Bác Sĩ, Kê Cho Tôi Ít Thuốc

Chương 5



“Không phải, vừa rồi cậu...” Sở Thanh còn muốn hỏi lại cho rõ ràng, lời còn chưa nói hết thì Trình Dịch An ở bên cạnh đã một mình ra khỏi cửa rồi. Dưới sự ra hiệu của Lâm Tương, cô co cẳng đuổi theo anh.

“Nhà nào thế?” Trình Dịch An nghe thấy tiếng bước chân phía sau mình thì dừng lại.

Sở Thanh chỉ chỉ bên phải, “Ngay, ngay tòa nhà kia kìa.” Quãng đường cách nhà của Lâm Tương không đến nửa phút, khoảng cách thẳng tắp còn không đến hai mươi mét.

Mặc dù chỉ bước hai bước là đến nhưng Trình Dịch An vẫn kiên trì đưa cô xuống dưới tầng. Mười phần tri kỉ cùng chờ thang máy với cô, mãi cho đến khi cửa thang máy khép lại rồi anh vẫn không rời đi.

Trong lòng Sở Thanh đắn đo không biết nên mời anh vào nhà mình ngồi chút không, nhưng cuối cùng cũng không nói ra miệng.

Sau khi Sở Thanh vào thang máy rồi, Trình Dịch An quay người ra khỏi chỗ cửa, trầm ngâm nhìn chằm chằm lên trên. Thẳng đến khi đèn tầng mười hai sáng lại anh mới rời đi.

Về đến nhà, Sở Thanh lấy điện thoại di động ra sạc pin, sau đó vùi mình ở ghế sô pha ngẩn người. Nhìn bộ phim tình cảm trên TV, cô đột nhiên nhớ tới câu Lâm Tương đã hỏi mình: Còn có suy nghĩ gì với Trình Dịch An không?

Nói không thì sợ là giả dối, từ lần đầu tiên gặp anh trong bệnh viện, trong lòng Sở Thanh đã rối như tơ vò rồi. Nhưng nếu để cho cô mặt dày như thớt giống trước kia mà theo đuổi Trình Dịch An thì cô không thể nào làm được nổi...

Nếu để Trình Dịch An theo đuổi mình... Vừa nghĩ đến cảnh tưởng đó cả người Sở Thanh đã nổi đầy da gà. Trình Dịch An mà mặt dày theo đuổi cô thì chắc chắn là do học y nhiều quá làm đầu óc u mê tăm tối.

Dũng khí và cả bốc đồng của thời niên thiếu giờ đã không còn nữa rồi. Trước kia Sở Thanh cứ tưởng rằng mình chỉ muốn tìm một người nào đó mà tạm bợ trôi qua nửa phần đời còn lại mà thôi. Nhưng nào ngờ Trình Dịch An vừa xuất hiện, lại giống như thể có người dùng lông vũ mà cào qua lòng cô vậy, ngứa đến mức không thể chịu nổi.

Chuông điện thoại reo lên, Sở Thanh thở dài, không tình nguyện mà ngồi dậy từ ghế sô pha. Chậm chạp đến chỗ sạc xem xem, là điện thoại của cấp trên Triệu Tư Phàm.

Sở Thanh cô bình thường có thể gửi tin nhắn thì tuyệt nhiên không chịu gọi điện thoại. Lúc này nhìn thấy nút kết nối thì khiếp đảm cực kì. Tự xây cho mình một lớp tâm lí phòng thủ xong, khẽ cắn môi nghe: “Alo? Chị Phàm ạ?”

“Tiểu Sở, gửi số CMND cho chị, để chị đặt phòng khách sạn trước cho mấy đứa.” Việc xây dựng đoàn đội* đều do một tay Triệu Tư Phàm xử lí, đã trễ thế này rồi mà còn đang liên hệ với khu du lịch bên kia giữ phòng cho.

*团建: (là kiểu thế này) Công ty tổ chức các chuyến đi nhóm và xây dựng đội ngũ, cam kết đào tạo ý thức, danh dự tập thể của các nhân viên. Để làm cho nhân viên quen thuộc hơn với các nguồn lực và kinh doanh hiện có của công ty, hiểu được công việc hàng ngày của các bộ phận khác trong công ty, tăng cường giao tiếp và trao đổi giữa các bộ phận và phòng ban, đồng nghiệp với đồng nghiệp, tăng cường sự đoàn kết của công ty. Đồng thời, sắp xếp các nhiệm vụ công việc của công ty trong nửa cuối năm và làm việc cùng nhau để đạt được mục tiêu cuối cùng.

Sau khi cúp điện thoại rồi, Sở Thanh nhắn CMND của cô cho cô ấy.

Phía bên kia nhắn một biểu tượng “OK”, năm phút sau, Triệu Tư Phàm lại nhắn một tin khác đến.

Triệu Tư Phàm: Chị nhớ em và Tiểu Vương đều thuộc khóa này mà, sao em lại lớn hơn cô ấy hai tuổi lận thế?

Sở Thanh: Thành tích không tốt nên bị lưu ban ạ.

Triệu Tư Phàm ở bên kia nhắn một biểu tượng haha sang, cũng không truy hỏi thêm nữa, chỉ dặn dò cô mau chóng làm cho xong công việc của mình.

Những ngày này cả bộ phận đều rất bận rộn, cuối năm có ngày 11/11*, hai hai lại còn thêm tiết đồ tết nữa. Riêng khoản quả hạch thôi cô đã ăn không dưới mười nhãn hiệu rồi.



*11/11: Ngày lễ độc thân hay Quang côn tiết là một ngày lễ mua sắm phổ biến với người trẻ Trung Quốc nhằm tôn vinh niềm tự hào là người độc thân. Ngày 11 tháng 11 được chọn bởi vì số “1” gợi nhắc đến một cá nhân hãy còn đơn thân.

Thức thâu để chạy deadline xong một bài kiểm tra đánh giá thì đã là bốn giờ sáng rồi, cô nằm trên giường vật vã mãi mà không tài nào ngủ yên được. Vất vả mãi mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, cảm giác còn chưa được một lúc đã nghe thấy tiếng chuông báo thức rồi. Sở Thanh tắt báo thức đi, cũng không biết là trôi qua bao lâu cô mới đột nhiên bừng tỉnh, lúc này đã là tám rưỡi.

Buổi sáng hôm nay có cuộc họp thường kì của bộ phận, không thể đến muộn được. Cô thoa qua một lớp kem nền, ngay cả lông mày còn chưa kịp vẽ đã vội ôm laptop chạy ra ngoài.

Ra khỏi tiểu khu đến ngã tư, Sở Thanh vừa chuẩn bị chạy nước rút một trăm mét thì phía trước đột nhiên có một chiếc xe dừng lại, ngăn lối đi của cô.

Trình Dịch An chậm rãi hạ cửa sổ xe xuống, hỏi: “Đi đâu thế?”

“Đi làm.” Sở Thanh hơi nóng nảy, cô cúi đầu nhìn đồng hồ, còn mười phút.

“Tôi đưa cậu đi, lên xe.” Trình Dịch An ngồi ở ghế lái vẫy vẫy tay với cô.

Sở Thanh cau mày, liên tục từ chối: “Không cần không cần, ngay phía trước đây luôn, lập tức đến ngay.” Cô thấy Trình Dịch An còn muốn kiên trì thì giậm chân một cái, ghét bỏ nói: “Chiếc xe này của cậu còn chả nhanh bằng hai cặp giò của tớ ý chứ. Không thèm nghe cậu nói nữa đâu, sắp muộn đến nơi rồi đây này.”

Không đợi Trình Dịch An mở miệng, Sở Thanh đã chạy không thấy tăm hơi đâu nữa rồi. Trình Dịch An nhìn dáng vẻ sốt ruột vội vàng của cô, tay vịn trên bảng chỉ đường cúi đầu cười cười, rồi quay đầu lái về phía bệnh viện.

Sở Thanh gắng sức chạy dọc theo con đường, rốt cuộc cũng đến được phòng họp trước chín giờ. Vừa vào cửa đã bị Triệu Tư Phàm túm cổ lôi ra vẽ lông mày cho, Sở Thanh vừa đứng đối diện gương tô vẽ hai cái thì chiếc bút kẻ lông mày trong tay đã bị người ta giật lấy.

“Chậm như rùa, để chị.” Triệu Tư Phàm lưu loát vẽ mày cho cô, tô phấn mắt, đánh má đỏ... Cuối cùng còn rất gọn ghẽ mà tạo khối mũi cho cô.

Một loạt động tác này khiến cho Sở Thanh cũng thấy choáng váng, cô nhìn nhìn gương, khuôn mặt cô trong tấm gương cứ như thể dùng axit hyaluronic* vậy, vẻ mặt tốt hơn nhiều so với lúc sáng sớm.

*Axit hyaluronic là chất có sẵn trong cơ thể, được tìm thấy ở nồng độ cao nhất trong chất lỏng ở mắt và khớp. Axit hyaluronic do vi khuẩn trong phòng thí nghiệm tạo ra được sử dụng làm thuốc​​.

Axit hyaluronic được dùng trong các cuộc phẫu thuật mắt nhất định bao gồm cắt bỏ đục thủy tinh thể, ghép giác mạc và sửa chữa võng mạc bị nứt cùng các thương tích mắt khác. Axit hyaluronic được tiêm vào mắt để giúp thay thế chất lỏng tự nhiên.

Axit hyaluronic cũng được sử dụng như một chất làm đầy môi trong phẫu thuật thẩm mỹ. ()

“Vừa rồi lúc em đi vào chị còn cứ tưởng là bệnh nhân ở bệnh viện sát vách chạy đến cơ đấy, quầng thâm mắt sắp rơi xuống đất đến nơi rồi.” Triệu Tư Phàm thỏa mãn nhìn gương mặt của Sở Thanh, sau đó gọi cô đi vào.

Cuộc họp diễn ra trong nửa tiếng, Sở Thanh một tay nâng đầu một tay ghi chép lại cuộc họp. Nghe thấy hai chữ tan họp thì lập tức đứng dậy chạy đến nhà vệ sinh. Hôm qua ngủ không ngon nên đầu đau đến độ buồn nôn, nôn khan một lúc mà cũng chẳng nôn ra thứ gì cả.

“Đi bệnh viện xem xem sao đi, cho em nghỉ một ngày đấy.” Lúc họp Triệu Tư Phàm đã thấy sắc mặt Sở Thanh không tốt rồi, nếu không phải bình thường đứa trẻ này sống như ni cô thì cô ấy đã nghĩ trận nôn ọe bất đắc dĩ này là do mang thai rồi.

“Cảm ơn chị Tư Phàm ạ...” Sở Thanh nhấp một hớp nước lạnh, cố nén sự buồn nôn nơi ngực xuống.



Triệu Tư Phàm vỗ vỗ lưng cô, “Cảm ơn cái gì, em không đến thì có thể thôi, nhưng mà bản thảo trong tay em thì trước xế chiều ngày mai nhất định phải nộp lên đấy.”

Sở Thanh đau khổ mà cười cười, đàng hoàng gật đầu. Cô ôm laptop đi bộ đến bệnh viện, lấy số xong thì đi lên tầng tìm phòng.

Nhìn bác sĩ và một đám người mênh mông trong phòng, cô yên lặng lui ra ngoài, ngồi bệt dưới đất bật laptop lên gõ bàn phím.

Đồ ăn vặt lần này trước đây cô đã thử rồi, là cái loại mà... ăn một lần là không muốn ăn lần thứ hai. Sở Thanh vắt hết dịch não ra, chọn được xương từ trong trứng gà là chuyện cô rất ư am hiểu, nhưng quả thực muốn lấy được ưu điểm bên trong đống khuyết điểm ra thì đúng là làm khó cô rồi.

“Ài, cô gái nhỏ này là lập trình viên à?” Sau khi Lý Tông Hải xem xong cho bệnh nhân cuối cùng thì đi ra từ phòng mạch, nhìn thấy Sở Thanh cách đó không xa, vừa cười vừa nói.

Trình Dịch An đứng một bên híp mắt lại, nhìn chằm chằm cái cục màu trắng trên mặt đất cách đây không xa kia. Có ghế không ngồi lại đi ngồi dưới đất. Anh cau mày gọi: “Sở Thanh?”

Sở Thanh đang đeo tai nghe, hoàn toàn không nhận ra có người đang gọi mình.

Trình Dịch An để Lý Tông Hải đi trước, còn mình thì mau chóng lại gần cô. Anh một phát lấy tai nghe của Sở Thanh ra, sau đó túm lấy cánh tay kéo cô từ dưới đất dậy.

“Ai u, cẩn thận máy tính của tôi đó nhé...” Sở Thanh cẩn thận che chở trong ngực chiếc bản thảo viết được một nửa của mình, không vui ngẩng đầu lên nhìn Trình Dịch An. Còn chưa mình đầy khí phách được nửa giây, vừa chạm phải ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người ta của anh cô đã sợ vỡ mật rồi, rụt cổ lại không nói một lời.

“Ở đây làm gì?” Trình Dịch An hỏi.

“Xem bệnh chứ gì nữa!” Sở Thanh cúi đầu đi tìm đơn đăng kí của mình, sờ sờ mấy cái túi trên người mà không thấy đâu cả.

Trình Dịch An thở dài, ngồi xổm xuống nhặt tờ giấy cô dùng để đựng vỏ quýt trên đất, bất đắc dĩ nói: “Ở đây này...”

Sở Thanh hơi xấu hổ, đoạt đồ trong tay anh, ném vỏ quýt vào thùng rác, phủi phủi đơn đăng kí. Nghiêng đầu thấy trong phòng khám không còn ai, vừa định đi vào thì đã bị Trình Dịch An cản lại.

“Đi đâu thế?”

“Ai u, đầu tớ đau mà...” Sở Thanh hơi bực bội, người này làm gì không làm, cứ phải ngăn cản cô mới được cơ.

“Đây là khoa ngoại thần kinh.” Trình Dịch An chỉ chỉ bảng hiệu bên trên phòng, “Cậu muốn vào khoa gì hả?”

“Khoa nội thần kinh...” Sau khi thấy rõ tên phòng, Sở Thanh bĩu môi rồi lẩm bẩm nói: “Không phải là do ban nãy quá trời người luôn à, tớ nhìn thấy được chữ “Thần” nên cứ cho rằng...”

Trình Dịch An nhìn dáng vẻ mơ hồ này của cô mà đầu cũng đau nhức, vỗ trán bất đắc dĩ nói: “Sao cậu không chạy lên tầng ba luôn đi?”

“Tầng ba á? Tầng ba là khoa gì thế?”

“Khoa tâm thần.”
Chương trước Chương tiếp