưa chắc cô đã nhớ nổi. Cô có thể đi quá hai nhà mà chạy đến nhà của ông nội cũng không có gì kì lạ.

Anh nhìn thấy hộp gỗ trong tay Sở Thanh, cầm lấy mở ra liếc mắt nhìn, sau đó rất nhanh đã khép lại đưa cho cô, nói: “Giữ cẩn thận.”

Sở Thanh gật đầu, cầm hộp bỏ vào phòng. Lúc cô ra thì cảm thấy trong không khí phảng phất một hương vị hết sức quen thuộc. Cô chạy đến bên cạnh Trình Dịch An, dạo vòng quanh người anh nửa vòng, mũi không ngừng hít hít ngửi vào.

“Anh thành thật khai báo đi, có phải anh ăn chấm ăn trộm bún thập cẩm cay sau lưng em không!” Mùi hương cực cay của xương canh này Sở Thanh tuyệt đối không ngửi sai được, là món mà cô nhớ thương bao ngày, là hương vị xuất hiện vô số lần trong giấc mơ.

Trình Dịch An cười cười lấy cái hộp đóng gói ở đằng sau ghế sô pha, chọc một cái vào chóp mũi cô, cười nói: “Mũi cún.”
Chương trước Chương tiếp